"Nương, ta chỉ là đến xem người thôi, sao phải sợ không vừa mắt ai, vì sao phải sợ cơ chứ?"
"Đứa nhỏ này, ngươi nói bậy cái gì đó, nếu đại phu nhân cho phép ngươi trở về, thì chính là thiên đại ân sủng, ta cảm thấy thật tốt, tất cả đều rất tốt, ngươi không cần phải nhớ ta, sau này ngươi cũng đừng đến đây nữa, chớ có chọc tức đại phu nhân, những ngày tháng sau này của ngươi có thể sẽ không dễ chịu..."
Ngũ di nương vừa nói mắt lại rơi lệ, nàng kéo Bách Lí Thu Thủy qua bên Bách Lí Lan Chỉ, trong lời nói có chút áp lực mà không kìm được lòng nói ra chua xót, "Ở đây đã có một nữ nhi chịu khổ vì theo ta, ngươi khó khăn lắm mới trở lại được, ta thân là mẫu thân của ngươi nên không thể hủy hoại ngươi trong tay ta!"
Lúc bị kéo qua chỗ Bách Lí Lan Chỉ, nàng ta có chút nhút nhát sợ sệt mà nhìn Bách Lí Thu Thủy gọi một tiếng tỷ tỷ.
Ở trong phủ khác, con của vợ lẻ nếu được cho phép lớn lên với người sinh ra thì đó lại là hạnh phúc, chỉ là sự tình hiện tại đối với ngũ di nương mà nói, nó lại là điều khiến nàng cảm thấy đau lòng gấp vạn lần.
Ý nghĩa của việc đại phu nhân cho hài tử của nàng cùng nàng chung sống có nghĩa là đại phu nhân đều thấy nàng và hài tử chướng mắt.
Con của vợ lẽ bị chủ mẫu chán ghét, sau này trong mọi việc đều có thể bị gây khó dễ, nàng bị bắt khi nữ nhi của nàng vẫn còn ở bên cạnh, đã vậy nàng nhất định phải tìm cách để đại phu nhân không còn chán ghét mình!
Trong đôi mắt của Bách Lí Thu Thủy xuất hiện tia bất đắc dĩ, sở dĩ tình trạng của ngũ di nương sẽ tệ hơn sau hôm nay, trừ khi do nàng mềm yếu nếu không sẽ không gây ra sự việc, suy nghĩ của nàng quá mức đơn thuần nên không thoát khỏi liên quan.
Đại phu nhân từ lúc bắt đầu đã hận mẫu thân của nàng đến thấu xương rồi, suy nghĩ hai người sao có thể giống nhau, chỉ là nhiều năm không gặp thì sao có thể làm nhạt phai mối oán hận này?
Hận ý, chỉ là theo thời gian đang trôi qua đi mà càng ngày oán hận càng sâu sắc, ngũ di nương lại ép mình phải theo ý người khác, đại phu nhân tuyệt đối sẽ không vì thế mà khoan dung với mẹ con nàng chút nào.
"Tam tỷ tỷ..." Bách Lí Lan Chỉ mở miệng rồi nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phía nàng có mấy phần khẩn cầu, "Tam tỷ tỷ vẫn nên nhanh trở về, mấy ngày nay thân thể của nương không được khỏe, tam tỷ tỷ đừng để nương lo lắng..."
Nàng nhìn trên gương mặt kia là đôi mắt khiếp đảm lại có mấy phần mềm yếu, trong lòng Bách Lí Thu Thủy tức khắc có loại cảm giác nói không nên lời, nàng chua xót nhìn lại sắc mặt ngũ di nương đúng thật là không tốt lắm, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể trấn an ngũ di nương vài câu, lúc sau nàng rời đi ra sân.
Quay về Bảo Khoáng Viện, trước mắt Bách Lí Thu Thủy nhớ lại chút kí ức về ngũ di nương cùng Bách Lí Lan Chỉ, từ khi nàng có thể ghi nhớ mọi thứ, bộ dạng của ngũ di nương đã trở nên gầy gò ốm yếu, nhưng Lan Chỉ lại không như thế, nàng nhớ rõ, vào thởi điểm nàng bị đưa ra khỏi phủ Bách Lí, Bách Lí Lan Chỉ vẫn là một đứa bé bụ bẫm miệng, cười hồn nhiên.
Nhưng hiện tại, đứa trẻ thấp bé luôn khóc oa oa kia đã trưởng thành về bề ngoài lẫn nội tâm, thậm chí không dám tiếp xúc mà chỉ dám nhìn người khác bằng ánh mắt khiếp đảm, có thể nói những năm ở trong Bách Lí phủ này, đại phu nhân đối đãi với đôi mẹ con này như thế nào chỉ đoán cũng có thể biết!
Cứ tưởng tượng đêm nay nàng ăn đồ được đưa tới, ngũ di nương đã có khả năng mỗi ngày có thể ăn đồ tốt nhất, chỉ cần nghĩ nhiều năm như vậy nương cùng muội muội của mình bị đại phu nhân trong tối ức hiếp, ngoài sáng thì sống lại, đáy mắt Bách Lí Thu Thủy có chút rét lạnh.
Đại phu nhân quả thực khinh người quá đáng!
"Hoa Quỳnh, tìm khóa trường mệnh rồi đưa nó cho ta." Bách Lí Thu Thủy trầm tư một lát rồi phân phó cho Hoa Quỳnh.
Khóa trường mệnh được đưa lên, hơi lạnh từ khóa trường mệnh truyền vào lòng bàn tay của nàng, khóe môi Bách Lí Thu Thủy khóe nhẹ cong lên, đôi mắt trong suốt lại thêm phần thâm sâu, một tia lửa nóng bỏng biến mất trong chốc lát...!
Đại phu nhân nếu người bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa! Nếu trời cao đã rủ lòng thương, cho nàng cơ hội sống lại một đời này, lần này nàng sẽ không để chuyện cũ lại tái diễn khiến nàng phải ấm ức một đời, đời này mặc dù rơi vào hoàn cảnh nào thì nàng cũng phải bảo vệ thật tốt mẫu thân và muội muội của mình!
Ở Bách Lí phủ, chỉ cần ngũ di nương và Lan Chỉ còn ở lại, nơi này mới có thể làm nàng có chút lưu luyến...!
Bách Lí Thu Thủy thu liễm chút suy nghĩ, nàng mở miệng hỏi: "Ta nhớ hôm nay ngươi có nói qua, phụ thân ta đi không quá ba ngày thì sẽ trở lại có phải không?"
"Bẩm tiểu thư, lão gia báo trước cho lão phu nhân như vậy, tuy nói thời gian có thể sẽ có thay đổi, nhưng cũng sẽ không quá một hai ngày."
Bách Lí Thu Thủy như suy tư, nàng gật gật đầu rồi lại quay mặt nhìn về phía Hoa Quỳnh, "Ngươi qua đây, ta có mấy câu muốn phân phó cho ngươi.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.