Chương 108
Lần đầu Hà Thanh Hà nghe Phó Sâm nói chuyện với giọng điệu oán trách như vậy, anh chỉ có thể nói: “Em không cố ý đuổi anh đi, em chỉ là… chỉ là cần một chút không gian.”
Phó Sâm hỏi: “Là vì anh sao?”
Lúc này mà cần không gian, chắc chắn là vì mối quan hệ giữa hai người.
Thấy Hà Thanh Hà không lên tiếng, Phó Sâm biết mình đoán đúng, tiếp tục nói: “Đã là vì anh, anh có quyền được biết căn nguyên ở đâu, cứ nói thẳng ra cho anh nghe.”
Hắn bình tĩnh nói: “Tối qua về nhà anh đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy nên cùng nhau thảo luận, nếu để em một mình, chắc chắn em sẽ suy nghĩ lung tung, cuối cùng mọi chuyện sẽ càng thêm rối rắm.”
Hà Thanh Hà: “…”
Ngay cả bản thân Hà Thanh Hà cũng không thể phủ nhận, Phó Sâm nói đúng, anh đúng là rất hay nghĩ ngợi.
Hà Thanh Hà lưỡng lự mãi, cuối cùng cũng cố gắng thốt ra một câu hỏi: “Điều khiến em băn khoăn là… sao anh lại chuyển vai nhanh như vậy?”
Phó Sâm không hiểu: “Chuyển vai gì?”
Hà Thanh Hà điều chỉnh tư thế ngồi, cố giải thích: “Tức là đột nhiên trở nên… trở nên…”
Dính người.
Trước đây Phó Sâm lạnh lùng biết bao, bỗng chốc lại trở nên dịu dàng săn sóc, cứ quấn lấy anh, khiến Hà Thanh Hà vừa vui vừa hoang mang, không có cảm giác chân thật.
Mặc dù lời Hà Thanh Hà chỉ nói được nửa chừng, nhưng Phó Sâm đại khái cũng hiểu được ý anh, hắn không kìm được mà nhướng mày.
Hà Thanh Hà khó khăn nói: “Em cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng, sự thay đổi đột ngột như vậy khiến em rất… rất sợ.”
Trạng thái giữa hai người đã thay đổi hoàn toàn, từ tẻ nhạt trở thành đầy biến động bất ngờ, lẽ ra đây phải là kết quả mà Hà Thanh Hà mong đợi, nhưng khi nó thật sự xảy ra, anh lại bồn chồn không yên.
Phó Sâm đã hiểu.
Hắn vươn tay, vượt qua mặt bàn, nắm lấy tay Hà Thanh Hà, nói: “Anh quá vội vàng, làm em hoảng rồi.”
Giọng hắn dịu dàng: “Chỉ là anh cảm thấy trước đây đã lãng phí quá nhiều thời gian, nên muốn nhanh chóng bù đắp lại.”
Hắn vốn là người hành động quyết đoán, một khi xác định điều gì là đúng thì sẽ lập tức thực hiện.
Hơn nữa, hắn đã nếm được quả ngọt, thì không thể quay lại như trước được nữa.
Nhưng Hà Thanh Hà lại khác, anh cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, môi trường thay đổi quá nhanh khiến anh thấp thỏm bất an.
Phó Sâm nói: “Không sao cả, anh sẽ cùng em đi chậm lại, anh sẽ luôn ở bên em.”
Hà Thanh Hà xúc động.
Đến anh cũng thấy mình nhạy cảm quá mức, trước thì chê Phó Sâm không nồng nhiệt, giờ lại than phiền hắn quá dính người, đều là tự anh không vượt qua nổi rào cản trong lòng.
Mỗi lần Phó Sâm đều nhường nhịn anh, lúc đòi sống riêng là vậy, bây giờ vẫn vậy.
Hà Thanh Hà theo bản năng nói: “Xin lỗi…”
Phó Sâm hỏi: “Em muốn bị phạt đến thế sao?”
Hà Thanh Hà lập tức ngậm miệng.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà ăn xong, liền nói: “Ăn xong rồi chứ?”
Hà Thanh Hà gật đầu.
Phó Sâm gọi phục vụ, nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Bây giờ đã vào thu, mặt trời lặn sớm hơn trước, hai người ăn tối xong thì trời đã tối.
Các nhà hàng kiểu riêng tư thường nằm ở những nơi kín đáo và có cảnh quan đẹp, chỗ này cũng vậy, bên cạnh là một công viên.
Buổi tối có mấy người nhảy múa tập thể dục nhưng không đông lắm, Phó Sâm nắm tay Hà Thanh Hà, chọn lối nhỏ mà đi dạo.
Hà Thanh Hà bị hắn nắm tay, hơi ngại: “Nếu bị người khác thấy thì sao?”
Phó Sâm hỏi: “Không thích như vậy à?”
Hà Thanh Hà nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Thích.”
Làm sao có thể không thích chứ, mỗi lần Phó Sâm chạm vào anh, trong lòng anh đều rất vui, nhưng đi kèm theo đó là cảm giác xấu hổ, khiến anh không thể thả lỏng.
Phó Sâm nói: “Vậy thì cứ thoải mái tận hưởng đi.”
Phó Sâm biết tính cách để tâm ánh nhìn của người khác của Hà Thanh Hà là kết quả của áp lực gia đình kéo dài trong nhiều năm, không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nếu cứ ép buộc ngược lại sẽ khiến anh càng tổn thương hơn.
Hà Thanh Hà đã quen với việc bị người nhà thờ ơ, suốt một năm kết hôn cũng chỉ là lạnh nhạt và xa cách. Nay đột nhiên nhận được sự quan tâm, anh lại không biết phải làm sao, cảm thấy bất an.
Xét cho cùng, là do Hà Thanh Hà thiếu tự tin, trong thâm tâm luôn thấy bản thân không xứng.
Không xứng có được một mối tình đẹp.
Phó Sâm hiểu rất rõ tính cách của Hà Thanh Hà, nhanh chóng đoán ra tâm lý của anh, lại càng thêm xót xa.
Hắn nắm tay Hà Thanh Hà, bình thản nói: “Anh muốn đối xử tốt với em nên cứ làm thôi. Mà em thấy vui thì anh cũng sẽ vui theo, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Phó Sâm xưa nay không hay để lộ cảm xúc, Hà Thanh Hà hỏi: “Anh thấy vui à?”
Phó Sâm trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Mới chớm thu, ban ngày vẫn còn khá nóng, nhưng gió chiều lại mang theo se lạnh, thổi qua mặt như có lớp lụa mỏng lướt nhẹ, cảm giác rất dễ chịu.
Phó Sâm nắm tay Hà Thanh Hà đi trên con đường rợp bóng cây, không xa là ánh đèn thành phố rực rỡ, bầu không khí bình yên và thư thái.
Phó Sâm nói: “Chúng ta kết hôn một năm rồi, bây giờ mới bắt đầu bước vào trạng thái yêu đương, anh thấy hơi sốt ruột.”
Hà Thanh Hà nghe hắn nói vậy, bàn tay đang nắm lấy tay Phó Sâm vô thức siết chặt hơn.
“Bởi vì còn rất nhiều việc muốn làm, muốn gần gũi em hơn, muốn cùng em làm những điều em hứng thú, muốn tiến xa hơn với em.”
Phó Sâm chậm rãi nói từng lời, còn tim Hà Thanh Hà thì đập ngày càng nhanh.
“Còn nữa, em vẫn chưa về nhà.”
Vì không muốn gây áp lực cho Hà Thanh Hà, Phó Sâm chưa từng nhắc đến chuyện mong anh dọn về nhà, nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng có thể sớm kết thúc tình trạng sống riêng này.
“Cho nên anh mới vội như vậy, vì có quá nhiều việc muốn làm.” Phó Sâm quay lại vấn đề ban đầu, hỏi Hà Thanh Hà: “Còn em, em có muốn cùng anh làm những việc đó không?”
Hà Thanh Hà kiên định đáp: “Muốn.”
Phó Sâm luồn tay vào giữa những ngón tay của anh, đan chặt mười ngón: “Còn thấy anh thay đổi nhiều quá, vội vàng quá không?”
Hà Thanh Hà lắc đầu.
Phó Sâm là người đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Nếu nói hắn có thay đổi, thì thay đổi duy nhất chính là hắn đã trở nên kiên nhẫn hơn, trước đây hắn không buồn giải thích, còn giờ thì sẵn sàng nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng mình.
Hà Thanh Hà biết, tất cả chỉ là để anh có thể an tâm.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà bắt đầu dao động, lập tức tranh thủ thời cơ: “Vậy tối nay cho anh đến căn hộ của em nhé.”
Hà Thanh Hà: “…”
Phó Sâm nói: “Hôm qua anh đã về rồi, cách một ngày đấy.”
Hà Thanh Hà không trả lời.
Phó Sâm tiếp tục thuyết phục: “Giờ chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, phải quấn quýt nhiều vào.”
Hà Thanh Hà cắn môi, cuối cùng nói: “Cho anh đến cũng được, nhưng không được làm.”
Phó Sâm dừng bước, quay đầu nhìn Hà Thanh Hà: “Tại sao lại không được?”
Mặt Hà Thanh Hà ửng đỏ, nói: “Anh mạnh quá.”
Phó Sâm: “…”
Nhớ lần trước Hà Thanh Hà kêu đau, giờ lại nói hắn quá mạnh.
Hà Thanh Hà nói tiếp: “Trước đây một tuần một lần là đủ rồi mà.”
Phó Sâm nói: “Đó là trước kia.”
Hồi đó Phó Sâm chưa từng trải qua cảm giác hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần, cộng thêm phản ứng của Hà Thanh Hà cũng thờ ơ, nên biến thành làm cho có lệ.
Lần gần nhất cảm giác quá tuyệt vời, Hà Thanh Hà vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình, khiến người ta như nếm được vị ngon mà lưu luyến không quên, sao có thể hài lòng với tần suất một tuần một lần nữa?
“Không được.” Hà Thanh Hà đỏ mặt nhưng vẫn kiên quyết từ chối.
Cái cảm giác như cả linh hồn run rẩy đó thật sự quá đáng sợ, nếu tối nay mà lại như vậy thì ngày mai đừng mong đi làm.
Phó Sâm lại thỏa hiệp: “Được rồi.”
Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là khi hai người về đến căn hộ, Hà Thanh Hà mới được mở rộng tầm mắt, thì ra không cần “làm đến cuối cùng” cũng có thể vừa k*ch th*ch vừa mệt.
Sáng hôm sau anh vẫn không thể dậy đúng giờ đi làm, nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp cũng đã quen rồi, chẳng có gì ngạc nhiên.
x
Gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, Hà Thanh Hà bắt đầu thử chấp nhận sự dính người của Phó Sâm, thậm chí còn chủ động đáp lại dù cho vẫn có hơi vụng về.
Nhìn thấy Hà Thanh Hà cố gắng như vậy vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương, Phó Sâm hoàn toàn không cưỡng lại được kiểu này, chỉ hận không thể lập tức dắt người về biệt thự.
Nhưng Hà Thanh Hà vẫn chưa có ý định quay về, nên Phó Sâm chỉ đành kiên nhẫn chờ tiếp.
Cho đến một ngày, Hà Thanh Hà nói với Phó Sâm: “Em muốn quay về một chuyến, anh đi với em.”
Phản ứng đầu tiên của Phó Sâm là giúp Hà Thanh Hà thu dọn hành lý, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận ra ý của Hà Thanh Hà không phải vậy, liền hỏi: “Về đâu cơ?”
Sắc mặt Hà Thanh Hà âm trầm, anh mím môi rồi nói: “Về nhà ba em.”
Phó Sâm nhìn anh, đáp: “Được.”
Dù Hà Thanh Hà muốn đi đâu, hắn cũng sẽ đi cùng.
Hà Thanh Hà chọn một ngày cuối tuần nắng đẹp để quay lại nhà họ Hà.
Anh không báo với anh cả và em trai, chỉ gọi điện cho Hà Phong Khải, Hà Phong Khải không từ chối nên anh liền đến.
Chỉ là anh không báo cho Hà Phong Khải biết Phó Sâm sẽ đi cùng, cũng không để Phó Sâm vào nhà.
Anh nói với Phó Sâm: “Làm anh chịu thiệt rồi, phải đứng ngoài chờ em.”
Phó Sâm không để tâm, hỏi: “Một mình em ổn chứ?”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Tất nhiên là ổn, nếu không ổn thì em đã không đến.”
Lẽ ra anh nên đối mặt với chuyện gia đình từ lâu, lần trước là Phó Sâm giúp anh trốn đi, lần này đến lượt anh kết thúc mọi chuyện.
Hà Thanh Hà nắm lấy tay Phó Sâm, tìm kiếm sức mạnh từ lòng bàn tay ấm áp của hắn, nói: “Em đưa anh đến đây là vì muốn anh làm trụ cột tinh thần của em, còn việc đối mặt với ba, để một mình em là đủ rồi.”
Phó Sâm siết nhẹ tay anh, nói: “Được, anh sẽ ở đây, nếu có gì không ổn, lập tức gọi anh nhé.”
Hà Thanh Hà mỉm cười với hắn, rồi quay người bước vào nhà họ Hà.
Lần này không phải tụ họp gia đình, căn nhà cũ của họ Hà chỉ còn Hà Phong Khải và hai người giúp việc ở, cả ngôi nhà trông càng thêm tàn tạ.
Không khí phảng phất mùi mục ruỗng, như một thân cây già đã mục nát từ trong ra ngoài, toát ra hơi thở cũ kỹ và có phần u ám chết chóc.
Nơi này từng là chỗ mẹ ở, giờ đây những ký ức tươi đẹp ấy đã bị chôn vùi theo thời gian, chỉ còn lại tĩnh mịch.
Người giúp việc thấy Hà Thanh Hà đến, báo rằng lão gia đang đợi anh trong thư phòng.
Trước đây khi còn nhỏ, Hà Thanh Hà từng khao khát được cha gọi vào thư phòng, anh cả thường vào đó để nghe cha dạy bảo, ngay cả Hà Diệc Trúc thỉnh thoảng cũng bị lôi vào thư phòng để nghe mắng, chỉ riêng Hà Thanh Hà gần như chưa từng bước chân vào căn phòng này.
Lần này bước vào thư phòng, việc đầu tiên Hà Thanh Hà làm là đưa mắt nhìn quanh.
Hà Phong Khải không ngồi sau bàn làm việc, mà dựa người trên chiếc ghế tựa bên giường, nghe thấy có người bước vào cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Sao hôm nay lại nghĩ đến việc đến gặp ta, bình thường cả năm cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Hà Thanh Hà thu lại ánh mắt, nhìn ba mình, bình tĩnh nói: “Vì ba không muốn gặp con, nên con cũng rất phối hợp mà không đến.”
Cuối cùng Hà Phong Khải cũng quay đầu lại nhìn Hà Thanh Hà.
Người từng là gia chủ mạnh mẽ của nhà họ Hà giờ đã già, tóc bạc trắng, toàn thân không còn chút sinh khí, ngay cả đôi mắt cũng đục ngầu, ánh mắt không có một tia dao động nhìn đứa con thứ của mình.
Hà Phong Khải thậm chí còn không phủ nhận lời Hà Thanh Hà, mà chỉ nói: “Hôm nay đến chắc không để chơi đâu nhỉ.”
Ông lộ vẻ mệt mỏi, nói tiếp: “Có chuyện gì thì đi tìm anh con đi, ta không còn sức đâu.”
Hà Thanh Hà nói: “Ba có vẻ rất coi trọng anh cả, nhưng thực ra lần nào cũng lấy anh ấy làm bia đỡ đạn, nghĩ kỹ lại thì anh cũng đáng thương.”
Hà Thanh Hà vẫn giữ nguyên quan điểm đó, một gia đình sụp đổ là từ trên xuống dưới, kẻ gây họa là người lớn tuổi nhất, áp lực và sự ép buộc cứ truyền từng tầng xuống.
Anh cả cũng chỉ là con rối trong tay ba mà thôi.
Hết chương 108.