Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 314

Phương Vân nghe vậy liền nhìn qua Tôn Thế Khôn, suy nghĩ một chút. Nếu như hắn chưa vào Sát Lục động phủ, chưa nghe thấy lão quái vật ở sâu trong Sát Lục động phủ thì khi gặp Tôn Thế Khôn, cũng sẽ cảm thấy đầy mơ hồ, cảm thấy bất khả tư nghị. Nhưng đã gặp qua rồi, cho nên hắn có suy nghĩ khác đi.

- Xem ra, vị biểu đệ ta đây đã bị cường giả bí ẩn của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ dụ dỗ đi vào.

Ánh mắt Phương Vân híp lại, trong mắt lóe lên từng luồng suy nghĩ.

Trong mười vạn tông phái thượng cổ, có ba nghìn đại tông phái. Những đại tông phái này đều bí mật truyền thừa đạo thống của mình lại! Điều này đã không phải là bí mật gì với Phương Vân nữa. Hắn đã gặp qua truyền nhân của Bắc Đẩu tinh cung, cũng gặp qua truyền nhân Sát Lục kiếm phái. Hai phái này là đại phái đứng đầu trong ba nghìn đại tông phái thượng cổ, thế lực ảnh hưởng lớn vô cùng.

Theo hắn biết được thì những tông phái chọn lựa truyền nhân đạo thống dường như đã sử dụng việc thôi diễn thiên cơ từ vài ngàn năm trước, rồi suy tính đến thời gian hiện tại để chọn lựa truyền nhân cho tông phái mình. Tuyệt không hề giống như vị biểu đệ này của mình, là bị người âm thầm dụ dỗ vào.

Chắc chắn vị cường giả thần bí của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ này không lựa chọn truyền nhân cho tông phái từ vạn năm trước, mà giống như là nhất thời nảy lòng tham, quyết định chiêu thu Tôn Thế Khôn!

- Có vấn đề! Nhất định có vấn đề!

Phương Vân có cảm giác Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ có vấn đề, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra. Từ lúc hắn tiếp xúc với Sát Lục kiếm phái thượng cổ, những đại tông phái này đều có suy tính riêng cho mình cả, không có ai là người đơn giản!

- Võ đạo chú trọng ở tinh thần cùng ý chí, đây là đạo lý thiên cổ không thể thay đổi được! Không có tín niệm cố định cùng theo đuổi, tuyệt đối không thể truy đuổi đến đỉnh phong của võ đạo. Vị biểu đệ ta đây có tính tình đùa giỡn, tùy tâm sở dục, theo đạo lý không thể nào là truyền nhân đạo thống của tông phái nào được cả! Nhưng bây giờ hắn lại thành truyền nhân của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ...

Tuy trên mặt Phương Vân vẫn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đang suy nghĩ không thôi. Mặc dù hắn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được trong đó có huyền cơ gì.

- Biểu ca mất hồn như vậy là đang suy nghĩ gì đấy?

Tôn Thế Khôn kinh ngạc nói.

- Không có gì. Huynh đang thắc mắc với tính tình của đệ thì làm sao có thể xông qua được bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất?

Phương Vân thuận miệng nói.

- Ha ha, huynh nói việc này a!

Tôn Thế Khôn cười ha ha một tiếng. Lưu gia nhất mạch, lão gia tử không tiếp nhận bọn họ thì thôi, nhưng huynh đệ Phương gia, cùng với Hoa Dương phu nhân lại có huyết mạch tương liên với phụ tử Tôn gia bọn họ, cho nên khi nghe thấy Phương Vân hỏi cái này, Tôn Thế Khôn cũng không có ý giấu gì, từ trong ngực lấy ra một vật.

Đây là một pho tượng Ma thần mặc chiến giáp đồng xanh, cao khoảng năm tấc. Vẻ mặt của pho tượng này uy mãnh vô cùng, từ trên người tản ra một cỗ khí tức bá liệt mênh môn, hai cánh tay mở ra giống như tùy thời lúc nào cũng có thể bao trùm cả thiên hạ vậy!

- Đây là Ma thần thai của Đại Lực Ma Thần tông bọn đệ, mỗi một pho Ma thần thai đều có lực lượng của Ma thần quán xuyến ở bên trong. Chỉ cần tế luyện xong thì sẽ có một cỗ lực lượng dung nhập vào linh hồn, lúc đó việc xuyên qua bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất căn bản không phải là vấn đề!

Tôn Thế Khôn tự đắc nói, lật qua lật lại Ma thần thai.

Phương Vân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc hắn xuyên qua bảy mươi hai tầng thế giới vô cùng khó khăn, nhưng những truyền nhân tông phái thượng cổ này lại có thể dựa vào ngoại vật để xông qua. Người so với người đúng là tức chết đi thôi mà! Càng tiếp xúc với người của tông phái giới, Phương Vân lại càng cảm nhận được những tông phái này đúng là tài đại khí thô cùng với may mắn không thôi! Đây chính là cách suy nghĩ của người trong thế tục!

Cho dù Phương Vân xuất thân nhà vương hầu, cũng có chút kỳ ngộ, nhưng nếu so với những đại tông phái này thì không thể nào bằng được! Nhưng mà, Phương Vân cũng biết, Đại Lực Thần Ma tông là đại tông phái thượng cổ, cũng chỉ có như vậy thì mới phù hợp với thân phận của tông phái này tại thời đại thượng cổ. Dù sao, Đại Chu hoàng triều cũng chỉ mới có một ngàn sáu trăm năm lịch sử, mà có rất nhiều tông phái đã có lịch sử cổ xưa hơn Đại Chu hoàng triều rất nhiều!

- Cách cục quần hổ phệ long đã hiện, mà các đại tông phái cũng đã xuất hiện nhiều hơn: Sát Lục kiếm phái thượng cổ; Bắc Đẩu tinh cung thượng cổ; Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ; còn có Duẫn hầu Y Vi Lương nữa, rất có thể là truyền nhân một tông phái thượng cổ nữa....nhiều tông phái như vậy lại xuất hiện vào lúc này, rốt cuộc bọn họ muốn tranh giành thứ gì? Thế tục hoàng quyền sao?

Bỗng nhiên, Phương Vân có cảm giác một cỗ nguy cơ không rõ đang hiện ra!

Chỉ nghe Tôn Thế Khôn nói tiếp:

- Đúng rồi, Đại Lực Thần Ma tông chúng ta khi tu đến đỉnh phong thì có thể cắp núi vượt sông, biến đất thành biển, còn có thể triệu hồi Đại Lực Ma Thần thượng cổ từ trong hắc ám vô biên ra, rồi vận dụng sức mạnh của Đại Lực Ma Thần! Lúc đó việc dời núi lấp bể không phải là nói chơi đâu, cho nên Đại Lực Thần Ma tông chúng ta cái gì không có, chính là tài liệu luyện khí có rất nhiều. Bây giờ đệ là truyền nhân đạo thống Đại Lực Thần Ma tông, bảo tàng của tông phái đó tự nhiên cũng thuộc về đệ. Nếu như biểu ca có cái gì cần thì cứ nói, đệ sẽ đưa cho huynh!

- Ồ?

Phương Vân cười nói:

- Bảo tàng Đại Lực Thần Ma tông tuy nhiều, nhưng với cảnh giới bây giờ thì chỉ sợ chỉ có được một phần nhỏ nhất đúng không?

Tôn Thế Khôn mở to hai mắt ra, giống như là đang gặp quỷ vậy. Hắn mở to hai mắt ra, thất thanh nói:

- Làm sao huynh biết?

Phương Vân thầm lắc đầu, hắn làm sao lại không biết chứ. Bảo tàng của tông phái được chia làm bảo tàng Địa Biến cảnh cùng bảo tàng Thiên Tượng cảnh, chỉ khi đạt tới Thiên Tượng cảnh thì mới có thể nhận được bảo tàng cùng đạo thống chính thống của tông phái.

Mặc dù Tôn Thế Khôn là truyền nhân của Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Địa Biến cảnh, cho nên chỉ được một chút bảo tàng mà thôi. Nếu như thật sự hắn giàu có, thì lúc bỏ ra sáu nghìn vạn mua Thâm Hải Thủy Mẫu tinh cũng sẽ không có do dự như vậy.

- Những điều huynh biết còn nhiều hơn đệ nghĩ. Đạo thống Đại Lực Thần Ma tông ư, trừ phi đệ đạt đến Thiên Tượng cảnh thì mới có thể chân chính lấy được.

Phương Vân lạnh nhạt nói.

- Lão bất tử cũng nói như vậy a...

Tôn Thế Khôn lẩm bẩm nói.

- Đệ nói gì?

Phương Vân cau mày, hét lên một tiếng.

- A!

Tôn Thế Khôn cả kinh, dường như ý thức được mình đã nói sai, vội vàng nói:

- Không có gì, không có gì!

Phương Vân thấy vậy thì cũng biết các tông phái đều có bí mật không thể cho người ngoài biết được. Tôn Thế Khôn có thể nói với mình nhiêu đó là đã thể hiện sự tín nhiệm trong lòng rồi.

“Lão bất tử? Xem ra đây chính là vị cường giả thần bí của Đại Lực Thần Ma tông. Phương thức truyền thừa của vị biểu đệ ta đây thật là kỳ quái vô cùng. Xem ra, những cường giả bí ẩn của Đại Lực Thần Ma tông không hề nhắm vào ta mà chính là nhắm vào biểu đệ ta. Ừ, nếu như bọn họ chịu an phận thì thôi đi, nhưng nếu có mưu đồ gì thì đừng trách ta ra tay giúp vị biểu đệ này”, trong lòng đã có chủ ý, Phương Vân cũng không dây dưa nữa. Hắn nhìn Tôn Thế Khôn rồi nói tiếp:

- Đệ còn chưa nói vì sao có thể nhận ra được huynh?

- Cái này à!

Thấy Phương Vân hỏi tới, Tôn Thế Khôn cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khôi phục thần thái lại:

- Điều này thì rất đơn giản, Hoài An thành vốn là nơi lập nghiệp của chúng ta! Phụ thân chạy từ nam ra bắc, cuối cùng đã chọn nơi này để lập nghiệp. Thật ra thì đệ và phụ thân luôn theo dõi tin tức của các người. Từ lúc huynh làm lẽ buộc tóc rồi rời khỏi kinh thành thì chúng ta rất là cao hứng, nhưng mà mỏ Ba Lâm lại có quân đội trú đóng, chúng ta vào không được. Sau đó, huynh lại tiến vào quân đội, nơi đó thì thương nhân chúng ta vào không được! Cho nên, khi nghe nói huynh được phong làm Bình Yêu đại tướng quân, còn chọn Hoài An thành làm nơi trú đóng thì chúng ta thật là cao hứng!

- Tôn thị chúng ta ở nơi nào đó không dám nói, nhưng mọi việc ở Hoài An thành lại vô cùng nắm rõ. Ngay từ lúc huynh vào Tụ Bảo các thì đã không giấu diếm được tai mắt chúng ta rồi. Hơn nữa...

Tôn Thế Khôn tự chỉ vào mình:

- Đại Lực Thần Ma tông chúng ta có một môn bí pháp "cách viên động kiến"*, cho dù là cấm chế hay vật ngăn gì cũng không cản nổi.

Tôn Thế Khôn chỉ vào các phòng khách khanh khác, làm ra bộ dáng nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay:

- Người trong phòng khách khanh số ba là thiên kim tiểu thư của tông chủ Thiên Ma tông, được xưng là Thiên Ma công chúa, là một người phá sản tông môn! Đối diện với huynh là Ngu Thần, trưởng lão Long Hổ tông. Còn người tranh đoạt Huyết Tinh với huynh là đệ tử trọng yếu của Thánh Vu giáo, tên là Ẩn Bạc. Còn có vài người khác nữa, nhưng hôm nay không có tới. Hắc hắc, cấm chế của Tụ Bảo các tuy lợi hại, nhưng còn không ngăn được tai mắt của ta.

Tôn Thế Khôn không hề che giấu chút nào. Trong lúc bất chợt, dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, thu nụ cười lại rồi nghiêm mặt nói:

- Đúng rồi, có chuyện đệ phải nói cho huynh biết. Hồi nãy đệ có nghe thấy Ngu Thần muốn đệ tử hắn theo dõi huynh, hình như ý của hắn là muốn huynh tới Long Hổ tông làm khách. Còn có vị Thiên Ma công chúa nữa, nàng cũng chú ý tới huynh, nàng ta nói huynh so với nàng còn kiêu ngạo, phá gia hơn! Mặt khác, còn tên Ẩn Bạc kia, hình như người này có sát ý với huynh, muốn giết người cướp của.

Tôn Thế Khôn dừng một chút, trong mắt hiện lên sát cơ:

- Huynh có muốn đệ đi giết hắn giùm huynh không? Người này lại dám có chủ ý với huynh ư, thật đúng là không biết sống chết!

Thấy sát cơ trong mắt Tôn Thế Khôn, Phương Vân cũng khẽ kinh ngạc. Biểu đệ của mình lúc nào cũng đùa giỡn, không chú ý gì cả, nhưng lúc nghiêm túc không ngờ cũng có vài phần khí độ. Phương Vân cũng vừa mới thử qua thân thủ của Tôn Thế Khôn, mặc dù còn chưa dùng hết sức nhưng hắn có thể cảm giác được lực lượng hùng hậu của biểu đệ mình. Hơn nữa, trên người của hắn dường như còn có một cỗ lực lượng đặc biệt đang ẩn giấu nữa.

Các đại tông phái thượng cổ có rất nhiều thần thông! Thánh Vu giáo tuy là đại phái, nhưng chỉ một đệ tử trọng yếu thì sợ rằng còn chưa phải là đối thủ Tôn Thế Khôn.

Ánh mắt Phương Vân híp lại, trầm tư không nói. Một lát sau, khoát tay áo rồi nói:

- Không cần, chuyện này huynh sẽ xử lý!

- Ha ha, quả nhiên không hổ là huynh đệ Tôn Thế Khôn đệ. Đệ cũng biết huynh sẽ làm được!

Tôn Thế Khôn cười lớn, bày ra vẻ ta đã biết trước rồi.

Phương Vân lắc đầu, cũng không chú ý tới thái độ của vị biểu đệ mình:

- Bây giờ chưa phải là lúc chúng ta gặp nhau. Đệ nói cho huynh biết địa điểm đi, khi nào thích hợp thì huynh sẽ tới gặp!

Tôn Thế Khôn nghe Phương Vân nói như vậy, trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc. Hắn cũng cảm nhận được trong lời nói của Phương Vân dường như còn cố kỵ điều gì đó.

- Được rồi, vậy đệ đi trước!

Tôn Thế Khôn nói địa điểm của mình ở Hoài An thành xong thì lập tức xoay người bước đi, không hề có chút do dự nào. Chỉ chốc lát sau đã biến mất ở ngoài màn cửa.
Bình Luận (0)
Comment