Hoàng Tử Tinh Linh Của Ma Long

Chương 5


Lúc Lam Y ở đó không có đem vỏ sò cột vào dây mây treo lên, cậu tính toán lấy về cải biến một chút.

Cậu cũng đột nhiên nghĩ đến tối mai còn có thể đi tiếp, cho nên mang vỏ sò trở về.

Bây giờ cậu dựa vào cửa sổ, nâng vỏ ngắm nhìn nó dưới ánh sáng.

Vỏ sò dưới ánh mặt trời phản chiếu ra những tia sáng vụn vặt, bên trong là hàng chữ "Lam Y và Mạc Lâu vĩnh viễn đều là bạn tốt" cũng có ánh sao lấp lánh.

Cậu cười ngọt ngào.

Lam Y cầm kim tuyến cùng hạt châu, ngồi ở bên cửa sổ nghiêm túc cùng vỏ sò xâu lại.

Lông mi màu vàng theo động tác nhẹ nhàng rung động, bộ dáng nghiêm túc này rơi vào trong mắt Mạc Lâu dừng bên cửa sổ.

Hắn đã đến được một lúc, là sapphire quá nghiêm túc, không chú ý đến.

Hắn dừng ở bên cửa sổ, không có lên tiếng quấy rầy Lam Y, mà là im lặng nhìn động tác của Lam Y.

Lam Y đối với Mạc Lâu không đề phòng, đã quen với Mạc Lâu tới gần.

Cho nên chờ xâu xong, cậu mới chú ý tới cửa sổ có một bóng đen, cao hứng ngẩng đầu kêu: "Anh."
Cậu giơ vỏ sò trong tay lên, mang theo biểu cảm đắc ý: "Anh xem em xâu chuỗi có đẹp không?"
Mạc Lâu khẽ cười rộ lên: "Đẹp lắm."
Được khẳng định Lam Y cẩn thận thu lại, sau đó lui ra để Mạc Lâu tiến vào.

Mạc Lâu vẫn như thường ngày, thu cánh nhảy vào.

Lam Y vừa tiến vào một bên liền nhào vào trong ngực hắn, hắn đưa tay ôm lấy cậu.

Mỗi lần hắn đến, Lam Y đều nhào vào trong ngực hắn như vậy, giống như mèo nhỏ mà nhân loại hay nuôi vậy.

Lam Y ngày nay không học được kiến thức mới của bộ tộc tinh linh, mà lặp đi lặp lại kiến thức cũ.

Cậu cầm lấy cung tiễn có chạm khắc ma pháp độc quyền của mình, kéo cung lên, ma pháp năng lượng hội tụ thành lam sắc tiễn nhắm vào một gốc cây cách đó trăm dặm.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc vàng rủ xuống bên tai cậu, mũi tên cũng theo trận gió này bay đi.

Bởi vì phóng thích ma pháp làm trường bào màu trắng tinh khiết của Lam Y phất lên.

Sau khi áo choàng trở về vị trí cũ, mũi tên đã bay đến đích.


Tinh linh nhất tộc sử dụng vũ khí là cung tiễn, còn có các loại ma pháp trận.

Lam Y bởi vì lúc sinh ra xuất hiện sai lầm dẫn đến vũ lực kém một chút, nhưng ở trong tộc cũng rất lợi hại.

Mà năng lực sử dụng ma pháp trận của cậu lại càng thuần thục.

"Thật lợi hại nha! Lam Y.

"
Không biết tinh linh tóc đỏ xuất hiện lúc nào, vỗ tay nói.

Lam Y nghe được lời khen ngợi của hắn, lông ngốc buông xuống lập tức dựng thẳng lên: "May mắn, may mắn." Cậu quay lại nhìn thấy tinh thần tóc đỏ, rất ngạc nhiên khi thấy: "Kim Sâm! Cậu đã trở lại.

"
Tinh linh tóc đỏ chính là bạn chơi đã từng dẫn cậu đi rừng rậm chơi, sau đó cùng cậu đi lạc, cũng là người khen ca ca cậu trong bữa tiệc sinh nhật năm tuổi.

Hắn là con nhỏ của nha trai đại phụ vương, khi còn bé cùng cậu chơi vui vẻ nhất, sau đó anh của đại phụ vương đi sang rừng rậm phía đông ở, cũng đem Kim Sâm đi.

"Đúng vậy, cha tớ trở về ở vài ngày.

Lam Y đều giỏi hơn tớ." Kim Sâm khen ngợi.

Nghe hắn khen ngợi, lông ngốc của Lam Y vung vẩy.

"Tớ khó có được mấy ngày trở về, cùng tớ đi chơi sao?"
Nghe được đi chơi, cậu lập tức gật đầu đáp ứng, buông cung tên xuống, liền muốn cất bước đi qua.

Lúc này cậu mới phục hồi tinh thần lại, đêm nay cậu muốn cùng Mạc Lâu đến chỗ tộc nhân ngư chơi.

Lông ngốc trên đầu trong nháy mắt khôi phục, sau đó cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Mạc Lâu đang ôm hai tay cách đó không xa.

Anh, nhìn ánh mắt anh ấy rất bình tĩnh.

Cậu không dám cử động.
"Kim Sâm, hôm nay mình không rảnh, ngày mai sẽ chơi với cậu nhé." Lam Y lấy cung tiễn đi về chỗ.

"À, sao không rảnh, tớ đã hỏi phụ vương cậu, ngài nói cậu có thể đi chơi." Kim Sâm bước lên nói, "Nếu cậu không đi, thời gian chúng ta có thể chơi với nhau rất ít."
Nói xong hắn chú ý tới bên này còn có Mạc Lâu đang đứng: "Đây không phải là anh Mạc Lâu sao? Chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau.

"
Kim Sâm đưa ra lời mời một cách quen thuộc.


"Ừm." Mạc Lâu đáp một tiếng.

Kim Sâm không đoán được ý của hắn, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Lam Y.

Lam Y biết tiếng "ừm" này hẳn là Mạc Lâu đang không vui.

"Kim Sâm, tối nay mình thật sự có việc." Lam Y nắm tay hắn mang theo hắn đi ra ngoài, "Ngày mai chúng ta hẹn lại, cậu đã lâu không trở về, có thể đi dạo các khu xung quanh."
Lúc đi ra ngoài, không biết có phải ảo giác hay không, cậu có cảm giác Mạc Lâu đang chăm chú nhìn mình.

Sau khi tiễn Kim Sâm đi, Lam Y đi tới bên cạnh Mạc Lâu, cậu cúi đầu, dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Mạc Lâu không nhìn cậu, chỉ hỏi: "Sao không đi chơi với cậu ta?"
Lam Y vẽ một vòng tròn theo chiều kim đồng hồ.

"Đêm nay muốn cùng anh đi tộc nhân ngư chơi?"
"Em có thể đi chơi với cậu ta trước, buổi tối lại đi với tôi."
"Thật sao?" Lam Y cao hứng ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Lâu, nhưng phát hiện hắn không giống bình thường, lạnh lùng với mình như những người khác, cậu lập tức không nói tiếp vế sau.

"Thật sự, anh có thể trở về trước, đêm nay lại tìm em."
"Không được." Lam Y kéo tay hắn lại, "Em không đi chơi, em muốn nắm chặt luyện tập."
Mạc Lâu nhìn lại một cái, đột nhiên hỏi: "Em có bao nhiêu bạn."
Lam Y lập tức dừng lại, nhớ tới tối hôm qua cậu hỏi vấn đề này, cậu ho một tiếng, sau đó rất thật sự trả lời, "Chỉ có một người bạn tốt là anh." Bạn tốt của cậu quả thật chỉ có Mạc Lâu, Mạc Lâu không thuộc về bằng hữu bình thường.

Nghe cậu nói xong, Mạc Lâu cũng không còn lạnh lùng như vậy nữa, mà là đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Lam Y.

Lam Y không có trốn đi, vì dỗ dành Mạc Lâu trước tiên bỏ qua nguyên tắc.

Sau đó cậu luyện thế nào, Mạc Lâu sau khi cậu sinh bệnh cũng không yêu cầu nghiêm khắc lắm.

Ban đêm bọn họ lại đến Tộc nhân ngư, có kinh nghiệm tối hôm qua, bọn họ rất nhanh đi tới trước cây thánh của bộ tộc.

Rất nhiều ánh sáng xanh như sao lấp lánh giữa các cây, chiếu sáng vỏ sò giữa các cây, vỏ sò cũng mơ hồ phát ra ánh sáng, hai ánh sáng hòa quyện với nhau, trông rất đẹp.

Lam Y sáng sớm đã lấy ra chiếc vỏ sò mà cậu tỉ mỉ chuẩn bị.

"Để anh treo lên." Mạc Lâu nhìn chằm chằm tấm vỏ sò trong tay cậu nói.

"A?" Lam Y không biết vì sao Mạc Lâu muốn treo vỏ sò.


Tối qua hắn còn nói không muốn treo.

Mạc Lâu nhìn chằm chằm mặt dây chuyền trong tay cậu, nghĩ đến hôm nay Kim Sâm đến, không biết vì sao lại cảm thấy không vui cho lắm.

Nhìn thấy vỏ sò trong tay Lam Y khắc "Lam Y và Mạc Lâu vĩnh viễn đều là bạn tốt", hắn liền muốn tự mình treo vỏ sò lên, để cho những lời này thành sự thực.
Nhưng nhìn biểu tình rối rắm của Lam Y, hắn cảm thấy vẫn là quên đi, Lam Y muốn tự mình đến cũng được.

Kết quả cuối cùng cũng giống nhau.

"Em muốn treo chỗ nào, anh ôm em lên."  
"Em muốn treo lên đỉnh cây." Lam Y chỉ vào chỗ cao nhất nói.

Mạc Lâu ôm lấy cậu bay lên chỗ cao nhất, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh cây.

"Được rồi, chỉ nơi này." Lam Y chính xác tìm được chỗ cao nhất sau đó nói.

Mạc Lâu dừng lại.

Lam Y đem vỏ sò trong tay rất nghiêm túc treo lên, sau đó mới đảm bảo không rơi xuống.

Nhìn thấy Lam Y treo xong, trong lòng Mạc Lâu cũng có một loại cảm giác thỏa mãn.

Lam Y ôm lấy cổ Mạc Lâu, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Anh, như vậy chúng ta chính là bạn tốt cả đời."
Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, hắn không biết đây là loại tâm tình gì, nhưng rất thoải mái.

Mạc Lâu ôm Lam Y đi xuống, đi về phía cửa biển, bọn họ lại nghe được tiếng ca hát.

Xuyên qua rừng cây, lúc này bọn họ nhìn thấy không phải là vô số người cá nằm sấp trên bãi cát, mà là người cá đang nhảy xuống biển.

Trên trời vẫn là mặt trăng tròn, ánh trăng chiếu trên bãi biển, như mạ một lớp bạc.
Lam Y vui vẻ kéo tay Mạc Lâu nhìn.

Mạc Lâu đột nhiên biến thành con rồng khổng lồ, mang theo cậu bay lên bầu trời.

Cậu ôm cổ Mạc Lâu nhìn xuống, ánh trăng tràn ngập cả hải vực, cậu bị sắc đẹp làm cho ngây người.

"Thật xinh đẹp!"
Mạc Lâu mang theo cậu ở bên này hải vực bay một lần, Lam Y cũng thưởng thức một lần.

Đột nhiên bụng cậu ùng ục kêu lên.

Mạc Lâu biến trở về hình người ôm lấy hắn.

Sắc mặt Lam Y ửng đỏ: "Hôm nay ăn không no."
Mạc Lâu đáp xuống một khu rừng khác, đặt Lam Y vào một sơn động sạch sẽ.
"Em ở chỗ này chờ một chút."
Lam Y ngồi trên tảng đá ngoan ngoãn gật đầu.


Mạc Lâu đi ra ngoài.
Khoảng 10 phút sau, hắn xách hai con gà trở lại.

Lam Y ngẩn người, vui vẻ nhảy về phía Mạc Lâu.

Cậu nhìn hai con gà này, béo tốt nhiều thịt.

Anh, anh thật sự rất lợi hại!
Mạc Lâu nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cậu, nhẹ giọng cười, ra ngoài đốt lửa nướng gà cho cậu ăn.

Mạc Lâu hình như cố ý học qua trù nghệ, đem gà nướng thơm, chính là thiếu chút gia vị.

Lửa trại chiếu sáng mặt Lam Y, cậu gặm đùi gà Mạc Lâu cho.

Nghĩ đến anh trai cậu sao lại tốt như vậy.

Từ nhỏ đến lớn đều đối xử tốt với cậu như vậy.

Đột nhiên cậu nhớ lại vấn đề đêm qua mình đang suy ngẫm.

Nhìn bộ dáng anh trai nghiêm túc nướng thịt cho mình, cậu bất tri bất giác hỏi ra vấn đề này.

"Anh, tại sao anh lại đồng ý làm bạn tốt của em?"
Chợt nhớ tới lúc trước cậu nói là hắn bằng hữu tốt nhất của mình, có chút đỏ mặt, trẻ nhỏ đều không hiểu chuyện, cậu cũng vậy.

Mạc Lâu nghe cậu nói hắn mới nhớ tới hắn vẫn luôn coi Lam Y là lam bảo thạch trân quý nhất của hắn.

Rồng đối với bảo thạch mình trân quý có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, hôm nay hắn mất hứng khi Kim Sâm tìm Lam Y chính là bởi vì hắn đối với Lam Y có một loại ham muốn chiếm hữu vô cùng lớn.

"Bởi vì anh cũng muốn trở thành bạn tốt của Lam Y." Mạc Lâu xé đùi gà nướng xong đưa qua.
Lông ngốc của Lam Y lập tức dựng thẳng lên, thì ra anh cũng giống mình nha!
Cậu nhận lấy đùi gà gặm một cái.

Bây giờ được rồi, cậu không còn rối rắm nữa.

Cây thánh của bộ tộc nhân ngư thật sự có tác dụng.

Lam Y vui vẻ vừa gặm đùi gà vừa nghĩ.

Lam Y được Mạc Lâu cho ăn no, sau đó bay dạo một vòng quanh tộc người cá rồi trở về.

Mấy ngày nay bởi vì những lời mà Mạc Lâu nói, khiến Lam Y càng dính Mạc Lâu hơn.

Chỉ thảm thương Kim Sâm bị Lam Y vứt bỏ, cho dù đi theo chơi đùa, Lam Y cũng sẽ vây quanh Mạc Lâu.

Kim Sâm không thể không vứt bỏ Lam Y, quay đầu tìm bằng hữu khác chơi..

Bình Luận (0)
Comment