Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 62

Editor: Nơ

 

Dù trong nhà vẫn còn vương mùi thuốc bắc, nhưng Tưởng Chiêu Anh không nhắc gì thêm đến chuyện đó.

 

Sau khi Mạnh Ly bước vào, bà ấy còn lên tiếng trước cả Cận Thời Dược:
“Chỗ này con không cần giúp đâu.”

 

“Con bận ngày rồi, mau ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

 

Tưởng Chiêu Anh xua tay, bước đến trước mặt Mạnh Ly: “Ly Ly, con phải làm quen dần. Ở nhà mình ấy à, bếp núc là lãnh địa của đàn ông. Kệ nó đi, cứ để nó tự xoay sở.”

 

“Không sao ạ, con không mệt, thật sự không mệt đâu.”

 

Mạnh Ly lắc đầu liên tục như cái trống bỏi, rồi nhanh chóng bước về phía Cận Thời Dược, khoác lấy tay anh: “Anh ấy mới là người mệt nhất đó mẹ, bay cả ngày trời đã đủ vất vả rồi, còn phải vào bếp nấu ăn cho con. Nếu con thật sự ngồi ngoài chờ, cảm giác như có chút vô tâm.”

 

Cô khoác tay anh đâu phải thể hiện tình cảm gì, rõ ràng là đang níu lấy “cọng rơm cứu mạng”.

 

Trong tình huống then chốt thế này, cô tuyệt đối không dám ở riêng với Tưởng Chiêu Anh. Lỡ như bà ấy hỏi về chuyện thuốc bắc thì cô biết trả lời sao?

 

Cận Thời Dược thật ra cũng muốn cô ra ngoài ngồi, ở đây không cần cô giúp. Nhưng Mạnh Ly lại liên tục ra hiệu bằng mắt cho anh.

 

Anh lập tức hiểu ý.

 

“Mẹ à, mẹ ra ngoài ngồi nghỉ đi.” Cận Thời Dược xoay người nói với Tưởng Chiêu Anh, “Bọn con mấy hôm rồi chưa gặp nhau, mẹ đứng ở đây đúng thật quá bắt mắt.”

 

“...”

 

Câu nói đó đã quá rõ ràng.

 

Tưởng Chiêu Anh chỉ còn biết cười bất đắc dĩ, đành chịu: “Được rồi, tôi là bóng đèn, tôi là dư thừa!”

 

“Vậy hai đứa cứ tình cảm đi ha. Mẹ đi, mẹ đi là được chứ gì.”

 

Tưởng Chiêu Anh rời khỏi bếp, đi về phía phòng khách.

 

Lúc này trong bếp chỉ còn lại Mạnh Ly và Cận Thời Dược. Mạnh Ly mới dám thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô hỏi nhỏ: “Mẹ có hỏi không anh?”

 

“Có.” Cận Thời Dược đáp.

 

Tim Mạnh Ly lập tức nhảy lên tận cổ:
“Anh nói sao?”

 

“Anh nói là anh uống.” Cận Thời Dược bình thản, “Anh cũng nói thẳng với mẹ rồi, rằng có thể sẽ không sinh con, để ba mẹ chuẩn bị tâm lý.”

 

Mạnh Ly như đoán được: “Anh nói với mẹ là anh không muốn có con?”

 

Cận Thời Dược gật đầu.

 

Anh gánh hết mọi chuyện về mình. Mạnh Ly biết anh đang bảo vệ lòng tự trọng của cô, cũng là để ba mẹ anh không trách cứ cô.

 

Trong lòng cô vừa cảm động, lại vừa day dứt.

 

Cô không nói gì.

 

Cận Thời Dược cúi đầu nhìn cô một chút.

 

Thấy mắt cô rưng rưng, như sắp khóc đến nơi.

 

Tay anh đang dính nước nên dùng mu bàn tay khẽ chạm vào khóe mắt với má cô: “Sao vậy em?”

 

Mạnh Ly không muốn để anh nhìn thấy, vội quay mặt đi, tránh tay anh.

 

Cận Thời Dược thu tay về, vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng.

 

Cằm anh cọ vào tóc, dịu dàng kèm theo yêu thương hôn lên trán và mí mắt cô: “Em đừng nghĩ nhiều quá.”

 

Khuôn mặt Mạnh Ly vùi vào ngực anh, bao quanh bởi hơi thở của anh, trong lòng bình tĩnh lại không ít.

 

Đồng thời cũng trỗi dậy một thứ gì đó… giống như là dũng khí.

 

Cô ôm chặt anh một cái, hít sâu rồi buông anh ra.

 

Mạnh Ly bước ra khỏi bếp.

 

“Em đi đâu đấy?” Cận Thời Dược hỏi.

 

“Em đi tìm mẹ.” Mạnh Ly trả lời.

 

Ra đến phòng khách, Tưởng Chiêu Anh đang ngồi trên sofa gọi điện thoại, có vẻ là bàn chuyện công việc, sắc mặt rất nghiêm túc.

 

Không có dì Trương, Tưởng Chiêu Anh đến giờ vẫn chưa có ai mời nước.

 

Mạnh Ly liền đi pha một ly trà hoa mà bà vẫn hay uống rồi bưng đến đặt trước mặt.

 

Tưởng Chiêu Anh nhìn thấy cô, gương mặt nghiêm nghị lập tức dịu lại, nở nụ cười hiền hậu, không nói gì mà chỉ mấp máy môi ra hiệu “Cảm ơn con.”.

 

Mạnh Ly ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

 

Tưởng Chiêu Anh tiếp tục nói chuyện điện thoại, phong thái mạnh mẽ, khí chất nữ cường hiện rõ.

 

Cảm giác áp lực bao trùm căn phòng.

 

Mạnh Ly chỉ ngồi ở đó thôi mà cũng thấy cả người như bị đè nén, lòng thấp thỏm không yên.

 

Không biết lát nữa khi cô nói sự thật, Tưởng Chiêu Anh sẽ phản ứng thế nào? Liệu có nổi giận ngay tại chỗ không?

 

Đang lúc cô miên man suy nghĩ, Tưởng Chiêu Anh đã cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, nâng ly trà hoa lên thổi nhẹ, đùa giỡn: “Chồng con nỡ thả con ra đây sao?”

 

Mặt Mạnh Ly đỏ bừng, không biết là ngượng hay xấu hổ, đưa tay gãi cổ.

 

Sợ dũng khí vừa ấp ủ sẽ vụt mất, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, lấy hết can đảm nói: “Mẹ, con muốn nói thật với mẹ… Thuốc bắc là con uống. Vì cơ thể con gặp một chút vấn đề, cần phải điều trị ạ.”

 

Tưởng Chiêu Anh khựng lại vài giây:
“Sao thế? Con thấy không khỏe ở đâu?”

 

Mạnh Ly cúi đầu không dám nhìn, khẽ nói: “Suy giảm buồng trứng sớm… Bác sĩ còn nói… Sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai.”

 

Tưởng Chiêu Anh im lặng.

 

Tay bà vẫn cầm ly trà, như vô thức thổi nhẹ, không đoán được bà đang nghĩ gì.

 

Trong lòng Mạnh Ly rối bời, như đi trên đống lửa, không chút cảm giác an toàn.

 

“Con xin lỗi mẹ…” Cô mím môi, “Con cũng không ngờ cơ thể mình lại có nhiều vấn đề thế này… Con không muốn trở thành gánh nặng…”

 

“Con bé này, xin lỗi gì chứ? Con bị bệnh, sao lại phải xin lỗi mẹ?” Tưởng Chiêu Anh lập tức ngắt lời.

 

Bà đặt ly trà xuống, đi đến ngồi cạnh Mạnh Ly, vòng tay ôm cô.

 

Không còn chút phong thái nữ cường nào cả, giọng nói mềm mỏng:
“Nghe mẹ nói này, con không cần mang tâm lý gánh nặng gì cả, lại càng không phải lo chuyện trở thành gánh nặng cho ai, bởi vì... Chuyện đó không tồn tại! Trước tiên con cứ tập trung điều trị cho khỏe, còn chuyện con cái thì hãy để thuận theo tự nhiên. Có thì sinh, không có thì thôi. Quá đơn giản.”

 

“Ba mẹ không phải kiểu người cổ hủ, cũng không đặt nặng chuyện này. Điều ba mẹ mong là con với Thời Dược được hạnh phúc và khỏe mạnh, vậy là đủ rồi.”

 

“Vừa nãy Thời Dược còn nói với mẹ, rằng con không có nghĩa vụ sinh con cho nó.”

 

“Câu đó nói rất đúng. Chúng ta đều là phụ nữ, cơ thể là của mình, đúng không? Sinh hay không sinh con là do mình quyết định.”

 

Giọng Tưởng Chiêu Anh cực kỳ dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng mạnh mẽ, gõ thẳng vào nơi mềm nhất trong tim Mạnh Ly.

 

Gõ đến nỗi tim cô căng lên, nghẹn ứ.

 

Mắt cô nhanh chóng đỏ lên, nhòe đi vì nước, cô cắn môi cố kìm lại.

 

Cô thật sự không ngờ Tưởng Chiêu Anh sẽ nói ra những lời này.

 

Cô cảm động đến mức gần như tan chảy.

 

“Cảm ơn mẹ… Con thật sự cảm ơn mẹ...” Vừa mở miệng đã thút thít.

 

“Ôi con bé này, hết xin lỗi rồi lại cảm ơn.” Tưởng Chiêu Anh bật cười, giơ tay lau nước mắt cho cô “Thôi nín khóc, lát nữa Thời Dược thấy lại tưởng mẹ bắt nạt con.”

 

Nói đến đây, Tưởng Chiêu Anh như chạm dây cười, không nhịn được cười rộ lên: “Vừa nãy Thời Dược bảo với mẹ là nó uống thuốc bắc. Còn biết nói dối cơ đấy. Có gì mà không dám nói? Sợ mẹ nó ăn thịt người chắc?”

 

“Anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi…” Mạnh Ly bênh vực cho Cận Thời Dược, “Mẹ đừng trách anh ấy.”

 

“Rồi rồi, hai vợ chồng tụi con đúng là cùng một phe.” Tưởng Chiêu Anh cũng thấy ấm lòng, “Nhưng phải công nhận, con trai mẹ lúc nào cũng nhớ kỹ gia huấn nhà họ Cận: Vợ luôn là ưu tiên số một!”

 

Mạnh Ly cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng.

 

Khó trách Cận Thời Dược sẽ ưu tú như vậy — Bởi vì anh có ba mẹ tuyệt vời, và cũng là hai tấm gương xuất sắc nhất trên đời.

 

*

 

Buổi tối, đúng mười giờ là Mạnh Ly lên giường đi ngủ. Sau khi uống thuốc vào lúc bảy giờ rưỡi, cô tắm xong bước ra thì Cận Thời Dược đã chuẩn bị sẵn sàng để xoa bóp bấm huyệt cho cô.

 

Xoa được một lúc, Mạnh Ly bắt đầu thấy ngứa ngáy khó chịu, cô khẽ nhấc chân, để ngón chân mình lướt nhẹ lên mặt trong cánh tay anh.

 

“Sao vậy em?”

 

Cận Thời Dược vẫn giữ vẻ nghiêm túc, chăm chú: “Anh xoa mạnh tay à? Có chỗ nào đau không?”

 

Mạnh Ly không trả lời, chỉ lắc đầu.

 

Giây tiếp theo, cô chống tay ngồi dậy, hai chân vòng qua ôm lấy eo anh, tay khoác lên cổ, kéo anh áp sát xuống.

 

Cô ngẩng đầu lên, chủ động dâng hiến.

 

Tối nay, dường như cô đặc biệt nôn nóng và vội vã. Vừa hôn, vừa đẩy vai anh. Ép anh nằm xuống giường.

 

Cả hai vừa mới tắm xong, người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, chưa thay đồ ngủ, điều này lại càng khiến mọi cử động trở nên dễ dàng và thân mật hơn.

 

Mạnh Ly vén lớp áo choàng lỏng lẻo của anh, nụ hôn từ môi trượt dần xuống cổ, rồi dừng lại nơi lồng ngực.

 

Cận Thời Dược nuốt một ngụm nước bọt, nhịp thở cũng trở nên nặng nề.

 

Thực ra, từ sau kỳ kinh nguyệt đến nay, họ vẫn chưa l*m t*nh trở lại. Một phần vì Mạnh Ly cần điều chỉnh thói quen sinh hoạt, tối đến là đi ngủ sớm; một phần vì cô có vẻ không có tâm trạng.

 

Thế nhưng đêm nay, không hiểu sao, mọi cảm xúc dồn nén đều bùng nổ. Cảm giác khao khát tưởng chừng đã nguội lạnh giờ như đám lửa bùng phát dữ dội. Không cần mồi lửa, không cần lý do, cứ thế mà thiêu rụi mọi lý trí.

 

Cận Thời Dược nằm yên để cô muốn làm gì thì làm.

 

Cô hơi n*ng m*ng lên, rồi chầm chậm ngồi xuống.

 

Anh không kìm được mà vòng tay ôm eo cô, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

 

Anh ngẩng đầu ngắm cô, nhìn cái cổ mảnh mai, từng sợi tóc lòa xòa trước trán, bờ vai hơi co rụt vì nhạy cảm của cô. Mãi đến khi cô mệt mỏi đổ người nằm xuống th* d*c, anh mới thừa cơ kéo cô lại gần.

 

Hôn sâu, hôn thế nào vẫn không đủ.

 

Hôn đến khi cô r*n r* vì đau, vừa thở gấp vừa đẩy anh muốn trốn tránh, anh vẫn không chịu buông tha.

 

Hai tay cô bấu víu eo anh, lòng bàn tay cảm nhận được lớp mồ hôi dính nhớp rịn ra trên da thịt, trơn trượt theo từng chuyển động của cơ bắp.

 

Bỗng nhiên, anh đưa tay mở ngăn kéo, nhanh chóng lấy ra một gói dẹp, cắn mép vỏ bạc chuẩn bị xé ra.

 

Mạnh Ly vội vàng lên tiếng: “Đừng! Không cần đâu.”

 

Bình thường họ vẫn luôn có biện pháp phòng ngừa vào phút cuối. Nhưng lần này, không hiểu sao Mạnh Ly lại muốn buông bỏ hết mọi dè dặt.

 

Cận Thời Dược vẫn ngậm lớp vỏ bạc ở bên môi, ánh mắt tối dần, sâu thẳm không đáy.

 

Mạnh Ly đưa tay cầm lấy, dứt khoát ném sang một bên.

 

Cô nâng khuôn mặt anh lên, hôn một lần nữa. Kèm theo câu nói đủ khiến anh hóa thú: “Chồng à, cho em.”

 

*

 

Có lẽ nhờ có sự thấu hiểu và ủng hộ từ bậc trưởng bối, Mạnh Ly lại càng có thêm động lực.

 

Trong thời gian này, Tưởng Chiêu Anh còn dẫn cô đến gặp một danh y Đông y nổi tiếng, kê lại vài thang thuốc mới. Cô cũng đều đặn đi tái khám, sáu chỉ số nội tiết vẫn chưa ổn, nhưng tin tốt là khối u nang đã nhỏ đi một chút.

 

Cuộc sống vẫn trôi qua như thường lệ.

 

Cận Thời Dược tập trung với chuyến bay, cô thì bận rộn với quán cà phê.

 

Mỗi lần anh đến một thành phố mới đều mang quà và đặc sản về cho cô. Còn cô, do hạn chế uống cà phê nên mỗi khi có đồ uống mới, chỉ còn biết để Cận Thời Dược làm “chuột bạch” thử nghiệm.

 

Tối đến, họ vẫn tiếp tục sinh hoạt vợ chồng.

 

Từ cái lần Mạnh Ly bảo anh không cần dùng biện pháp tránh thai, cả hai cũng không làm gì để phòng ngừa nữa.

 

Từ mùa đông sang đầu xuân, rồi chớm hè, bụng cô vẫn chưa có động tĩnh.

 

Mỗi tháng, cô đều tính ngày rụng trứng, rồi tranh thủ cùng anh "lâm trận” vào những ngày đó.

 

Vài hôm sau, lại thử thai. Và lần nào cũng là thất vọng.

 

Cô cũng thường xuyên đến Phật đường — nơi mà Cận Thời Dược từng quỳ suốt một ngày một đêm để cầu bình an.

 

Cô thành tâm quỳ lạy, khấn nguyện, chỉ mong thần linh có thể nghe thấu tiếng lòng.

 

Cô biết trên đời này có quá nhiều điều tiếc nuối, và tiếc nuối dường như đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống.

 

Nhưng chính vì có tiếc nuối, con người mới có hy vọng.

 

Điều cô mong mỏi nhất bây giờ, là có thể mang thai, nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ.

 

Cô như rơi vào một dạng chấp niệm.

 

Tối nay, sau khi xong trận, Cận Thời Dược ôm cô vào lòng, hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng nói trầm khàn đầy sức nặng: “Đừng thử nữa, được không em?”

 

Mạnh Ly ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Mạnh Ly, anh muốn l*m t*nh với em, làm cả đời.” Cận Thời Dược hôn môi cô, đôi mắt đen láy, “Nó nên là một việc thoải mái và sung sướng, không phải là một nhiệm vụ rập khuôn. Em đừng tự tạo áp lực cho mình.”

 

“Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, được không em?”

 

Mạnh Ly im lặng.

 

Cận Thời Dược cúi đầu, cọ mũi mình vào mũi cô: “Em chỉ cần thử thả lỏng một chút, nghĩ thoáng một chút, sống tùy ý một chút, được không? Anh không muốn em bị chuyện này trói buộc. Anh chỉ muốn em vui vẻ.”

 

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Mạnh Ly cũng thỏa hiệp, thở dài rồi gật đầu: “Dạ.”

 

Cô đồng ý với anh, sẽ không cố tính toán ngày rụng trứng nữa, không còn cuống cuồng thử thai như kẻ mất kiểm soát.

 

Cô quyết định nghe lời anh, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

 

Sống nghĩ thoáng hơn, buông lỏng hơn, tùy hứng hơn.

 

Cuộc sống không nên dừng lại tại một điểm, càng không nên bị nhốt trong chiếc lồng của nỗi ám ảnh. Cô đã cố gắng hết sức rồi, phần còn lại, đành để ông trời quyết định.

 

Một khi con người học cách buông tha cho chính mình, cuộc sống hình như cũng trở nên dễ thở hơn.

 

May mắn cũng sẽ theo đó mà đến.

 

Vậy nên, vào một ngày rất đỗi bình thường khi họ chẳng còn trông đợi gì nữa…

 

Đứa trẻ của họ… Đã đến. Cùng với bước chân của mùa hạ.

Bình Luận (0)
Comment