Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 19

"Chào viện trưởng" Nhược Vũ trở lại vào trong thấy một người phụ nữ đứng tuổi, gương mặt đó, mái tóc đó, giọng nói đó làm sao cô có thể quên được, nữ viện trưởng như người mẹ của cô, mãi mãi luôn ghi nhớ những điều bà đã làm cho cô


"Nhược...Nhược Vũ? Là Nhược Vũ đúng không?" viện trưởng nghe tới nhìn qua thấy Nhược Vũ giọng nói có chút quen thuộc mơ hồ hỏi


"Vâng, Nhược Vũ đây, Nhược Vũ của viện trưởng đây"


"Ôi đứa bé của tôi, sao con lại tới đây, mau mau đi về"


Lão viện trưởng ôm ôm Nhược Vũ liền ôn nhu đuổi về, thật ra bà vẫn muốn nói chuyện với đứa bé này một chút nhưng mà điều kiện kia không cho phép


"Không sao, con đã lớn rồi, vài tháng nữa con đã 18 tuổi rồi, không sao" Nhược Vũ biết lý do bà không cho cô ở lại liền nói ra, ba mẹ Nhược trước kia nhận nuôi cô đặc ra điều kiện không cho phép cô quay lại đây đến khi trưởng thành vì muốn cô sống trong môi trường tốt bà liền đồng ý. Việc này luôn ở mãi trong lòng cô khiến cô xem viện trưởng như mẹ ruột của mình.


"Đứa bé này vẫn cứng đầu như thế" bà lắc lắc đầu cười khổ, Nhược Vũ trước kia bà nhận được là một người phụ nữ bỏ vào một chiếc thùng giấy bìa cứng kèm theo một bức thư, thật là khiến bà khổ tâm.


"Viện trưởng ngài vẫn khỏe như thế sau này con sẽ tới thường xuyên hơn"


"Bối viện trưởng, đã khá trễ chúng con xin về trước, những túi quà kia cháu để trên bàn, xin bà giúp phát cho đám trẻ" Thường Cảnh Nghi ánh mắt chứa tia cảm xúc khác thường đứng dậy nói


"Được được cảm ơn cậu, tốt hơn Nhược Vũ nên để sau này tới, không sẽ rất rắc rối" bà vỗ vỗ mu bàn tay Nhược Vũ nhẹ nhàng nói, Nhược Vũ thở dài không nói gì chỉ gật đầu


Sau khi tạm biệt viện trưởng và những người khác Nhược Vũ và Thường Cảnh Nghi chậm chậm bước ra


"Cô không phải con gái của Nhược tổng và Nhược phu nhân?" Thường Cảnh Nghi quay qua hỏi Nhược Vũ mặc dù đã biết đáp án


"Cậu thật biết hỏi Thường Cảnh Nghi ạ" Nhược Vũ đau đầu khó hiểu nhìn cậu, đang đùa giỡn với cô đúng không


"Không phải đâu, lúc đầu tôi thấy cô và Nhược Trình Tranh vốn đã không thấy giống nhau gì rồi mà tôi thấy cô rất giống một người nha" Thường Cảnh Nghi đội mũ bảo hiểm cho Nhược Vũ dừng lại định nói thêm gì đó lại thôi


"Hả?" Nhược Vũ không nghe thấy gì cũng không biết cậu ta muốn nói gì, hôm nay mệt mỏi quá với cô rồi.


"Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn món ngon" Thường Cảnh Nghi lên xe quay đầu ra sau nói Nhược Vũ, mà lời này liền khiến Nhược Vũ nhớ tới vài sự kiện gì đó, thất thần lúc lâu Thường Cảnh Nghi nhéo nhéo vào chân Nhược Vũ mới khiến cô để tâm


"Không cần, tôi không có tâm trạng" Nhược Vũ ủ rũ từ chối


"Cô có cơ hội từ chối sao?" vừa dứt lời liền lấy đôi tay Nhược Vũ dán vào eo mình khiến Nhược Vũ có chút hốt hoảng định tháo ra liền bị cảnh báo


"Ừ cứ dứt ra đi, té thì tôi không chịu trách nhiệm"


Nhược Vũ cũng không quan tâm nữa tay vẫn ôm eo chỉ là cố gắng giãn khoảng cách cả hai ra, Thường Cảnh Nghi thở dài, cô gái này bị ngốc à?


Lao nhanh trên con đường dài, Nhược Vũ có thể chịu đựng tốc độ này, khá là quen thuộc nên cũng không sao, dừng trước một nhà hàng cao cấp liền thấy nó đã đóng cửa Nhược chán nản quay qua Thường Cảnh Nghi


"Anh đang trêu đùa tôi đúng không Thường Cảnh Nghi?" giọng nói cô mệt mỏi hướng tới Thường Cảnh Nghi mắt to mắt nhỏ


"Haha ai biết được hôm nay nó đóng cửa chứ, thôi, trời này ăn lẩu đi" Thường Cảnh Nghi kéo tay Nhược Vũ qua bên kia đường có vài tiệm lẩu đang mở cửa, có nhiều sự lựa chọn, không sao!


"..." Nhược Vũ cũng không còn sức phản kháng liền mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, cô đã sức tàn lực kiệt


Vừa vào trong cậu ta đã chọn chiếc bàn giữa phòng, người như cậu ta quả nhiên... Từ tốn ngồi xuống Nhược Vũ chuẩn bị dụng cụ gọn gàng, thở dài chống tay lên bàn bấm bấm điện thoại trực tiếp bỏ qua Thường Cảnh Nghi đối diện


"Này, để ý tới tôi chút đi, một người xinh đẹp như thế này bị cô bỏ qua như thế thật quá uổng phí đó cô nàng xinh đẹp"


"..."


"Này, Vũ tôi nghiêm túc, tôi đối với cô tốt như vậy mà" cậu ta hai bàn tay quấn vào nhau thủ thỉ như cô vợ bị bỏ rơi nói


"Cậu có thể ngưng sự tự luyến đó và nói chuyện như bình thường với tôi đi, làm ơn" Nhược Vũ tay vẫn không bỏ điện thoại xuống giọng nói hờ hững đáp cho có


"Thiệt quá đáng mà" lần này cậu ta lại thay đổi tư thế, hai tay khoanh lại trước ngực ánh mắt theo kiểu như giận dỗi không thèm nhìn Nhược Vũ khiến một số thực khách trong quán thấy tới phì cười, mà Nhược Vũ kia một chút đổi sắc cũng không có, thật là khó khăn với cậu mà


"Mời quý khách dùng bữa, cô cậu tự thực hiện hay để nhân viên phục vụ" định nói gì đó nhưng nhân viên bước tới khiến Thường Cảnh Nghi dừng miệng


"Không cần, chúng tôi tự làm, cảm ơn cô" Nhược Vũ hướng tới nữ nhân viên đó cảm ơn, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng


"Thật là phân biệt đối xử"


"Cậu ăn đi" liền nhét vào miệng Thường Cảnh Nghi một lát rau củ, ánh mắt không có chứa tia hứng thú nhìn cậu rồi lại làm thức ăn, Thường Cảnh Nghi cũng ngoan ngoãn im lặng mà ăn


Một lúc sau Nhược Vũ ngẩng mặt định nói gì đó liền thấy thân ảnh quen thuộc phía sau từ cửa bước tới gương mặt liền đổi sắc


Kia không phải là Đồng Cổ Trát sao? Kế bên còn có Phỉ Miểu?!

Bình Luận (0)
Comment