Chương 103
Hà Thanh Hà ngồi trên xe vẫn không hiểu được ý đồ của đám người tụ tập ở cổng Nam công viên.
Anh có linh cảm rằng chắc chắn có liên quan đến mình và Phó Sâm, dù sao thì mấy người đó đều là người quen của họ.
Nhưng Hà Diệc Trúc và hai anh em nhà họ Tần thì hoàn toàn không quen biết, chẳng có lý do gì để hẹn gặp nhau cả.
Hà Thanh Hà nghĩ một lúc, rồi nói với Phó Sâm: “Hay là mình giả vờ đi rồi lén theo dõi xem bọn họ muốn làm gì.”
Phó Sâm: “…” Cũng không đến mức phải rình mò. Hắn nói: “Trợ lý của anh và em đều có mặt ở đó, chắc chắn sẽ biết được mục đích của họ thôi.”
Đúng rồi, trợ lý Hoàng sẽ không giấu Phó Sâm, mà anh cũng có thể hỏi thẳng Lâm Hân Lộ cho rõ.
Hai anh em nhà họ Tần có thể không nghe lời họ, nhưng cấp dưới thì không thể không nghe.
Hà Thanh Hà liếc nhìn Phó Sâm một cái, đúng là nhà tư bản, rất biết cách điều khiển cấp dưới.
Thế nên Hà Thanh Hà cũng không vội nữa, thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế xe.
Hôm nay vì quay chương trình bên ngoài, tình hình đặc biệt nên Phó Sâm đích thân đưa Hà Thanh Hà về tận căn hộ, còn xe của anh thì do trợ lý lái về.
Hai người tạm biệt nhau ở dưới lầu, vì Phó Sâm thường xuyên lui tới khu này nên bảo vệ ở đây đã quen mặt hắn rồi.
Nghĩ kỹ lại thì việc Phó Sâm công khai chuyện hai người sống riêng quả thật là quyết định đúng đắn, họ vốn không che giấu lịch trình của mình, biết đâu chuyện sống riêng sẽ bị người ta khui ra bất cứ lúc nào.
Thay vì để người khác phát hiện, chi bằng tự mình thẳng thắn.
Chỉ có điều mỗi lần chia tay lại càng thêm lưu luyến.
Hôm nay dường như Phó Sâm có việc gấp, không nán lại lâu mà đi rất vội vàng.
Hà Thanh Hà nhìn bóng lưng của Phó Sâm, trong lòng có chút ngẩn ngơ, đợi đến khi bóng hắn xa dần, anh mới xoay người lên lầu.
Phó Sâm rời khỏi khu nhà của Hà Thanh Hà liền gọi điện cho nhân viên trong chương trình.
Đối phương liên tục cam đoan với hắn rằng mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không xảy ra sai sót.
Nhưng Phó Sâm vẫn không tin, nói: “Tổng đạo diễn của mấy người đang đi gặp bạn trên mạng, thực sự không thể yên tâm nổi.”
Nhân viên: “???”
Mặc dù đạo diễn Từ đúng là đang mất tích, mọi người đều không liên lạc được với ông ấy, nhưng cái gì mà gặp bạn trên mạng chứ? Sao Phó Sâm lại biết chuyện đó?
Nhân viên đành phải nói: “Bọn tôi hoàn toàn bố trí theo đúng yêu cầu của anh, tôi đảm bảo tuyệt đối không sai một ly.”
Lúc này Phó Sâm mới thôi không nghi ngờ nữa mà cúp điện thoại.
x
Ngày ghi hình thứ ba.
Lần ghi hình này rất khác, trước đây bọn họ sẽ dành hai ngày đầu tiên để làm nhiệm vụ và thi đấu với nhau, đến ngày cuối cùng mới quay tiết mục tâm sự. Lần này “đốt lửa trại” được chuyển sang ngày thứ hai, vậy ngày thứ ba sẽ có hoạt động gì đây? Nghĩ thôi cũng thấy đáng mong chờ.
Hà Thanh Hà lái xe đến điểm tập trung từ sáng sớm, hôm nay không cần phải làm bộ làm tịch như trước nữa nên anh không hẹn với Phó Sâm mà một mình đến hội hợp với các khách mời khác.
Nghiêm Trung Triết thấy anh đi một mình, cảm khái nói: “Thật sự là sống riêng rồi, bây giờ mới có cảm giác là thật.”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Anh đừng để ý, cũng giống như trước thôi.”
Hôm nay Phó Sâm lại đến khá muộn, Hà Thanh Hà hỏi hắn buổi sáng đi đâu, Phó Sâm giải thích: “Tạm thời ghé qua một nơi khác.”
Hà Thanh Hà tò mò hỏi: “Có thể cho em biết là anh đã đi đâu không?”
Bây giờ họ đã bắt đầu chủ động hỏi thăm hành trình của nhau, nếu là trước đây, Hà Thanh Hà chắc chắn sẽ không mở lời hỏi như vậy.
Nhưng Phó Sâm không trả lời, mà nói: “Lát nữa em sẽ biết.”
Hà Thanh Hà ngẩn người, chẳng lẽ có liên quan đến chương trình?
Hôm nay không phải hoạt động tập thể mà là mỗi cặp khách mời sẽ tách lẻ, Hà Thanh Hà và Phó Sâm cùng lên xe trung chuyển.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Hà Thanh Hà hỏi.
Bình thường sau khi lên xe, nhân viên sẽ thông báo lịch trình trong ngày, nhưng hôm nay lại giữ bí mật: “Tới nơi sẽ biết.”
Hà Thanh Hà càng thêm tò mò.
Chiếc xe chạy xuyên qua thành phố phồn hoa, Hà Thanh Hà nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dần dần cảm thấy có chút quen thuộc.
Đến nơi rồi, Hà Thanh Hà xuống xe, nhìn biển hiệu nhà hàng trước mắt, hỏi: “Sáng sớm đã đến ăn à?”
Anh từng đến nhà hàng này cùng Phó Sâm, nhưng nó không phải chỗ mà họ hay lui tới. Hai người chỉ mới đến đây một lần duy nhất, nhưng nó để lại ấn tượng rất sâu đậm với Hà Thanh Hà.
Bởi vì đây chính là nơi lần đầu họ gặp nhau trong buổi xem mắt.
Lúc này nhân viên chương trình mới tiết lộ với Hà Thanh Hà: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là ‘Nhân sinh nếu chỉ như buổi đầu gặp gỡ’, tái hiện lại khung cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau, để các bạn ôn lại quãng thời gian trong ký ức.”
Cuối cùng Hà Thanh Hà cũng hiểu ra, chẳng trách hôm qua Phó Sâm vội vã rời đi, hôm nay lại có việc phải vòng qua chỗ khác, vì chỉ có hắn mới biết địa điểm xem mắt cũng như tình huống lúc đó, chắc Phó Sâm chính là người chỉ dẫn cho ekip chương trình.
Hà Thanh Hà nhìn về phía Phó Sâm, Phó Sâm bình tĩnh nói: “Làm lại lần nữa.”
Trong lòng Hà Thanh Hà thầm lẩm bẩm, chắc chắn muốn làm lại lần nữa à? Anh nhớ lúc đó bầu không khí chẳng dễ chịu gì, hai người hầu như không nói gì với nhau, từ đầu đến cuối đều là lặng thinh và lúng túng.
Vừa nghĩ, anh vừa định bước vào trong, nhưng bị nhân viên chặn lại: “Đã nói là làm theo đúng quy trình hôm đó mà.”
Phó Sâm nói: “Anh vào trước.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới nhớ ra, ngày đó Phó Sâm đến trước mình.
Phó Sâm vào nhà hàng trước, Hà Thanh Hà đứng chờ bên ngoài, đợi nhân viên báo hiệu được rồi, anh mới cất bước.
Thật kỳ lạ, dù đã trôi qua hơn một năm, nhưng khi Hà Thanh Hà bước đi trên hành lang nhà hàng, ký ức lại hiện về trong tâm trí anh rõ ràng đến lạ thường.
Dường như trong khoảnh khắc, anh quay trở về quá khứ, nhận được thông báo từ anh cả, nói rằng Phó Sâm của nhà họ Phó đích danh muốn xem mắt với anh, anh trăn trở cả một đêm, cuối cùng đồng ý đến nhà hàng gặp mặt.
Anh không có lý do, cũng chẳng có lập trường để từ chối.
Hà Thanh Hà thậm chí còn cảm thấy căng thẳng y hệt tâm trạng lúc đó.
Anh đã xem ảnh Phó Sâm từ trước, biết hắn có ngoại hình anh tuấn mà mãi vẫn chưa kết hôn, chắc chắn là người cực kỳ kén chọn.
Hà Thanh Hà mỗi khi có tâm sự là mất ngủ, lúc đến nhà hàng tinh thần không được tốt lắm, đầu óc cứ ong ong.
Người phục vụ nói với anh: “Ngài Phó đã đến rồi.”
Dẫm trên tấm thảm dày êm ái, Hà Thanh Hà từng bước tiến gần đến phòng riêng mà Phó Sâm đã đặt trước.
Nhà hàng này làm rất tốt về mặt bảo mật, phòng riêng yên tĩnh và thanh nhã, khi người phục vụ đẩy cửa phòng, Hà Thanh Hà nhớ mình không vào ngay mà đứng bên ngoài nhìn thoáng qua trước.
Đúng lúc ấy Phó Sâm ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khi đó Hà Thanh Hà giật mình, lập tức thu lại ánh nhìn, trong lòng thầm nghĩ, ảnh của Phó Sâm đúng là chân thật, không hề lừa người.
Phó Sâm lịch sự đứng dậy, mời anh ngồi xuống.
Hà Thanh Hà cẩn thận ngồi vào phía đối diện.
Cả hai người đều không nói lời nào.
Ánh đèn trong phòng riêng được điều chỉnh mờ mờ ảo ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
Trong thoáng chốc Hà Thanh Hà như trở về thành bản thân của quá khứ – lặng lẽ, trống rỗng và không có linh hồn.
Thấy Hà Thanh Hà im lặng, Phó Sâm mở lời: “Chào em, anh là Phó Sâm, rất vui vì em đã đồng ý đến gặp mặt.”
Hà Thanh Hà sửng sốt, lúc đó Phó Sâm đâu có nói vậy.
Khi đó hắn nói: “Chào em, anh là Phó Sâm, chắc anh của em đã truyền đạt ý của anh rồi.”
Hai cách nói khác nhau mang lại cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt.
Hà Thanh Hà theo bản năng ngồi thẳng lưng lên: “Chào anh, em cũng rất vui được gặp anh.”
Một năm trước, Phó Sâm nói: “Chúng ta đều đã biết sơ qua tình hình của nhau, không cần lãng phí thời gian nữa.”
Nhưng hiện tại, Phó Sâm lại nói: “Anh nghe nói em một mình học đại học ở nước ngoài, rất lợi hại.”
Hà Thanh Hà kinh ngạc, nói: “Cũng bình thường thôi, chỉ là lấy được tấm bằng.”
Phó Sâm nói: “Tuổi còn trẻ mà phải sống một mình nơi xứ người, chuyện gì cũng phải tự lo, không dễ dàng chút nào, sao lại không giỏi chứ.”
Nhà Hà Thanh Hà có tiền, mỗi lần anh nói mình học ở nước ngoài, người ta lại lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”, cho rằng anh là con nhà giàu du học chỉ để ăn chơi hưởng thụ.
Chỉ có anh biết, nguyên nhân anh đi du học là để trốn khỏi gia đình.
Phó Sâm là người đầu tiên nói với anh rằng điều đó không dễ dàng chút nào.
Hà Thanh Hà mím môi, đè nén cảm xúc trong lòng, nói: “Anh còn trẻ đã quản lý cả công ty lợi hại hơn nhiều.”
Phó Sâm đẩy gọng kính lên: “Chúng ta vừa gặp đã bắt đầu khen nhau, ăn ý thật đấy.”
Hà Thanh Hà rốt cuộc không nhịn được nữa, cong môi cười.
Cái không khí lạnh nhạt và ngượng ngùng trong ký ức không còn nữa, chỉ có sự hài hước và thoải mái.
Thì ra không cần phải diễn lại giống y hệt buổi gặp đầu tiên.
Phản ứng của Phó Sâm rõ ràng khác với một năm trước, vậy thì anh cũng sẽ không đi theo vết xe đổ đó nữa.
Hà Thanh Hà cười nói: “Anh nói chuyện nhiều hơn em tưởng đấy.”
Phó Sâm nói: “Trước đây anh từng nghĩ nói chuyện phiếm là hành vi kém hiệu quả lại vô nghĩa, nhưng giờ anh không nghĩ vậy nữa.”
“Ngôn ngữ là cửa sổ để giao tiếp, phần lớn mọi người đều bắt đầu hiểu nhau từ lời nói.”
Một người vốn kiệm lời như Phó Sâm lại chiêm nghiệm được điều này, Hà Thanh Hà thấy rất bất ngờ. Đối mặt với một Phó Sâm như vậy, anh thành thật nói: “Anh nói đúng, nhưng em lại không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.”
Anh cười ngại ngùng: “Đây là lần đầu em đi xem mắt mà.”
Phó Sâm nói: “Trùng hợp quá, anh cũng vậy.”
Hà Thanh Hà kinh ngạc.
Anh biết Phó Sâm từng lập một bảng danh sách các đối tượng xem mắt, trong đó có rất nhiều người, nhưng không ngờ Phó Sâm lại gặp anh đầu tiên.
Anh còn nhớ Phó Sâm từng nói, sau khi gặp anh rồi thì không gặp ai khác nữa.
Quả nhiên Phó Sâm nhắc đến cái bảng đó: “Anh thu thập thông tin của tất cả những người trong độ tuổi và điều kiện phù hợp xung quanh mình, lập thành một danh sách, sau đó dựa theo gia thế, học vấn, ngoại hình, tính cách để chấm điểm từng người.”
Hà Thanh Hà nói: “Hành động như vậy thật không thích hợp, rất bất lịch sự.”
Sao có thể dùng điểm số để đánh giá một con người được chứ.
Đây là điều anh đã muốn nói với Phó Sâm từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra.
Phó Sâm gật đầu: “Anh hiểu, anh đã và đang tự kiểm điểm.” Hắn nhìn Hà Thanh Hà: “Nhưng anh muốn nói với em một chuyện, em là người có điểm số cao nhất nên anh mới đến tìm anh trai của em trước, mong được gặp em.”
Hà Thanh Hà biết việc bị chấm điểm là một sự xúc phạm, nhưng khi nghe đến đây, trong lòng lại thấy vui lạ thường.
Anh thầm mắng bản thân “không có tiền đồ”, rồi hắng giọng: “Nếu chúng ta đều là lần đầu đi xem mắt, không có kinh nghiệm, vậy tiếp theo nên làm gì?”
Phó Sâm lấy ra một tờ giấy, nói: “Anh đã chuẩn bị.”
Hà Thanh Hà: “?”
Phó Sâm dùng ngón tay đẩy tờ giấy đến trước mặt anh: “Anh lên mạng tìm những chủ đề thường được nhắc đến khi đi xem mắt, chúng ta có thể dựa theo đó để nói chuyện.”
Hà Thanh Hà nhìn tờ giấy, kinh ngạc chớp chớp mắt.
Phó Sâm nghiêm túc nói: “Ví dụ, chủ đề phổ biến nhất khi đi xem mắt, sở thích của em là gì?”
Hà Thanh Hà lần nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cả hai người đều có thói quen tra cứu hướng dẫn trên mạng, trước kia còn từng cùng xem video của Quảng Quân, dẫn đến chuyện quà kỷ niệm giống hệt nhau.
Trước đây Phó Sâm sẽ không nói chuyện kiểu này, còn bây giờ lại chẳng ngần ngại gì mà nói thẳng ra hết.
Hà Thanh Hà cuối cùng cũng hiểu, vở kịch mang tên “Nhân sinh nếu chỉ như buổi đầu gặp gỡ” hôm nay không đơn thuần là tái hiện quá khứ, mà là để làm mới hồi ức, dùng một trải nghiệm khác để bù đắp những tiếc nuối khi ấy.
Làm lại một lần nữa, sẽ không còn lạnh nhạt, không còn lạnh băng.
Hết chương 103.