Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 313

Phương Vân lắc đầu, lộ ra thần sắc hơi ngạc nhiên:

- Đệ hãy nói cho huynh biết trước đã, sao mà đệ tới đây?

- Không phải là đệ tới đây, mà chính là huynh tới chỗ của đệ.

Tôn Thế Khôn nói. Lúc hai người cười lên thì ở ngay giữa hàng lông mày lộ ra một cỗ khí chất vô cùng giống nhau.

Dừng một chút, thiếu niên áo đen liền đem chuyện trong những năm gần đây kể ra.

Thì ra Hoa Dương phu nhân vốn có họ Lưu, mà phụ thân của thiếu niên áo đen Tôn Thế Khôn chính là thân huynh muội với Hoa Dương phu nhân. Nói cách khác, Phương Vân cùng Tôn Thế Khôn chính là biểu huynh đệ ( anh em bà con).

Phương Vân vốn có nét giống mẫu thân Hoa Dương phu nhân, mà Tôn Thế Khôn lại giống như phụ thân hắn. Cho nên, khí chất của hai người vốn có vài phần tương tự nhau.

Theo đạo lý, Hoa Dương phu nhân họ Lưu, Tôn Thế Khôn cũng phải theo phụ thân mình mà mang họ Lưu. Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, và bản thân chuyện này có dính dáng đến chuyện cũ của những người trước.

Tứ Phương hầu Phương Dận xuất thân quân ngũ, nói cách khác là một kẻ vũ phu. Mà mẫu thân Phương Vân, Hoa Dương phu nhân lại xuất thân từ một nhà dòng dõi Nho học. Nếu như chỉ là một nhà có dòng dõi Nho gia bình thường thì thôi, nhưng phụ thân của Hoa Dương phu nhân lại là đại Nho triều đình, một trong bảy mươi hai nguyên sĩ của Đại Chu hoàng triều!

Nếu nói trên một con đường đi có nhiều dạng người thì trong trường hợp này quả là đúng vô cùng! Nho gia giáo nghĩa trải qua nhiều đời truyền thừa thì mỗi người đã có một cách hiểu khác nhau, trong triều cũng chia thành hai đại phái, đó là: Một phái có tư tưởng bảo thủ và một phái có tư tưởng mở ra, bao dung.

Trong tam tòng tứ đức của Nho gia, phụ nhân phải đi theo khuôn mẫu của phụ đức: Không được xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, đây chính là quan điểm của phái có tư tưởng bảo thủ trong triều. Vào lúc Duẫn hầu được phong hầu, lực cản chủ yếu cũng đến từ phái này.

Đại Nho của một phái này đều là những người thiết diện vô tư, rất có nguyên tắc. Bọn họ vô cùng tôn sùng những điển tịch Nho gia, coi đó là những lời vàng thước ngọc vậy. Đối với bọn họ thì lễ số cập bậc là trên hết, nếu như những người vi phạm lễ số mà gặp phải những đại Nho này thì sẽ bị trách cứ không thôi, cho dù là người thân cũng vậy.

Phụ thân của Hoa Dương phu nhân chính là một vị đại Nho bảo thủ như vậy. Ngoài ra, bởi vì hắn còn là một vị nguyên sĩ của điện Thái Hòa Đại Chu hoàng triều, cho nên lực ảnh hưởng trong Nho gia cũng vô cùng lớn. Hắn làm đại Nho đức cao vọng trọng như thế, nhưng không ngờ rằng nữ nhi do chính mình sinh ra lại yêu thương một tên vũ phu, điều này làm cho hắn giận đến tím cả mặt. Sau đó, ngay lập tức trục xuất Hoa Dương phu nhân ra khỏi nhà, tuyên bố trọn đời không thấy nữa!

Sau đó, cho dù Phương Dận được công nhận thành triều thần, trở thành Tứ Phương hầu, nhưng Hoa Dương phu nhân vẫn không được phụ thân mình hiểu và bỏ qua.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho các phu nhân, đại phu nhân ở trong kinh thành xem thường Hoa Dương phu nhân, chèn ép nàng. Dù sao, chuyện Hoa Dương phu nhân bị trục xuất khỏi nhà cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng, dù sao Hoa Dương phu nhân cũng xuất thân từ con nhà Nho gia, phụ thân là một nguyên sĩ Đại Chu, đây là điều không thể nào thay đổi. Cho nên, sau khi Tứ Phương hầu được sắc phong thì triều đình cũng sắc phong cho nàng thành nhất phẩm cáo mệnh Hoa Dương phu nhân!

Còn về phụ thân Tôn Thế Khôn thì phải càng được nói tới nữa. Lão gia tử là danh sĩ Nho gia Đại Chu, không nói đến việc tên tuổi vang khắp thiên hạ, nhưng tiếng tăm cũng lừng lẫy. Nhưng phụ thân Tôn Thế Khôn lại không thích thi thư, mà lại thích buôn bán!

Đây quả thật là phạm đến điều tối kỵ của lão gia tử. Lời răn dạy của lão gia tử đó là cho dù làm việc gì đi nữa thì cũng không thể làm mất mặt người đọc sách, không thể nào đi làm cái tiện nghiệp. Cái tiện nghiệp này đúng là chỉ việc buôn bán.

Mặc dù đời sống của dân chúng Đại Chu hoàng triều tốt hơn tiều triều rất nhiều, nhưng địa vị thương nhân lại thấp vô cùng! Quân tử Nho gia luôn coi trọng lễ nghĩa, mà tiểu nhân lại ham danh lợi. Nếu nói người thương nhân là đám người thấy lợi là làm, thì đúng là tín niệm của thương nhân và Nho gia xung đột với nhau.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lão sư Quách Bá Tể của Phương Vân vừa vào Tây Nhị thành, cảm giác được ở đây có khí tức buôn bán nồng đậm thì liền quyết định lưu lại, rồi thành lập học đường để giảng giải giáo nghĩa Nho gia!

Ngay cả một danh Nho như Quách Bá Tể mà còn có tư tưởng như vậy, thì huống chi là Lưu lão gia tử!

Thấy phụ thân Tôn Thế Khôn dạy mãi không sửa, lão gia tử giận tím mặt quá bèn đuổi cả hai huynh muội cùng nhau ra khỏi nhà. Nhưng phụ thân Tôn Thế Khôn còn thảm hại hơn Hoa Dương phu nhân, ít ra Hoa Dương phu nhân còn kế thừa được họ Lưu trong nhà, mà phụ thân Tôn Thế Khôn sau khi bị đuổi ra khỏi nhà thì cả tư cách giữ họ Lưu cũng không có.

Bất đắc dĩ, phụ thân Tôn Thế Khôn đành đổi họ từ "Lưu" thành "Tôn", ngầm ý nói mình vĩnh viễn là con cháu của họ "Lưu".

Phương Vân nghe vậy thì cũng âm thầm khiếp sợ. Từ lúc hắn biết việc thì mẫu thân Hoa Dương phu nhân không hề đề cập đến những chuyện của người, đến nỗi Phương Vân còn cho rằng mẫu thân chỉ là con cái một nhà bình thường nào ấy, và trong nhà không còn người nào khác nữa.

Nhưng mà, cũng có vài chuyện nhỏ làm thay đổi đi. Phương Vân vẫn nhớ được lúc minh tám tuổi thì có vài người họ hàng thân tới chơi, đó là một đứa trẻ xấp xỉ tuổi Phương Vân. Hoa Dương phu nhân lúc đó nói đây là biểu đệ của hắn, nói hắn dẫn biểu đệ đi chơi, rồi không hề nói gì với hắn nữa. Phương Vân nhớ rõ hôm đó mẫu thân vô cùng vui mừng, mua đồ cho biểu đệ này rất nhiều, dáng vẻ còn thương yêu hắn hơn mình nữa.

Tiểu hài tử, cái gì cũng không biết, cho nên lúc Phương Vân cùng vị biểu đệ đó chơi đùa rất thích véo lấy cái tai của biểu đệ mình. Nhưng mà, vị biểu đệ đó ở hắn đến ngày thứ bảy thì ngày thứ tám mẫu thân đã vội vàng hấp tấp ôm hắn đi mất tiêu. Từ đó về sau, Phương Vân không còn gặp lại người biểu đệ đó nữa!

- Lúc đó đã có chuyện gì? Sao mà đệ lại đi vội vàng như vậy? Chúng ta là biểu huynh đệ, nhưng sao huynh lại không hề có ấn tượng gì với phụ thân ngươi?

Phương Vân nói.

Tôn Thế Khôn nằm ở trên ghế, lắc lắc chiết phiến. Bày ra bộ dáng tự đắc nói:

- Còn không phải là vị gia gia bất cận nhân tình, cỗ lão bảo thủ kia sao? Ban đầu, ông ta đuổi phụ thân đệ ra khỏi nhà, hơn nữa còn cấm vĩnh viễn không cho phép bước vào kinh thành! Phụ thân đệ thì khác, không hề cấm đệ vào kinh thành. Cho nên chỉ còn cách lén đưa đệ đến Phương phủ của huynh chơi. Nghĩ lại lúc đó một chút, wow, phòng ốc phủ huynh thật lớn a! Còn có vườn tược ao hồ, không hổ danh là hầu phủ chút nào, đó là lần đầu tiên đệ được tiến vào một hầu phủ để chơi a!

Phương Vân cười cười lắc đầu. Một chút ký ức còn sót lại cũng bắt đầu rõ ràng hơn. Vào lúc đó, bộ dáng của vị biểu đệ này khi đi vào Hầu phủ đúng là khiếp sợ vô cùng, như là nông dân bước vào nhà quý tộc vậy!

- Sau đó thì thế nào?

Phương Vân nói.

- Sau đó? Sau đó còn có thể thế nào chứ? Đệ ở phủ huynh chơi được bảy ngày, lão gia tử không biết làm sao lại biết, bày ra bộ dáng khí thế hừng hực, chạy tới hưng sư vấn tội! Cái bộ dáng của ông ta khi đó đúng là đáng sợ, có thể hù chết người đó! Ông ta ngay từ ban đầu đã không để ý đến một tôn tử như đệ rồi!

Mặc dù Tôn Thế Khôn lúc nói có chút đùa cợt, lời nói không nghiêm chỉnh, nhưng trong đó vẫn có chút mất mác. Cho dù là ai, nhưng khi bị gia gia của mình đối xử như vậy thì cũng không cao hứng nổi.

- Những chuyện này, cho tới bây giờ mẫu thân cũng không có nói với huynh!

Phương Vân lắc đầu nói.

- Phụ thân của đệ đã sớm nói: Lấy tính cách của cô cô, một việc bị đuổi ra khỏi nhà như thế thì tuyệt đối sẽ không cho huynh biết.

Tôn Thế Khôn làm ra bộ dáng: "Đệ đây đã biết trước rồi."

Phương Vân nghe nói như thế thì thổn thức không thôi. Lương bá là theo chân mẫu thân xuất giá, hầu hạ cho tới bây giờ. Mẫu thân không nói thì hiểu được đi, nhưng không ngờ Lương bá cũng giữ kín miệng như vậy, một chữ cũng không nói. Nếu không phải hôm nay gặp được vị biểu đệ năm xưa, thì sợ rằng Phương Vân sẽ không bao giờ biết bên nhà nương gia ( Mẹ đẻ) mẫu thân lại còn có chuyện như vậy.

- Hủ nho a! Không nghĩ tới, ta lại còn có một ngoại công là hủ nho! Nếu như mẫu thân sớm nói cho ta biết thì không chừng ta đã có cách rồi.

Phương Vân nhớ tới mẫu thân hàng năm đều có vài ngày lộ ra vẻ ưu sầu, còn muốn bày án dâng hương cầu khẩn gì đó. Lúc này đã hiểu toàn bộ rồi!

- Nếu như ta không biết thì thôi. Nếu như biết rồi, lần sau trở về nhất định phải có cách đối phó thật tốt với vị ngoại công bất cận nhân tình a! Ngay cả tử nữ thân sinh cũng bị trục xuất ra khỏi cửa, cái này đúng là cổ hũ quá đi mà!

- Ha ha! Nói tiếp đã, lần này đệ đã báo thù được rồi! Lúc ở Tứ Phương hầu phủ, toàn bị huynh ức hiếp, đệ ở phủ huynh có bảy ngày thì huynh ăn hiếp đệ bảy ngày! Bị uất ức lắm phải không, rất là uất ức phải không? Như thế nào, loại cảm giác đó chắc ra rất khó chịu phải không? Thiếu gia đệ cái gì không có, nhưng cái không thiếu nhất chính là tiền!

Tôn Thế Khôn lắc lắc chiết phiến, tỏ vẻ "Thiếu gia ta rất có tiền!"

Phương Vân thầm cười trong lòng. Tiểu hài tử đấu khí lúc tám tuổi, cũng đã qua được bảy tám năm. Nhưng vị biểu đệ này lại còn nhớ được, xem ra lúc đó mình cũng ức hiếp hắn thật!

Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, mặc dù thân thể của mình gầy yếu, nhưng so với vị biểu đệ có một phụ thân suốt ngày lo buôn bán, không hề tiếp xúc với võ đạo thì cũng mạnh hơn. Ít nhất, tuy thân thể Phương Vân gầy yếu, nhưng có tập luyện võ đạo, cho nên lúc Tôn Thế Khôn còn nhỏ không thể nào bằng được.

- Hồi nãy đệ có nhắc tới Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ, đây là chuyện gì vậy? Đệ theo phụ thân buôn bán mà, phải là không luyện võ chứ? Sao mà tu vi võ đạo lại lợi hại đến như vậy, hơn nữa còn trùng kích đến Địa Biến cảnh!

Phương Vân nói.

- Tình huống cụ thể thì đệ không biết. Ban đầu, phụ thân đệ vứt văn làm thương nhân, lúc đó rất là thê thảm a. Nhưng mà, dù sao người cũng thông minh, lại có cơ trí, cho nên việc làm ăn cũng rất khởi sắc. Tuy nhiên, sau khi có một lần bị người ta dùng võ lực để đoạt việc làm ăn, cho nên đã rút kinh nghiệm và cho đệ học võ!

Vẻ mặt Tôn Thế Khôn bất đắc dĩ nói:

- Mà tính của phụ thân đệ lại giống như lão gia tử vậy, đã quyết định chuyện gì thì không hề thay đổi. Mặc dù đệ không muốn nhưng cũng phải làm theo. Sau đó, việc làm ăn của người càng lúc càng lớn, đệ liền theo phụ thân vào nam ra bắc. Nhưng mà, có lần đi qua một ngọn núi lớn ở Dự châu, đột nhiên đệ nghe được có một âm thanh trong đầu, vẫn không ngừng nói với đệ. Lúc đó đệ như bị ma nhập vậy, thân thể cứ đi theo âm thanh đó, cuối cùng rớt từ vách đá xuống!

- Sau đó, đệ may mắn chiếm được đạo thống của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ?

Phương Vân kinh ngạc nói. Có rất nhiều phương thức nhận được đạo thống, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe có phương thức như vậy.

- Không phải đâu...

Tôn Thế Khôn khoát tay áo.

- Đột nhiên ngay lúc đó, có một bàn tay bằng đá to từ trong vách núi bay ra, rồi lôi đệ vào trong!

Ở một ngọn núi xa xôi, ngay khi Tôn Thế Khôn nói đến đây thì một cỗ ý chí cường đại tựa hồ cảm ứng được gì đó, quá sợ hãi thốt lên:

- Hỏng bét! Tên tiểu tử ngốc này, ta chỉ để cho hắn đi gặp người có mệnh cách Thương Long thôi mà, sao hắn cái gì cũng nói cả vậy!
Bình Luận (0)
Comment