Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 22.2 - Chương 22.23

Tiệc tối Tết Trung Thu đã sớm dọn lên.


Các cung nữ có thứ tự đi như nước chảy bưng lên rượu và thức ăn, phối hợp ca vũ trợ hứng, những người đang ngồi nét mặt đều treo nụ cười tươi.


Nhưng lại không có một người đặt tâm tư ở tại buổi tiệc này, đương nhiên là không có ai phát hiện hôm nay tấu nhạc nhanh nửa nhịp, mà ca vũ lại chậm nửa nhịp.


Những người ngồi cạnh nhau thỉnh thoảng nâng chén kính rượu lẫn nhau, ánh mắt giao tiếp, đều là bộ dáng muốn nói lại thôi.


Nói chuyện với nhau cũng là lời nói có ẩn ý, muốn nói lại không thể nói.


Trong hoàng cung, không có ngọn gió nào là không thoát ra khỏi bức tường dày cợm kia, huống chi hôm nay còn nằm trước sự chứng kiến của công chúng, xảy ra trước mắt bao người.


Có người uống rượu, nhìn nhìn hai người trên đài cao, chậm rãi nhận ra chút điều gì nó.


Quan viên trên triều đình lăn lộn mấy chục năm, đã luyện đến cảnh giới “dù núi Thái Sơn có sập trước mắt, sắc mặt vẫn không thay đổi”.


Đám người Liễu Phiêu Phiêu đều viết cảm xúc rõ ràng ở trên mặt, cười sắp chạm đến vành tai.


Phi tần mới gia nhập fan couple: Liễu tài tử nói rất đúng, bệ hạ và nương nương quá xứng đôi!


Liễu Phiêu Phiêu âm thầm đắc ý: Đúng vậy! Hoa của nương nương cũng chỉ có thể cho bệ hạ, người khác một chiêc lá cũng đừng hòng nghĩ đến!


Càng may mắn chính là, tiệc Trung Thu các nàng cũng được phân chia cho một vị trí ngồi. Tuy rằng nằm ở góc xó xỉnh, nhưng duỗi dài cổ cũng có thể xa xa nhìn thấy Hoàng Thượng và nương nương!


Đây không phải là Tết Trung Thu, là Tết Nguyên Đán!


***


Khác với mọi người, Tấn Vương ngồi một mình sắc mặt cực kỳ khó coi. Tuy là đã nỗ lực khống chế, nhưng độ cong khóe miệng làm cách nào cũng nhếch không lên.


Ý chí tinh thần sa sút thật không thích hợp với bầu không khí vui vẻ này.


Từ sau khi ba mũi tên của Tiêu Dục Hành bắn rớt ba mũi tên của hắn, thì trong lòng hắn đã như bị lửa đốt, đau khổ, phẫn nộ, bất kham, thậm chí còn có chút ... Bất lực.


Chuyện trong quá khứ bất chợt hiện lên trong đầu hắn, hình như từ trước nay đều là như thế.


Hắn phí hết tâm tư, dốc hết sức lực đi tranh thủ, nhưng những việc đó đối với Tiêu Dục Hành mà nói, chỉ là dễ như trở bàn tay.


Không có một ai tiến lên chào hỏi hắn, ngay cả những người trước kia muốn gia nhập vào lực lượng của hắc cũng đều cố ý vô tình tránh né.


Trong ánh mắt của Tấn Vương che kín âm mưu độc ác, mắt lạnh nhìn người ngồi trên đài cao.


Người nọ phát hiện ánh mắt của hắn, cong khóe miệng khinh thường, dùng nửa ánh mắt nhìn hắn.


Đè ép phẫn nộ xuống, ánh mắt thoáng lệch khỏi quỹ đạo, dừng ở nữ nhân ngồi bên cạnh, trong mắt Tấn Vương lại hiện lên một tia nghi hoặc.


***


Cố Linh Quân ngồi ở cạnh Tiêu Dục Hành, tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tấn Vương, nhưng nàng không có chút quan tâm hứng thú nào tới ánh mắt của hắn ta.


Ngược lại, mắt nàng nhìn thẳng, chuyên tâm nhìn chằm chằm khay bằn bạc đựng đầy hoa quả trước mặt.


Nhưng khóe mắt lại là hình ảnh dáng ngồi đĩnh bạt của Tiêu Dục Hành, cùng với sườn mặt như tượng ngọc.


Một chút, một chút, Cố Linh Quân không dấu vết mà di chuyển tầm mắt, giả vờ nhìn ca múa bên dưới, sau đó nhanh chóng liếc sang nhìn hắn một cái.


Hành động liếc nhìn lén lúc đó cứ diễn ra liên tục như vậy, Cố Linh Quân mơ hồ có cảm giác, mặt của nàng lại bắt đầu nóng lên.


Từ sau khi Tiêu Dục Hành gỡ xuống đóa hoa trên đầu nàng, nàng giống như uống say, choáng choáng váng váng.


Cố Linh Quân nhịn không được, lại giơ tay sờ sờ vị trí đóa hoa từng nằm trên tóc mình.


Tiêu Dục Hành thấy động tác của nàng, nhìn qua, Cố Linh Quân luống cuống tay chân giả vờ ngồi ngay ngắn, hai tay cầm lên ly rượu trước mặt, che giấu uống cạn ly.


“Đây là rượu hoa đặc chế, rất dễ say.”


Cố Linh Quân mặt lại đỏ hồng, trả lời: “Tửu lượng của thiếp không tệ đâu nha.”


Như là chứng minh lời nói của mình, nàng lại rót tràn một ly, sau đó uống cạn.


***


Khắp nơi trong cung đều treo đầy đèn lồng màu đỏ cùng với các loại hoa đăng, bóng đêm lan tràn khắp ngỏ ngách, giống như nhìn không tới đầu bên kia.


Tiêu Dục Hành cho kết thúc tiệc sớm, kêu mọi người trở về nhà nghỉ ngơi mai vào triều sớm.


Mà hắn lại mang theo Cố Linh Quân dời tiệc rượu tới  *thuỷ tạ bên hồ.


*Thuỷ tạ: một nơi được xây trên mặt nước. Khi các bạn xem phim Trung hay phim hoạt hình và game, sẽ thấy có một nơi được xây trên mặt nước cách bờ hồ không xa, còn có cầu để đi qua lại, chỗ đó có khi được trải màn chắn gió, bên trong chỉ có bàn đá tròn và ghế tròn, diện tích không lớn, gọi chung là thủy tạ.


Cố Linh Quân nghe nơi xa ẩn ẩn truyền đến âm thanh đùa giỡn của cung nữ, nhìn trăng tròn treo cao cao, trong lòng cũng xao động như mặt hồ bị gió đêm thổi, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn.


Hai người im lặng ngồi như vậy trong một lát, nhưng Cố Linh Quân lại không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.


Cố Linh Quân nhìn mặt hồ, khóe mắt cong cong, làm như lơ đãng hỏi: “Hoàng Thượng, tại sao hôm nay ngài lại hành động như vậy?”


Tâm tình của Tiêu Dục Hành cũng khó có khi tốt như vậy, hỏi ngược lại: “Hành động gì?”


Cố Linh Quân liếc mắt trừng hắn: “Chính là cố ý bắn rớt hết ba mũi tên của Tấn Vương xuống đất.”


Hiện tại nghĩ lại, Tấn Vương thật đúng là thảm, cố sức bắn trúng ba lần, lại đều bị hắn bắn rớt xuống hết, mấu chốt chính là ba mũi liên tiếp không ngừng nghỉ.


--- “Thật đúng là ức hiếp người quá đáng, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy … Vô cùng sung sướng là sao?! Thật là quá xấu rồi, không nên, không nên.”


Người làm việc ác giờ phút này lại không chút nào áy náy, tùy ý nói: “Đều là ngoài ý muốn.”


Cố Linh Quân dùng ánh mắt “Ngươi lừa tiểu hài tử ba tuổi hả” lại liếc mắt trừng hắn thêm một lần, nhưng khóe miệng nhịn không được cong lên cao hơn vài phần.


--- “Nói là “Ngoài ý muốn”, vậy đòi nàng ban thưởng hoa làm cái gì?”


---“ Còn cố tình gỡ đóa hoa kia từ trên đầu nàng xuống …”


Trong lòng Cố Linh Quân không ngừng tự báo cho chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh, đây chỉ là đóng kịch, là giả, biểu diễn ân ái trước mặt mọi người mà thôi.


Nhưng chỉ cần nhớ tới chuyện đó, nàng ngăn không nhịp đập tim liên hồi của mình.


Tiêu Dục Hành khép hờ mắt nhìn Cố Linh Quân đang cúi đầu, nghe tiếng lòng của nàng, miệng không ngừng cong lên, cười thật tươi.


“Vẫn là cài đẹp hơn.”


Cố Linh Quân không rõ nguyên do, ngẩng đầu. Thì nhìn thấy tay Tiêu Dục Hành đang xoay xoay đóa hoa nhỏ màu trắng.


“Cái gì?” Nàng có chút ngoài ý muốn, đóa hoa này từ đâu ra?


Không có cho nàng câu trả lời, Tiêu Dục Hành duỗi tay đến gần tóc nàng, nhưng vào một bước cuối cùng lại dừng lại.


Dừng một chút, nhẹ nhàng đặt nó vào trên tay nàng.


Đây không phải là đóa hoa hồi sáng của nàng, bông hoa nho nhỏ lại có nhiệt độ, làm tay Cố Linh Quân hơi run.


Cố Linh Quân thu lại bàn tay, nhưng lại như sợ làm đóa hoa nhàu nát, lại buông ra.


Cứ lặp lại động tác như vậy thêm mấy lần.


Nhất định là hắn đã uống say, trong đầu Cố Linh Quân mơ hồ không rõ, cũng không suy nghĩ nhiều.


***


“Bùm” một tiếng, một bó pháo hoa dâng lên ở phía hồ bờ bên kia, như là đi trước dò đường, ngay sau đó lại có đủ loại kiểu dáng pháo hoa không ngừng bat lên không trung, nở rộ đầy mày sắc rực rỡ, sau đó thẳng tắp rơi vào trong hồ.


Như là được đến tín hiệu, nơi xa cũng liên tục bắn pháo hoa thành từng đợt, như những nốt nhạc thăng trầm của một bài hát nào đó nàng không biết tên.


Khoảng cách bắn khá xa, hình như là ở ngoài cung.


Giờ phút này, ngàn đóa pháo hoa nháy mắt thắp sáng bầu trời đêm vốn đen nhánh kia, tất cả mọi người bị ánh sáng pháo hoa hấp dẫn đến mức không dời mắt được, dừng mọi động tác trong tay.


Cố Linh Quân ngửa đầu nhìn, mà giờ phút này Tiêu Dục Hành lại quay đầu nhìn nàng, ánh mắt dại ra, không có bất kỳ che giấu.


Ngoại trừ bầu trời đêm được chiếu sáng, còn có gương mặt đỏ hồng của Cố Linh Quân.


Hắn nhìn kỹ từng chi tiết một, từ cái trán no đủ, lại đến khóe môi cười duyên.


Vừa muốn rút tầm mắt về, Cố Linh Quân vẫn luôn nghiêm túc nhìn bầu trời lại đột nhiên xoay đầu sang, miệng nửa mở như muốn nói chuyện, ánh mắt hai người thẳng tắp đối diện nhau.


Ngược lại, Cố Linh Quân như là bị ai đó bắt được bản thân nhìn lén, nàng chột dạ quay đầu đi chỗ khác.


Sau khi quay sang nơi khác, nàng chợt nhận ra, chột dạ cái gì chứ, chỉ là vô tình thôi!


Lại trộm lén nhìn người bên cạnh, thấy hắn hàm chứa ý cười, nhìn pháo hoa trên bầu trời.


Trương Đức Phúc đứng ở phía sau, thu hết mọi cử động của hai người vào đáy mắt, mỗi nếp nhăn đều tràn đầy ý cười. Hắn vẫy vẫy tay, mang theo đám người Lục Trúc cùng nhau rời khỏi nơi này.


Một đêm dịu dàng ấm áp, ông không nghĩ nó kết thúc sớm như vậy ...


***


Không biết là qua bao lâu pháo hoa mới ngừng lại hẳn, mặt hồ lại khôi phục yên lặng như lúc đầu, ánh nến đèn lồng bị gió thổi lung lây nhưng vẫn mạnh mẽ thấp sáng.


Tiêu Dục Hành lấy lại tinh thần, gọi cung nữ tới, Lục Trúc cầm áo choàng, khoác ở trên người Cố Linh Quân: “Nương nương, ban đêm rất lạnh.”


Cố Linh Quân nhíu nhíu mi, nhỏ giọng: “Nhỏ giọng lại, đừng làm ồn.”


Lục Trúc khẩn trương mà nhìn cúi đầu nhìn Cố Linh Quân hỏi: “Có chuyện gì sao nương nương?”


Cố Linh Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước, sáng lấp lánh.


Tiêu Dục Hành cầm bình rượu trên bàn, quơ quơ, đã trống không.


“Ấy dà, nương nương uống say rồi.” Đặng công công cũng sốt ruột theo.


“Nương nương, chúng ta về cung trước được không?” Lục Trúc nhẫn nại, hống con quỷ rượu này.


Cố Linh Quân lắc đầu: “Đừng làm ồn, kẻo mặt trăng trốn mất.”


Lục Trúc không rõ nguyên do, khó xử nhìn về phía Tiêu Dục Hành.


Đây là lần đầu tiên Tiêu Dục Hành nhìn thấy bộ dáng say rượu của nàng, cảm thấy mới lạ, nhịn cười nhìn theo ánh mắt của nàng, dỗ dành như tiểu hài tử hỏi: “Là sợ làm ồn đến Hằng Nga sao?”


Cố Linh Quân nghiêm trang mà lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là sợ làm ồn đến Vương Mẫu nương nương!”


Như thế nào lại dính líu đến Vương Mẫu nương nương!


Không đợi bọn Lục Trúc suy nghĩ ra câu trả lời, Cố Linh Quân lại tự mình nói bậy nói bạ: “Các ngươi có biết không? Thật ra Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương không phải một đôi đâu.”


Lục Trúc bất đắc dĩ dỗ dành: “Nương nương nói đúng, Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương không phải một đôi, chúng ta trong cung trước được không?”


“Không muốn không muốn, ta muốn ngắm mặt trăng.”


Tiêu Dục Hành cực kỳ có nhẫn nại: “Trở về cung chẳng những có thể nhìn thấy mặt trăng, còn có thể nhìn đến Vương Mẫu nương nương, trở về rồi ngắm được không?!”


Cố Linh Quân nghĩ nghĩ, nể mặt Vương Mẫu nương nương, gật gật đầu.


***


Bị đỡ trở lại trong cung, Cố Linh Quân còn nhớ thương, hỏi: “Nhị Lang Thần đâu?”


Tiêu Dục Hành: “ ... ”


Phòng ngừa nàng đều mời các thần tiên ra tới, Lục Trúc bưng canh giải rượu tới, nửa lừa gạt nửa cưỡng éo, đút uống.


Lục Trúc cầm chén không, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Cố Linh Quân, lại nhìn Tiêu Dục Hành.


Tại sao nương nương uống say lại biến thành thế này?! Nếu là nói những gì không nên nói, chọc tức Hoàng Thượng thì làm sao bây giờ?!


Nhưng may mắn chính là, uống xong canh giải rượu Cố Linh Quân an an tĩnh tĩnh ngồi đó, không có nói nữa.


Chỉ là ở lúc Tiêu Dục Hành đứng dậy muốn rời đi thì bỗng nhiên duỗi tay ngăn lại: “Không được đi!”


Tiêu Dục Hành nhướng mày, nhìn bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của hắn.


“Ngươi không ngủ được sao?”


Tiêu Dục Hành nhẹ nhàng kéo ra: “Hiện tại chuẩn bị đi ngủ.”


Cố Linh Quân cười nói: “Ta cũng muốn ngủ, tại sao không ngủ chung với ta?”


Nhớ tới vài lần trước cùng nằm trên một giường với Cố Linh Quân, toàn thân hắn đều khẩn trương căng thẳng, lại nhìn người trước mắt đang phát ra mời này, Tiêu Dục Hành quyết định sau này không bao giờ cho phép nàng chạm vào rượu nữa.


Không có được câu trả lời, Cố Linh Quân hơi có chút ủy khuất, mượn rượu phình to lá gan, theo bản năng hỏi ra vấn đề mà ngày thường nàng đau khổ suy nghĩ: “Ngươi nhìn xem, ta đẹp như vậy, dáng người quyến rũ như vậy, tại sao một chút phản ứng ngươi cũng đều không có, ngươi có được không vậy hả?!!!”


Cái chén trong tay Lục Trúc thiếu chút nữa rơi xuống đất, Đặng công công mới vừa vào cửa sợ tới mức vướng chân vào thành cửa nhấp nhấp nhảy lò cò tránh bị té ngã.


Tiêu Dục Hành nhíu mày, vẫy tay ra lệnh cho mọi người trong phòng lui ra ngoài.


Lục Trúc vừa vui mừng lại vừa lo lắng, mang theo cung nữ lui ra ngoài.


Ngày thường Cố Linh Quân vẫn luôn nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng cẩn thận mỗi khi đối mặt với Tiêu Dục Hành, nhưng sau khi uống say nàng đã hoàn toàn không quan tâ m đến vấn đề sợ hay không sợ, thì thầm: “Ta quên mất nha, người ngươi thích chính là Bạch Tĩnh Nhu, không phải ta!”


Tiêu Dục Hành hít thở sâu, nhẫn nại tính tình hỏi: “Tại sao vẫn luôn miệng nói ta thích Bạch Tĩnh Nhu?”


Cố Linh Quân nháy mắt trở nên vô cùng kích động: “Sao ngươi lại có thể không thích kia chứ?! Ngươi không thích nàng vậy thích ai?!”


“Là ai nói cho nàng mấy thứ vớ vẩn đó?”


Cố Linh Quân cười rất thần bí, trả lời: “Suỵt! Là Vương Mẫu nương nương đó nhoa!!!”


Hết chương 22 


Xuân thì buồn ngủ Thu thì lười biếng, ánh nắng cuối mùa thu là lý do làm nhiều người lười biếng.
Mèo con đang nằm phơi nắng, có con bướm bay qua cũng chỉ là hơi hé mí mắt nhìn qua. Tiểu thái giám trực ban thấy không ai chú ý, trộm ngủ gật.
Bên trong một tòa cung điện bao la hùng vĩ đầy hoa lệ, màn che còn chưa vén lên, nhưng từ bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng động “sột soạt”.
Cố Linh Quân ôm chăn, lật người, chôn mặt thật sâu vào trong gối mềm.

Qua vài giây, lại lật người, giang hai tay nằm liệt trên giường, nhìn đỉnh giường đến ngẩn người.
Nhìn một lúc rồi đột nhiên dùng chăn che lại đầu, chân đấm đá loạn xạ ở trên giường, cùng lúc đó tiếng thét chói tai vang lên, vừa đủ một combo.
Lục Trúc nghe tiếng hoảng sợ, vội vàng vén màn chạy vào, thấy Cố Linh Quân vẫn còn khỏe, mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy chủ tử như thế, suy đoán chắc chủ tử nhớ lại một vài chi tiết say rượu đêm qua, cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.
Nói thật ra, Cố Linh Quân không phải nhớ lại đôi chút, mà là toàn bộ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Nhớ tới đêm qua, sau khi bản thân uống say lầy lội đến cỡ nào, nói năng mê sảng, còn phát ra lời mời đối với Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân vẫn luôn “Ta có sai, ta sám hối” và “A a a, ta muốn chết”, không thể thoát ra khỏi vòng tròn này.
Thấy vẻ mặt Cố Linh Quân bi tráng sắp khóc ra tới, Lục Trúc ra tiếng an ủi: “Nương nương, đêm qua cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy ngài say rượu. Cũng chỉ có Hoàng Thượng ...”
… Là nạn nhân.
Nói đến một nửa lại không đành lòng nói tiếp: “Sau này nương nương uống ít rượu thôi.”
Cố Linh Quân lã chã chực khóc: Nếu chạm vào rượu nữa ta chính là con chó.
Cố Linh Quân vốn định thôi miên bản thân, nàng không thèm nghĩ, người khác không nhắc tới, vậy không phải có thể làm như không có việc gì xảy ra!!!
Nhưng đầu óc của nàng lại không nghe chỉ huy, không ngừng rơi vào vòng tròn quanh quẩn đó nữa.
Đặc biệt là sau khi Tiêu Dục Hành nghe nàng gọi tên “Vương Mẫu nương nương”, nở nụ cười bất đắc dĩ, vươn tay xoa bóp mặt của nàng: “Vậy Vương Mẫu nương nương còn nói cho nàng cái gì nữa?”
Tuy Cố Linh Quân say rượu, nhưng vẫn bị động tác này của hắn làm ngẩn người, dựa gần mặt hắn, nói: “Vương Mẫu nương nương còn nói, chàng rất đẹp!!!”

Nàng nhớ không rõ Tiêu Dục Hành rời đi lúc nào, chỉ nhớ rõ ánh mắt kia của hắn, nhìn nàng vô cùng dịu dàng …

***
Bên trong hộp tráp gỗ tinh xảo chứa một đóa hoa nhỏ màu trắng, đã có một chút khô héo, thậm chí còn rớt một cánh hoa.
Cố Linh Quân nhìn nhìn, cẩn thận lấy ra.
Còn không phải chỉ là một đóa hoa thôi sao, đặt vào trong hộp trát gỗ giữ gìn kỹ lưỡng như vậy … Có phải là nàng quá mức coi trọng nó rồi hay không?!
Nghĩ nghĩ, vẫn là đặt nó ngược trở vào trong hộp.
Thôi, dù sao cũng là *ngự vật.
*ngự vật: đồ vật hoàng đế cho.
Cố Linh Quân dao sắc chặt đay rối, khép lại hộp. Mới vừa vừa nhấc đầu, thấy nữ nhân trong gương đang mỉm cười hạnh phúc, giống như là... Bộ dáng đang yêu đương.
Cố Linh Quân hoảng sợ, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, bình ổn nhịp tim của bản thân, cũng không biết khi nào nó đập nhanh như vậy nữa.
Lại tự thôi miên an ủi bản thân, đây cũng là tình cảm con người bình thường. Rốt cuộc Tiêu Dục Hành rất đẹp trai nha, đối với một gương mặt không góc chết như vậy, nàng rất khó làm trái tim mình bình lặng như dòng nước.
Cố Linh Quân càng tưởng tượng càng khống chế không được, thậm chí sinh ra chút ý nghĩ lớn mật mà lại nguy hiểm.
Hình như, Tiêu Dục Hành cũng có nhiều hoặc ít, có một tí xíu xiu thích nàng thì phải?
***
Người trong cung Cố Linh Quân phát hiện, mấy ngày gần đây nương nương của bọn họ luôn vô duyên vô cớ cười rộ lên, vẻ mặt ngọt ngào chết người.
Người hiểu ý biết rõ chuyện cũng vui lây. Mà họa sư đến vẽ tranh chân dung cho Cố Linh Quân lại mang vẻ mặt khẩn trương.
Hắn nhịn không được sờ sờ gương mặt của mình, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo của bản thân, xác định không có bất kỳ vấn đề gì.
Hay là … Bởi vì gương mặt của hắn rất có cảm tình, cho nên nương nương mới nhìn thích thú đến như vậy?!
“Nương nương, đã vẽ xong rồi.” Họa sư đứng lên, kính cẩn nói.
Cố Linh Quân lấy lại tinh thần, được Lục Trúc nâng dậy, đi đến trước bức tranh.
Mấy ngày trước, họa sư đến trong cung của nàng, muốn vẽ cho nàng một bức chân dung. Nhớ tới mấy bức tranh chân dung *Hậu - Phi kiếp trước, Cố Linh Quân còn cố ý căng dặn, đừng vẽ “Thoải mái” như vậy, tận lực “Tả thật” là được.
*Hậu – Phi: Hoàng hậu – Phi tần.
Nàng còn nghĩ rất đẹp, nếu có thể vẽ được ba phần nét đẹp của nàng, như vậy nàng cũng có thể trở thành mỹ nhân thiên cổ nổi tiếng đến tận đời sau.

Kết quả vừa thấy … Ờ, chẳng khác gì mấy bức tranh trưng bày ở viện bảo tàng.
Nhìn Cố Linh Quân thay đổi biểu tình trong nháy mắt, họa sư thật cẩn thận hỏi: “Nương nương có chỗ nào không hài lòng sao?”
Cố Linh Quân: “Ừm... Có thể ‘ tả thật ’ hơn một chút nữa được hay không? Vẽ làm sao giống y chang ta ngoài đời.”
Họa sư nhìn bức chân dung bản thân tự nhận là đã “Giống nhau như đúc”, rối rắm nói: “Hạ quan... Hạ quan đã cố hết sức...”
“Vậy trong cung còn có họa sư nào am hiểu ‘ tả thực ’ nữa?” Cố Linh Quân chưa từ bỏ ý định.
Họa sư vội vàng cúi đầu, hổ thẹn nói: “Hạ quan bất tài, ở trong cung cũng chỉ có một mình hạ quan là am hiểu nhất...”
Cố Linh Quân: “...”
Cố Linh Quân than thở, vẫy tay cho họa sư lui ra, họa sư được lệnh, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Linh Quân ngồi trở lại trên giường, suy nghĩ, không biết tranh chân dung của Tiêu Dục Hành có giống như vậy hay không?! Nếu là vậy, cũng thật là quá đáng tiếc!!!
Tiếp theo lại phản ứng lại đây, a a a … Tại sao nàng lại nghĩ đến hắn?!
***
So sánh với Cố Linh Quân rối rắm đủ điều, Tiêu Dục Hành bên này có vẻ mọi việc vẫn giống như ngày thường, không có chịu chút ảnh hưởng nào, ít nhất bên ngoài là như thế.
Ngược lại Trương Đức Phúc lâu lâu lại lải nhải ở bên tai hắn …
“Lúc này chắc ương nương đã thức dậy rồi ha?”
“Tranh chân dung của nương nương đã vẽ xong, bệ hạ có muốn nhìn không?”
“Cũng không biết hiện tại nương nương đang làm những gì?”
Tiêu Dục Hành lạnh mặt, nhàn nhạt nói: “Nếu không điều ngươi đi qua chỗ Quý Phi được không?”
Trương Đức Phúc vội vàng đóng lại miệng.
Tiêu Dục Hành nhắc bút, tiếp tục phê đáp tấu chương, chữ đầu tiên viết lại là chữ “Cố”, đang muốn viết chữ tiếp theo lấy lại tinh thần thì vội vàng dừng lại, bôi đen chữ đó ở trên tấu chương.
Trương Đức Phúc đứng Một bên thấy thế cẩn thận khống chế nụ cười đắc ý của bản thân.

***
Dù Tấn Vương có dời hôn sự bao xa thì ngày đó cũng sẽ đến.
Chẳng sợ ngày ấy làm Tấn Vương mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt Tiêu Dục Hành vẫn có thể như thường làm người chứng hôn cho Tấn Vương.
Cố Linh Quân da mặt mỏng, sau khi bước lên xe ngựa ngồi kế bên Tiêu Dục Hành, eo thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, không dám liếc mắt nhìn Tiêu Dục Hành.
Trong lòng nàng lại không bình tĩnh bằng bên ngoài như vậy, mà là đang điên cuồng hò hét …
--- “A a a, mình muốn chết!”
--- “Tại sao mình lại khẩn trương như vậy, có cái gì mà khẩn trương, không phải say rượu quậy phá sao, ai mà chưa từng uống say mượn hơi men tìm chuyện.”
--- “Hoàng Thượng bận trăm công ngàn việc, nói không chừng đã sớm quên mất.”
--- “Sao tim mình đập nhanh đến như vậy?!”
...
Mà đúng lúc này, Cố Linh Quân nghe được Tiêu Dục Hành mỉm cười hỏi: “Gần đây Vương Mẫu nương nương có nói cho Quý Phi thêm chuyện gì thú vị nữa không?”
Mặt Cố Linh Quân như khóc tang: “Hoàng Thượng, thần thiếp sai rồi.”
“Thần thiếp không nên uống rượu, lại càng không nên mượn rượu mạo phạm Hoàng Thượng, những lời thần thiếp nói sau khi say đều là nói bậy, không thể xem là sự thật...”
Cố Linh Quân tự kiểm điểm bản thân xong, trùng hợp *long xa cũng ngừng lại.
*Long xa: xe ngựa chuyên dụng của nhà vua.
“Trẫm nể mặt Vương Mẫu nương nương, đương nhiên sẽ không trách tội Quý Phi.”
Cố Linh Quân: “...”
***
Phủ Tấn Vương phủ có bố cục thanh nhã không khoa trương, có thể nhìn thấy được phong cảnh Giang Nam, giống với hình tượng dịu dàng nho nhã ngày thường lúc ở bên ngoài của hắn.
Mà giờ phút này, bao trùm Phủ Tấn Vương đều là một màu đỏ.
Khách khứa đến dự tiệc che kín khắp nơi, thấy hoàng đế đã đến, nhanh chóng phân chia dạt ra hai bên chừa đường cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Dẫn đầu quỳ xuống chính là Tấn Vương, trên người mặc hỉ phục màu đỏ, sau khi hành lễ xong, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Cố Linh Quân.
Cố Linh Quân theo bản năng núp phía sau lưng Tiêu Dục Hành.
Tấn Vương rút tầm mắt về, nhìn Tiêu Dục Hành nói: “Xin mời hoàng huynh đến thính đường.”
Tiêu Dục Hành bị một đám người vây quanh đi đến thính đường, Cố Linh Quân thì bị dẫn đi gặp tân nương tử.
Bên trong phòng đứng rất nhiều người, thấy Cố Linh Quân sôi nổi quỳ xuống hành lễ.

Tấn Vương phi mặc lễ phục màu xanh đậm tay áo rộng phùng phình cũng đứng lên, Cố Linh Quân mở miệng vội vàng ngăn lại.
Tấn Vương phi cũng chỉ là hơi nhón người lên vẫn giữ tư thế ngồi, vừa cười vừa nói: “Vậy cảm ơn nương nương.”
Cố Linh Quân nghe giọng điệu của nàng ta, cảm thấy có chút khác thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười đọc ra gần một trang giấy toàn những câu chúc nàng học thuộc lòng lúc còn ở trong cung.
“Cảm ơn lời chúc của nương nương, thiếp thân nhất định sẽ sống vui vẻ hòa thuận với Vương gia, không để những người khác có cơ hội xen vào.”
Tấn Vương phi vừa nói ra những lời này, không khí thay đổi ngay, có người cười nói thêm: “Đó là đương nhiên, Tấn Vương yêu thương Vương phi như thế, sao sẽ có người khác kia chứ.”
Nhắc tới Tấn Vương, sắc mặt Tấn Vương phi thiếu chút dịu dàng, nhiều chút chán ghét, nói tiếp: “Đó là đương nhiên, chỉ là sợ có người rắp tâm tìm mọi cách, dùng hết thủ đoạn quyến rũ Vương gia thôi.”
Cố Linh Quân đã nhận ra đôi chút, không dấu vết liếc mắt nhìn mọi người trong phòng.
Chẳng lẽ còn có người nhớ thương Tấn Vương?
Mắt ai mà kém dữ vậy? Cận 10 độ hả?!
Tấn Vương phi nhìn Cố Linh Quân, tay nắm chặt thành đấm che giấu dưới lễ phục, móng tay chui sâu vào lòng bàn tay.
Cố Linh Quân ở miết trong cung nên không biết, lời đồn thổi ngoài cung về chuyện tình giữa Quý Phi và Tấn Vương là cỡ nào mãnh liệt.
Chuyện thi bắn cung vào ngày Tết Trung thu không biết là bị ai truyền ra ngoài. Có người nói bóng nói gió, rằng trước khi Quý Phi vào cung, Tấn Vương đã đem lòng yêu thương Quý Phi, Quý Phi cũng có cảm tình với Tấn Vương, chỉ tiếc cuối cùng đã bị “Bổng đánh uyên ương”.
Thật ra mấy câu chuyện màu hồng phấn loại này chính là thú vui tao nhã mỗi khi nhàn rỗi của bá tánh trong thành, huống chi còn dính đến hoàng gia.
Trong lúc nhất thời, tiệm sách làm việc thâu đêm cho ra vài phiên bản “chuyện tình Vương gia và Quý Phi”, tuy tác giả toàn bịa đặt, nhưng vẫn có người tự động xem chuyện này là sự thật.
Ngay từ đầu, chuyện không biết thật hay giả, truyền truyền lại trở thành “bí mật hoàng gia”.
Lúc chuyện này bị truyền tới trong tai Tấn Vương phi, nàng e ngại thân phận nên không thể làm ra bất kỳ chuyện gì, bản thân tự nhủ không thể xúc động. Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, còn nhìn thấy Cố Linh Quân, nên khó tránh nói ra vài câu chua ngoa.
Tất nhiên là nàng không tin Tấn Vương có tình cảm đối với Quý Phi, sợ là co người chiếm không được nên buông lời bịa đặt.
***
Quận chúa Khang Nghi nghe ra ẩn ý trong câu nói, có chút tức giận, nhưng không muốn gây lớn chuyện, cười nói với Cố Linh Quân: “Nương nương, hay là chúng ta ra bên ngoài đi dạo đi, để tân nương tử còn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Cố Linh Quân không thích nói chuyện, sau khi nghe Tấn Vương phi nói mấy lời kỳ lạ cũng không muốn ở lâu, cười gật đầu đồng ý.
Ra đến khu vườn hoa, nhìn xung quanh không còn bóng người, Cố Linh Quân hỏi lại việc này, quận chúa Khang Nghi do dự, mịt mờ kể lại.
Sau khi nghe xong, hết nửa ngày Cố Linh Quân cũng nói không nên lời, một hồi lâu mới lên tiếng: “So thân phận, so bộ dạng, so học thức, Tấn Vương không có chỗ nào bằng Hoàng Thượng. Ngay cả tài bắn cung cũng không bằng còn dám tự xưng là chiến thần, quá kém cỏi! Mỗi ngày đều nhìn Hoàng Thượng, ta mắt mù hay sao mà có cảm tình với Tấn Vương!”
Quận chúa Khang Nghi nghe xong, vừa định gật đầu thì thấy một đoàn người xuất hiện ngay khúc cua quẹo, dẫn đầu đoàn người không ai khác chính là hai người trong lời nói của Cố Linh Quân, Hoàng Thượng và Tấn Vương, đi theo phía sau còn một vài trọng thần trong triều đình.
Cố Linh Quân cũng không cố tình vặn nhỏ âm lượng, những lời nàng vừa mới nói, câu câu chữ chữ rành mạch truyền vào trong tai đoàn người đối diện đang đi tới.
Hết chương 23


Bình Luận (0)
Comment