"Ta biết mẫu thân chán ghét Bách Lý Thu Thủy, thế nhưng nàng có bản lĩnh như thế nào, cũng chỉ là một cái nha đầu con thứ, về sau cuộc sống của nàng không phải là kéo dài hơi tàn dưới mí mắt mẫu thân sao.
Mẫu thân muốn trừng trị nàng, về sau có rất nhiều cơ hội, nhất thời nóng lòng làm gì, tức giận làm xấu thân thể mình?"
Đại phu nhân thở dài một hơi, sắc mặt xanh mét có chút hòa hoãn, Bách Lý Y Nhân nói không sai.
Hôm nay mình làm như thế, quả thật là có chút nóng vội.
Vốn tưởng rằng Bách Lý Thu Thủy từ nhỏ lớn lên ở trong trang, sẽ chỉ là một cái nha đầu nông thôn đần độn lại sợ phiền phức, hiện tại xem ra, nàng thật đúng là có mấy phần thông minh.
Bưng nước trà uống một ngụm, cỗ lửa giận đọng lại trong ngực Đại phu nhân mới xem như dần dần tiêu tan đôi chút, đôi mắt âm trầm chuyển động, nhất thời ý cười băng lãnh lơ lửng trong mắt nàng ta.
"Y Nhân, phụ thân của ngươi ba ngày nữa sẽ trở lại đi."
"Vâng, mẫu thân.
Thư của phụ thân vừa đưa tới ngày hôm qua, phía trên không phải đã viết sao, qua ba ngày nữa phụ thân sẽ trở về."
Bách Lý Y Nhân không hiểu vì sao mẫu thân lại đột nhiên hỏi cái này.
"Làm sao vậy, mẫu thân?".
Ngôn Tình Sắc
"Không có gì."
Thời điểm ngước mắt nhìn thấy nữ nhi, sắc mặt Đại phu nhân trở nên bình thản từ ái.
"Y Nhân, ta không hi vọng ngươi nhúng tay vào chuyện này.
Ngươi chỉ cần như bình thường, làm việc của ngươi là được rồi, nhớ kỹ không?"
"Mẫu thân yên tâm."
Bách Lý Y Nhân biết lắng nghe mà trả lời.
"Nữ nhi một mực ghi nhớ dạy bảo của mẫu thân, sẽ không để những loại chuyện này nhiễm đến tay mình."
"Vậy là tốt rồi, qua vài ngày nữa, đại ca của ngươi cũng sẽ trở về.
Đến lúc đó mấy vị hoàng tử kia cũng phải đến trong phủ làm khách, những việc ngươi nên làm, nhất định không được quên."
Đại phu nhân kiêu ngạo đầy mắt nhìn nữ nhi quốc sắc thiên hương, đây mới chính là Bách Lý gia đại tiểu thư, không phải là người mà nha đầu nông thôn Bách Lý Thu Thủy kia có thể so sánh được!
Nghiệt chủng đáng chết kia, tạm thời mình để nàng thoải mái một chút, chờ đến thời cơ thích hợp, cái gai trong lòng này, nàng ta sẽ sớm tối nhổ nó tận gốc!
Cùng lúc đó, đồ ăn được đưa tới Bảo Khoáng Viện, vừa mở hộp cơm ra, sắc mặt Hoa Quỳnh cũng có chút khó coi.
"Làm sao vậy?"
Bách Lý Thu Thủy hỏi.
"Tiểu thư, ngài nhìn những thứ được đưa tới."
Lông mày Hoa Quỳnh vặn thành một vòng.
"Tiểu thư thân thể ngàn vàng, sao có thể ăn loại cơm canh đạm bạc này?"
Nhìn thoáng qua hộp cơm, bên trong có một bát cháo loãng, một cái bánh bao, một đĩa dưa cải, bát đĩa đũa muỗng, mỗi cái đều tinh xảo tới cực điểm, nhưng dụng cụ càng tinh xảo càng lộ ra đồ ăn mộc mạc.
"Cái gì mà thân thể ngàn vàng, còn không phải là người đói bụng đều phải ăn cơm sao."
Bách Lý Thu Thủy nghĩ nghĩ liền hiểu rõ đây là có chuyện gì, đem đồ vật bên trong bày ra bàn, cầm cái màn thầu lên cắn một cái.
"Tiểu thư."
Mi tâm Hoa Quỳnh càng nhíu chặt hơn.
"Đây rõ ràng là đang khi dễ tiểu thư, xem như đồ ăn của hạ nhân cũng không có đơn sơ như thế, có muốn nô tỳ xách đèn lồng, chúng ta đi tìm lão phu nhân nói chuyện thật tốt.
Nhìn xem những thứ đồ ăn này đến cùng là xảy ra chuyện gì!"
Từ khi Hoa Quỳnh tiến vào phủ, vẫn luôn là người bên cạnh lão phu nhân, đã bao giờ nhìn thấy chủ tử bị khi dễ như thế, lập tức có chút tức giận bất bình, muốn đi tìm đại phu nhân cáo trạng, lại bị Bách Lý Thu Thủy ngăn lại.
Đưa loại đồ ăn đơn sơ này tới, là chủ ý của ai, nàng nghĩ cũng biết được.
Nếu hiện tại nàng khí cấp công tâm, đi đến Hân Vinh Viện tìm lão phu nhân khóc lóc kể lể một trận, đây mới là làm đúng ý muốn của những người kia.
Mặc dù lão phu nhân cố ý che chở nàng, nhưng loại che chở này cùng với che chở con cháu Bách Lý gia khác cũng chẳng có gì khác biệt.
Loại che chở này chỉ là một loại chức trách của lão phu nhân, nàng muốn đảm bảo mỗi một vóc người nữ nhi Bách Lý gia đều khỏe mạnh, bình an trưởng thành, cũng không phải là đặc quyền một mình Bách Lý Thu Thủy.
Nàng vốn là một đứa con thứ không được coi trọng, từ nhỏ lại rời khỏi Bách Lý phủ, nhiều năm trở lại, làm gì có chút tình cảm tổ tôn đặc thù gì với lão phu nhân?
Hiện tại sắc trời đã tối, chắc hẳn lão phu nhân cũng đang dùng bữa, thời điểm này nếu chính mình thật sự đi đến Hân Vinh Viện tìm lão phu nhân khóc lóc kể lể đồ ăn kém, chỉ khiến người khác xem nàng là một người không hiểu giáo dưỡng, nóng nảy lại không biết tốt xấu.
Tuy lão phu nhân nói sẽ không thiên vị mình nhưng chỉ cần nàng không căm ghét mình, đó chính là một chỗ đứng của nàng tại Bách Lý phủ.
Hôm nay nếu như chính mình thật sự khóc lóc kể lể một trận, sau này tất nhiên cấp bậc đồ ăn sẽ tăng lên không ít những đánh đổi sẽ là lão phu nhân thương tiếc mình, lựa chọn được một mất mười, nàng sao có thể đi làm.
Thấy nàng không chịu, Hoa Quỳnh có chút ảo não, một nửa cũng là thực sự đau lòng vị Tam tiểu thư này.
"Tiểu thư, vậy sự kiện này...!Chúng ta quên đi như vậy?"
Bách Lý Thu Thủy nhẹ nhàng cười một tiếng, quên đi? Đương nhiên không! Nếu nàng đã từng ủy khúc cầu toàn cũng không thể đổi lấy đối phương giơ cao đánh khẽ, vậy từ nay về sau nàng không có ý định nhịn là được.
Chuyện này, nàng cũng nên đòi một câu trả lời hợp lý, nhưng bất quá...!không phải hiện tại.
Nếm qua cháo cơm đơn giản này, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen, Bách Lý Thu Thủy đứng dậy.
"Tiểu thư muốn đi ra ngoài?"
Hoa Quỳnh ngoài ý muốn nói.
"Lúc này trời đã tối đen, tiểu thư muốn đi đâu?"
#TiêuNguyệt
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.