Chương 110
Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà về nhà.
Những chuyện sau đó, không cần Hà Thanh Hà phải nói nhiều, Phó Sâm cũng nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.
Rời khỏi gia đình ruột thịt của mình, trong lòng Hà Thanh Hà như có một khoảng trống, nhưng rất nhanh đã được Phó Sâm lấp đầy.
Anh rất may mắn khi mất đi một mái nhà lại có được một mái nhà khác.
Lại càng may mắn hơn, có thể trở thành người nhà của Phó Sâm.
Phó Sâm vừa là người thân, vừa là người yêu của anh, nghĩ đến thôi đã thấy ngọt ngào.
Có Phó Sâm ở bên, nỗi u sầu trong lòng Hà Thanh Hà cũng vơi bớt đi nhiều, không còn nghĩ đến những chuyện trong nhà họ Hà nữa, tâm trạng cũng tốt lên.
x
Tập mới của đã lên sóng.
Có lẽ vì chương trình đang dần đi đến hồi kết, cần tạo không khí gia đình hòa thuận yêu thương, ekip chương trình đúng lúc làm một việc tốt, đó là hủy bỏ phần bình chọn độ yêu thích.
Không còn phân chia thứ hạng giữa bốn cặp khách mời nữa, fan cũng không cần cãi nhau.
Hà Thanh Hà từng nói trên chương trình rằng mình không đọc bình luận nữa, nhưng trong thử thách diễn xuất lần trước hai người được khen ngợi rất nhiều nên anh và Phó Sâm vẫn âm thầm lướt mạng.
Giờ đây, tâm thái của anh lại có chút thay đổi.
Anh và Phó Sâm trở nên thân mật hơn, nói thế nào cũng có phần công lao của cư dân mạng.
Nếu không nhờ những lời lẽ sắc bén của họ khiến anh bừng tỉnh thì có khi anh vẫn cứ sống mơ hồ như trước, cũng sẽ không thể cải thiện mối quan hệ với Phó Sâm.
Cộng thêm vụ lộ danh tính của Tata-chan và chuyện trong nhóm fan làm Hà Thanh Hà nhận ra những người xung quanh đều đang âm thầm quan tâm đến họ, cho thấy một góc nhìn tích cực hơn.
Hà Thanh Hà nghĩ ngợi một lúc, lấy dũng khí nói với Phó Sâm: “Mình cùng nhau xem tập mới nhé.”
Lâu lắm rồi chưa có hoạt động xem phim gia đình, tất nhiên là Phó Sâm đồng ý.
Hiện tại căn hộ của Hà Thanh Hà đã trở thành căn cứ thứ hai của Phó Sâm, thời gian hắn ở đây thậm chí còn nhiều hơn ở biệt thự nhà họ Phó.
Có lúc Hà Thanh Hà cố tình đuổi hắn đi, hắn cũng không đi, nhất quyết bám trụ lại đây.
Nếu Hà Thanh Hà chưa muốn về biệt thự thì hắn sẽ đi theo anh.
Chương trình sắp bắt đầu chiếu, hai người làm công tác chuẩn bị như trước kia.
Chỉ là căn hộ của Hà Thanh Hà dù sao cũng không xa hoa bằng biệt thự, không có phòng chiếu phim hoành tráng, hai người đành chen chúc trên ghế sô pha.
Phó Sâm quay đầu nhìn Hà Thanh Hà, gọi anh: “Lại đây.”
Hà Thanh Hà chớp mắt, chậm rãi dựa lại gần.
Phó Sâm kéo anh vào lòng, ôm lấy rồi nói: “Được rồi, cứ xem thế này đi.”
Hà Thanh Hà liếc hắn một cái, nhưng vẫn ngồi im.
Tổng tài kiêu ngạo lạnh lùng trong quá khứ nay còn đâu, chỉ thấy càng lúc càng bám người.
Trước đây hai người xem chương trình cũng ngồi cách nhau như cả một dải ngân hà, giờ thì có thể tự nhiên dính sát vào nhau.
Hà Thanh Hà dựa Phó Sâm như gối ôm, nhìn lên màn hình trước mặt, khẽ cau mày, do dự hỏi: “Có nên bật bình luận bay không?”
Phó Sâm nói: “Tùy em.”
Hà Thanh Hà trách: “Em hỏi anh vì em không biết, mà anh lại nói vậy, hỏi cũng như không.”
Trước kia Hà Thanh Hà luôn dịu dàng lễ phép, đặt trong nhà như một con búp bê Tây Dương, hiện tại thỉnh thoảng lại bộc lộ mặt tùy hứng thế này khiến Phó Sâm vô cùng thích thú.
Hắn chẳng thấy phiền chút nào, ngược lại còn mong Hà Thanh Hà có thể làm nũng nhiều hơn.
Hà Thanh Hà cũng nhận ra điều đó, trong lòng thầm kinh ngạc.
Thì ra mấy lời nũng nịu không cần học cũng tự nhiên nói ra được như nước chảy.
Phó Sâm nói: “Vậy thì xem thử đi, lần trước thể hiện không tệ, dư luận cũng có chuyển biến rồi, nếu thấy không ổn thì tắt.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới quyết tâm bật bình luận trên màn hình.
Chương trình bắt đầu.
Mấy tập này đều quay ở thành phố S, vừa mở đầu đã là phong cảnh tươi đẹp của đại học S.
Bình luận bay của khán giả vụt qua tràn ngập màn hình.
“Á á á á! Trước nghe nói quay ở thành phố S, không ngờ là thật.”
“Không phải đã có ảnh leak từ sớm rồi à, nhiều người chạy tới trường xem lắm.”
“Thấy được gì không?”
“Đừng ồn ào nữa, chương trình bắt đầu rồi, xem đi.”
“Nói mới nhớ, Phó Sâm với Hà Thanh Hà là người thành phố S đó, không biết mấy tập này họ thế nào.”
“Hả? Vẫn còn người xem cặp đôi địa cực à, lúc trước mấy người nói họ nhạt mà?”
“Tôi nói đó, sao nào, tôi cứ xem, tôi muốn xem họ rốt cuộc lạnh cỡ nào, nhàm chán cỡ nào.”
“Cả người trên dưới, chỉ có miệng là cứng.”
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, chương trình bắt đầu vào nội dung chính.
Lâu rồi Hà Thanh Hà mới nhìn thấy mình và Phó Sâm trên màn ảnh, tập này lại trúng ngay phần ở đại học S, càng xem anh càng thấy hồi hộp.
Cảm giác của khán giả cũng gần như anh.
“Gấu Bắc Cực với chim cánh cụt sao cứ thấy là lạ.”
“Tôi cũng thấy kỳ kỳ sao đó.”
“Hai người họ luôn kỳ mà, ai cũng biết rồi.”
“Không giống, trước kia kỳ là vì họ cứ khách sáo và xa cách, lần này… để tôi nghĩ xem phải diễn tả sao.”
“Dính như keo dính chó?”
“Đúng đúng đúng, ánh mắt Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm kìa, trời ơi, e thẹn ngượng ngùng.”
Hà Thanh Hà: “…”
Hà Thanh Hà ở trong lòng Phó Sâm vùng vẫy nói: “Hay là chúng ta tắt bình luận trực tiếp đi.”
Phó Sâm không đồng ý, nói: “Xem thêm chút nữa.”
Tập này nội dung rất phong phú, mấy cặp khách mời đi quanh khuôn viên trường tìm NPC để thu thập dấu mộc, nhóm hào môn thì đi một mạch tới toà giảng đường, bị ép vào lớp học làm bài kiểm tra.
“Hình như… tôi bắt đầu hiểu cái kiểu ngọt ngầm của cặp đôi địa cực rồi.”
Lúc phát sóng phần ở phim trường đã có người đưa ra quan điểm này.
Cặp đôi hào môn không phải không ngọt, mà là ngọt kín đáo, phải tinh tế mới phát hiện được, lơ là chút là bỏ lỡ ngay.
Lần này càng nhiều người đồng tình với quan điểm ấy.
“Cầm kính lúp mà soi, ánh mắt Phó Sâm có chút cưng chiều đấy chứ, với người khác thì khách sáo nhưng vẫn lạnh lùng, chỉ có trước mặt Hà Thanh Hà là sẽ chậm lại, kiên nhẫn nghe Hà Thanh Hà nói, có gì đó đáng yêu lắm.”
“Hình như đúng vậy thật, hai người vẫn ít nói chuyện nhưng mỗi câu nói ra là tim tôi đập thình thịch.”
“Ngứa tim quá, chỉ muốn thò tay vào màn hình, ấn đầu hai người họ lại với nhau.”
Tất nhiên, cũng có người vẫn mạnh miệng.
“Ngọt gì mà ngọt, hai người như hai cái cọc gỗ, hai con rối hình người, bản chất vẫn là gấu Bắc Cực với chim cánh cụt.”
“Đúng rồi đúng rồi, vua của sự lạnh nhạt.”
Trên màn hình, hai người đang làm bài, lúc này máy quay phóng to tờ đề kiểm tra, của Hà Thanh Hà thì còn ổn, chuyển sang bài của Phó Sâm thì bình luận lập tức nổ tung.
“Trời ơi! Tôi nhìn nhầm không vậy, đề toán cao cấp à!”
“Hahaha bốc trúng sí rịt luôn, cười chết mất thôi, toán học!”
“Chương trình đúng là ác quỷ, sao tốt nghiệp mười năm rồi còn phải làm toán!”
Hà Thanh Hà không rõ Phó Sâm được bao nhiêu điểm, lúc đó Tần Khải Phàm cũng chỉ nói đại khái, anh vươn cổ ra nhìn Phó Sâm trên màn hình làm bài thế nào.
Phó Sâm kéo anh lại, che mắt anh không cho xem.
Hà Thanh Hà không hài lòng: “Sao lại không cho em xem, bộ tệ lắm à?”
Anh cố ý nói vậy chứ thực ra Phó Sâm làm được gần hết, chữ viết ngay ngắn rõ ràng, chắc là điểm không thấp.
Nhưng vì không được điểm tuyệt đối, Phó Sâm cảm thấy không hài lòng, kéo Hà Thanh Hà lại, nói: “Không cho xem là không cho xem, chẳng có gì đáng xem cả.”
Một người muốn đứng dậy, một người không cho, hai người giằng co trên sô pha, Hà Thanh Hà thở hổn hển, đôi mắt lấp lánh, cười nói: “Trẻ con quá đi.”
Phó Sâm nhìn vào đôi mắt óng ánh nước của anh, cúi người xuống.
Môi răng hai kẻ trẻ con lại vụng về ấy quấn quýt lấy nhau, chẳng còn ai thèm xem chương trình nữa.
Lúc này trên màn hình, Phó Sâm kéo tay Hà Thanh Hà, rời khỏi lớp học, chạy thẳng đến thư viện.
Nhân viên quay phim đuổi theo phía sau, nhưng sao cũng không theo kịp, rồi bị bỏ lại phía sau.
Bình luận nổi lên: “??? Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Lần đầu tiên thấy khách mời bỏ rơi ekip mà tự chạy.”
“Không có chút tinh thần chuyên nghiệp nào à?”
Giây tiếp theo, người của chương trình đứng cùng tình nguyện viên trong sảnh thư viện, lắng nghe tiếng thu từ micro.
Giọng Phó Sâm truyền đến: “Nhỏ tiếng thôi, đừng để người ta phát hiện.”
Bình luận: “Haha vãi thật, họ trốn đâu không biết, nhưng quên tắt micro!”
“Có trò hay rồi, họ nói gì thế?”
Giọng Phó Sâm: “Ảnh đẹp không?”
Giọng Hà Thanh Hà: “Đẹp lắm, hồi hai mươi tuổi anh dễ thương thật đấy.”
Phó Sâm: “So với anh bây giờ, em thích anh khi đó hơn à?”
Hà Thanh Hà: “Dĩ nhiên là không, bất kể là trước kia hay bây giờ, anh vẫn là anh.”
Hà Thanh Hà: “Xin lỗi.”
Phó Sâm: “Lại nói mấy lời không nên nói rồi.”
Hà Thanh Hà: “Vậy thì anh phạt em đi…”
Bình luận giăng kín màn hình.
“Hai người này ở riêng lại nói chuyện kiểu vậy á???”
“Phạt gì cơ??? Cho tôi xem với!!!”
“Vãi chưởng, tôi không trả tiền có được nghe cái này không? À không, tôi nạp thành viên rồi.”
“Hoảng hốt luôn, cặp đôi cực địa chơi ác quá.”
“Nhân viên chương trình phải đuổi theo đi chứ! Tôi muốn xem hình ảnh!!!”
“Ngọt chết mất!!! Giết tôi để trợ hứng cho họ đi! Sau này ai dám nói cặp đôi cực địa không ngọt, tôi gây chiến liền!”
x
Tập này của với Hà Thanh Hà mà nói, đúng là siêu mất mặt.
Anh và Phó Sâm hôn nhau trên sô pha đến sắp lau súng cướp cò mới chịu dừng, trong lúc nghỉ ngơi, Hà Thanh Hà liếc sang màn hình một cái, đúng lúc chiếu tới cảnh ekip chương trình đang ở sảnh thư viện nghe đối thoại từ micro của họ, anh suýt nữa đã đạp Phó Sâm rớt khỏi ghế.
May mà chương trình có chừng mực, đã cắt bớt mấy âm thanh mờ ám, nếu không thì Hà Thanh Hà chắc sẽ xấu hổ đến mức không dám ra đường luôn.
Sau khi tập này phát sóng, lúc Hà Thanh Hà đến công ty thì không dám tán gẫu với cấp dưới, sợ họ nhắc đến chuyện mất mặt này.
Anh cứ cảm thấy cấp dưới đang cười trộm, nhưng khi anh quay sang nhìn thì lại thấy họ ngoảnh mặt đi, ánh mắt nhìn đông ngó tây.
Hà Thanh Hà ngồi trong văn phòng làm việc mà lòng cứ bồn chồn.
Anh có cảm giác như mình lại quay về thời điểm mới tham gia chương trình, cực kỳ muốn xem phản ứng của dân mạng.
Hôm qua trong lúc hỗn loạn, anh lờ mờ thấy chữ “ngọt” bay qua trong bình luận.
Hà Thanh Hà sờ hết cái này đến cái kia, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại lên mạng.
Bài bình chọn độ yêu thích đã bị xóa, khiến dân mạng không còn chỗ trút cảm xúc, đành tụ họp trong siêu thoại của các cặp khách mời.
Nhóm hào môn có hai luồng ý kiến hoàn toàn trái ngược.
Một bên cảm thấy Phó Sâm và Hà Thanh Hà thực sự quá ngọt, trốn ekip chơi trò tự phạt riêng, nghĩ thôi cũng thấy tan chảy rồi.
Bên còn lại thì cho rằng bọn họ đột nhiên trở nên ngọt ngào chắc chắn là đang diễn.
Hai phe thậm chí còn có xu hướng cãi nhau.
Cư dân mạng luôn có thể tìm ra đề tài để tranh luận.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lúc, bấm vào trang chủ của Tata-chan, quả nhiên cô vẫn đang viết bài phân tích đường.
Chỉ là lần này cách dùng từ của cô khá dè dặt, nếu là trước kia thì trong bài đầy những tiếng hét và dấu chấm than, còn giờ lại rất kiềm chế.
Dân mạng bình luận đầy nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy Tata-chan, sao bài viết lần này của cô viết như báo cáo công việc thế?”
Tata-chan trong lòng khổ không thể nói, cô đã bị lộ thân phận rồi, cứ nghĩ đến chuyện ông chủ có thể đọc được những gì mình viết, cô liền không thể thả lỏng.
Nhưng kỳ này đúng là ngọt quá, ngọt đến mức cô lăn lộn trong nhóm chat, mấy người trong nhóm cũng kích động không kém, cả đám đã say mê “hít đường” đến tận khuya, hôm nay cô còn suýt nữa thì đi làm trễ.
Hà Thanh Hà nheo mắt xem hình và bài viết mà Tata-chan đăng, tâm trạng cũng vừa phức tạp vừa khó tả.
Người bên cạnh lại chính là fan cứng của bọn họ, nghĩ lại vẫn thấy không thật.
Dưới bài viết lại có người bình luận: “Buồn cười ghê, Tata-chan viết khô khan quá, bên Friz thì lại chân thành quá, hai người này như bị đổi vai vậy.”
Hà Thanh Hà nhớ đến người quen cũ Friz đã lâu không thấy, lần trước Friz đã chính xác chỉ ra bọn họ đang trong giai đoạn phá băng, không biết lần này lại có nhận xét gì nữa.
Hà Thanh Hà gửi tin nhắn cho Lâm Hân Lộ: “Có đó không?”
Lâm Hân Lộ hoảng sợ đáp ngay: “Em đây anh Hà, sáng nay em không đi trễ đâu ạ.”
Hà Thanh Hà: “…” Ai hỏi chuyện đó đâu.
Anh gửi cho Lâm Hân Lộ một phong bao lì xì: “Viết bài vất vả rồi.”
Lâm Hân Lộ run rẩy nhận lấy, nói: “Không vất vả, phục vụ lãnh đạo là vinh hạnh của em.”
Hà Thanh Hà hỏi: “Cái người Friz đó có phải là người trong nhóm các em không?”
Đến Tata-chan còn là cấp dưới của anh, Friz rất có thể cũng là người quen bên cạnh anh.
Có lúc Friz quá mức thẳng thắn khiến Hà Thanh Hà nghi ngờ liệu người đó có quen biết họ không.
Lâm Hân Lộ lập tức nói: “Không phải! Nhóm bọn em toàn là fan CP chính hiệu, tuyệt đối không thu nhận loại antifan như vậy!”
Hết chương 110.