Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 20.2 - Chương 20.21

 
Hậu cung của Tiêu Dục Hành ngày gần đây rất hài hòa, một bầu trời vui vẻ hoà thuận.
Các phi tần chia làm hai phe, một phe chỉ lo nghĩ cách hỏi thăm tin tức về kỳ thi mùa thu, một phe khác do Liễu Phiêu Phiêu cầm đầu, đắm chìm vào tình yêu tuyệt đẹp của cặp đôi Hoàng Thượng và Quý phi nương nương, có xu hướng ngày càng mở rộng, đã thành trưởng câu lạc bộ fan couple.
Đặc biệt là khi nghe qua lời kể của Liễu Phiêu Phiêu, mọi người càng chăm chỉ đến thăm Cố Linh Quân, tất cả chỉ hy vọng có thể thử thời vận, xem có thể may mắn được chiêm ngưỡng cảnh ân ái của Hoàng Thượng và Quý phi nương nương hay không.
Nhưng đáng tiếc, cửa lớn cung của Cố Linh Quân lại đóng chặt, còn chưa tới gần đã bị ngăn cản lại.

Trong lòng mất mát: Không sao, nương nương nhất định là đang ở chung với bệ hạ, không hy vọng người khác đến quấy rầy!
***
Nữ chính trong lời đồn lại đang ngồi ở trước bàn dài, mặt ủ mày ê nhìn đống sổ sách cao hơn nửa người trước mắt.
Cố Linh Quân thở dài, cầm một quyển sổ sách trước mắt lên, lười biếng lật xem.
Ngày ấy, sau khi Tiêu Dục Hành đưa lệnh bài quốc khố cho nàng, Cố Linh Quân nghĩ “Không thể nhận, nhất định có quỷ kế, hai chữ ‘ sủng phi ’ chính là bằng chứng”, liều mạng đè xuống lòng hiếu kỳ, dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt.
Nhưng, không ngờ Tiêu Dục Hành lại cực kỳ săn sóc, lo lắng nàng ở trong cung quá buồn chán, ra lệnh cho người dọn hết toàn bộ sổ sách chi tiêu các cái trong hậu cung từ lúc hắn lên ngôi cho đến nay, xếp ngay ngắn vào rương, nâng vào trong cung để nàng xem xét giải quyết.
Đây là chuyện mà một người đứng đầu hậu cung nên làm, nhưng nàng chỉ là Quý Phi thôi nha … Tuy rằng hiện tại, chức vị của nàng đứng đầu trong hậu cung, nhưng không phải nàng chỉ là vật hy sinh thôi sao?!
Cố Linh Quân: Thừa nhận là vật hy sinh, không thể thừa nhận chức trách.
Vì thế, đây cũng là lý do đã nhiều ngày qua nàng “cửa lớn không ra cửa nhỏ không thấy”, tự khóa mình ở trong cung, vùi đầu đau khổ xử lý công việc vốn thuộc về Hoàng Hậu, nhưng mỗi khi nàng xem xong một rương, thì một rương khác cũng đang trên đường tới.
Có lẽ là lo lắng nàng xem không hiểu, nên Phòng Tư Các còn cố ý phái người tới, chỉ dạy ngay tại hiện trường.
Trải qua nhiều ngày rèn luyện, “Mưa dầm thấm đất”, Cố Linh Quân đã học xong cách xem sổ sách, nhưng vấn đề và rắc rối cũng theo đó mà đến.
Nàng không quan tâm sổ sách đưa lại đây có đúng như thực tế hay không, có bị gian lận hay không.

Nàng chỉ là hoảng hồn khi nhìn thấy con số chi tiêu đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, hoàng gia sống quá xa xỉ.
“Nương nương, đây là sổ sách thị tẩm.”
Cố Linh Quân làm bộ làm tịch lật lật, nghe người đứng kế bên nói, mở ra thì … Trong một quyển tập khá dầy, chỉ có trang đầu tiên là có chữ, mà trên đó không có tên ai khác ngoài nàng ra.

Lại ngẩng đầu, thì thấy người thái giám kia cười tủm tỉm vẻ mặt lấy lòng: “Nương nương, nô tài là người của Phòng Kính Sự.”
Cố Linh Quân lại nhìn nhìn, trả lại cho người đó, biểu tình nhàn nhạt.
Người thái giám kia có chút ngoài ý muốn, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chưa nói ra miệng thì đã bị Đặng công công cắt ngang: “Được rồi, nương nương cũng có chút mệt mỏi, hôm nay tới đây thôi, đều lui ra hết đi.”
Biểu tình trên mặt của người Phòng Kính Sự cùng với một hàng dài cung nữ và thái giám đang đứng xếp hàng chờ phía sau không khỏi đều hiện ra một tia thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể quay đầu trở về.
Về chuyện Quý Phi hiện đang được Hoàng Thượng yêu thương chiều chuộng là điều mà mọi người ở trong cung đều biết, thật vất vả mới có một cơ hội để chường mặt ra tạo cảm giác tồn tại, Phòng Tư Các phải nói là tranh giành trước khủng hoảng sau.
Ngày càng có người nhiều xum xoe trước mặt Cố Linh Quân, Đặng công công dần dần bị đẩy ra sang một bên, nửa ngày cũng chen không vào một câu.
Đặng công công vô cùng ủy khuất.
Rõ ràng là ta tới trước hết nha. Những người này sao có thể hiểu biết nương nương như ông, quả nhiên, sau khi ông mở miệng vẫy lui đám người ồn ào kia, Cố Linh Quân như quả cầu xì hơi, nằm dài trên bàn.
Lục Trúc có chút đau lòng, bước lên xoa bóp vai giúp nàng: “Nương nương cũng không cần nóng vội làm gì, mấy thứ này cũng xem không hết trong một ngày đâu.”
Cố Linh Quân không tinh thần sức lực, mệt lả người trả lời: “Sợ là vĩnh viễn cũng xem không hết, em nhìn không ra sao? Có người dựa vào mấy thứ này để chỉnh ta!”
Nhất định là Tiêu Dục Hành thấy nàng thảnh thơi, cuộc sống hằng ngày sung sướng như thần tiên, bản thân lại phải dậy sớm, vào triều sớm, thức khuya phê duyệt tấu chương, trong lòng không cân bằng nên mới tìm việc cho nàng làm.
Đặng công công cũng đi đến gần, giúp Cố Linh Quân xoa bóp bắp tay: “Nương nương, nô tài có một suy nghĩ lớn mật.”
Cố Linh Quân mệt đến mức không muốn nghe bất kỳ điều gì nữa, nàng chỉ muốn đầu óc thoải mái không cần suy nghĩ gì nữa.

Đặng công công không quan tâm, lo nói ra suy nghĩ của bản thân: “Theo ý kiến ngu ngốc của  nô tài, Hoàng Thượng có ba mục đích. Thứ nhất, hiện giờ nương nương đứng đầu hậu cung, ngày sau nắm quyền cai quản hậu cung là chuyện sớm hay muộn, đây coi như là luyện tập trước.”
“Thứ hai, Phòng Tư Các đều vội vàng tới nịnh bợ nương nương, nương nương nhân cơ hội này ban cho bọn họ chút ân huệ nhỏ, bọn họ đương nhiên là mang ơn đội nghĩa, còn có thể gia tăng danh tiếng của nương nương ở trong cung.”
Cuối cùng lại vặn nhỏ âm lượng, thần bí nói: “Cuối cùng, Hoàng Thượng sợ nương nương phân tâm chú ý đến những phi tần khác, mới bày ra kế này.”
Cố Linh Quân nghe khúc đầu nghe đến mơ màng sắp ngủ, cho đến khi Đặng công công nói ra câu cuối cùng, cơn buồn ngủ của Cố Linh Quân bay mất, trong mắt tràn ngập không thể tưởng tượng: “Từ đâu ngươi có thể kết luận ra câu đó?”
Đặng công công rất là đắc ý trả lời: “Ngày ấy, lúc Liễu tài tử đến, nô tài thấy mày của Hoàng Thượng vẫn luôn nhăn. Điều này nói lên cái gì? Chính là Hoàng Thượng rất bất mãn đối với việc các phi tần đến quấy rầy nương nương.”
“Hoàng Thượng đương nhiên là sẽ không bất mãn nương nương, phiền chán những phi tần đó đến gây trở ngại nương nương và Hoàng Thượng, nhưng cố kỵ danh tiếng của nương nương, cho nên Hoàng Thượng không thể ra mặt tống cổ các nàng.”
“Nên nghĩ ra cách để nương nương học tập xử lý chuyện trong hậu cung, nương nương ngài xem, có phải những người đó cũng không có tới đây nữa, đúng hay không, cũng không có xuất hiện gây trở ngại nương nương và bệ hạ ...”
Cố Linh Quân nói không nên lời, trong ánh mắt tràn ngập “ngươi chỉ biết nói lung tung, con mắt nào của ngươi thấy Hoàng Thượng đến đây thường xuyên? Đoán già đoán non.”
Đồng dạng cũng nói không nên lời, Lục Trúc nghĩ: Thông minh! Thật sự là quá thông minh! Không hổ danh là người lớn lên ở trong cung, tầm mắt chính là không giống nhau, sao nàng lại nhìn không ra kia chứ?!
Vì sự nghiệp sủng phi của Cố Linh Quân, Đặng công công nhọc lòng tiếp tục cho thêm ý kiến: “Hoàng Thượng không tới, nương nương có thể đến thăm bệ hạ nha.”
Cố Linh Quân không chút nghĩ ngợi, trả lời ngay: “Không đi.”
Nói xong đứng lên, duỗi người, chuẩn bị leo lên giường nằm nghỉ ngơi.
Lục Trúc và Đặng công công chen lên phía trước ngăn lại, mở miệng khuyên can.
“Nương nương đi đi.”
“Hoàng Thượng thấy nương nương đến chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Đi đi nương nương, đi đi nương nương.”
...

Cố Linh Quân vốn định niệm thần chú, không nghe không nghe, làm lơ hai người kia, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi hai người bọn họ cứ lải nhải riết, không tình nguyện mà đứng lên.
***
Cố Linh Quân lấy tốc độ chậm gấp ba lần, chậm rãi di chuyển tới Ngự Thư Phòng.
Lần trước tới là vào ban đêm, sắc trời tối tăm, Cố Linh Quân chỉ nhìn đại khái.
Cả tòa cung điện rất to và rộng, vô cùng xứng đôi với thân phận của đế vương, đâu đâu cũng thấy chạm trổ kim long cùng các hình vẻ rồng bay. Nơi nơi đều là binh lính canh gác đầy nghiêm ngặt cùng với cung nữ thái gian tùy thời chờ lệnh, cho người ta có cảm giác trang nghiêm uy phong, nói không nên lời.
Cố Linh Quân mới vừa bước vào, cân nhắc hay là đi trở về, thì có người vội vàng lên tiếp đón.
Cố Linh Quân một đường bị dẫn vào, bên trong càng an tĩnh.
Tiêu Dục Hành nghe tiếng ngẩng đầu, giọng nói hơi mang theo chút mệt mỏi, hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
Cố Linh Quân giơ lên hộp thức ăn tinh xảo trong tay, trả lời: “Thần thiếp tới đưa điểm tâm cho bệ hạ.”
Tiêu Dục Hành không nói nữa, Cố Linh Quân suy nghĩ một lát, tự động bật nút, nhập vai nhân vật Quý Phi, đi lên trước, đặt điểm tâm lên bàn.
“Làm phiền Quý Phi.” Giọng của Tiêu Dục Hành thể hiện tâm trạng không muốn ăn.
Cố Linh Quân cũng không thèm để ý, trên án thư của Tiêu Dục Hành đặt một chồng giấy thật dày, lại nhướng mắt nhìn, trên giấy rậm rạp chữ là chữ.
Cố Linh Quân không muốn ở lại lâu, nghĩ: Đã tới chường cái mặt ra rồi, là lúc nên đi trở về.
Không chờ nàng mở miệng, đã có thái giám tới báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Lễ Bộ Thượng Thư và Lễ Bộ Thị Lang đến cầu kiến.”
Hai vị đại nhân Lễ Bộ đi vào trong, nhìn thấy Cố Linh Quân cũng kinh ngạc vài giây, nhưng vẫn chấp hành lễ nghi, lần lượt quỳ xuống chào hỏi.
Cố Linh Quân mỉm cười xem như đáp trả, đang định rời đi, thì đột nhiên chân trái giẫm chân phải, mắt thấy muốn hôn mặt đất, ngã theo kiểu bay răng cửa. May mà Tiêu Dục Hành nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay nắm cánh tay nàng giật ngược lại.
Không ngờ, cái giật này của anh lại kéo Cố Linh Quân ngồi chung với mình ở trên long ỷ.
Cố Linh Quân: ... Ta lại ngồi trên long ỷ?!
Hai vị đại nhân đứng phía dưới: ... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tiêu Dục Hành cũng giật mình, rút tay về, sắc mặt có chút mất tự nhiên nhìn Lễ Bộ hỏi: “Có việc?”

Lễ Bộ Thượng Thư liếc mắt nhìn Cố Linh Quân, hơi mở miệng, lại nhịn không được nhìn thoáng qua thêm lần nữa: “Hoàng Thượng, chuyện trước đó ngài căn dặn vi thần đã làm theo, thỉnh ngài nhìn xem còn có chỗ nào không ổn.”
Tiêu Dục Hành mở ra quyển sổ thái giám đem lên, nhanh chóng xem xong, sau đó trả lời: “Không tồi.”
Cố Linh Quân: Có thể để ta đi xuống trước rồi mấy người nói chuyện sau được không?! Hoàng Thượng ơi, cầu ngài mở miệng giùm thiếp cái, cho phép thần thiếp rời khỏi nơi này đi! Đáng sợ quá!
Lễ Bộ Thị Lang chờ Thượng Thư báo cáo xong, cũng nhịn không được nhìn nhìn Cố Linh Quân, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, về hôn sự của Tấn Vương ...”
Cố Linh Quân đang rối rắm, không an phận mà trộm di chuyển khỏi long ỷ, nhưng khi nghe nhắc đến hai chữ Tấn Vương, là ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, dựng lỗ tai lên.
Tiêu Dục Hành liếc nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Lễ Bộ Thượng Thư: “Hôn sự của Tấn Vương vốn định ra vào đầu tháng năm, nhưng ngày hôm trước người của phủ Tấn Vương tới, nói Tấn Vương tham gia săn bắn mùa thu bị ám sát, nên muốn dời hôn kỳ sang ngày khác. Vi thần là tới xin chỉ thị của bệ hạ.”
“Vậy dựa theo ý của Tấn Vương mà làm, lại chọn ngày lành khác đi.”
***
Cố Linh Quân nhất thời bị chuyện của Tấn Vương hấp dẫn, đến khi hai vị đại nhân Lễ Bộ đi rồi, nàng vẫn ngồi yên như tượng, ngẩng đầu lên, kèm theo một tia hưng phấn hỏi: “Tấn Vương lại tính toán âm mưu cái gì nữa vậy?”
Tiêu Dục Hành không trả lời, vẫy vẫy tay, thái giám đưa lên một tờ giấy nhỏ.
“Mở ra nhìn xem.”
“Đây là cái gì?” Cố Linh Quân vừa hỏi, vừa mở ra.
Quả nhiên, trong lòng nghĩ gì thì linh nghiệm cái đó, còn chưa mở miệng, đã nghe giọng nói truyền từ trên đỉnh đầu đến …
“Đây là tin Tấn Vương gửi cho nàng.”
Giọng điệu đó … Rất giống bắt được cảnh thê tử của mình có một chân với em trai.
Cố Linh Quân: ... Tấn Vương lại tới hãm hại ta!
Tác giả có lời muốn nói:
Bên ngoài hoàng cung, chuyện Quý Phi được Hoàng đế yêu thương cưng chiều cũng đã được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều biết, nhà nhà đều biết.
Hết chương 20

Cố Linh Quân tùy ý liếc mắt một cái, không có hứng thú đọc.


--- “Chắc là âm mưu gì nữa đây?!”


Nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra vấn đề nghẹn đã lâu ở trong lòng nàng: “Hoàng Thượng, Tấn Vương thật sự tạo phản sao?”


Tiêu Dục Hành cười, hỏi ngược lại: “Vậy theo cái nhìn của nàng, như thế nào mới tính là thật sự tạo phản?”


Cố Linh Quân vừa động não suy nghĩ, vừa trả lời: “Chiêu binh mãi mã, xây dựng thực lực lớn mạnh. Trên triều đình muốn thu mua nhân tâm, mượn sức triều thần. Vào lúc quan trọng còn có thể mời những người đoc sách tạo danh tiếng.”


Rốt cuộc lực lượng dư luận không phải trò đùa.


Nói xong, nhìn sang Tiêu Dục Hành, thì thấy khóe môi anh hơi cong: “Rất quen thuộc ha.”


Cố Linh Quân: “ ... ”


Cố Linh Quân tự động xem nhẹ, nói tiếp: “Những cái đó đều chỉ là suy nghĩ ngu ngốc của thần thiếp. Nhưng có một chuyện thần thiếp vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao Tấn Vương lại muốn mưu phản?”


--- “Làm Vương gia không tốt sao? Thân phận cũng rất tôn quý, an phận sống cuộc sống bình thường có thể tồn tại thêm vài năm.”


--- “Làm hoàng đế mỗi ngày đều dậy sớm, thức khuya, cả năm không có ngày nghỉ. Còn phải luôn đề phòng người khác có lòng tạo phản, lại phải hao tâm tốn sức giải quyết chuyện hậu cung lục đục với nhau.”


--- “Sau khi chết còn phải lo lắng người đời sau đánh giá.”


“Có vài người không biết tự lượng sức mình, còn có ý nghĩ không an phận.”


Cố Linh Quân nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp: “Tấn Vương dựa lực nhà mẹ đẻ?”


Nếu muốn tạo phản, tất nhiên không thể thiếu nhà mẹ đẻ tay cầm binh quyền. Nhưng ở trong trí nhớ của nàng, chức vụ trong triều của nhà mẹ đẻ Tấn Vương cũng không cao.


Trên mặt Tiêu Dục Hành đã mất hết tươi cười, giọng lạnh nhạt nói: “Mẹ ruột hắn khi còn sống cũng không được yêu thương, lúc hắn ba tuổi đã qua đời vì bệnh nặng. Sau đó được tiên đế giao cho Hoàng Hậu đời thứ nhất nuôi dưỡng, không có mối quan hệ chặt chẽ nào với nhà mẹ đẻ.”


--- “Tiên đế từng có hai đời Hoàng Hậu? Mẹ ruột Tấn Vương thật là qua đời vì bệnh nặng?”


Cố Linh Quân cảm giác đợc bên cạnh đột nhiên xuất hiện “Áp suất thấp”, yên lặng tiêu hóa “bí mật Hoàng gia”, ở trong đầu não bổ phim cung đấu dài 80 tập, có một đống nghi vấn nhưng lại không dám hỏi thêm.


Nhưng nàng chú ý, mỗi khi nhắc tới tiên đế, giọng điệu của Tiêu Dục Hành vô cùng lạnh nhạt.


Cố Linh Quân cố ý muốn chuyển sang đề tài khác, nhìn về phía chồng giấy thật dày nằm trên bàn, hỏi: “Hoàng Thượng, đây là cái gì vậy?”


--- “Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng phải xem sổ sách?”


Tiêu Dục Hành cầm lấy hai quyển sổ trên cùng, mở ra đặt ở trước mặt nàng.


Cố Linh Quân cúi đầu nhìn, bắt đầu đọc từ trái sang phải, nhìn một hồi, nàng phát hiện ...


“Hoàng Thượng, đây không phải là ... Bài thi khoa cử sao?”


Tiêu Dục Hành gật đầu.


Cố Linh Quân nghiêm túc đọc, mở to hai mắt lại nhìn lại xem, tên bị phong kín, nét chữ xinh đẹp ngay ngắn, một bên nét chữ dứt khoát, một bên lại dịu dàng mềm mại, nhìn chữ viết có thể liên tưởng đến người viết, còn nội dung ... Nàng đọc không hiểu.


“Hoàng Thượng … Ngài …” Cố Linh Quân không rõ nguyên do.


Tiêu Dục Hành lộ ra tươi cười làm nàng lo sợ bất an, quả nhiên sau đó nghe anh nói: “Toàn bộ bài thi, trẫm cho rằng này hai người này nổi trội hơn những người khác. Nếu hai người này trúng tuyển, Quý Phi cho rằng ai đứng nhất.”


Cố Linh Quân: “ ... ”


Cố Linh Quân lại cố sức xem xem đọc đọc nhìn nhìn, cau mày, nhưng vẫn chìm trong sương mù, không hiểu nổi.


“Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự là xem không hiểu.”


--- “Cầu xin … Buông tha ta đi.”


“Ý kiến của Quý Phi có thể để trẫm tham khảo.”


Cố Linh Quân lại nhìn nhìn, căng da đầu nói: “Thiếp cảm thấy ... Bên trái tốt hơn một chút ...”


--- “Bởi vì nét chữ rất đẹp.”


Tiêu Dục Hành cười cười, giơ lên: “Vậy dựa theo lời Quý Phi nói, Trạng Nguyên năm nay chính là người này.”


Cố Linh Quân gấp đến độ buột miệng thốt ra: “Chuyện quan trọng như vậy sao Hoàng Thượng có thể xem như trò đùa chứ hả!”


--- “Còn nói là tham khảo! Chuyện này nếu là truyền ra ngoài, danh hiệu “Yêu phi” của nàng xem như đã được chứng thực!”


Sống thành thật, tuân theo bổn phận, cẩn thận không khoa trương, Cố Linh Quân hoảng sợ nghĩ đến.


Trương Đức Phúc quan sát toàn bộ từ đầu đến đuôi, nhịn không được, tươi cười xen miệng nói: “Nương nương, thật ra đã là chọn xong rồi, từ trái sang phải. Ánh mắt của nương nương quả nhiên rất tốt.”


Cố Linh Quân mặt không biểu tình: “ ... ”


Nhàm chán.


Cố Linh Quân đi rồi, Trương Đức Phúc tràn đầy cảm hoài, nói: “Những lúc bệ hạ ở chung với nương nương làm thần có cảm giác ngài vui vẻ hơn ngày thường nhiều lắm.”


Tiêu Dục Hành đặt bài thi lại vị trí cũ, nhàn nhạt trả lời: “Ngươi cảm giác sai rồi.”


Trương Đức Phúc hiểu ý cười, cũng không cãi lại.


***


Đợi đến ngày Yết Bảng, Cố Linh Quân mới biết được Trạng Nguyên là Từ Chương Ngôn, vị hôn phu của quận chúa Khang Nghi.


Trong cung, mọi người còn không kịp buôn dưa lê, thì đã mang tâm tư nặng trĩu quăng vào một chuyện khác.


Từ trước đến nay, Tết Trung Thu được tổ chức rất long trọng.


Mà ở một nơi gió thổi cỏ lay cũng sẽ được phóng đại gấp trăm lần như trong cung, đương nhiên ngày này cũng là chuyện lớn trong cung, nhất là phi tần trong hậu cung.


Càng không cần phải nói ngày đó còn cho phép bọn họ tự do hoạt động vui chơi.


Ở trong cung không có việc gì để làm đã sắp nghẹn hỏng, một đám phi tần đếm từng đầu ngón tay một ngóng trông đến ngày rằm mười lăm, ngày Tết Trung Thu.


Rằm Trung Thu, Cố Linh Quân dậy thật sớm, chào đón nữ quyến triều thần đến trong cung dự tiệc.


Hôm nay nàng mặc một bộ váy Yên Hà thêu hoa dài phết đất, trang trọng điển nhã, nhưng khi mặc trên người nàng lại như một cơn gió nhẹ nhảy múa trong không trung.


Phần lớn những nữ quyến có tuổi đều nói với Cố Linh Quân“cách ba tuổi là cách một thế hệ”, những người khác thì “hôm nay nương nương cũng thật đẹp”, “Đúng vậy đúng vậy” … Sau đó lại chìm vào bầu không khí tẻ ngắt.


Cho đến khi có người đề nghị đi dạo bằng thuyền, nhanh chóng được một đám người cực lực đồng ý.


***


Lên thuyền dạo chơi trên dòng nước, bốn phía có gió nhẹ mát mẻ thổi qua, câu nệ khách sách cũng bị gió thổi tan đi không ít.


Có người bắt đầu lên tiếng cười đùa trêu ghẹo: “Chắc giờ này Hoàng Thượng đang gặp mặt Trạng Nguyên của chúng ta rồi.”


Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Khang Nghi.


Ánh mắt Khang Nghi hơi lóe, đông cứng quay đầu nhìn về phía ngoài. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, mặt bỗng chốc đỏ bừng.


Thấy thế có người nói tiếp: “Đúng vậy nha, chúng ta ở đây chúc mừng phu nhân tìm được rể hiền như ý.”


Sắc mặt của phu nhân Trung Viễn Hầu không có thay đổi gì lớn, cười nhạt cho qua.


Không ít người là lần đầu tiên đi dạo bằng thuyền ở trong cung, tuy là hồ nhân tạo, nhưng diện tích lại không hề nhỏ.


Hoa sen mọc dọc theo đường đi, lại ra thêm chút nữa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cảnh sắc Giang Nam thu nhỏ trong Ngự Hoa Viên, núi giả cùng đình hóng gió.


Mọi người bị phân đi sự chú ý, nhưng miệng thì vẫn còn nói chuyện với nhau, Cố Linh Quân cong môi cười, tùy ý bọn họ đấu đá lẫn nhau.


Thấy Khang Nghi ngồi một mình, còn phu nhân Trung Viễn Hầu thì đã đi sang nói chuyện cùng những người khác, Cố Linh Quân không dấu vết di chuyển đến gần nàng.


Khang Nghi thấy nàng đến, mở miệng gọi: “Nương nương ...”


Cố Linh Quân vội vàng suỵt một tiếng: “Nói nhỏ thôi.”


Khang Nghi hiểu ý, gật đầu, đứng đắn hỏi: “Nương nương muốn nói cái gì?”


Hôm nay Khang Nghi mặc một bộ áo váy màu bột củ sen, tóc cột thành hai chùm thả dài xuống, nhìn như tượng ngọc, rất là đáng yêu.


Trong nguyên tác, Khang Nghi chỉ là một nhân vật phụ đầy tâm sự bi ai. Nhưng trong hiện thực, Cố Linh Quân đã yêu thích nàng bé đáng yêu này từ ánh mắt đầu tiên, thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng bé, nàng nhịn không được cười nói: “Hiện tại cũng không có người ngoài, đừng kêu khách sáo đến như vậy, gọi ta là ...”


Cố Linh Quân dừng một chút, còn đang suy nghĩ cách xưng hô, Khang Nghi đã tự nhiên nói tiếp: “Tẩu tẩu?”


Cố Linh Quân bị tiếng gọi này làm nghẹn lời, lại nhìn thấy Khang Nghi lộ ra tươi cười hiểu rõ: “Tẩu tẩu là  muốn nói chuyện về biểu ca phải không?”


“Thật ra muội biết cũng không nhiều lắm, nhưng tẩu tẩu muốn biết cái gì?”


Bị gợi lên một tia hứng thú, Cố Linh Quân nghẹn nuốt câu nói tính nói ra đến cửa miệng trở vào bụng, hơi mất tự nhiên hỏi: “Khi còn nhỏ Hoàng Thượng cũng giống như bây giờ sao?”


Khang Nghi nghĩ nghĩ, trả lời: “Nàng nàng rất nghiêm khắc đối với biểu ca, cho nên lúc nào biểu ca cũng đều rất ổn trọng.”


Cố Linh Quân và Khang Nghi còn đang tiến hành một hỏi vu vơ, một biết thì trả lời, bỗng nhiên trên đầu thuyền có người hô to lên: “Là Hoàng Thượng bọn họ!”


Người trên thuyền bị hấp dẫn sự chú ý, sau khi được Cố Linh Quân cho phép, lại tấp thuyền vào bờ bên kia.


Thuyền ở vừa cập bờ, toàn bộ hoàn cảnh đều hiện ra trước mắt, lúc này mọi người mới phát hiện bọn họ đang thi bắn tên.


Cố Linh Quân nhìn nhìn, lúc săn thú bắn không đã ghiền, hiện tại còn muốn thi thêm một lần?


Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng vẫn ngồi yên trên thuyền xem náo nhiệt.


Trên bờ, mọi người cũng đã sớm đã phát hiện các nàng, thấy các nàng đến xem, hứng thú càng tăng cao.


Có người đề nghị: “Vừa mới rồi không có thưởng, nếu nương nương đã tới, không bằng người thắng có thể được nương nương tặng một đóa hoa, Hoàng Thượng thấy như thế nào?”


Tiêu Dục Hành nhìn về phía Cố Linh Quân: “Hoa ở chỗ Quý Phi, đương nhiên là phải hỏi ý kiến của Quý Phi.”


Cố Linh Quân hơi khép hờ mắt nhìn một rổ hoa mới hái nằm trên bàn ,trước mặt.


Cố Linh Quân mỉm cười, gật đầu.


Không khí lập tức bị đẩy cao, mọi người xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.


Trên thuyền nữ quyến cũng phối hợp giảng giải: “Đây là võ Trạng Nguyên năm nay.”


Khoa cử Đại Chu cũng phân chia Văn - Võ, nhưng phần lớn đều chú ý vào Văn.


Võ Trạng Nguyên hiểu biết cách sử dụng đao kiếm, lại không có hứng thú đối với bắn tên, mà bộ cung trong tay hắn hình như là đặc chế, một người thanh niên cao to trưởng thành phải dùng hết sức mới kéo căng dây cung, không có ai bắn được quá ba mũi tên.


Dưới tiếng hô hoán đầy giả tạo của mọi người, những ai không căng dây cung được đều ngượng ngùng đỏ chín mặt.


Có vài lão thần vội vã lên sân khấu, không chút nào suy xét đến ngày thường sống trong nhung lụa, xương cốt già nua dễ gãy, vội vàng kéo cung, mũi tên còn chưa có bắn ra đã trật eo, không thì trật ngón tay, có người còn bị trầy mặt.


Nếu có mũi tên bắn ra, mà phương hướng lại cách vạch đích vạn dặm, làm một đám tiểu thái giám chạy tán loạn lần mò khắp nơi tìm mũi tên.


Mắt thấy không có một ai bắn trúng hồng tâm ba lần, có người bắn trúng hai lần âm thầm đắc ý không bao lâu thì lần thứ ba căng cung lại bị kiệt sức, thì nghe thấy một người lên tiếng nói: “Để ta tới thử xem.”


Mọi người nghe tiếng nhìn sang, thấy Tấn Vương sắc mặt tái nhợt vì bị thương đi ra từ trong đám đông.


Có người lo lắng ngăn cản: “Tấn Vương, vết thương của ngài còn chưa có lành, chỉ sợ ...”


Tấn Vương cười, kiên trì nói: “Không đáng ngại.”


Tấn Vương bước lên tiếp nhận cung tên, chuyển tầm mắt về hướng chiếc thuyền, dừng lại mấy giây.


Mọi người đi theo ánh mắt của hắn ta, đang muốn tìm tòi xem hắn ta nhìn ai, thì thấy Tấn Vương thu hồi ánh mắt, kéo căng dây cung.


Biên độ kéo căng dây so với những người còn lại khá nhỏ, cánh tay run nhè nhẹ có thể thấy được bằng mắt thường.


Buông dây, mũi tên bay ra, đâm thẳng vào vòng tròn hồng tâm.


Mọi người là cùng vang lên âm thanh trầm trồ khen ngợi.


Tấn Vương lại tiếp nhận mũi tên thứ hai, cắn răng kéo căng dây cung.


Mũi tên thứ hai cũng đâm thẳng vào hồng tâm.


Mọi người im tiếng, ngừng thở, chờ mũi tên thứ ba.


Mà Tấn Vương căng mũi tên thứ ba lên lại ngắm hồi lâu, hai bên thái dương cũng nhỏ giọt mồ hôi.


“Vèo” một tiếng, mũi tên bay ra, cắm ở ngay mép rìa vòng tròn hồng tâm, làm tấm bia có chút lay động, như muốn rơi xuống.


Tiểu thái giám chạy lại nhìn kỹ, sau đó hô lớn: “Trúng!”


“Hay!”


“Quả nhiên là Tấn Vương, thân thủ rất tốt!”


Dưới lời khen của mọi người, Tấn Vương nhẹ nhàng thở ra, giống như vô tình lại nhìn về hướng con thuyền.


“Còn có đại nhân nào muốn thử nữa không? Nếu không ...”


Trương Đức Phúc nói còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang …


“Chờ một chút.”


Tiêu Dục Hành đi lên trước hai bước, tiếp nhận cung.


Mọi người đầu tiên là giật mình, ngay sau đó phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi như sấm.


“Không cần rút mũi tên.”


Mọi người còn chưa có phản ứng, lại nghe Tiêu Dục Hành nói tiếp: “Tìm lụa trắng tới.”


Cố Linh Quân nhìn, con tim cũng treo lên theo.


Tiêu Dục Hành cột lụa trắng che tầm mắt, kéo dây cung, nhìn bộ dáng dễ như trở bàn tay.


Lại nháy mắt, mũi tên đã bay ra, càng trùng hợp là cọ qua mũi tên của Tấn Vương, làm mũi tên này bay ra khỏi tấm bia rớt xuống đất, còn mũi tên của hắn lại vững vàng đâm thẳng vào giữa vòng tròn hồng tâm.


Không hề dừng lại, cầm ngay mũi tên thứ hai bắn ra ngoài ngay, cũng chạm mũi tên của Tấn Vương, làm nó rơi xuống đất, sau đó đâm ngay giữa hồng tâm.


Mũi tên thứ ba cũng giống y như thế.


Dù là trên bờ, hay là dưới thuyền, giờ phút này đều không có một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở cũng nhạt dần.


Tiêu Dục Hành giật lụa trắng ra, nhìn vào tấm bia. Đưa cung cho Trương Đức Phúc đang ngây ra như phỗng, lập tức bước chân đến hướng chiếc thuyền.


Đợi hắn đến trước mặt nàng, Cố Linh Quân vẫn duy trì biểu tình khiếp sợ, ngẩng đầu lên.


Tiêu Dục Hành hơi hơi cúi người, cong cong khóe miệng: “Muốn Quý Phi ban thưởng.”


Cố Linh Quân chớp chớp mắt, vừa muốn nói chuyện, lại bị động tác của Tiêu Dục Hành lấp kín …


Chỉ thấy hắn vươn tay, tháo xuống đóa hoa nhỏ nàng cài ở trên tóc.


Góc của ad:


Nhóm phi tần fan couple: Các tỷ muội, nhìn cho thật kỹ, về phòng nhớ vẽ lại, chúng ta in thành tập ảnh “chuyện tình của Hoàng Thượng và Quý phi nương nương”.


Hết chương 21

Bình Luận (0)
Comment