Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 104

Chương 104

Bầu không khí lạnh lẽo trong ký ức không còn nữa, thay vào đó là sự ấm áp. Hà Thanh Hà rất mong đợi buổi xem mắt hoàn toàn mới này sẽ diễn ra thế nào.

Anh mỉm cười nói: “Muốn nói về sở thích hả? Sở thích của em khá đa dạng đó.”

Phó Sâm nói: “Kể anh nghe thử.”

Hà Thanh Hà nói anh thích câu cá, thích nấu ăn, thích ra biển, thật ra đối với những điều mới mẻ anh đều sẵn sàng thử, chỉ là mấy năm nay sống khá tiêu cực, đã lâu rồi không ra ngoài chơi.

Phó Sâm nghe anh kể xong, nói: “Anh là kiểu người ngoài kiếm tiền ra thì không có sở thích nào khác, vô cùng khô khan.”

Hà Thanh Hà mỉm cười hỏi: “Vậy thì làm sao đây.” Anh bình thản nói: “Em có thể chiều theo.”

Giống như trước kia, yên tĩnh ở trong biệt thự, trở thành một con búp bê tinh xảo.

Phó Sâm nói: “Vậy là vừa hay, anh có thể đi câu cá và đi biển cùng em, còn nấu ăn thì…” Hắn ngừng một chút: “Anh có thể phụ trách ăn.”

Hà Thanh Hà khẽ cong môi, hỏi: “Anh sẽ không thấy nhàm chán à?”

Phó Sâm nói: “Còn phải xem đối tượng là ai, ở bên em thì không thấy chán.”

Mặt Hà Thanh Hà hơi đỏ lên.

Phó Sâm nghiêm túc nói: “Trước đây anh thật sự cảm thấy làm mấy chuyện đó phí thời gian, nhưng bây giờ thì không.”

Hắn từng chỉ quan tâm đến kết quả, sau khi trải qua nhiều chuyện, mới hiểu con người là loài sống bằng cảm xúc, sẽ gửi gắm tình cảm vào quá trình, nếu bỏ qua điều đó thì thật sự quá đỗi lạnh lùng.

“Chỉ cần tưởng tượng được đi câu cá với em, anh đã thấy vui rồi.” Phó Sâm nói tiếp: “Như vậy chắc sẽ không thấy chán đâu.”

Hà Thanh Hà thật sự không chịu nổi nữa, nói: “Sao miệng anh càng lúc càng ngọt vậy, học ở đâu thế.”

Phó Sâm thấy lạ: “Anh không học, chỉ nói những điều mình nghĩ thôi.”

Hắn cũng đâu có nói láo, rõ ràng là chỉ nghĩ gì nói đó.

Hà Thanh Hà: “…”

Cái kiểu tán tỉnh tự nhiên này đúng là khiến người ta rung động mà.

Phó Sâm giơ tay sờ sờ môi mình, hỏi Hà Thanh Hà: “Ngọt lắm sao?”

Hà Thanh Hà luống cuống chuyển đề tài: “Chúng ta tới chủ đề tiếp theo đi.”

Phó Sâm không ép anh, tiếp tục trò chuyện theo những đề mục trên tờ hướng dẫn chiến lược xem mắt.

Hai người nói từ sở thích đến gia đình, rồi đến việc học, sau đó là tương lai.

Từng vấn đề một giống như khi họ mới bắt đầu nhắn tin với nhau, chỉ bằng việc chia sẻ sáng nay ăn gì mà có thể nói chuyện đến khi lên giường đi ngủ.

Những chủ đề vụn vặt không mấy ý nghĩa, nhưng lại kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cách làm này tuy có vẻ vụng về nhưng lại hiệu quả, ít nhất họ có thể tiếp tục chuyện trò, không còn im lặng lúng túng nữa.

Sau đó, Phó Sâm hỏi Hà Thanh Hà: “Giờ chúng ta đã hiểu nhau đôi chút, anh muốn hỏi ấn tượng của em về anh như thế nào?”

Hỏi câu này trong lúc xem mắt chẳng khác nào dò ý xem đối phương có muốn tiến thêm một bước hay không.

Hà Thanh Hà cố tình nói: “Em không biết, chỉ dựa vào thời gian ngắn thế này thì chưa nhìn ra được phẩm chất một con người.”

Nhưng Phó Sâm lại nói: “Đối với anh thì thời gian như vậy là đủ rồi, anh đã xác định là muốn phát triển tiếp ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy em.”

Mặt Hà Thanh Hà lại đỏ lên.

Quá phạm quy rồi, thẳng thắn mà chân thành như thế, ai mà đỡ nổi.

Phó Sâm nói: “Có phải dọa em rồi không? Anh vốn luôn coi trọng hiệu suất, xem mắt là để tìm đối tượng kết hôn, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, anh liền biết mình đã tìm được rồi.”

Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, chợt nhận ra, Phó Sâm đang giải thích với anh suy nghĩ và cách làm của hắn một năm trước.

Xem mắt và kết hôn chớp nhoáng là vì Phó Sâm đã tìm được đối tượng hoàn hảo trong lòng mình.

Với hiệu suất của Phó Sâm, một khi đã xác định thì sẽ lập tức hành động, đẩy nhanh tiến trình cũng là hợp lý.

Nghĩ thông suốt điều này, Hà Thanh Hà sững người.

Phó Sâm vẫn trước sau như một, ngoài ánh mắt có thêm vài phần nghiêm túc có thể nhìn thấy được thì vẻ mặt chẳng khác ngày thường là bao.

Người này… chẳng lẽ còn chưa nhận ra hành vi đó của mình gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”?

Phó Sâm vẫn bình thản, còn Hà Thanh Hà lại bắt đầu thấy ngượng.

Anh giơ tay quạt cho má mình bớt nóng, cố kiềm lại niềm vui như muốn trào ra trong lòng, lúng túng nói: “Tiếp tục phát triển… cũng không phải không được.”

Giờ nghĩ lại thì chẳng phải anh cũng đã để ý đến Phó Sâm ngay từ đầu rồi sao.

Tuy rằng kết hôn với nhà họ Phó có thể mang lại rất nhiều lợi ích, nhưng nếu Phó Sâm xấu trai, hoặc nhân phẩm có vấn đề, anh chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự này.

Chính là vì anh nhìn ra Phó Sâm tuy bề ngoài lạnh lùng, lời nói thẳng thắn, nhưng tính cách chính trực, nhân phẩm không chê vào đâu được, nên mới quyết định kết hôn.

Cuộc xem mắt mà anh từng cho là thất bại một năm trước, giờ nhìn từ góc độ khác, lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thậm chí còn thấy… có chút ngọt ngào.

Hà Thanh Hà ngẩn người ngồi đó, suy nghĩ không biết là vì tâm trạng đã thay đổi, hay là trước kia anh cứ mù quáng đắm chìm trong những cảm xúc oán trách, nên chẳng thể thấy được sự dịu dàng ẩn trong từng chi tiết.

Phó Sâm nhạy bén nhận ra cảm xúc Hà Thanh Hà đang dao động, hỏi: “Sao thế? Hối hận rồi à?”

Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Hà Thanh Hà, nói: “Không được hối hận, lúc nãy em đã nói là muốn phát triển với anh rồi.”

Hà Thanh Hà chớp mắt, nở nụ cười rạng rỡ.

Gì vậy chứ, đúng là giọng điệu của tổng tài bá đạo.

Phó Sâm nắm chặt tay Hà Thanh Hà, nói: “Chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn.”

Hà Thanh Hà cười đến đỏ bừng cả mặt, càng lúc càng lố rồi.

“Quay lại quá khứ” còn gấp gáp hơn lần đầu.

Hà Thanh Hà nói: “Làm gì có ai mới xem mắt đã kết hôn đâu.”

Phó Sâm nói: “Cũng đúng, quả thật hơi vội.” Hắn dịu dàng nhìn Hà Thanh Hà: “Vậy thì chúng ta nói chuyện yêu đương trước đi.”

Tim Hà Thanh Hà theo lời của Phó Sâm mà đập thình thịch.

Lúc trước họ kết hôn chớp nhoáng, gần như là hai người xa lạ bỗng chốc chung đường với nhau, cho nên có rất nhiều thiếu sót.

Bây giờ, tất cả những gì còn thiếu, Phó Sâm đều đang bù đắp lại cho anh.

Một lần nữa gặp gỡ, một lần nữa yêu nhau, một khởi đầu mới, đẹp đẽ đến rung động lòng người.

Tim Hà Thanh Hà mềm nhũn như muốn lên men, anh nghiêm túc gật đầu, nụ cười nở rộ như đóa hoa đón gió xuân: “Được.”

x

Chủ đề ghi hình của hôm nay là tái hiện lại lần đầu tiên các cặp khách mời gặp nhau.

Khi đó Nghiêm Trung Triết vẫn còn là diễn viên mới vào nghề, mang theo tâm trạng bồn chồn bất an bước vào đoàn phim, Tả Văn Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên đã quyết tâm phải che chở cho cậu em này suốt đời.

Khi đó Nhiếp Bình Nhiên vẫn đang làm bác sĩ cấp cứu, mỗi ngày tăng ca liên tục, đầu tắt mặt tối đối phó với các vụ gây rối tại bệnh viện, chính Ngô Kỳ từ trên trời rơi xuống giúp cậu giải nguy.

Khi đó An Duy đang nổi đình nổi đám, trong một buổi tiệc gặp được Dương Minh Viễn. Dương Minh Viễn lại chính là mẫu người cậu thích, An Duy không kiềm được mà chủ động tiếp cận, nhưng lại bị Dương Minh Viễn hiểu lầm là minh tinh nhỏ muốn trèo cao.

Mỗi một lần gặp đầu tiên, là khởi đầu của câu chuyện, là điểm xuất phát của hôn nhân, cũng là ký ức không thể nào quên của tất cả mọi người.

Làm lại một lần, lần này chắc chắn sẽ tốt hơn.

Phân đoạn ghi hình này có cả tiếng cười lẫn nước mắt, quay đến ngay cả nhân viên chương trình cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Đợi ngày quay này trôi đi, hành trình tại thành phố S cũng kết thúc. Đạo diễn Từ nghĩ đến chương trình không còn bao nhiêu tập nữa, nên trước khi đi muốn tập hợp mọi người lại để chào tạm biệt.

Nhưng trợ lý chương trình lại đến báo cáo: “Đạo diễn Từ, Phó tổng và anh Tiểu Hà đã đi rồi ạ.”

Đạo diễn Từ sững người, nói: “Sao họ đi nhanh thế?”

Trợ lý lắc đầu: “Không biết ạ, vừa quay xong là Phó tổng kéo anh Tiểu Hà đi luôn, bảo là muốn đi hẹn hò.”

Đạo diễn Từ: “???”

Đạo diễn Từ nhìn về phía xa, lẩm bẩm: “Ly thân gì chứ, người ta ly thân là để ly hôn còn bọn họ là để nói chuyện yêu đương thì có.”

Ông rất muốn chia sẻ tin tức này lên nhóm “Biệt đội cắn đường”, bao ngọt ngào luôn, nhưng mà tối qua sau khi về nhà, cả nhóm im ru, không thấy ai lên tiếng.

Lẽ ra với thân phận tổng đạo diễn, ông không nên tham gia vào nhóm fan của khách mời, ban đầu chỉ vì tò mò về cách chung sống của nhóm hào môn, muốn xem thử Phó Sâm và Hà Thanh Hà ngọt ở chỗ nào.

Không ngờ càng tìm hiểu càng ra nhiều đường, càng “đẩy thuyền” càng nghiện, đạo diễn Từ dần dần không thoát ra được nữa.

Kết quả sau khi gặp mặt, mới phát hiện các thành viên trong nhóm đều là người thân cận bên cạnh nhân vật chính, ai nấy xấu hổ ra về, nhóm chat cũng im bặt từ đó.

Ông cầm trong tay cục đường khổng lồ vậy mà không chia sẻ được với ai, thật sự không quen chút nào.

x

Phó Sâm buông một câu “phải đi hẹn hò” rồi kéo Hà Thanh Hà rời đi.

Phó Sâm lái xe của Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà ngồi ghế phụ, quay đầu hỏi: “Hẹn hò thì phải làm thế nào?”

Phó Sâm ngừng một lát, nói: “Để anh về tra thử.”

Hà Thanh Hà lấy tay che mặt cười thầm.

Cả hai người đều không biết hẹn hò như thế nào, Hà Thanh Hà nói: “Vẫn là đưa em về đi.”

Phó Sâm còn muốn cố thêm chút nữa, nói: “Ít nhất cũng cùng đi ăn một bữa, coi như hẹn hò.”

Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Không muốn ăn ngoài, bây giờ em chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ở cạnh anh.”

Phó Sâm không nói gì nữa.

Hà Thanh Hà nói tiếp: “Nếu anh không chê thì đến chỗ em ngồi một lát nhé?”

Phó Sâm lập tức đạp ga tăng tốc, xe lao vun vút trên đường.

Chẳng mấy chốc đã đến dưới căn hộ của Hà Thanh Hà, Phó Sâm theo anh lên lầu.

Đây là lần thứ hai hắn tới đây, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác với lần trước.

Hà Thanh Hà hơi căng thẳng, thật ra mấy ngày nay bọn họ không có cơ hội ở riêng nhiều, lần thân mật duy nhất là ở phòng đọc sách của thư viện.

Phó Sâm đi phía sau anh, khí thế quá mạnh mẽ khiến hai má Hà Thanh Hà hơi đỏ, cổ họng cũng khô khốc.

Anh mở cửa căn hộ, vừa bước vào thì Phó Sâm đã áp sát, đè anh lên tường ở lối vào.

Phó Sâm nói: “Còn nhớ hôm qua anh phạm lỗi không?”

Hà Thanh Hà mỉm cười đáp nhỏ: “Tất nhiên nhớ rồi.”

Phó Sâm nheo mắt: “Anh đã chờ em phạt cả một ngày rồi.”

Ý là muốn Hà Thanh Hà chủ động.

Hà Thanh Hà cố nén xấu hổ, tháo kính của Phó Sâm xuống, vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống hôn.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, Phó Sâm lập tức chiếm thế chủ động, cạy mở khoang miệng của Hà Thanh Hà.

Lần này không phải ở thư viện, không cần e dè gì nữa, hai người hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn.

Giữa chừng, trong khoảng ngắn để lấy hơi, Phó Sâm nói: “Giờ đã yêu đương, không cần lấy cớ bị phạt cũng có thể hôn rồi.”

Thảo luận nghiêm túc xem nên lấy lý do gì để hôn đúng là phong cách của Phó Sâm.

Hà Thanh Hà vừa th* d*c vừa cười: “Vậy thì lúc nãy là nụ hôn phạt, từ giờ trở đi là nụ hôn yêu đương.”

Vừa nói xong, chính Hà Thanh Hà cũng thấy xấu hổ, nhưng lại rất hợp ý Phó Sâm, Phó Sâm cúi đầu, dành cho anh một nụ hôn ngọt ngào của tình yêu.

Chỉ là không tránh khỏi bầu không khí ngày càng nóng bỏng, Hà Thanh Hà có chút chịu không nổi, đẩy vai Phó Sâm, hỏi: “Không ăn cơm à?”

Trong căn hộ không có ai khác, cứ thế này thì sẽ không kiểm soát được.

Lần này Phó Sâm không muốn kìm chế nữa, áp trán vào trán Hà Thanh Hà, hỏi: “Ăn em, được không?”

Hết chương 104.

Anh người máy ảnh học hư rồi =))))

Bình Luận (0)
Comment