Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 102

Chương 102

Mấy người này cùng lúc xuất hiện ở đây đúng là quá kì lạ, Hà Thanh Hà không hiểu kiểu gì, nhưng anh không vội quan tâm đến em trai mình, mà trước tiên chào hỏi hai anh em nhà họ Tần: “Sao hai vị lại ở đây?”

Phó Sâm bước lên, hắn thì không khách sáo như vậy, hỏi thẳng: “Đang làm gì thế?”

Tần Khải Phàm và Tần Dịch có thể không để ý đến Phó Sâm và Hà Thanh Hà, nhưng trợ lý Hoàng thì không dám. Cậu ta thật sự có khổ mà không biết nói sao cho hết.

Ban đầu cậu ta nghĩ Phó Sâm và Hà Thanh Hà sẽ đi ra từ cổng Nam, liền báo mọi người trong nhóm đến đó đón chính chủ ăn đường, ai ngờ người đến lại là mấy vị nhà họ Tần, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì em trai của ông chủ nhỏ xuất hiện.

Trợ lý Hoàng lặng lẽ đi đến cạnh Phó Sâm, không dám thở mạnh.

Tần Khải Phàm không nhìn Phó Sâm và Hà Thanh Hà, ánh mắt vẫn ở trên người Tần Dịch, cười nói: “Tình cờ gặp thôi.”

Chỉ có kẻ ngốc mới tin là tình cờ. Tần Khải Phàm và Tần Dịch đang trừng mắt nhìn nhau, Diệp Thu Đồng đành phải bước ra giải thích với Phó Sâm và Hà Thanh Hà: “Phó tổng, anh Tiểu Hà, bọn em vốn có chút việc đến đây, tiện thể ghé qua xem hai người, không ngờ lại gặp Tần tổng.”

Tần Dịch cười như không cười, nói với Tần Khải Phàm: “Trước đây tôi đã có linh cảm, chỉ có anh mới nói chuyện bằng cái giọng ghê tởm như thế, còn dùng ký hiệu lượn sóng ở cuối câu nữa, kiểu đó lỗi thời lắm rồi.”

Tần Khải Phàm nhếch môi: “Nghe dùng chung tài khoản là tôi nghĩ đến hai người liền, cướp tài khoản của vợ không thấy mất mặt à?”

Đấu đá nội bộ nhà họ Tần phức tạp, Tần Khải Phàm và Tần Dịch bình thường gặp nhau còn chẳng thèm chào, hôm nay lại cãi nhau.

Hà Thanh Hà mờ mịt nhìn hai người, quay đầu nhỏ giọng hỏi Phó Sâm: “Họ đang nói gì vậy?” Sao nghe không hiểu gì cả.

Phó Sâm nói: “Không biết, chắc là có bệnh.”

Lúc này, người đang bị lơ Hà Diệc Trúc đột nhiên kêu lên như bừng tỉnh, chỉ vào Tần Khải Phàm và Tần Dịch nói: “Hai người là Vịt Vịt và Vũ Vương Năng Động!”

Hai anh em nhà họ Tần cùng Diệp Thu Đồng: “…”

Làm ơn đừng hét to tên tài khoản người khác ở nơi công cộng.

Hà Diệc Trúc không quá thân với người nhà họ Tần, chỉ gặp họ trong lễ cưới của Hà Thanh Hà nên giờ chẳng thấy ngại ngùng gì cả, y nói: “Ban đầu tôi còn thấy khổ tâm lắm, dù gì tôi cũng là người nổi tiếng, lộ danh tính liệu có ổn không. Giờ gặp toàn người quen rồi, yên tâm luôn.”

Thậm chí còn nói với hai anh em nhà họ Tần: “Xin chào hai anh, tôi là Mạch Toàn Phong.”

Tần Khải Phàm và Tần Dịch: “…”

Sao lại bắt đầu nhận người thân luôn rồi!

Hà Thanh Hà mù mờ kéo Hà Diệc Trúc qua một bên, hỏi: “Sao em cũng có mặt ở đây? Không phải đang đi công tác à?”

Hà Diệc Trúc nói: “Hôm qua em vẫn ở tỉnh khác, cố tình xin nghỉ một ngày về đây đó.”

Hà Thanh Hà sửng sốt: “Về làm gì?”

Hà Diệc Trúc rốt cuộc cũng lộ chút ngượng ngùng, ánh mắt tránh né, vòng vo nói: “Về xem anh quay chương trình thế nào.”

Hà Thanh Hà không tin lời này, nhưng cũng không thể moi ra sự thật.

Đúng lúc này, lại có người đến.

Hiện đang vào đầu thu, nhiệt độ chưa hạ thấp, người đó mặc áo khoác cổ cao, đeo khẩu trang và kính râm, đội mũ lưỡi trai, che kín mít từ đầu đến chân, lén lút đi qua đi lại phía xa xa.

Mọi người cùng nhìn về phía ấy, miễn cưỡng có thể phân biệt được là một cô gái. Diệp Thu Đồng dè dặt hỏi: “Người đó cũng hẹn với chúng ta à?”

Hà Thanh Hà càng thêm khó hiểu, cái gì mà “chúng ta”? Làm như băng nhóm ngầm vậy, rốt cuộc mấy người này đang làm gì đây?

Tần Dịch và Tần Khải Phàm không trả lời, trái lại Hà Diệc Trúc lên tiếng: “Không phải là Hồ Sen Trăng Tỏ đấy chứ?”

Hà Diệc Trúc là người nổi tiếng mà cũng không che chắn kỹ như thế, lại thấy người kia không dám đến gần, như thể rất sợ gặp người, rất giống Hồ Sen Trăng Tỏ mắc chứng ngại giao tiếp xã hội.

Tần Khải Phàm là giảng viên ở viện nghiên cứu, từng tiếp xúc nhiều sinh viên, biết rằng giới trẻ bây giờ có nhiều người không thích tiếp xúc xã hội, bèn nói: “Cô ấy không muốn lại gần thì thôi, đừng ép cô ấy.”

Hà Thanh Hà nhìn người kia từ xa, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Anh không kìm được mà bước lại gần muốn nhìn rõ hơn.

Không ngờ người đó vừa thấy Hà Thanh Hà đến gần liền hoảng hốt quay người bỏ chạy, Hà Thanh Hà đành phải cất tiếng gọi: “Lâm Hân Lộ!”

Người kia: “…”

Hà Thanh Hà thấy cô ấy dừng lại, xác nhận được suy đoán của mình, vẫy tay: “Lại đây.”

Người kia lề mề đi tới, cực kỳ miễn cưỡng, đứng trước mặt Hà Thanh Hà, kéo mũ và khẩu trang xuống, nhỏ giọng gọi: “Hà tổng.”

Một cô gái ngày thường ăn mặc xinh đẹp, yêu thích trang điểm, giờ lại ăn vận như mật vụ quả thật rất bất thường. Hơn nữa, cô xuất hiện ở đây nhất định có liên quan đến mấy người nhà họ Tần và Hà Diệc Trúc, chắc chắn bọn họ có mục đích giống nhau.

Hà Thanh Hà không hiểu nổi: “Sao em cũng ở đây? Rốt cuộc mọi người đang làm gì vậy?”

Anh đã hỏi không biết bao nhiêu lần câu “các người đang làm gì” nhưng chẳng ai chịu trả lời.

Lâm Hân Lộ là nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp, cấp dưới của Hà Thanh Hà, phụ trách mảng truyền thông mới. Trước kia, cô đã giúp anh xử lý không ít chuyện của Quảng Quân. Sau đó Hà Thanh Hà thăng chức cho cô, hiện giờ cũng rất coi trọng cô.

Giờ bị ông chủ phát hiện rồi, cũng không cần giấu nữa. Lâm Hân Lộ chỉnh lại tóc, ưỡn thẳng lưng, rủ bỏ hình tượng hướng nội, nói: “Là thế này Hà tổng, em nghe nói anh đang ghi hình chương trình ở đây nên ghé qua xem một chút.”

Hà Thanh Hà chỉ vào Hà Diệc Trúc và mấy người nhà họ Tần, hỏi: “Em quen họ à?”

Lâm Hân Lộ chớp chớp mắt, giả ngơ: “Không quen.”

Cô cũng không nói dối, họ chỉ là bạn bè trên mạng, thật chất không tính là quen biết, đến giờ cô còn chưa biết rõ ai là ai nữa cơ.

Tần Khải Phàm lại nhận ra cô, không nhịn được cười: “Quen sáu người là có thể kết nối cả thế giới quả là thật.”

Tần Dịch đứng bên nghe xong, mặt càng đen hơn.

Chỉ có Hà Diệc Trúc là nói thẳng, hắn nhìn Lâm Hân Lộ, hỏi: “Không lẽ em là quản trị viên của cái nhóm đó?”

Trong nhóm ngoại trừ “Hồ Sen Trăng Tỏ” thì chỉ còn trưởng nhóm là con gái.

Hà Thanh Hà nhạy bén hỏi: “Quản trị viên gì cơ?”

Lâm Hân Lộ lườm ngôi sao lớn Hà Diệc Trúc một cái thật dữ, sau đó quay sang Hà Thanh Hà nở một nụ cười vô tội: “Em không biết gì cả, chắc nhận nhầm người rồi.”

Hà Diệc Trúc: “…”

Tuyệt thật, nếu Hà Thanh Hà mà biết người trước mặt chính là Tata-chan lâu nay vẫn viết bài cho CP của anh và Phó Sâm, chuyên phản bác tin đồn trên mạng, tập hợp fan cùng sở thích, còn lập luôn cả nhóm fan… thì không biết sẽ có phản ứng gì.

Đầu sỏ CP fan lại ở ngay bên cạnh chính chủ bao lâu nay mà không ai phát hiện.

Lâm Hân Lộ không chịu nhận, Hà Diệc Trúc tất nhiên cũng không nói gì thêm, nhưng Hà Thanh Hà vẫn muốn truy hỏi, hết nhìn người này lại nhìn người kia: “Đừng đánh đố nữa, nói rõ đi.”

May mà lúc này lại có người khác xuất hiện, chuyển hướng sự chú ý.

Đạo diễn Từ bụng bự lắc lư đi đến, thấy trước cổng Nam công viên Trung Sơn có nhiều người tụ tập như vậy, hỏi: “Mọi người ở đây làm gì vậy?”

Ông nhìn Hà Thanh Hà và Phó Sâm trước: “Hai người không phải về rồi sao, sao vẫn còn ở đây?”

Hà Thanh Hà cũng không biết nói sao, chỉ đành đáp: “Gặp người quen nên dừng lại.”

Đạo diễn Từ lại nhìn sang Hà Diệc Trúc, nhíu mày: “Ngay cả Tiểu Trúc cũng có mặt à. Hồi chương trình muốn mời cậu tiếp tục làm khách mời, cậu bảo có lịch trình khác, không có thời gian nên chúng tôi mới phải từ bỏ. Giờ xem ra rảnh rỗi quá nhỉ.”

Hà Diệc Trúc biết mình sai, nói: “Chỉ một ngày thôi, về có việc, mai bay rồi.”

Tần Khải Phàm vừa mới tham gia ghi hình hôm qua, đạo diễn Từ nhận ra ngay, nói với anh ta: “Cậu thì sao? Có muốn tiếp tục tham gia chương trình không? Tôi bảo người tăng suất diễn cho cậu.”

Tần Khải Phàm: “…Tôi không có ý đó, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.”

Đạo diễn Từ nhìn trái nhìn phải, thấy mấy người tụ tập nhưng chẳng giống như có chính sự gì, bèn nói với Phó Sâm và Hà Thanh Hà: “Sáng mai còn phải ghi hình tiếp, hai người về nghỉ ngơi đi.” Rồi nhìn sang đội an ninh vẫn đang nghiêm túc làm việc bên cạnh: “Bảo vệ vất vả lắm mới dọn được hiện trường, các người còn nấn ná ở đây là fan lại kéo đến đấy.”

Ông phất tay: “Về nghỉ ngơi đi.”

Rõ ràng là đang đuổi người, Hà Thanh Hà còn muốn nói, nhưng bị Phó Sâm kéo lại.

Phó Sâm nói: “Về thôi.”

Hà Thanh Hà hé miệng, cuối cùng vẫn thôi, ngoan ngoãn đi theo Phó Sâm.

Trước khi rời đi, Phó Sâm liếc nhìn trợ lý Hoàng một cái rất sâu.

Bề ngoài Tiểu Hoàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra sau lưng đã đầm đìa mồ hôi.

Huhuhu, ngày mai ông chủ chắc chắn sẽ tra hỏi cậu ta đến nơi đến chốn, chuyến này toi mạng rồi.

Không ai có thể thấu hiểu tâm trạng rối bời của trợ lý Hoàng. Xe của Phó Sâm và Hà Thanh Hà nổ máy, chạy khỏi cổng Nam, biến mất trên con đường ngoài công viên.

Hà Diệc Trúc hỏi trợ lý Hoàng: “Sao anh không đi cùng ông chủ nhà anh?”

Trợ lý Hoàng là người bên cạnh Phó Sâm, ai cũng tưởng anh đến đây là để mở đường cho Phó Sâm, nào ngờ Phó Sâm đi rồi mà cậu ta vẫn đứng yên không động đậy.

Trợ lý Hoàng mặt không đổi sắc, khẽ nói: “Tôi là AI số hiệu 4007.”

Mọi người: “…”

Không hổ là người máy nhỏ dưới trướng người máy ông chủ, có thể thản nhiên khai ra ID mạng của mình như thế.

Hà Diệc Trúc thầm nghĩ, đúng là xui xẻo, y cố tình bay về nước để gặp mặt bạn trên mạng, kết quả bạn mạng không chỉ là người bên cạnh chính chủ, mà còn bị chính chủ bắt gặp tại trận.

Quá làm đau tim, cổng Nam công viên Trung Sơn đúng là nơi không may chút nào.

Y nhìn về phía đạo diễn Từ, mệt mỏi nói: “Đạo diễn Từ, cho chúng tôi ngồi đây tám chuyện một lát nhé.”

Đạo diễn Từ đáp: “Tôi cũng muốn tham gia.”

Hà Diệc Trúc: “?”

Đạo diễn Từ nói: “Các cậu ngốc thật, đã biết Phó Sâm và Hà Thanh Hà đi từ cổng Nam lại còn đứng chắn ở đây.”

Hà Diệc Trúc lộ vẻ nghi hoặc.

Lâm Hân Lộ không quen đạo diễn Từ, chỉ đoán ông là người trong ekip và có địa vị cao, nên dè dặt hỏi: “Ngài là?”

Trong nhóm người hiện tại, người vẫn giữ được tâm trạng hóng hớt chính là Tần Khải Phàm, anh ta vui vẻ nói: “Đây là tổng đạo diễn của chương trình nha, chắc chắn cũng là người trong nhóm chat.”

Diệp Thu Đồng suy nghĩ một chút, bật ra một cái tên: “Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá?”

Mọi người: “…”

Đừng gọi tên ID mạng xã hội ra nữa, xấu hổ muốn chết.

Mọi người trong nhóm vốn cũng suy đoán “Dễ Thương Quá” hẳn là người của ekip vì có thể lấy được video nội bộ, lại không phải người ở thành phố S, nhưng mấy ngày nay lại có mặt ở đây, lịch trình hoàn toàn trùng khớp.

Nhưng không ai nghĩ tới người này lại chính là tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn của chương trình hôn nhân lại là người ship couple khách mời, như vậy có ổn không?

Một lúc lâu không ai nói gì, bầu không khí bỗng nhiên lạnh lẽo hệt như cặp đôi địa cực.

Một lúc lâu sau, Lâm Hân Lộ nhỏ giọng cảm thán: “Nhóm tụi mình đúng là ngọa hổ tàng long.”

Diệp Thu Đồng làm thư ký, chú ý tiểu tiết, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Hình như thiếu một người thì phải.”

Hồ Sen Trăng Tỏ đâu?

Đạo diễn Từ nói: “Là cô bạn sợ xã giao đó à? Vừa nãy tôi đi qua đây thấy có người trốn ở sau cây trong công viên, chắc là cô ấy.”

Ông giơ tay chỉ về phía xa: “Ngay đằng kia kìa, cô ấy đang âm thầm quan sát chúng ta.”

Mọi người: “…”

Tốt, vậy là đủ người rồi.

Người thì đã có mặt đông đủ, nhưng lại im phăng phắc.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói nên lời.

Hết chương 102.

Hiện trường lật xe của Biệt đội cắn đường nhà hào môn =))))

Bình Luận (0)
Comment