Hoàng Tử Tinh Linh Của Ma Long

Chương 4


Sau khi uống thuốc vài ngày, Lam Y lại bắt đầu tung tăng nhảy nhót.

"Anh, có thể đi chơi được không?"
Lam Y trông mong nhìn Mạc Lâu.

Mấy ngày nay Mạc Lâu rất lo lắng cho cậu, lúc này bộ dáng nhảy nhót thật sự làm cho Mạc Lâu không biết nói như thế nào.

Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng búng lên trán Lam Y: "Còn đang bệnh đó?"
Lam Y ôm trán, trong ánh mắt lập tức nổi lên gợn sóng, giống như sóng biển sắp tràn bờ.

"A, sao em lại bị bệnh lúc chuẩn bị đi chơi cơ chứ." Cậu đề cao âm lượng một chút, "Em nói rồi, hiện tại em rất khỏe."
"Buổi tối sẽ dẫn em đi."
Lam Y hướng hắn lộ ra hàm răng trắng, cười hì hì nói: "Được!"
Vào ban đêm.

Mạc Lâu hóa thân thành một con rồng dài ba bốn thước, đây là do hắn đã thu nhỏ lại, nguyên hình thật lớn đến mức có thể vây quanh cả tinh linh nhất tộc.

Lam Y thuần thục nhảy lên ôm cổ Mạc Lâu.

Vảy lạnh lẽo truyền đến cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi, Lam Y rất thích vảy của hắn, cậu nhẹ nhàng đi lên, thịt mềm trên khuôn mặt cọ tới cọ lui trên vảy, giống như mèo nhỏ làm nũng.

Mạc Lâu cảm giác được cổ ngứa ngáy, cũng biết Lam Y đang cọ vảy của hắn.

"Ôm chặt."
Hắn giương đôi cánh đỏ sẫm, bay lên không trung.

Khe nước là nơi sinh sống của tộc nhân ngư, nằm ở một con sông lớn chảy về phía cửa biển phía tây.

Về phần bọn họ vì sao buổi tối mới đến, tự nhiên là có liên quan đến thói quen sinh hoạt của bộ tộc này.

Người cá ngày ngủ đêm ra, đến đêm trăng tròn sẽ tụ tập hát vang.

Thanh sắc của bọn họ tuyệt đẹp, giọng hát rất quyến rũ.

Lần này bọn họ đến vừa vặn gặp trăng tròn.

Lam Y ghé vào chân ma long, ngửa đầu mặt trăng vừa tròn vừa to trên đầu.

Cảm thấy như cậu có thể sờ tới mặt trăng.

Lúc này gió thổi bên tai, dần dần xen lẫn tiếng hát dễ nghe.

Cậu nín thở lắng nghe, giọng hát kia càng ngày càng lớn.

"Anh, anh có nghe thấy tiếng hát không?" Lam Y vui vẻ nói với Mạc Lâu.


"Ừm, đây là tộc nhân ngư đang ca hát dưới ánh trăng tròn.

Chúng ta sắp tới rồi, bám chắc lấy anh.

"
Lam Y dùng sức ôm cổ Mạc Lâu, cậu lúc này có chút kích động, chờ mong.

Ma Long vỗ cánh bay lên điều chỉnh phương hướng, hướng về phía dưới.

Gió thổi vù vù, thổi đến quần áo Lam Y phồng lên, gió lạnh cũng chui vào, làm cho cậu run rẩy.

"Anh, em lạnh."
Mạc Lâu nghe cậu nói tốc độ hạ cánh rất nhanh đã chậm lại.

Hắn biến thành hình người để lại đôi cánh ở sau lưng, sử dụng ma pháp bao bọc lấy Lam Y.

Lam Y bị vòng sáng ma pháp vây quanh, dưới sự thao tác của chủ nhân, ma pháp dần dần tới gần Mạc Lâu, cuối cùng bị Mạc Lâu gắt gao ôm vào trong ngực.

"Bây giờ còn lạnh sao?"
Lam Y vùi đầu vào trong ngực Mạc Lâu: "Hiện tại không lạnh nữa."
"Ừm." Mạc Lâu ôm chặt cậu, bay xuống.

Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi.

Họ hạ cánh dưới một thác nước.

Bọt nước ào ào rơi xuống, một người đàn ông tuấn mỹ từ trên cao nổi lên.

Quay lại nhìn thấy họ ở phía dưới, lập tức nhảy xuống thác nước, lúc rơi xuống làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Mạc Lâu mở cánh ngăn trở nước trên đầu bay tới.

"Đây không phải là con của Mị Ma Tursk sao?" Người cá rơi xuống nước ngoi lên, nửa người nằm sấp trên bờ "Tới tìm ba con à?"
Không đợi Mạc Lâu trả lời hắn nói tiếp: "Ba con ở chỗ này chơi chán rồi, Đại Ma Long dẫn cậu ta đi nơi khác chơi."
Mạc Lâu biết người này, đây là bằng hữu của cha nhỏ.

Ba nhỏ của hắn thích đi du lịch chung quanh, đến chỗ nào cũng sẽ kết giao bằng hữu, lúc hắn còn rất nhỏ từng được ba nhỏ đưa đến chỗ này.

Hắn lên tiếng trả lời: "Không, cháu dẫn bạn cháu tới chơi."
Lúc này người cá mới chú ý tới người đang được che chở dưới cánh Mạc Lâu.

Tai nhọn, tóc vàng, làn da giống như ánh trăng, còn có một đôi mắt lam vô cùng khiến người ta chú ý.

Là đặc điểm của tinh linh nhất tộc.

"Thì ra là giống Đại Ma Long." Hắn cười, "Có cần ta đưa con vào không?"

Mạc Lâu không có phản bác hắn, hắn đúng là mang Lam Y đến chơi, cũng cần người mang vào.

"Cám ơn."
Người cá nhảy lên bờ, đuôi cá hóa thành hai chân, cùng lúc hóa ra lụa mỏng che chân lại.

Hắn đi ở phía trước, Mạc Lâu cùng Lam Y đi theo phía sau.

"Anh, chúng ta đi đâu vậy?" Lam Y đi tới bên cạnh Mạc Lâu hỏi.

Mạc Lâu nắm lấy tay cậu: "Chúng ta còn chưa đến tộc nhân ngư, hiện tại mới đi vào."
"Vâng ạ."
Lam Y vung vẩy bàn tay đang nắm chặt của hai người, đầu hết ngó chỗ này đến chỗ kia, thoạt nhìn rất hứng thú với chuyện này.

Chờ đi tới phía trước có cây U Lam đặc sắc của bộ tộc người cá, cậu muốn thả tay Mạc Lâu ra, muốn nhìn xem cây phát ra lam quang kia.

Bất quá bị Mạc Lâu nắm chặt, bàn tay nhỏ bé tránh không ra, chỉ có thể trông mong nhìn về phía người đang nắm tay cậu.

"Anh, đó là cây biết phát sáng, em muốn đi xem một chút." Cậu khẽ lắc lư bàn tay đang được nắm kia, mang theo ý tứ cầu xin.

Người đi ở phía trước nghe thấy, buồn cười nhìn hai người này.

"Em nó muốn xem thì cháu dẫn người ta đi xem."
Nghe hắn nói vậy, Mạc Lâu cũng không tiện nói cái gì, dẫn Lam Y đi xem.

"Wow, làm thế nào mà nó có thể phát sáng vậy?" Lam Y đứng dưới tàng cây U Lam ngửa cổ nhìn thán phục.

"Nước vùng này chứa ma pháp năng lượng, cây này hấp thu năng lượng ma pháp biến thành như vậy." Mạc Lâu giải thích.

"Oa, thật đẹp." Lam Y cảm thán.

Lúc này ánh mắt cậu để ý tới bên kia có một viên u lam khổng lồ, kéo Mạc Lâu đi về phía trước.
"Anh, anh xem cái cây này thật lớn." Chờ đến trước đại thụ, cậu còn phát hiện phía trên treo rất nhiều vật trang sức làm bằng vỏ sò.

Người cá nhìn thấy bọn họ đi về phía cây thánh trong tộc cũng đi theo, lên tiếng giải thích: "Đây là cây ước nguyện của tộc ta, trên vỏ sò viết đều là nguyện vọng của mọi người.

"
Đôi mắt màu lam của Lam Y trong nháy mắt sáng lên, nhìn trái nhìn phải.

Sau đó cậu kiễng chân, ghé vào lỗ tai Mạc Lâu: "Anh, chúng ta vụng trộm lấy một cái treo lên đi!"
"Tiểu bằng hữu, thính lực của nhân ngư đều rất tốt." Người đàn ông tuấn mỹ mỉm cười, "Nhưng mà các cháu quả thật có thể treo một cái lên, tộc chúng ta cũng không ngại tộc nhân tộc khác tới treo một cái.

"
Lam Y bị nghe lén chuyện xấu mặt đỏ lên, hai tay dấu sau lưng, bộ dáng làm sai nhu thuận: "Cám ơn ngài."

Hiện tại tai Mạc Lâu cũng có chút đỏ, là bởi vì Lam Y vừa rồi ở bên tai hắn nói nhỏ, làm cho lỗ tai hắn ngứa ngáy.

Hắn khẽ nhéo lòng bàn tay Lam Y một chút, nắm lấy tay cậu tiếp tục đi về phía trước.

Dần dần tiếng hát quyến rũ truyền đến, tiếng hát rung động lòng người càng lúc càng lớn.

Rất nhanh bọn họ xuyên qua khu rừng này cùng ma pháp huyễn trận do người cá thiết lập ra đến cửa biển.

Ánh trăng chiếu lên cát mịn, có vô số người nằm trên tảng đá, hướng về trăng tròn ca hát.

Người cá mang theo hắn vào, không quan tâm bọn họ gia nhập cùng đồng tộc ca hát.

Lam Y nhìn thấy ở đây, phấn khích, kéo hắn nhảy trên cát.

"Anh, nơi này nhìn kỹ, thật sự giống như biển trong câu chuyện anh kể cho em vậy." Cậu ôm lấy eo Mạc Lâu kích động nói.

"Ừm." Hắn cười gật đầu, "Chúng ta đi một vòng đi.

"
"Được, " Lam Y gật đầu.

Họ nắm tay nhau nghe tiếng hát của người cá đi dạo bên bờ biển.

Dưới chân mềm mại, bên tai thỉnh thoảng gió biển thổi qua, làm cho Lam Y cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng thả lỏng.

Cậu chậm rãi đi, Mạc Lâu dựa theo bước chân của cậu.

Nhìn Mạc Lâu bên cạnh cậu, hiện giờ sắp cao như đại phụ vương của cậu rồi.

Lại nói tiếp lúc năm tuổi gặp Mạc Lâu, cùng nhau đến bây giờ đã tám năm.

Tám năm nay anh trai luôn giúp đỡ, cưng chiều cậu.

Nhưng cậu không hiểu tại sao lại là mình?
Trước kia hắn còn nhỏ hắn không ý thức được vấn đề này, chỉ cần hắn nhận định là bạn tốt sẽ luôn luôn là bạn tốt.

Nhưng khi lớn lên, cậu phát hiện những người bạn chơi đùa bên cạnh cậu dần dần bị ngăn cách, lộ ra sự kỳ vọng vô hình đối với cậu.
Cậu là con của phụ vương, trong tương lai sẽ giống như phụ vương và các vị tổ phụ.

Bằng hữu bên cạnh cậu ai cũng là coi cậu là tinh linh vương tương lai.

Vì thế cậu luôn đặt ra cho mình những tiêu chuẩn rất cao, kỳ thật còn có một nhân tố chính là cậu cũng muốn lợi hại như Mạc Lâu.

Dưới việc không ngừng nâng cao bản thân, phù hợp với mong đợi của bạn bè, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.

Chỉ có Mạc Lâu còn ở bên cạnh, đồng thời cậu cũng sợ Mạc Lâu rời đi.

Cậu vừa nghĩ đến Mạc Lâu không còn là bạn bè của mình nữa, so với nhìn những người bạn kia dần dần xa càng khổ sở hơn.

Những người bạn trong bữa tiệc sinh nhật năm tuổi đều có thể không tới, duy chỉ có không hy vọng Mạc Lâu không thể.

Lúc này ngẫm nghĩ, cậu phát hiện ngay cả Mạc Lâu vì sao cùng cậu trở thành bạn bè cậu cũng không rõ ràng lắm.


Cậu thấy hơi sợ hãi, nhưng cậu lại không dám hỏi.

Mạc Lâu chú ý tới Lam Y thất thần, hắn xoay người lại, nhéo nhéo thịt mềm trên mặt cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lam Y hoàn hồn, lắc đầu, thật cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Lâu.

"Anh, anh có bạn bè nào khác không?"
"Chỉ có một người bạn là Lam Y." Mạc Lâu trả lời cậu.

Nghe hắn nói xong, Lam Y tâm hoa nộ phóng.
*Tâm hoa nộ phóng – 心花怒放 (lòng như hoa nở rộ - hình dung nội tâm cực kỳ sung sướng, vui vẻ)
Cũng không muốn nghĩ tới những điều vừa rồi.

Ngược lại nói: "Anh, chúng ta làm mấy cái vỏ sò treo lên U Lam Thụ đi."
Mạc Lâu không biết vì sao lời nói của hắn lại nhảy tới nơi này, nhưng cũng theo hắn.

Lam Y muốn tìm một vỏ sò độc đáo và đẹp mắt.

Cậu ở bên này đào đào, nhặt được một cái đẹp mắt, ở bên kia đào lại nhặt được một cái đẹp mắt.

Những thứ này đều ném cho Mạc Lâu.

Mạc Lâu ôm lấy những vỏ sò này, có chút bất đắc dĩ đuổi theo cậu.

Hắn không quan tâm đến những vỏ sò đầy màu sắc này.

Hắn cảm thấy những vỏ sò không đẹp như những viên đá quý mà hắn đã thu thập.

Nếu hắn có thể, hắn muốn khắc lên đá quý treo lên.

Cuối cùng Lam Y chọn một cái vỏ sò thật trắng, cũng tìm được đá nhọn.
Cậu cách Mạc Lâu thật xa, đem ma pháp rót vào viên đá nhọn, rất cẩn thận khắc lên.

Lam Y và Mạc Lâu vĩnh viễn là bạn tốt.

Mấy năm sau Mạc Lâu cũng sẽ khắc lên viên đá quý "Mạc Lâu cùng Lam Y cả đời ở bên nhau, vĩnh viễn là bạn tốt." rồi treo lên.

Cậu khắc xong liền vụng trộm giấu ở trong túi áo, Mạc Lâu cũng không nhìn trộm cậu.

Sau khi giấu xong, cậu chạy trở lại.

Nhìn thấy cậu chạy về, Mạc Lâu lấy vỏ sò ra hỏi cậu: "Những thứ này còn muốn không?"
Lam Y lắc đầu, thấy Mạc Lâu không có khắc, hỏi:
"Anh không khắc một cái sao?"
"Anh không muốn."
"Được rồi."
Đến giờ, Mạc Lâu nên dẫn Lam Y trở về.

Lam Y ngoan ngoãn được Mạc Lâu ôm, ôm lấy hắn cất cánh.

Tiếng hát của bộ tộc người cá càng ngày càng nhiều, ánh trăng chiếu lên người bọn họ, mông lung mà lại thánh khiết.

Hiện tại mới là khởi đầu bữa tiệc ca hát của tộc nhân ngư, đáng tiếc bọn họ phải trở về..

Bình Luận (0)
Comment