Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 18

Cơ thể Nhược Vũ run lên vì khóc, nước mắt cứ rơi không ngừng được, vì sao cô luôn không thể có một cuộc tình như bao người khác, cô luôn phải chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi này, tại sao những điều tốt đẹp lại cứ đến rồi đi một cách nhanh chóng như thế, rốt cuộc là vì sao, tại vì cái gì chứ?


Cảm nhận được có người bước tới Nhược Vũ nhanh chóng lấy tay mềm quẹt đi những dòng nước mắt, ngẩng đầu cho nước mắt chảy ngược vào trong, bên cạnh có giọng nói tới


"Nghe nói khi khóc mà ngẩng đầu ngược lại nước mắt sẽ chảy ngược vào tim đấy"


"Thường Cảnh Nghi?"


"Làm sao, bất ngờ lắm à?"


"..." đúng thật là rất bất ngờ, Nhược Vũ cũng không có tâm trạng đùa giỡn cùng anh ta mà quay người bước đi


"Được rồi được rồi, không chấp kẻ thất tình" Nhược Vũ dừng bước quay mặt hướng tới Thường Cảnh Nghi lên tiếng


"Tôi, Nhược Vũ, anh, Thường Cảnh Nghi, chúng ta không hề quen biết nhau cũng như chưa từng hợp tác, vì cái gì anh cứ luôn làm phiền tôi?"


"Lúc đầu là thưởng thức cô, còn bây giờ là theo đuổi"


"Anh đang kể chuyện cười à"


"Vậy đi theo tôi"


Như cảm nhận được người phía sau không bước theo quay người lại tay nắm tay dắt đi, anh bước một bước liền kéo tay cô một bước tạo nên một khung cảnh vô cùng gượng ép


"Ơ mà Nhược Vũ và Đồng Cổ Trát không quen nhau thật kìa" thấy Thường Cảnh Nghi và Nhược Vũ đi qua hai nữ sinh phía sau vừa đọc diễn đàn xong liền nói


"Phỉ Miểu mới là người yêu của Đồng Cổ Trát" nữ sinh kia nhìn bạn học của mình lắc đầu chán nản tiếc nuối


"Muốn đưa tôi đi đâu" Nhược Vũ vặn vặn tay tháo ra nhưng vẫn bị giữ chặt


"Cứ đi đi" nói rồi liền đội cho cô một chiếc mũ dắt chiếc motor ra hiệu Nhược Vũ bước lên, cô tỏ ý không muốn liền bị anh ta bế lên chỉnh chỗ ngồi phù hợp, Nhược Vũ bị hành động này mà không dám nhúc nhích


Một lúc sau hơn nửa tiếng đồng hồ anh ta đưa cô đến một trại trẻ mồ côi, Nhược Vũ nhìn tới liền ngập ngừng đi theo Thường Cảnh Nghi.


"Cô có từng tới trại trẻ mồ côi bao giờ chưa" Thường Cảnh Nghi tay cầm túi lớn túi nhỏ bước song song với Nhược Vũ nhẹ nhàng hỏi


"Chắc anh không biết, đây từng là nhà của tôi, nói đến rồi thì cứ cho là vậy đi" Nhược Vũ cười mỉm đầy gượng gạo, ngồi trên chiếc xích đu nhìn lên bầu trời xanh không một tầng mây kia nói


"Cô..." Thường Cảnh Nghi không ngờ Nhược Vũ lại có xuất thân phức tạp như thế, nhưng mà...


"Anh Cảnh Nghi!!!" đám trẻ thấy Thường Cảnh Nghi tới liền chạy ào ra bổ nhào đến Thường Cảnh Nghi tới ôm


"A, chị xinh đẹp, chị là bạn gái anh Cảnh Nghi hả?" một cô bé tóc hai bên thấy Nhược Vũ xinh đẹp ngồi trên xích đu hỏi tới khiến Thường Cảnh Nghi có chút ngại ngùng


Nhược Vũ cười nhẹ quỳ gối xuống nhìn nhìn đứa bé kia


"Không, chị bị anh ấy đưa tới đây"


"Này..." Thường Cảnh Nghi khó trả lời kéo kéo tay áo Nhược Vũ nhỏ giọng


"Đùa thôi, tụi chị là bạn bè"


"Chị xinh đẹp, chị tên gì thế"


"Chị đẹp thật đấy"


"Đúng đó chị rất đẹp, chị làm chị em nha"


"Được chị Nhược Vũ sẽ là chị của tất cả các em"


"Chị Nhược Vũ, chị Nhược Vũ"


Nhìn quanh cô phát hiện có một đứa bé không vui vẻ không nói năng gì cũng không có ý định vui đùa cùng đám bạn, Nhược Vũ bước tới liền thấy đứa bé dè chừng cảnh giác. Nhìn đứa bé này lại khiến cô nhớ tới bản thân lúc trước, thật không sai một li.


"Chị là Nhược Vũ, em tên gì" đưa tay ra hướng đứa bé đó, Nhược Vũ nở nụ cười, bé nam kia như bỏ lớp áo giáp bất giác bước tới Nhược Vũ xòe bàn tay nhỏ nhắn gấp đôi tay Nhược Vũ nắm lấy.


"Ảnh Quân"


"Một cái tên đẹp, rất đáng thưởng thức"


Nhược Vũ phát hiện đứa trẻ này không thích nơi đông người, cô chỉ có thể dẫn cậu bé đến vườn hoa phía sau viện, một bầu không khí yên lặng hòa hợp giữa hai người, từ bé cô luôn thích cảnh hoàng hôn nơi đây, cơ mà cảnh buồn người cũng buồn...


"Mọi người đều không thích em tại sao chị lại nói chuyện với em" Ảnh Quân hai tay cầm dây xích đu đầu cúi xuống hỏi


"Chị thấy hình ảnh chị trong em, chị mong em sẽ gặp được một gia đình vô cùng tốt. Nhé!" nói rồi Nhược Vũ quay qua cười thật tươi với cậu bé. Lời nói tuy mang phần an ủi nhưng phần nào khiến cậu bé xúc động


"Cảm ơn chị, Nhược Vũ"


Ở phía sau, Thường Cảnh Nghi đứng dựa vào góc tường, anh nghe ra cảm xúc của cô, đã có thể tưởng tượng ra lúc trước cô đã phải cô đơn thế nào, bây giờ anh lại có phần nhiều hơn là thích đối với Nhược Vũ.


Khung cảnh hoàng hôn u buồn này ám lên mắt Nhược Vũ và Ảnh Quân ngoài ra còn có Thường Cảnh Nghi, ba người, ba cảm xúc khó mà nói hết bằng mấy câu từ đơn giản

Bình Luận (0)
Comment