"Không cần tới đèn lồng, đường trong phủ cũng không có trở ngại gì."
Bách Lý Thu Thủy nói, đã đem áo choàng khoác trên thân.
Đi theo Bách Lý Thu Thủy ra khỏi Bảo Khoáng Viện, chủ tớ hai người sờ lấy trong bóng đêm một hồi, lúc này Hoa Quỳnh mới ý thức được nàng muốn đi nơi nào, lập tức không nhịn được có chút chần chờ, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Tiểu thư muốn đi đến chỗ của Ngũ di nương? Tiểu thư không bằng..."
Sau khi Ngũ di nương sinh ra hai cái nữ nhi, rất nhanh liền thất sủng, không có được thương tiếc của Bách Lý Vu Đạo, Đại phu nhân trắng trợn trả thù, thời gian những năm này Ngũ di nương trải qua còn không bằng một nha đầu trong phủ.
Toàn bộ Bách Lý phủ trên dưới không ai không biết Ngũ di nương này là cái gai thịt trong mắt Đại phu nhân, chỉ cần thân cận với nàng, phần lớn đều không có kết cục tốt.
Ngày thường tất cả mọi người đều đối với Ngũ di nương này là sợ tránh không kịp, sợ chọc phải Đại phu nhân, vì vậy Hoa Quỳnh lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.
Lúc này Bách Lý Thu Thủy vừa mới trở về, từ đồ ăn muộn hôm nay nhìn lại, thái độ của đại phu nhân đối với nàng như thế nào cũng đều nhìn thấy được.
Hiện tại lại vội vàng đi đến nơi ở của Ngũ di nương, vạn nhất bị Đại phu nhân lưu tâm, đến lúc đó người xui xẻo chẳng lại là Tam tiểu thư này sao!
Chỉ là giọng điệu nhắc nhở cứng rắn này vừa nói ra khỏi miệng, liền nghe thấy Bách Lý Thu Thủy thản nhiên nói.
"Sợ đắc tội đại phu nhân, vậy hiện tại đại khái ngươi có thể quay đầu, cho dù ngươi đi đến báo tin với đại phu nhân, ta cũng sẽ không oán trách ngươi một câu."
Thân thể Hoa Quỳnh hơi chấn động một chút nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng ta không nói tiếng nào đi theo Bách Lý Thu Thủy.
Lão phu nhân đã để nàng đi theo Tam tiểu thư, vậy nàng chính là người của Tam tiểu thư, mặc kệ chủ tử muốn làm gì, nàng tuyệt đối không có lí do phản đối.
Chỉ là, Bách Lý Thu Thủy vậy mà lại có thể dựa vào màn đêm, vô cùng chuẩn xác tìm tới viện tử của Ngũ di nương, đây là khiến Hoa Quỳnh kinh ngạc không thôi.
Nàng nhớ kỹ thời điểm Tam tiểu thư này bị đưa ra ngoài chỉ là một hài đồng năm tuổi, hiện tại đã qua nhiều năm, thế mà nàng còn có thể đem con đường trong phủ nhớ đến tinh tường.
Đến trước cửa tiểu viện của Ngũ di nương Mục Vân San, Bách Lý Thu Thủy nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa kia vậy mà tự mình mở ra, một cái nha hoàn thân hình đôn hậu đang xách nước trong sân, trông thấy nàng tiến đến, đầu tiên là sững sờ, lập tức có chút không dám tin, chần chờ nói.
"Ngươi là...!Tam tiểu thư?"
Đến khi nhìn thấy Ngũ di nương ở bên trong, nháy mắt đó Bách Lý Thu Thủy cảm giác ngực mình nổi lên một cỗ chua xót, đáy mắt nóng ướt, đối với nữ tử mặt mũi thanh tú tràn đầy kinh ngạc kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng nương.
Đối phương lúc này giống như từ trong mộng tỉnh lại, nước mắt liền tuôn ra.
"Thu Thủy! Thu Thủy, thật sự là ngươi, ngươi thật sự trở về! Ngươi trở về! Nữ nhi của ta, nữ nhi của ta a..."
Ngũ di nương cao hứng đến mức đầu óc choáng váng, tiến đến gắt gao giữ chặt tay Bách Lý Thu Thủy không thả, trên mặt không trang điểm đã tràn đầy nước mắt.
Nữ nhi hơi nhỏ vốn đang ngồi bên cạnh Ngũ di nương, tuổi tác nhỏ hơn Bách Lý Thu Thủy, khuôn mặt lại có mấy phần tương tự với nàng, chỉ là thần thái ở giữa lại tồn tại một loại úy thủ úy cước nhát gan, đây là muội muội chân chính cùng cha cùng mẫu của Bách Lý Thu Thủy, Bách Lý Lan Chỉ.
Khóc một hồi lâu, Ngũ di nương mới thút thít dừng lại, sau khi điên cuồng mừng rỡ lúc đầu tán đi, nàng ấy lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lôi kéo tay nàng đẩy ra bên ngoài.
"Đi, ngươi đi mau, đừng để Đại phu nhân biết ngươi đến chỗ ta, đừng để nàng biết!"
"Nương!"
Bách Lý Thu Thủy giữ chặt tay nàng ấy, cảm nhận được nàng ấy đang run rẩy, lại nhìn thấy nét mặt Ngũ di nương hoảng hốt lo sợ nhưng vạn phần không nỡ, thù mới hận cũ trong lúc nhất thời đều một mạch tuôn ra.
Ở kiếp trước, sau khi mình trở về hai năm Ngũ di nương liền chết, nhìn như bởi vì nàng trộm đồ vật của lão phu nhân đem bán lấy tiền, sau khi bị đại phu nhân trách phạt, nhục nhã tự sát mà chết.
Nhưng trên thực tế, mọi chuyện căn bản không phải là như thế!
Nguyên nhân chân chính về cái chết của Ngũ di nương, bất quá chỉ vì Bách Lý Vu Đạo một lần uống say, mơ mơ hồ hồ đi vào viện tử của nàng ấy qua đêm, nhất cử dừng lại này, không thể nghi ngờ liền gợi lên oán hận chất chứa trong lòng đại phu nhân, cố ý bày sát cục, nhưng thật ra là bức tử Ngũ di nương!
Mỗi lần nhớ đến việc này, trong lòng Bách Lý Thu Thủy liền đau như đao cắt, nàng đã từng, rõ ràng đã loáng thoáng phát giác ra được chân tướng tự sát của Ngũ di nương nhưng thủy chung lừa mình dối người, nói với mình Đại phu nhân là một người tốt lương thiện, thậm chí cũng không nghĩ tới việc báo thù cho mẹ ruột mình!
Cố gắng ổn định lại tâm tình, Bách Lý Thu Thủy nắm chặt tay Ngũ di nương, lắc đầu, mở miệng.
#TiêuNguyệt
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.