Chương 109
Hà Phong Khải kéo khóe môi cười: “Anh cả của con trông có vẻ rất tận hưởng.”
Hà Hiên Bách biết rõ ba đang lợi dụng mình để xử lý một số chuyện rắc rối, nhưng anh ta cũng đã thu được lợi ích từ đó. Hà Phong Khải cần một người kế thừa, Hà Hiên Bách muốn kế thừa công ty, chẳng qua là quan hệ đôi bên cùng có lợi, tình nguyện chịu đựng mà thôi.
Hà Thanh Hà nói: “Ban đầu anh ấy chắc chắn không nghĩ như vậy, động lực lúc đầu của anh không phải là lợi ích, mà là muốn trở thành một người con tốt khiến ba tự hào.”
Hà Hiên Bách là con cả, từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc, ai cũng khen ngợi. Hà Thanh Hà vẫn còn nhớ hồi nhỏ, anh trai cầm giấy khen từ trường về nhà, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Người anh trai chính trực và kiêu hãnh ấy đã bị lợi ích mài mòn, hiện tại trở thành người kế thừa nhà họ Hà với tâm tư thâm trầm, lúc nào cũng cảnh giác với mọi người.
Hà Phong Khải rõ ràng không muốn thảo luận tiếp đề tài này với Hà Thanh Hà, ông nói: “Con đến là để dạy ta cách làm một người ba à?”
Hà Thanh Hà nhìn Hà Phong Khải, người này vừa quen thuộc vừa xa lạ với anh, rồi nói: “Con đến là để thông báo với ba, con muốn chính thức tách ra khỏi gia đình, Sáng Tạo Ưu Tháp con sẽ mang đi.”
Nghe xong, Hà Phong Khải không có phản ứng gì, chỉ nói: “Chuyện nhỏ thôi, con tự quyết là được.”
Dù sao Sáng Tạo Ưu Tháp cũng là công ty con của nhà họ Hà, Hà Hiên Bách chắc sẽ giả vờ cản trở một chút, nhưng sẽ không thật sự làm khó.
Hà Thanh Hà nói tiếp: “Cổ phần đứng tên con cũng sẽ chuyển thành tiền mặt, con chỉ mang theo bất động sản mẹ để lại.”
Ba anh em nhà họ Hà đều đã trưởng thành, nhưng chưa từng phân chia tài sản. Tuy Hà Thanh Hà và Hà Diệc Trúc không tham gia vận hành công ty, nhưng trong tay vẫn có cổ phần của tập đoàn Hà thị.
Liên quan đến lợi ích của công ty, Hà Phong Khải cuối cùng cũng chú ý. Ông quay đầu lại, nghiêm khắc nhìn Hà Thanh Hà: “Phải làm đến mức này sao?”
Hà Thanh Hà nói: “Đã muốn phân gia thì phải làm cho triệt để.”
Hà Phong Khải nói: “Con nên nghĩ cho kỹ, làm như vậy là không còn đường lui nữa.”
Từ đầu đến cuối, Hà Thanh Hà vẫn rất bình tĩnh: “Con đã suy nghĩ kỹ càng mới quyết định.” Anh cười cười: “Dù sao đường lui của con cũng không phải là ngôi nhà này.”
Hà Phong Khải vẫn giả vờ như nghe không hiểu câu nói ấy: “Vậy con bàn với anh con đi, chuyển cổ phần trong tay con sang cho nó hoặc người của nó.”
Hà Thanh Hà nói: “Phải xem anh ấy ra giá bao nhiêu đã.”
Hà Phong Khải nhíu mày: “Có ý gì?”
Hà Thanh Hà điềm đạm nói: “Ai trả giá cao thì con bán cho người đó, đã muốn phân gia rồi thì tất nhiên phải tối đa hóa lợi ích.”
Hà Phong Khải bất ngờ vung tay đập mạnh vào tay vịn ghế nằm, nói: “Con không giúp anh ruột của mình, còn muốn bán cổ phần cho người ngoài sao!”
Nội bộ Hà thị cũng chẳng yên ả gì, không ít người đang nhòm ngó ghế trong hội đồng quản trị. Trong tay ai có nhiều cổ phần thì tiếng nói càng lớn. Nếu tin Hà Thanh Hà muốn bán cổ phần truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ thu hút không ít người có dã tâm.
Hà Thanh Hà lưng thẳng tắp đứng giữa thư phòng, nét mặt tuấn tú, khí chất điềm tĩnh. Anh vẫn nói câu đó: “Giá cao thì có phần.”
Hà Phong Khải đập tay vịn đến mức vang lên “bốp bốp”, khuôn mặt già nua cuối cùng cũng có biểu cảm: “Con là cố ý! Cố ý đến để thông báo với ta, con muốn trả thù!”
Hà Thanh Hà chậm rãi nói: “Thì ra ba cũng biết mình có lỗi với con, mới sợ con trả thù.”
Hà Phong Khải là kẻ từng trải, không dễ bị Hà Thanh Hà dắt mũi, ông nói: “Con không cần phải nói vậy, là chính con không nghĩ đến tình nghĩa, muốn đối đầu với người nhà.”
Nói xong, ông dựa vào ghế thở hổn hển, giọng cũng dịu đi: “Ta biết nhiều năm qua, con chịu nhiều ấm ức, nhưng từ đầu đến cuối, con vẫn mang họ Hà, sao có thể quay lưng với người trong nhà được.”
Khi tức giận, Hà Phong Khải rất có uy nghiêm, còn khi hòa nhã, lại khiến người ta thấy ông là người ba hiền nhất thế gian. Ông nói với Hà Thanh Hà: “Ta biết con trách ta, nhưng ta còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Ông nhìn ra xa, đôi mắt vẩn đục như phủ một lớp sương mù: “Mẹ con mất rồi, cuộc sống của ta chẳng còn niềm vui gì, sức khỏe ngày càng kém, chắc cũng sắp được đi gặp bà ấy rồi.”
Hà Thanh Hà nghe ba nhắc đến mẹ thì cụp mắt xuống.
Hà Phong Khải nói: “Tóm lại sau khi ta đi, chỉ còn lại ba anh em tụi con, nhất định phải tuyệt tình đến mức đó sao?”
Ông giống như một người ba hiền từ đang dặn dò con cái, khuyên nhủ với giọng điệu tha thiết: “Anh cả con không xấu như con nghĩ đâu. Giống như con nói, vì ta mà nó không có cảm giác an toàn, nên mới vô thức đề phòng con, nhưng nó sẽ không hại con đâu.”
Hà Phong Khải nói: “Ta từng trải rồi, ta nói cho con biết, lúc quan trọng có thể giúp đỡ con vẫn chỉ có người nhà thôi, nên ta hy vọng tụi con có thể đồng lòng.”
“Nhất định phải bán cổ phần sao, nhất định phải chia rạch ròi như vậy sao, chưa chắc đâu.”
Hà Thanh Hà nhìn ba mình.
Cuối cùng anh cũng biết mấy lời lẽ trơn tru của anh cả là học được từ ai, bảo sao ba lại thấy anh cả đáng tin cậy nhất, bởi vì Hà Hiên Bách hoàn toàn kế thừa được tinh hoa của Hà Phong Khải.
Hà Thanh Hà nói: “Lúc nhỏ con không hiểu, bị mấy lời lẽ đó mê hoặc hết lần này đến lần khác, luôn mơ mộng rằng nhà này có thể quay về như hồi mẹ còn sống.”
Vì vậy anh mãi không thể hoàn toàn vứt bỏ nó.
Nhưng anh đã lớn rồi, đến cả Hà Diệc Trúc cũng nhìn rõ tính cách người nhà mình, anh càng hiểu rõ hơn.
Anh sẽ không bị lừa nữa.
Hà Thanh Hà nói tiếp: “Ba, trong lòng ba chỉ có chính mình. Ba muốn có người kế thừa công ty, nên ba bồi dưỡng anh cả. Ba muốn công ty ổn định không xảy ra chuyện, nên ba mới nói những lời vừa rồi với con.”
“Lúc đầu con nói muốn tách riêng, ba chẳng hề để tâm. Đến khi con nói sẽ bán cổ phần cho người khác, ba mới cuống lên.”
“Tư tưởng cốt lõi của ba chính là muốn con tiếp tục nhẫn nhịn.”
“Ba chưa từng đứng ở góc độ của con, nghĩ cho con lấy một lần.”
Hà Phong Khải nói: “Sao lại không, con có thiệt thòi gì đâu.”
Hà Thanh Hà bình thường hay cười, giờ đây sắc mặt u ám như phủ một tầng mây xám.
Anh hỏi Hà Phong Khải: “Ba tự hỏi lòng mình đi, con thật sự không thiệt thòi sao?”
Hà Phong Khải không trả lời.
Hà Thanh Hà trầm giọng nói: “Trong lòng ba, dù con với anh cả hay Diệc Trúc có trở thành cái dạng gì cũng không quan trọng, chỉ cần ba đạt được mục đích là được.”
“Tụi con chỉ là công cụ.”
“Thậm chí con còn không bằng công cụ, vì ba ghét con, ba oán con năm đó không cứu được mẹ.”
Cuối cùng cũng nhắc đến chuyện năm xưa.
Đây là khúc mắc mà cả nhà không ai giải được, hôm nay Hà Thanh Hà phải mang nó ra ánh sáng.
Hà Phong Khải mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nghiêng đầu, để Hà Phong Khải nhìn rõ dung mạo của anh: “Con giống mẹ. Mỗi lần ba nhìn thấy con, có phải đều rất khó chịu không?”
Hà Phong Khải lại đập mạnh tay vịn, còn mạnh hơn khi nãy: “Con nói nhăng cuội gì vậy!”
Hà Thanh Hà điềm đạm: “Ba đừng giả vờ nữa. Con không còn ảo tưởng gì nữa rồi, ba cũng không cần phải gượng ép bản thân.”
Anh nói: “Hôm nay con đến không phải để bàn bạc, mà là để thông báo, con muốn phân chia tài sản, con muốn bán cổ phần, con sẽ không để bản thân vừa mất tiền vừa mất quyền.”
Đã không còn ảo tưởng thì phải nghĩ nhiều hơn cho bản thân.
Quãng thời gian trước đây của anh đã chôn vùi trong căn nhà này rồi, anh không thể đánh đổi cả tương lai của mình nữa.
Hà Phong Khải nổi trận lôi đình, mắng: “Nghịch tử!”
Hà Thanh Hà nhìn ông, nói: “Ba, ba già rồi.”
Vừa nãy Hà Phong Khải nói sức khỏe không tốt, không phải lời dối trá, ai cũng nhìn ra được.
“Khi ba còn tráng niên, mà con còn nhỏ tuổi là quãng thời gian tươi đẹp nhất, vậy mà chúng ta lại không có được cảnh cha hiền con thảo, thật đáng tiếc.”
Sau này cũng sẽ không có nữa.
Hà Phong Khải nghe Hà Thanh Hà nói vậy, ngược lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta biết Hà Thanh Hà đã quyết tâm, sẽ không thay đổi suy nghĩ nữa, vì thế lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng như trước, phất tay nói: “Con kết hôn rồi, có chỗ dựa mới, giờ có thể chống đối với ta và Hiên Bách, nói gì cũng vô ích, con đi đi.”
Hà Thanh Hà thấy lạ: “Trước kia khi Phó Sâm muốn kết hôn với con, chẳng phải ba còn vui hơn cả con sao?”
Hà Phong Khải làm như không nghe thấy lời mỉa mai của Hà Thanh Hà, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến đứa con thứ nữa.
Hà Thanh Hà biết Hà Phong Khải chưa từng đặt ai vào mắt, mà anh cũng đã đi qua thời kỳ khao khát được người nhà quan tâm, dứt khoát nói: “Dù sao ba cũng không muốn nhìn thấy con nữa, sau khi chia tài sản xong, con sẽ không quay về đây nữa đâu.”
“Nhưng có một chuyện con luôn muốn hỏi.” Anh ngừng lại một chút, rồi hỏi Hà Phong Khải: “Ba chưa từng nghĩ nếu mẹ ở trên trời biết ba đối xử với tụi con như vậy, bà sẽ nghĩ sao à?”
Hà Phong Khải lập tức quay phắt lại nhìn Hà Thanh Hà.
Trên gương mặt Hà Thanh Hà lại đang nở nụ cười dịu dàng, nhìn kỹ thì đúng là có vài phần giống mẹ.
Đây là đứa con mà bà Hà thương yêu nhất khi còn sống, vậy mà bao năm qua lại bị Hà Phong Khải cố tình thờ ơ, dùng chiến tranh lạnh để trừng phạt.
Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Năm nào con cũng đến mộ mẹ kể xấu với mẹ cả.”
Hà Phong Khải từng nói sắp đi theo phu nhân, nhưng nếu phu nhân thực sự ở dưới suối vàng mà nhìn thấy ông như vậy, không biết có trách móc không.
Hà Phong Khải tức đến không nói thành lời, từ trước đến nay bà Hà chính là điểm cấm kỵ của ông, chưa ai dám nhắc đến người vợ đã mất này trước mặt ông.
Vậy mà hôm nay Hà Thanh Hà hết lần này đến lần khác dùng bà ấy để công kích ông.
Ông giơ tay lên, run run chỉ ra cửa thư phòng, trừng mắt nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nhận ra đây là lần đầu tiên ba nhìn thẳng vào anh, anh mỉm cười, nói: “Ba chột dạ rồi.”
Nói rồi anh đứng dậy, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
x
Hà Thanh Hà rời khỏi nhà họ Hà, đi đến xe của Phó Sâm.
Anh ngồi vào trong xe, Phó Sâm nói: “Em mà còn không ra là anh lại xông vào tìm em rồi đấy.”
Hà Thanh Hà cười: “Không đến mức ấy, có nói gì đâu.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm vào Phó Sâm.
Phó Sâm hỏi: “Sao thế, bên trong xảy ra chuyện gì à?”
Hà Thanh Hà lắc đầu, đột nhiên nghiêng người về phía Phó Sâm, cả người ngã nhào qua.
Phó Sâm vội vàng đỡ lấy anh.
Hà Thanh Hà tựa đầu lên vai Phó Sâm, nói: “Mệt quá đi thôi.”
Phó Sâm để mặc anh dựa vào, khẽ cụp mắt xuống: “Chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Hà Thanh Hà đã nói kế hoạch của mình cho Phó Sâm nghe, Phó Sâm làm trong giới tư bản, giỏi nhất là xử lý mấy chuyện kiểu này, có thể đảm bảo Hà Thanh Hà tách khỏi nhà họ Hà một cách toàn vẹn, còn lột đi một lớp da của Hà Hiên Bách.
Hà Thanh Hà nghĩ, ba nói đúng, vì anh có Phó Sâm làm chỗ dựa nên mới có thể ung dung trong nhà họ Hà như vậy.
Nghĩ cũng thấy hơi buồn, nhún nhường mãi chỉ đổi lại sự đàn áp nặng nề hơn, bản thân cứng cỏi thì mới có tư cách cất tiếng nói lớn.
Người một nhà mà cũng phải tuân theo những quy tắc tàn khốc của xã hội, chẳng có chút tình thân nào.
Hà Thanh Hà gần như dồn hết trọng lượng lên người Phó Sâm, thì thào: “Em không còn nhà nữa rồi.”
Có lẽ nên nói, từ lúc mất mẹ, anh đã chẳng còn nhà nữa.
Phó Sâm nắm lấy tay anh, nói: “Không, em có nhà.”
Hà Thanh Hà khựng lại, rồi bật cười.
Cùng một người khác tạo dựng một gia đình mới, ý nghĩa của hôn nhân có lẽ chính là như thế.
Hết chương 109.