Editor: Nơ
Đứa trẻ ấy đến rất lặng lẽ, đến mức Mạnh Ly hoàn toàn không hề hay biết.
Trước đây cô luôn bị hành kinh sớm, lần này lại chậm hơn một tuần. Nhưng cô chẳng lấy làm lạ, chỉ nghĩ là kinh nguyệt lại bị rối loạn mà thôi.
Vừa hay chỗ thuốc Đông y lần trước đã uống gần hết, cô dự tính cuối tuần rảnh sẽ lại ghé bác sĩ Đông y mà Tưởng Chiêu Anh giới thiệu để bắt mạch, kê thêm thuốc xem tình hình thế nào.
Hơn nửa năm nay, quán cà phê của cô đã tạo được tiếng vang, danh tiếng vững chắc. Lại thêm mỗi lần nếu có thời gian Cận Thời Dược đều ở quán phụ giúp. Cà phê thì ngon, vợ chồng chủ quán thì vừa đẹp vừa “phát đường”, khách kéo đến đông nườm nượp.
Ngay cả khi ai cũng biết tình cảm của hai người bền chặt không gì lay chuyển, anh chồng cơ trưởng luôn nhìn vợ bằng đôi mắt si tình thì vẫn không ảnh hưởng đến hội “mê trai” không ngừng kéo đến chỉ để ngắm một lần cho thoả.
Cuộc sống của Mạnh Ly mỗi ngày đều bận rộn nhưng đơn giản.
Sáng sớm đến quán, đúng giờ uống thuốc, nghỉ trưa thì ăn vài quả táo tàu. Cô bỏ luôn việc ăn cơm hộp, nếu Cận Thời Dược không có nhà, cô sẽ tự tay vào bếp nấu vài món mới học được.
Đơn giản là thế, nhưng cũng đủ khiến cô thấy viên mãn.
Bác sĩ bảo cần phải tập thể dục, vì vậy thỉnh thoảng cô cũng đạp xe đi giao hàng gần khu vực.
Hôm nay khách đến quán không nhiều nhưng đơn đặt hàng lại kha khá, nên Mạnh Ly quyết định đạp xe đi giao đơn trong trung tâm thương mại gần đó.
Nhờ kiên trì tập luyện, việc đạp xe với cô giờ chẳng khó khăn mấy. Nhưng đang vào mùa hè, trời nắng gắt, giữa trưa nắng chiếu thẳng đỉnh đầu khiến trán cô lấm tấm mồ hôi chỉ sau vài phút.
Một giọt mồ hôi chảy xuống lông mi, cô vô thức đưa tay dụi mắt.
Nào ngờ chỉ vì một giây bất cẩn, bánh xe cán phải viên đá hơi to trên đường. Cô lại đang cầm tay lái bằng một tay, không kịp phản ứng, cả người cả xe lảo đảo, loạng choạng rồi “rầm” một tiếng, cô ngã nhào xuống bụi cây ven đường.
Khu vực đầu gối và lòng bàn tay là những nơi chịu tổn thương nặng nhất, trầy xước chảy máu, còn lẫn cả đất cát.
Thế nhưng cô chẳng buồn quan tâm đến đau đớn, chỉ lo cho ly cà phê đã đóng gói cẩn thận — giờ thì đổ hết, hỏng mất rồi.
Mạnh Ly ngồi bệt dưới đất, lập tức gọi cho Phương Thiến, nhờ pha lại một ly mới.
Cô không giao hàng được nữa, đành phải gọi shipper đến nhận.
Không thể không thở dài, hôm nay ra đường chắc quên xem ngày, xui xẻo hết phần người khác.
Phương Thiến nghe cô bảo bị ngã, lập tức lái xe đến đón về, giúp cô xử lý đơn giản vết thương.
Toàn thân đau nhức sau cú ngã, đến mức bụng dưới cũng âm ỉ đau.
Phương Thiến đề nghị cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng Mạnh Ly không chịu. Nghỉ một lát là cô có thể đi lại bình thường.
Mùa hè, quán đóng cửa lúc tám giờ tối. Nhưng khi chiều đến, cơn đau bụng mỗi lúc một rõ rệt. Vào nhà vệ sinh, Mạnh Ly phát hiện trên q**n l*t có lấm tấm vết máu.
Cô chép miệng tự giễu: Không ngờ chỉ ngã một cái mà cũng ‘rụng’ luôn cả dâu. Chẳng biết nên vui hay buồn.
Phương Thiến sợ cô đau quá sẽ lại ngất xỉu, nên kiên quyết bắt cô về nhà. Mạnh Ly đành miễn cưỡng đồng ý.
Về đến nhà, dì Trương đang nấu cơm, thấy đôi chân Mạnh Ly chồng chất vết trầy xước thì giật mình hốt hoảng, vội lấy hộp y tế xử lý vết thương đàng hoàng.
Vừa khéo, Cận Thời Dược về tới.
Trước khi về, cô có nhắn anh là mình sẽ về sớm, nên anh không đến quán cà phê đón cô.
Vừa bước vào cửa đã thấy Mạnh Ly ngồi trên sofa nhe răng cười với mình.
Chân của cô rất trắng, cho nên vết thương càng thêm nổi bật. Cận Thời Dược thót tim, ném luôn vali sang một bên, chạy tới.
Anh hỏi chuyện gì xảy ra, cô kể lại ngắn gọn.
Cận Thời Dược nhận lấy bông gạc từ tay dì Trương, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng lau vết thương. Nhưng sắc mặt thì đen như mực, vừa làm vừa lẩm bẩm hung dữ: “Em đúng là rảnh quá sinh hư, không tìm việc cho anh là em không chịu nổi đúng không? Nếu thích đạp xe thì lên phòng gym trên lầu mà đạp, đạp cả ngày anh cũng chẳng nói gì! Hên chỉ là trầy xước, coi như em may mắn. Nếu như có xe chạy qua thì sao? Chẳng may gãy xương thì sao? Em tính sao? Anh biết phải làm sao đây hả?”
“Gì mà tìm việc cho anh chứ?” Mạnh Ly lí nhí.
“Không phải à? Em yêu quý cơ thể mình một chút được không? Mạnh Ly, anh xin em đấy. Em cứ như vậy, mỗi lần ra ngoài là anh như ngồi trên đống lửa, sợ em lại xảy ra chuyện.”
Giọng anh nghe có vẻ dữ dằn, thế nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn, thì nước mắt anh đã lã chã rơi.
“…”
Tự dưng Mạnh Ly thấy mình chẳng khác nào tội đồ thiên cổ.
“Được! Được! Được! Em biết rồi, từ giờ em không đạp xe ngoài đường nữa.” Mạnh Ly thở dài.
Nói xong, cô lại khẽ than một tiếng, ôm bụng ngả người xuống sofa, mặt nhăn nhó.
Cận Thời Dược nhạy cảm lập tức hỏi:
“Sao thế? Bụng cũng bị thương sao?”
“Không…” Mạnh Ly yếu ớt, “Em đến tháng rồi, hơi đau bụng.”
Lần này không đau quặn như mọi khi, nhưng cảm giác âm ỉ, bụng dưới nặng nề, lưng cũng mỏi rã rời như sắp gãy.
“Để em uống viên thuốc giảm đau.” Mạnh Ly chống tay định đứng dậy.
Ai ngờ giây sau, Cận Thời Dược thuận thế bế bổng cô lên.
“Anh làm gì đấy?” Cô khó hiểu.
“Đi bệnh viện.” Thái độ anh cứng rắn. “Uống thuốc giảm đau ít thôi, uống nhiều hại lắm. Không khỏe thì phải đi khám. Tiện thể chụp luôn cái chân, coi có tổn thương bên trong không.”
“…”
Hình như có hơi thái quá, nhưng Mạnh Ly lười cãi, thôi mặc anh.
Ở phương diện này, cô chưa từng có quyền lên tiếng.
Cận Thời Dược lái xe đưa cô đến bệnh viện, làm các thủ tục kiểm tra như thường lệ.
Nào ngờ, sau khi lấy máu và có kết quả, bác sĩ lại đưa ra một tin sốc:
“Đây không phải đau bụng kinh, cô đang mang thai. Sao lại sơ suất như vậy chứ?”
Tin tức ấy như tiếng sét giữa trời quang.
Mạnh Ly là người đầu tiên phản ứng, cô xúc động túm lấy tay Cận Thời Dược, mắt sáng rực niềm vui.
Nhưng chưa kịp mừng xong, bác sĩ đã dội một gáo nước lạnh:
Hiện tượng ra máu kia là dấu hiệu “dọa sảy thai”.
Niềm hạnh phúc vừa chớm nở lập tức rơi thẳng xuống đáy vực. Vì vậy, việc cấp bách cô phải làm là nhập viện theo dõi, dưỡng thai ngay lập tức.
Sáng nay cô vẫn còn tung tăng đạp xe, ở quán cà phê leo cầu thang như người nhện phiên bản nữ. Vậy mà giờ đây chỉ biết ngồi co ro run rẩy như chú chim bị thương. Vừa sợ vừa ân hận, nước mắt chảy dài không dứt.
“Em thề, em sẽ không bao giờ đạp xe nữa.” Mạnh Ly khóc nấc lên, vừa nãy còn miễn cưỡng hứa với Cận Thời Dược cho có, giờ thì hối hận tột cùng. Nếu đứa trẻ này thật sự không giữ được, cô chỉ muốn đâm đầu chết để chuộc lỗi.
“Không sao, không sao.”
Cận Thời Dược đau lòng ôm cô, lau nước mắt cho cô.
Mạnh Ly lại mếu máo: “Nếu con chúng ta có chuyện gì… Em cũng không sống nổi nữa…”
“Nào, không được nói bậy!”
Cận Thời Dược vừa đau lòng vừa tức giận, lời cô nói như cứa thẳng vào tim anh.
Sợ cô nghĩ linh tinh, anh lập tức đi ra ngoài kéo bác sĩ điều trị vào phòng bệnh, nhờ bác sĩ an ủi cô một tràng: “Không sao đâu, đừng lo. Dọa sảy thai không có nghĩa là sẽ sảy thật. Chỉ là có chút ra máu nhẹ. Cô nghĩ mà xem, người khác mà té như cô hôm nay, khéo đã không giữ được rồi…”
“Khụ!”
Bác sĩ còn chưa nói hết câu thì đã bị Cận Thời Dược ho khan hai tiếng cắt ngang.
Bác sĩ vốn quen nói thẳng, lúc này cũng chợt nhận ra, bèn ngượng ngùng cười rồi chữa lời: “Em bé nhà mình rất là kiên cường, mẹ bé cũng phải mạnh mẽ lên chứ, đúng không nào? Cảm xúc của mẹ và bé có sự kết nối với nhau, bé cảm nhận được tâm trạng của mẹ thì cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Vì vậy, mẹ phải vui vẻ và thả lỏng, ăn uống đầy đủ, không được suy nghĩ lung tung.”
Nói xong, bác sĩ còn nghiêm túc bổ sung một câu: “Mẹ mà khóc nhiều, sau này con sinh ra cũng sẽ thích khóc.”
Lúc này, ngoài lời của bác sĩ thì Mạnh Ly chẳng thể nghe lọt tai bất kỳ ai.
Nghe bác sĩ dặn dò đến đây, giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt Mạnh Ly bỗng chốc bị cô cố nén trở lại, mắt trừng to, biểu cảm vừa buồn cười vừa khó nói.
Thật ra, bác sĩ cũng không phải đang nói lời gì trái với lương tâm, mà tất cả đều dựa trên cơ sở thực tế.
Triệu chứng dọa sảy thai của Mạnh Ly thuộc dạng nhẹ, lại được phát hiện sớm, thực ra không cần nhập viện, chỉ cần về nhà uống thuốc và nghỉ ngơi là đủ. Nhưng vì quá cẩn trọng, họ quyết định nhập viện để an tâm hơn.
Mạnh Ly nhập viện, Cận Thời Dược cũng tạm gác hết công việc sang một bên, ở bệnh viện chăm sóc cô cả ngày. Việc cô mang thai trở thành sự kiện lớn trong nhà, ai nấy đều vui mừng ra mặt. Dì Trương mỗi ngày đều đến bệnh viện đều đặn. Hôm thì mang cơm dinh dưỡng này, hôm lại mang món bổ dưỡng kia. Tưởng Chiêu Anh với Cận Chính Nguyên cũng thường xuyên đến thăm cô, trò chuyện an ủi.
Sau một tuần nằm viện, tình trạng ổn định, Mạnh Ly được cho xuất viện về nhà.
Tuần thứ bảy của thai kỳ, cô đi khám thai lần đầu.
Mọi chỉ số đều bình thường, đặc biệt khi làm siêu âm, bác sĩ thông báo thấy hai túi thai có hai phôi thai. Xác định là mang song thai.
Nghe tin Mạnh Ly mang thai đôi, mọi người mừng càng thêm mừng. Tưởng Chiêu Anh còn nói nhà họ Cận chưa từng có trường hợp song thai nào, nhờ có Mạnh Ly mà cải thiện được cả “gen” nhà họ.
Thế nhưng, chính điều đó lại khiến Mạnh Ly rơi vào trạng thái lo âu.
Tối hôm đó, khi về nhà, cô ngồi trên giường buồn bã, chẳng nói chẳng rằng. Không biết nghĩ gì mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Cô luôn ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, rằng mẹ hay khóc thì con sau này cũng sẽ thích khóc. Vậy mà vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc.
Mỗi lần cô khóc, Cận Thời Dược lại cuống cuồng lên, hỏi cô có chỗ nào thấy khó chịu.
Cô thì sướt mướt nói: “Cận Thời Dược, em mang thai đôi. Sau này anh tuyệt đối không được thiên vị đứa nào. Phải yêu thương cả hai. Nhất định phải công bằng với cả hai đứa.”
Cận Thời Dược ôm lấy cô, xót xa thơm má cô, bảo đảm nói: “Được! Được! Được! Anh nhất định sẽ yêu thương cục cưng của chúng ta.”
Anh biết, vì tổn thương từ gia đình nên Mạnh Ly rất nhạy cảm với chuyện con cái.
Thế nên anh càng phải chú ý đến cảm xúc của cô, lại nghiêm túc nói thêm:
“Nhưng người anh yêu nhất vẫn là em, mãi mãi là em, vợ à.”
Mạnh Ly gật đầu, vòng tay ôm anh.
Từ khi vợ mang thai, Cận Thời Dược hoàn toàn không còn tâm trí cho công việc nên chủ động xin nghỉ thai sản để ở nhà chăm cô.
Dù sao thì công ty cũng là của anh, làm việc hay nghỉ đều là chuyện tùy hứng.
Nhưng mang thai khiến nội tiết tố thay đổi mạnh mẽ, ảnh hưởng lớn đến cảm xúc. Mạnh Ly từ người phụ nữ hiểu chuyện, dịu dàng trước đây bỗng trở nên “lật mặt như lật bánh tráng”, sáng nắng chiều mưa.
Vừa cười toe toét đó, một giây sau có thể vì một chiếc lá rụng mà nước mắt tuôn rơi.
“Thật là tội nghiệp, thật sự quá đáng thương.” Mạnh Ly ngồi trên sofa vừa khóc vừa cảm thán, vừa lắc đầu vừa tiếc nuối, “Chiếc lá thật tội nghiệp, rời xa cây rồi là mất đi sinh mạng, dần dần héo tàn chẳng ai hay, nhân tình thế thái, lạnh lẽo vô tình...”
“Không được lạnh lẽo! Không được vô tình!”
Thế là, vì để chiếc lá không rơi xuống, Cận Thời Dược nửa đêm dán từng chiếc lá rụng lên cành cây.
Mang thai khiến Mạnh Ly bị nghén nặng, ăn gì nôn đó. Thế nhưng có một đợt lại thèm suất ăn trên máy bay. Cô nhớ lại lần đi chuyến bay do Cận Thời Dược làm cơ trưởng, từng được ăn suất ăn rất ngon. Đêm hôm đó, thèm đến mức không ngủ nổi, còn trách móc Cận Thời Dược sao không chịu đi làm, sao lười biếng, bắt anh lập tức ra ngoài đi làm ngay.
Cận Thời Dược liên tục gật đầu:
“Được! Được! Được! Mai anh đi làm.”
Sáng hôm sau, đã lỡ hứa nên có đào hố cũng phải tự lấp. Anh liền mặc đồng phục cơ trưởng, xách vali nói với vợ:
“Vợ yêu, anh đi làm đây. Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, anh sẽ sớm về.”
Rồi hôn tạm biệt cô.
Ra khỏi cửa, anh lái xe đến sân bay, nhờ đồng nghiệp chuẩn bị một suất ăn trên máy bay.
Rồi quay xe về nhà, đúng là “nói được làm được”, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Mạnh Ly.
Vừa vào nhà đã nhập vai: “Anh bị hoãn chuyến rồi, hôm nay không bay được.”
Cận Thời Dược đưa suất ăn mà người nào đó thèm đến phát khóc hôm qua. Kết quả là, Mạnh Ly vừa mở nắp thì nôn ọe tại chỗ.
Mang thai thì đầu óc sẽ đãng trí đến mức nào? Kiến thức này Cận Thời Dược cũng thực sự được mở mang tầm mắt.
Ví dụ như tối hôm đó, hai người ngồi ngoài vườn hóng mát. Giữa chừng, Mạnh Ly nói muốn đi vệ sinh, Cận Thời Dược theo phản xạ đứng dậy đỡ cô đi. Ai ngờ cô lại phản ứng ngược: “Anh bám người quá! Đừng đi theo em, em là người lớn độc lập!”
Cận Thời Dược sợ làm cô kích động nên đành chiều theo: “Được, vậy em tự đi. Anh sẽ đợi ở đây, có chuyện gì cứ gọi anh.”
Rồi cô đi vào nhà, dùng nhà vệ sinh tầng trệt.
Cận Thời Dược ở ngoài vườn đợi mãi không thấy vợ quay lại, hoảng hốt tưởng cô bị ngã, nên chạy vội vào tìm khắp tầng trệt nhưng không thấy. Cuối cùng lên lầu, thì thấy cô đang ngủ ngon lành trên giường.
Hôm sau, anh hỏi sao cô lên phòng ngủ mà không gọi mình, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi như vừa nghe chuyện ma: “Gì cơ? Tối qua tụi mình có ngồi hóng gió ạ?”
Tối nào Cận Thời Dược cũng mát-xa, bấm huyệt cho vợ.
Mạnh Ly nằm trên giường chăm chú đọc thai giáo, đến mức anh gọi mấy lần cũng không nghe.
Cận Thời Dược trầm ngâm, thử thăm dò: “Anh cũng đọc vài tài liệu về thai giáo, có muốn nghe anh kể không?”
Quả nhiên, ngay lập tức, radar trên đầu Mạnh Ly bắt sóng: “Cái gì? Gì cơ? Anh nói nhanh đi!”
“…”
Cận Thời Dược biểu cảm phức tạp.
“Là gì anh? Anh nói lẹ đi!” Mạnh Ly sốt sắng chờ đợi.
Cận Thời Dược hỏi thẳng: “Sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn, hay là yêu con nhiều hơn?”
Mạnh Ly chớp mắt ngây thơ: “Anh muốn nghe sự thật hay là...”
“Thôi đủ rồi! Em đã nói sự thật rồi!” Cô chưa nói xong, Cận Thời Dược đã đau lòng cắt lời.
Trong suốt thời kỳ mang thai, dù Mạnh Ly có nổi loạn ra sao, cảm xúc thất thường thế nào, Cận Thời Dược cũng chưa từng than vãn hay cáu gắt, luôn bao dung và yêu thương cô vô điều kiện.
Nhưng lần này, Mạnh Ly lại thấy Cận Thời Dược quay mặt đi, đầu cúi thấp, hai tay ôm mặt, vai run run, cả tấm lưng như đang viết to hai chữ “u oán”. Và ngay sau đó, tiếng hít mũi không sao kìm được bật ra.
“Anh...”
Âm tiết mơ hồ vẫn chưa được thốt ra thì đã nghe thấy anh thương tâm gào lên, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa:
“Mạnh Ly, em thật quá đáng!”