Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 64

Editor: Nơ

 

Trong suốt thai kỳ của Mạnh Ly, gần như lúc nào cũng có Cận Thời Dược ở bên cạnh chăm sóc, anh gác toàn bộ công việc sang một bên. Chỉ có điều, lần này trùng hợp diễn ra kỳ thi mô phỏng máy bay nửa năm một lần nên phải tạm thời rời đi vài ngày để tập trung (thật ra là không) ôn thi.

 

Có ai hiểu được mấy ngày Cận Thời Dược không ở bên Mạnh Ly anh đã khổ sở đến mức nào. Trong suốt đợt tái huấn luyện, mỗi ngày anh ngủ chưa tới bốn tiếng, không thể thả lỏng dù chỉ một chút. Nhưng dù vậy, anh vẫn tranh thủ gửi tin nhắn, gọi video thường xuyên cho Mạnh Ly. Ngược lại, Mạnh Ly bận đến mức không kịp trả lời, tin nhắn của anh phải đợi cả vòng tuần hoàn mới nhận được hồi âm.

 

Cô lúc thì đi học các lớp dành cho thai phụ, nào là lớp yoga, lớp học tiền sản, lớp âm nhạc, lớp chăm sóc trẻ nhỏ,... Lúc thì ngồi trông ở quán cà phê, dù không làm gì, chỉ cần v**t v* mèo hay trò chuyện cùng Phương Thiến là cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.

 

Tối đến, sau khi Mạnh Ly tắm xong, dì Trương sẽ giúp cô bôi dầu chống rạn và mát-xa. Bụng cô ngày một lớn, cơ thể cũng bắt đầu sưng phù nghiêm trọng.

 

Công việc này vốn là do Cận Thời Dược đảm nhận mỗi tối, giờ anh vắng nhà, nên đành để dì Trương thay thế.

 

Từ sau khi mang thai, Mạnh Ly thường phải dậy giữa đêm đi vệ sinh. Bụng cô quá to nên việc đứng ngồi trở nên khó khăn. Mỗi đêm Cận Thời Dược đều dậy dìu cô vào nhà vệ sinh, đợi cô xong việc rồi mới đưa cô về giường. Giờ anh không có ở nhà, dì Trương cũng phải ngủ lại phòng cô.

 

Lúc cuộc gọi video đến, Mạnh Ly đang vừa ăn trái cây vừa nghe dì Trương kể chuyện phiếm ở quê dì ấy. Thề luôn, những chuyện "drama” này càng nghe càng cuốn. Mạnh Ly tập trung đến mức chẳng để ý điện thoại đang reo. Mãi đến khi dì Trương cần uống nước để nhuận giọng, thấy có tiếng động mới nhắc cô.

 

Dì Trương đứng dậy lấy điện thoại giúp Mạnh Ly, nhưng vì có mật khẩu nên không biết ai gọi. Tuy nhiên dì ấy rất chắc chắn: “Nhất định là Thời Dược gọi.”

 

Mạnh Ly cầm điện thoại. Quả nhiên, không ngoài dự đoán.

 

Mạnh Ly vừa bắt máy, gương mặt hoàn hảo không góc chết của Cận Thời Dược xuất hiện trên màn hình, cùng với... phần ngực trần của anh. Dì Trương vốn định chào hỏi mấy câu, hỏi anh mấy ngày qua thế nào, dì ấy ở nhà chăm sóc Mạnh Ly rất tốt. Nhưng vừa liếc màn hình một cái, dì Trương giật nảy vội vàng lùi lại: “Ôi trời, hai vợ chồng cứ tự nhiên nói chuyện, dì không làm phiền hai đứa nữa. Có việc gì cứ gọi dì!”

 

Dì Trương rất tinh tế, tự giác rời khỏi phòng.

 

Cận Thời Dược lúc này đang ở khách sạn.

 

“Anh tắm xong rồi sao?” Mạnh Ly hỏi.

 

“Vẫn chưa, anh mới về phòng.” Anh trả lời, “Chuẩn bị đi tắm.”

 

Sau đó anh lại hỏi, “Hôm nay em học gì vậy? Dì Trương đi với em à?”

 

“Dạ.” Mạnh Ly gật đầu, “Hôm nay học cách thay tã, cách chăm em bé các kiểu.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Cận Thời Dược ngay lập tức chùng xuống: “Phải là anh đi với em mới đúng.”

 

Anh mím môi, vẻ mặt tủi thân như một đứa trẻ bị bắt đi học mà đành bỏ lỡ cơ hội được đi chơi công viên cùng ba mẹ, như thể vừa đánh mất cả thế giới — vừa trẻ con vừa đáng yêu.

 

Mạnh Ly không nhịn được phì cười, nhưng vẫn an ủi: “Không sao, dù sao anh cũng sắp về rồi, đến lúc đó em dạy lại cho anh.”

 

“Anh muốn về nhà ngay bây giờ!”

 

Cận Thời Dược như mất hết sức sống, đổ người xuống giường. Nhìn là biết tâm trạng anh đã sụp đổ hoàn toàn.

 

Anh giận dỗi đến mức ngực phập phồng liên tục — một đứa nhóc ba tuổi có cơ bụng.

 

Trên mặt anh hiện lên dòng chữ đầy bất lực và chán nản: “Cái lớp chết tiệt này ai thích học thì học, chứ tôi không học nữa. Nhưng đáng ghét là vẫn phải học.”

 

Mạnh Ly cười không ngừng, cái bụng vốn đang yên tĩnh giờ lại lồi lõm nhấp nhô.

 

Hai bé bị mẹ cười làm tỉnh giấc, đạp cô đau điếng, nhưng vẫn trong ngưỡng chịu được.

 

Cô bật camera sau, kéo áo ngủ lên để lộ cái bụng bầu to tướng, hai đứa bên trong vẫn đang đạp hăng. Cảm giác như đống nội tạng trong bụng cô sắp bị đá tung hết ra rồi.

 

“Được rồi mà, cho anh xem cục cưng này.” Mạnh Ly nói.

 

Cận Thời Dược nhìn chằm chằm vào bụng cô, khóe môi cong lên, nhưng ngay sau đó liền thở dài khoa trương: “Nhưng em mới là cục cưng của anh.”

 

Mạnh Ly tỏ vẻ sợ hãi: “Anh đừng có loạn vai vế, lẽ nào anh muốn em gọi anh là ba sao?”

 

Cận Thời Dược bị chọc cười, hầu kết khẽ chuyển động, đôi mắt đào hoa cong cong.

 

Có lẽ vì mấy ngày không gặp nhau. Ngay khoảnh khắc đó, Mạnh Ly thật sự thấy nhớ anh.

 

Khuôn mặt ấy, cho dù nhìn bao lâu cũng không thấy chán.

 

Anh trở mình nằm nghiêng, cơ thể săn chắc siết lại khi nằm, rồi bắt đầu lặp đi lặp lại như máy phát: “Anh muốn xem cục cưng của anh. Anh muốn xem cục cưng của anh. Anh muốn xem...”

 

“Được! Được! Được! Anh im lặng cho em!”

 

Mạnh Ly thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng chuyển camera trở lại, chiếu thẳng vào mặt mình.

 

“Quao!” Đôi mắt của Cận Thời Dược sáng rực, “Cục cưng nhà anh xinh quá, muốn thơm một cái.”

 

Nói xong, mặt anh dí sát vào màn hình, “chụt chụt” mấy cái rõ to.

 

“Xinh cái gì mà xinh.” Mạnh Ly thở dài, “Em xấu muốn chết.”

 

Cô chỉ vào mặt mình: “Hồi dậy thì em còn chưa nổi nhiều mụn như thế.”

 

Sau khi mang thai, da dẻ cô xấu hẳn đi, nổi mụn li ti và mụn bọc. Mẹ chồng cô mua rất nhiều sản phẩm dưỡng da cao cấp dành riêng cho bà bầu, nhưng chẳng có cái nào hiệu quả.

 

Dì Trương thì cứ theo bên tai nói rằng chắc chắn đang mang thai con trai, vì theo nhân gian: Gái đẹp mẹ, trai xấu mẹ.

 

Mạnh Ly vốn không tin mấy chuyện đó, nhưng dì Trương nói vậy thì cô nghe vậy. Cô mang thai đã lâu nhưng vẫn chưa từng đi siêu âm để biết giới tính con, sinh con trai hay gái với cô đều không quan trọng.

 

Mang thai thì việc thay đổi cơ thể là điều không tránh khỏi, chỉ cần hormone trong người không nổi loạn, phần lớn thời gian tâm trạng cô vẫn ổn định.

 

Cho nên, nói mấy lời này với Cận Thời Dược không phải là than vãn, cô chỉ đang nũng nịu mà thôi.

 

“Chỗ nào không xinh?!” Cận Thời Dược nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Cục cưng của anh lúc nào cũng đẹp cả. Em mọc mụn nghĩa là vẫn đang tuổi dậy thì, mãi mãi là thiếu nữ.”

 

“...”

 

Mạnh Ly nín cười không nổi: “Anh đúng là miệng lưỡi trơn như bôi mỡ.”

 

“Trời đất chứng giám, anh chỉ nói lời thật lòng.” Cận Thời Dược lười biếng giơ tay lên, làm động tác thề thốt.

 

Mạnh Ly cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười khanh khách. Vừa cười vừa đỡ bụng, ngả người ra sau. Dù ngồi thế nào cũng thấy mệt.

 

“Anh mau đi tắm đi, ngủ sớm chút.”

 

Cận Thời Dược nghe lời một cách bất ngờ, “vèo” một cái đã bật dậy, ở trước mặt Mạnh Ly c** q**n cái xoẹt, vừa cầm điện thoại vừa đi vào phòng tắm, dựng máy lên, bật vòi sen.

 

Nước từ trên đầu rơi xuống, làm ướt tóc anh, chảy dọc theo cơ thể. Mạnh Ly đòi tắt máy, anh lập tức giành lời: “Đừng tắt, anh muốn em nhìn anh tắm.”

 

“...”

 

Cái sở thích gì thế không biết.

 

Dù vậy, Mạnh Ly cũng không cúp máy. Cô đã bị Cận Thời Dược bám dính thành thói quen. Chắc do cả ngày nay cô không hồi âm, nên giờ anh tranh thủ được tí thời gian là muốn nói chuyện nhiều hơn.

 

Ai ngờ, lý do đó xuất hiện trong đầu cô chưa được vài phút thì tay Cận Thời Dược bắt đầu dịch xuống dưới. Ống kính của anh vốn chỉ quay tới ngang eo, vậy mà anh còn cố tình hạ thấp điện thoại thêm chút nữa. Cảnh tượng mà Mạnh Ly đoán trước bỗng hiện ra rõ ràng trước mắt.

 

Dòng nước róc rách chảy tràn qua thân hình rắn rỏi, âm thanh tách tách vang lên trong phòng tắm, hơi nước phủ kín màn hình nhưng vẫn không thể che được tiếng rên khàn trầm của người đàn ông.

 

Hình ảnh ấy quá sức k*ch th*ch, nhưng thứ khiến người ta ngạt thở hơn cả lại là ánh mắt của anh. Chúng cứ chăm chăm nhìn cô, mơ màng, đắm chìm, quyến rũ đến chết người.

 

Anh hoàn toàn không biết xấu hổ, môi mấp máy như đang hôn cô qua màn hình, lại còn bắt đầu thì thầm mấy lời sặc mùi 18+.

 

Mạnh Ly trợn tròn mắt, bụng bị con đạp mấy cái đau điếng mới bừng tỉnh lại. Mặt đỏ tai hồng mà lên án: “Anh thật không biết xấu hổ! Chú ý thai giáo!”

 

Mạnh Ly nói xong thì thẳng tay tắt máy.

 

Nhưng trong đầu cô toàn là cảnh vừa rồi.

 

Lúc Cận Thời Dược không ở nhà mấy ngày nay, cô còn chẳng thấy có gì không quen. Vậy mà bây giờ, đột nhiên cảm giác trong lòng trống rỗng, bức rức hụt hẫng.

 

Cả buổi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn được.

 

*

 

Tới ngày thứ ba, Cận Thời Dược cuối cùng cũng về nhà.

 

Ngọn lửa bị dồn nén suốt mấy ngày của Mạnh Ly cuối cùng cũng có chỗ trút. Sau bữa tối, Cận Thời Dược giúp cô tắm, lúc ở dưới vòi sen, cô không chịu nỗi mà choàng tay qua cổ anh, kéo anh lại hôn.

 

Thai kỳ khiến hormone thay đổi, không chỉ ảnh hưởng cảm xúc mà còn làm h*m m**n tăng mạnh.

 

Xa nhau mấy hôm, cô thèm anh chết đi được.

 

“Không chú ý thai giáo nữa à?”

 

Cận Thời Dược đột nhiên biến thành "Liễu Hạ Huệ", cố tình tránh đi nụ hôn của cô.

 

Mạnh Ly sốt ruột lắm rồi, chẳng còn tí kiên nhẫn nào, ghì cổ anh lần nữa, có phần bá đạo: “Bọn nó ngủ rồi.”

 

Ở giữa thai kỳ vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng. Họ cũng từng làm, nhưng phần lớn cô là người chủ động để dễ kiểm soát, tránh đè lên bụng.

 

Hơn nữa, đa phần để cô thoả mãn là chính, bởi vì đang mang thai, không thể quá mạnh. Nên nhiều khi Cận Thời Dược đều ở “lưng chừng”, sau đó nhờ tay cô giúp đỡ.

 

Lần này vì xa nhau mấy hôm, cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” nên có hơi lâu một chút.

 

Xong xuôi, Mạnh Ly mệt rã rời, ngủ thiếp đi ngay.

 

Cận Thời Dược sợ đánh thức cô, lại lần nữa tự mình giải quyết.

 

*

 

Ngày dự sinh của Mạnh Ly bị trễ gần nửa tháng, khiến cả nhà sốt ruột. Họ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ cô chuyển dạ.

 

Ban đầu tính để cô nhập viện sớm, nhưng Mạnh Ly không thích ở bệnh viện nên mọi người chiều theo ý cô.

 

Cô không có dấu hiệu sắp sinh, đi bệnh viện kiểm tra cũng thấy mọi chỉ số bình thường.

 

Nếu không thực sự cần thiết thì không tiêm thuốc giục sinh, cứ để tự nhiên vẫn là lựa chọn tối ưu.

 

Trong thời gian chờ đợi, Mạnh Ly vẫn tập các bài giúp k*ch th*ch chuyển dạ như tập bóng sinh... nhưng vẫn không hiệu quả.

 

Cô còn ăn lẩu cay, ăn mỳ cay các kiểu để k*ch th*ch, cũng không ăn thua.

 

Cho đến một sáng bình thường như mọi ngày, cô cảm thấy buồn tiểu, vừa ngồi xuống bồn cầu thì nước ào ào trào ra, giống như một quả bóng đầy nước bị vỡ toang trong nháy mắt.

 

Vì mới ngủ dậy, đầu óc còn mơ mơ màng màng nên không để ý nhiều. Đi vệ sinh xong, Cận Thời Dược đỡ cô quay lại giường nằm.

 

Hơn nửa tiếng sau, cơn co thắt bắt đầu xuất hiện, đau đến tỉnh cả người, lúc ấy cô mới nhận ra nước vừa rồi là nước ối.

 

Cận Thời Dược lập tức xách túi đồ sinh đã chuẩn bị sẵn, đưa cô tới bệnh viện.

 

Trên đường, cơn đau co thắt ngày càng rõ rệt.

 

Đau hơn cô tưởng, cô không nhịn được phải hét lên, vừa khóc vừa la “Đau! Đau quá!”, còn lo lắng hỏi vỡ ối mới tới bệnh viện có quá muộn không.

 

Cận Thời Dược nghe cô đau như thế thì quýnh cả lên, vừa lái xe vừa lau nước mắt, lại phải cố gắng trấn an cô.

 

Mà lạ thay, Mạnh Ly đau đến mức méo mặt còn không rơi giọt nước mắt nào, vậy mà anh thì khóc không ngừng.

 

*

 

Tới bệnh viện.

 

Bác sĩ và y tá đã đứng chờ sẵn ở cửa. Cả mẹ chồng Tưởng Chiêu Anh, ba chồng Cận Chính Nguyên và dì Trương cũng đều có mặt.

 

Hai bé đều là thai ngôi đầu (ngôi thai thuận), hoàn toàn đủ điều kiện sinh thường, nhưng Mạnh Ly vẫn chọn sinh mổ. Sinh đôi mà sinh thường sẽ có nhiều rủi ro, không thể mạo hiểm.

 

*Là tư thế thai nhi nằm trong bụng mẹ, với phần đầu hướng xuống dưới, gần *m đ**, và phần mông hướng lên trên, gần ngực mẹ. Là vị trí lý tưởng để sinh thường.

 

Trước khi vào phòng mổ, Cận Thời Dược nắm chặt tay cô, nước mắt nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay: “Vợ ơi, anh đợi em ở đây. Anh…”

 

Mạnh Ly yêu cầu bác sĩ gây mê toàn thân, tiêm tĩnh mạch khi vào phòng mổ. Lúc này, cô đau đến mức không còn tỉnh táo, không buồn nghe anh nói nữa, bực bội hất tay anh ra: “Có gì nói sau! Đừng làm chậm trễ việc em sinh con!”

 

Cô được đưa vào phòng mổ.

 

Cận Thời Dược đứng chết trân ở cửa phòng mổ, thút thít mãi thôi. Tưởng Chiêu Anh nhìn mà xót, đưa khăn giấy: “Không sao cả, con đừng lo.”

 

Cận Thời Dược nghĩ đến cảnh Mạnh Ly đau chết đi sống lại, bản thân anh cũng thấy đau theo, như thể trái tim bị ai bóp nghẹt.

 

Anh nghiêm túc nói: “Tại sao không phải là đàn ông sinh con? Con tình nguyện nhận nỗi đau này.”

 

Tưởng Chiêu Anh: “...”

 

Cận Chính Nguyên: “...”

 

Dì Trương: “...”

 

Người nhà sản phụ kế bên: “...”

 

*

 

Khoảng một tiếng rưỡi sau, ca mổ hoàn tất.

 

Hai hộ sinh mỗi người bế một bé ra, gói kín như cái bánh chưng, cười hớn hở thông báo: “Chúc mừng gia đình! Là hai bé trai!”

 

Tưởng Chiêu Anh, Cận Chính Nguyên và dì Trương vui mừng khôn xiết, ùa đến vây quanh hai bé.

 

“Giống hệt Cận Thời Dược, nhìn cái mũi với cái cằm kìa!”

 

“Tôi lại thấy giống Ly Ly hơn, mắt hai mí này rõ ràng quá mà.”

 

Đến cả người nhà sản phụ phòng bên cũng tò mò lại ngắm, rồi trầm trồ:
“Trời ơi, hai bé trộm vía quá! Không biết lớn lên sẽ đẹp tới mức nào đây!”

 

Ai nấy đều vây quanh mấy đứa nhỏ, náo nhiệt cả hành lang. Ngay cả hộ sinh cũng gọi Cận Thời Dược lại xem con trai mình, nhưng anh gần như không nghe thấy, chỉ hỏi một câu duy nhất:
“Vợ tôi đâu rồi? Cô ấy sao rồi?”

 

Anh vừa hỏi vừa muốn xông thẳng vào phòng sinh.

 

*

 

Mạnh Ly tỉnh lại trong phòng bệnh, trong phòng chỉ có mình cô và Cận Thời Dược.

 

Bởi vì vừa tỉnh dậy nên vẫn còn lơ mơ, cô theo bản năng đưa tay sờ bụng. Cái bụng từng to như muốn nổ tung giờ đã phẳng lại.

 

Thuốc tê chưa hết, vết mổ vẫn chưa có cảm giác.

 

Cô không còn chút sức lực nào.

 

Cận Thời Dược thấy cô tỉnh, mừng rỡ như điên, vội sờ mặt cô, thơm trán cô, rót nước cho cô uống.

 

“Em sinh bao lâu vậy anh?” Mạnh Ly hỏi.

 

“Một tiếng rưỡi.” Anh trả lời.

 

Mạnh Ly để ý thấy mắt anh sưng húp như quả óc chó, trông rất mắc cười:
“Anh khóc ngập cả bệnh viện rồi sao?”

 

Cận Thời Dược lại thơm trán cô lần nữa, ánh mắt đầy thương xót: “Làm anh sợ chết khiếp.”

 

Mạnh Ly uống nước xong, liếc quanh phòng, không thấy mấy đứa nhỏ đâu.

 

Cô biết quy trình sau sinh sẽ có bước xử lý cơ thể nên cũng không lo lắng, chỉ hỏi anh: “Em sinh gì vậy?”

 

Vừa rồi còn trả lời lưu loát vậy mà lần này Cận Thời Dược lại ngập ngừng.

 

Anh trưng ra vẻ mặt phức tạp, cuối cùng nói được một câu:

 

“Trẻ con.”

 

Mạnh Ly: “...”

 

Cô mỉm cười, khóe miệng giật giật:
“Anh đoán xem em có biết mình sinh là trẻ con không?”

 

Không lẽ cô sinh ra Na Tra chắc?

 

Cận Thời Dược gãi đầu ngượng ngùng, vành tai đỏ lựng.

 

Dĩ nhiên anh biết cô đang hỏi trai hay gái, nhưng anh thật sự… quên béng mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment