Chương 114
Quyển sổ tay của Hà Thanh Hà được Phó Sâm viết tiếp.
Cả hai người lúc đầu đều ghi lại một chút chiến lược và cảm nghĩ, về sau thì hoàn toàn biến nó thành nhật ký.
Hôm nay đã làm gì, ngày mai muốn làm gì, kèm theo vài dòng nhận xét.
Giống như những gì Phó Sâm viết, chính tay làm rồi mới càng hiểu được Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà tưởng tượng ra dáng vẻ Phó Sâm bước vào phòng anh, ngồi vào bàn ghi chép, tim mềm nhũn.
Phó Sâm trong sổ dùng đại từ “em”, như thể đang trò chuyện với anh qua từng trang giấy mỏng, nghiêm túc và trịnh trọng, đem mặt chân thật nhất trong lòng mình bày ra cho anh qua câu chữ.
Hà Thanh Hà khẽ chạm vào nét mực trên giấy, cụp mắt xuống, môi nở nụ cười.
Lúc Phó Sâm ra khỏi phòng tắm, không thấy Hà Thanh Hà đâu, hắn đi tìm, rồi đứng lại ở cửa phòng.
Ánh mắt hắn rơi trên quyển sổ trong tay Hà Thanh Hà.
Hắn không cầm quyển sổ đi, còn đối thoại với Hà Thanh Hà trong đó, nên cũng không sợ anh nhìn thấy, chỉ không ngờ lại sớm như vậy.
Hà Thanh Hà quay đầu lại, nhìn Phó Sâm, mỉm cười nói: “Không để anh đến đón em, xin lỗi.”
Phó Sâm vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy khô, ướt đẫm rũ xuống trán, khiến gương mặt lạnh lùng của hắn trông mềm mại đi đôi chút.
Phó Sâm nói: “Ban đầu anh không định vội như thế.”
Cũng không thể nói là không vội, hắn lúc nào cũng mong Hà Thanh Hà về nhà, nhưng cảm thấy chưa đến lúc, không muốn gây áp lực cho anh nên vẫn không nói ra.
“Anh làm chưa đủ tốt, muốn đợi đến khi hoàn toàn hài lòng rồi mới đến đón em.”
Phó Sâm có chứng cầu toàn của một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, Hà Thanh Hà khép quyển sổ trong tay lại, nói: “Đã đủ rồi.”
Vấn đề trong cuộc sống sẽ không bao giờ hết, nhưng quyển sổ này thể hiện quyết tâm của cả hai trong việc vun đắp hôn nhân, như vậy là đủ rồi.
Hà Thanh Hà cười nhẹ: “Em rất rất muốn về nhà, đã tước mất niềm vui đó của anh.”
Ban đầu là anh đơn phương rời khỏi nhà, nếu lại để Phó Sâm phải long trọng tới đón về thì cũng hơi làm cao quá, anh tự mình quay về, cũng xem như có đầu có cuối.
Phó Sâm bước đến bên cạnh Hà Thanh Hà, đưa tay v**t v* gò má anh, nói: “Mang đến cho anh một bất ngờ cũng rất tuyệt.”
Tuy không thể đích thân đi đón Hà Thanh Hà, nhưng khi hắn bước vào nhà, thấy Hà Thanh Hà đứng đợi ở huyền quan, cảm giác vui mừng dâng trào như sóng lớn, đó là một niềm hạnh phúc mà đã rất lâu rồi chưa từng có lại.
Phó Sâm dùng ngón tay cẩn thận vẽ lại đường nét khuôn mặt Hà Thanh Hà, anh bị hắn chạm đến nhột, nheo mắt lại, má ửng hồng, ngượng ngùng nói: “Anh đọc quyển sổ đó rồi à.”
Bây giờ nghĩ lại, chuyện mình viết sổ tay đúng là trẻ con, lúc mới cưới anh chẳng hiểu gì, chỉ còn cách cuống cuồng lên mạng tìm kiếm sự giúp đỡ, chép lại đủ thứ hướng dẫn và phân tích chẳng mấy hữu ích.
Phó Sâm đọc nội dung trong sổ không những không cười nhạo anh, mà còn tiếp tục viết thêm, điều đó cho thấy sự tôn trọng và thấu hiểu của Phó Sâm dành cho anh, khiến Hà Thanh Hà cảm động vô cùng, đồng thời càng thêm ngại ngùng.
Hai người cùng viết trong một quyển sổ, như thể linh hồn đang đối thoại, khiến người ta nổi hết da gà.
Phó Sâm nói: “Hôn nhân là chuyện của hai người, không thể chỉ để mình em tìm cách.”
Hắn cầm quyển sổ của Hà Thanh Hà, đặt vào trong ngăn kéo, nói: “Còn nhiều thời gian, chúng ta cùng nhau viết tiếp những phần sau.”
Hà Thanh Hà nghĩ, Phó Sâm trong âm thầm đã học hỏi không ít, tiến bộ rõ rệt nhất chính là cái miệng, thỉnh thoảng lại nói ra mấy lời khiến người ta ngứa ngáy.
Hà Thanh Hà mặt đỏ bừng, nghiêm túc gật đầu.
Phó Sâm từ má anh vuốt xuống cổ, cảm nhận động mạch nóng hổi, nói: “Ở đây hơi lạnh, chúng ta về phòng đi.”
Phó Sâm không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn lập tức đưa Hà Thanh Hà về phòng ngủ chính.
Hà Thanh Hà hiểu rõ tâm tư của hắn, mặt càng đỏ hơn, vừa ngại ngùng vừa dũng cảm nói với Phó Sâm: “Hình như anh nghiên cứu khá nhiều tác phẩm học thuật và phim nghệ thuật.”
Phó Sâm rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ, cả trường phái học viện lẫn dân gian anh đều có tìm hiểu.” Hắn bế bổng Hà Thanh Hà lên, hỏi với vẻ chân thành: “Muốn xem thành quả nghiên cứu của anh không?”
Hà Thanh Hà ôm lấy cánh tay của Phó Sâm, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
x
Hà Thanh Hà và Phó Sâm chính thức kết thúc giai đoạn sống riêng, Hà Thanh Hà chuyển về biệt thự.
Lúc còn ở căn hộ, Phó Sâm thường xuyên qua chỗ Hà Thanh Hà, nên Hà Thanh Hà nghĩ việc chuyển về cũng không khác gì mấy, kết quả lại không phải vậy.
Trước khi rời khỏi nhà, hai người vẫn còn giữ khoảng cách, khách sáo với nhau, giờ đây khoảng cách đã nhanh chóng thu hẹp, dẫn đến một số vấn đề mới.
Ví dụ như phải điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt.
Hà Thanh Hà quen thức khuya, lại thêm thần kinh yếu và huyết áp thấp, buổi sáng luôn rất khó dậy.
Trước kia hai người từng trải qua giai đoạn làm quen với nhau, giờ thì như quay lại vạch xuất phát, buổi sáng Hà Thanh Hà thỉnh thoảng bị đánh thức, cả ngày đều uể oải.
Phó Sâm biết tình trạng của Hà Thanh Hà là biểu hiện tâm lý trầm uất, liên quan đến sức khỏe, nên hắn không dễ dàng nhượng bộ. Hắn dành một khoảng thời gian huấn luyện Hà Thanh Hà đi ngủ sớm, còn dặn dò rằng nếu có tâm sự, nhất định phải nói ra trước khi ngủ, để hai người cùng tìm cách giải quyết, không được để trong lòng, suy nghĩ mãi mà mất ngủ.
Những lúc như vậy, Phó Sâm luôn thể hiện được sự chững chạc và đáng tin của người hơn Hà Thanh Hà chín tuổi.
Sau đó, Hà Thanh Hà dần dần có thể ngủ cùng giờ với Phó Sâm, thậm chí đôi khi còn có thể dậy sớm chạy bộ cùng hắn. Gần đây tâm trạng khá hơn, cả tinh thần lẫn thể chất đều chuyển biến tích cực.
Chuyện tương tự còn nhiều, những chi tiết nhỏ vụn ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.
Hai người càng gần nhau, xung đột càng nhiều, nhưng lần này cả hai đều rất kiên nhẫn.
Bất kỳ cặp vợ chồng nào cũng sẽ trải qua những điều này, họ chỉ là muộn hơn một năm, giờ bắt đầu vẫn còn kịp.
Chỉ cần cùng chung một lòng, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Chương trình cũng đã đến giai đoạn ghi hình cuối.
Sau vlog tại nhà, chương trình nhân cơ hội tung ra một đợt sản phẩm, trong đó có cặp thú nhồi bông chim cánh cụt và gấu Bắc Cực lấy cảm hứng từ nhóm hào môn.
Ban đầu mọi người gọi Hà Thanh Hà và Phó Sâm là chim cánh cụt và gấu Bắc Cực là để ví họ lạnh băng xa cách, thực ra mang hơi hướng mỉa mai.
Hà Thanh Hà với tinh thần tự giễu đã đồng ý với kế hoạch sản phẩm của chương trình, không ngờ sau đó thú nhồi bông lại bán chạy.
Phó Sâm tự bỏ tiền túi mua rất nhiều, rầm rộ tặng cho những người xung quanh, đến mức nhân viên trong công ty ai cũng có một cặp.
Thành viên của “Biệt đội cắn đường” cũng tự mua, sau đó Phó Sâm lại gửi tặng họ thêm hai con, thế là ai nấy đều sở hữu nhiều cặp thú nhồi bông, bày ở nhà rất bắt mắt, có cảm giác như lúc nào cũng bị chính chủ dõi theo.
Bán được một đợt sản phẩm, chương trình cũng đi đến hồi kết. Vài kỳ cuối, chương trình chủ yếu sắp xếp cho các khách mời nhiệm vụ và trò chơi đều khá nhẹ nhàng.
Phân đoạn Hà Thanh Hà thích nhất là chụp lại ảnh cưới.
Hai người đàn ông kết hôn thường không có nhiều nhu cầu với ảnh cưới, đa số chỉ chụp đơn giản. Khi đó anh và Phó Sâm cũng chỉ chụp do bên tổ chức hôn lễ cần dùng làm ảnh đón khách.
Giờ lấy ảnh cũ ra xem lại, tâm trạng khác, trạng thái cũng khác, cảm giác rất thú vị.
Các khách mời tụ lại cùng xem ảnh của nhau.
Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong yêu nhau rồi kết hôn một cách tuần tự, quá trình đầy đủ nhất, có cả một bộ ảnh cưới hoàn chỉnh.
Hai người kết hôn đã nhiều năm, trong ảnh họ vẫn còn rất trẻ, mang theo nét non nớt đặc trưng của tuổi trẻ và sự mơ mộng về tương lai.
Nghiêm Trung Triết không nhịn được đưa tay sờ mặt mình, nói: “Vẫn là già rồi, hồi đó trông non thế.”
Dương Minh Viễn đứng bên cạnh cười nói: “Đừng nói chữ già trước mặt tôi.”
Nhiếp Bình Nhiên đùa: “Thầy Tả cười như hoa nở vậy, lúc đó chắc vui lắm, cuối cùng cũng dụ được thầy Nghiêm về nhà.”
Tả Văn Phong gãi đầu: “Đúng thế, giờ vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, vui lắm luôn.”
Mọi người cười ầm lên, sau đó tiếp tục xem ảnh của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên.
Ngô Kỳ là người mẫu nên rất quen thuộc với ống kính, còn Nhiếp Bình Nhiên thì hơi kém một chút.
Nghiêm Trung Triết xoa cằm, nói sâu xa: “Hai người nhìn bên ngoài thì ổn, nhưng thực ra không khí hơi kỳ kỳ.”
Ngô Kỳ khó chịu nói: “Đừng nhắc nữa, sắp kết hôn mà còn cãi nhau, vừa cãi xong đã phải vội đi chụp ảnh, nhiếp ảnh gia kêu tụi em lại gần nhau, chỉ có thể gượng cười thôi.”
Nhiếp Bình Nhiên nói: “Đúng vậy, hôm trước ngày đi đăng ký, hôm trước đám cưới, anh đều giận em.”
Ngô Kỳ không chịu: “Rõ ràng là em chọc anh trước.”
Thấy hai người lại sắp cãi tiếp, Hà Thanh Hà hỏi: “Còn nhớ lúc đó vì sao cãi nhau không?”
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên cùng sững người.
Mọi người cười nghiêng ngả: “Cãi gì cũng quên rồi thì đừng dây dưa nữa.”
Hà Thanh Hà cười nói: “Lần này chụp lại ảnh, đừng mang theo lửa giận nữa nhé.”
An Duy và Dương Minh Viễn kết hôn trong tâm bão dư luận, mọi thứ đều rất kín đáo, vội vàng đi đăng ký, thậm chí không làm lễ cưới, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản với gia đình, ảnh cưới của họ chỉ là vài tấm chụp trong nhà hàng.
So với gia thế của Dương Minh Viễn thì chuyện này quả thật khó tin. Dương Minh Viễn rất tiếc nuối: “Lúc nào cũng muốn bù lại một đám cưới, nhưng An Duy còn chưa được công chúng chấp nhận thì em ấy chưa thể yên tâm.”
Nghiêm Trung Triết an ủi: “Sau chương trình lần này, hai người có thể tổ chức bù rồi.”
An Duy dần lấy lại được độ nổi tiếng, cậu thử nhận vài hợp đồng thương mại, phản hồi từ thị trường cũng không tệ, khán giả thấy được tình cảm thật của An Duy và Dương Minh Viễn, cũng dần chấp nhận cuộc hôn nhân của họ, có phần bao dung hơn.
Hà Thanh Hà chân thành nói: “Lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho bọn tôi nhé.”
An Duy rất ngưỡng mộ Hà Thanh Hà và Phó Sâm, nói: “Đám cưới của hai người long trọng lắm, tôi không ở thành phố S mà cũng nghe được.” Cậu nhìn sang Dương Minh Viễn: “Lúc đó nhà họ Dương còn gửi quà mừng nữa.”
Hà Thanh Hà vội nói: “Lần sau anh tổ chức đám cưới, tôi sẽ tặng quà lại.”
An Duy cười: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy hôn lễ của hai người thật long trọng, ảnh chắc chắn cũng rất đẹp.”
Mọi người cùng xem ảnh cưới của Hà Thanh Hà và Phó Sâm.
Chất lượng ảnh cưới của họ thật sự vượt trội, bối cảnh đẹp, trang phục nhìn thôi đã thấy đắt tiền, chỉ là người trong ảnh lại nghiêm túc đến mức ngờ nghệch, hai người ngồi sát nhau, tư thế ngay ngắn, như hai búp bê tinh xảo được đặt cạnh nhau.
“Ờm…” Nhiếp Bình Nhiên thậm chí không biết có nên cười không: “Phó tổng kết hôn mà cũng không cười à?”
Phó Sâm đẩy gọng kính, mặt không biểu cảm nói: “Trong lòng vui là được, không cần phải cười.”
Hà Thanh Hà cố tình nói khoa trương: “Thì ra trong lòng anh đang vui à, lúc đó em căng thẳng dữ lắm, cứ tưởng anh không hài lòng.”
Phó Sâm không phải không hài lòng, hắn chưa từng ung dung như vẻ bề ngoài, trong suốt lễ cưới, hệ thống người máy vẫn luôn quét dữ liệu phân tích, kiểm tra và bù đắp, chỉ sợ có sơ suất.
Ngô Kỳ chỉ vào ảnh của Hà Thanh Hà và Phó Sâm, nói: “Mọi người nhìn xem, hai người này thật giống chim cánh cụt với gấu Bắc Cực.”
Tất cả đều nhớ đến mấy con thú nhồi bông mà Phó Sâm từng tặng, lại bật cười lần nữa.
Bất kể trước đây có tiếc nuối hay không, lần này họ đều có thể chụp lại ảnh cưới, chương trình mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tất cả khách mời sẽ chụp hình tại studio, những bức ảnh này còn được dùng làm poster kết thúc chương trình.
Hà Thanh Hà mặc một bộ vest trắng, môi đỏ răng trắng, eo thon chân dài, cả người trông như một đóa bách hợp tươi mới, thanh khiết sạch sẽ.
Chuyên viên trang điểm làm tóc cho anh, để lộ vầng trán mịn màng, còn trang điểm nhẹ cho anh nữa.
Anh cứ không nhịn được mà đưa tay vuốt tóc mai, hỏi Phó Sâm: “Thế này có kỳ lạ lắm không?”
Hà Thanh Hà có ngoại hình nổi bật, nhưng lại luôn thiếu tự tin, Phó Sâm dịu dàng nói: “Không, rất đẹp, đẹp nhất thế gian.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng nói: “Anh lại nói linh tinh rồi.”
Lại là mấy câu nửa thật nửa đùa làm người ta đỏ mặt của Phó Sâm.
Nhưng Phó Sâm thì cho rằng mình đang nói lời thật lòng, hắn nghĩ thế nào thì nói thế ấy.
Nhiếp ảnh gia hướng dẫn họ tạo dáng, Hà Thanh Hà vẫn hơi ngượng, nhiếp ảnh gia không ngừng cổ vũ: “Thân mật hơn chút nữa, thể hiện tình cảm mãnh liệt hơn, có thể thêm vài động tác thân mật.”
Phó Sâm chủ động vòng tay ôm lấy vai Hà Thanh Hà.
Nhiếp ảnh gia lại nói với Phó Sâm: “Đừng mặt lạnh như vậy, cười lên chút nào.”
Phó Sâm mặt không cảm xúc.
Nhiếp ảnh gia: “…”
Nhiếp ảnh gia không dám nói nhiều, đành bắt đầu chụp.
“Đầu hạ thấp một chút, mắt nhìn về phía này, đúng rồi, giữ nguyên như vậy, nghĩ tới chuyện vui vẻ ngọt ngào nhé.” Nhiếp ảnh gia vừa chỉ đạo vừa bấm máy liên tục.
Anh ta đột nhiên đổi giọng, ngạc nhiên nói: “Biểu cảm vừa rồi rất tốt, cười thêm lần nữa nào!”
Hà Thanh Hà tưởng anh ta đang nói mình, vội nhếch môi cười, nhiếp ảnh gia lại tiếp tục nói: “Sao lại cứng mặt ra rồi, cười như vừa nãy là được.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới nhận ra là người quay phim đang nói chuyện với Phó Sâm.
Phó Sâm cười rồi sao?
Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, Phó Sâm lại nâng mặt anh quay trở về, không cho anh nhìn mình, sau đó bảo người quay phim: “Tiếp tục đi.”
Về sau, tài khoản chính thức của đăng poster chào tạm biệt, các khách mời trong ảnh mặc lễ phục tái hiện lại khung cảnh hôn lễ, ai nấy đều anh tuấn rạng ngời, cặp nào cũng ngọt ngào hạnh phúc.
Tình yêu trong ảnh truyền tới tất cả mọi người.
Cư dân mạng tinh mắt lập tức phát hiện ra điểm khác biệt: “Tổng tài lại đang cười???”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Sâm cười đóooo.”
“Wao, hắn vừa cười vừa nhìn Hà Thanh Hà, lại thêm một lần bị đốn tim.”
Sau đó có rất nhiều người bắt chước quản gia trong tiểu thuyết tổng tài, bình luận câu văn kinh điển dưới bài đăng: “Thiếu gia đã rất lâu rồi không cười như thế!”
x
Chớp mắt đã tới tập cuối của .
Chương trình sắp xếp một buổi dạ hội được phát sóng trực tiếp, mời rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tham dự, còn có phần tương tác với khán giả, đạo diễn Từ hy vọng có thể biến nó thành một đêm hội lớn.
Tiệc nào rồi cũng tan, tâm trạng của Hà Thanh Hà lúc này giống như đang đọc đến trang cuối của một cuốn tiểu thuyết, hay xem đến tập cuối của một bộ phim, vừa trân trọng, lại vừa luyến tiếc.
Dạ hội bắt đầu là phần đi thảm đỏ, ngôi sao tụ hội, ánh đèn lộng lẫy.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm đứng cạnh nhau, nhìn về cảnh tượng hoành tráng phía trước, cảm khái nói: “Sắp kết thúc rồi.”
Phó Sâm nhìn anh, nói: “Không phải kết thúc, mà là bắt đầu.”
Hà Thanh Hà ngẩn ra.
Đúng lúc đó nhân viên ra hiệu đến lượt họ bước ra thảm đỏ.
Hà Thanh Hà chỉnh lại y phục, Phó Sâm nắm lấy tay anh.
Hà Thanh Hà chớp mắt, mỉm cười siết chặt tay Phó Sâm, nói: “Đi thôi.”
Ánh đèn sân khấu chiếu lên người họ, hai người cùng nhau tiến về phía trước trong ánh hào quang rực rỡ.
Chương trình sắp kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn còn tiếp diễn.
Mỗi hành trình đều mang một ý nghĩa riêng, kết thúc một chuyến đi là để bắt đầu một hành trình mới tốt đẹp hơn.
Hà Thanh Hà song hành với Phó Sâm, ánh đèn flash chớp hoa cả mắt, các ống kính lớn nhỏ không ngừng vây quanh họ.
Anh biết có vô số người đang dõi theo anh qua màn hình.
Đợi đến khi chương trình phát sóng xong, ánh đèn sân khấu tắt, mọi thứ sẽ trở lại yên bình.
May mà vẫn còn Phó Sâm ở bên anh.
Nếu bây giờ có người hỏi Hà Thanh Hà, hôn nhân đã mang đến cho anh điều gì, thì anh có thể kiên định trả lời: Anh may mắn vì đã đi xem mắt ngày hôm đó, gặp được người bạn đời của mình.
Con đường đời rất dài, có người bầu bạn, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.
Hoàn chính văn.
Lúc edit thì muốn nhanh nhanh cho xong, tới lúc gõ ba chữ hoàn chính văn lại cảm thấy không nỡ. Từ lúc bắt đầu edit tới bây giờ tui chưa từng nghĩ mình có thể đi đến ngày hôm nay, đồng hành với em Hà và anh Sâm qua rất nhiều bài học hôn nhân và tình yêu.
Em Hà và anh Sâm đã biết chia sẻ, thấu hiểu, trân trọng và kiên định hơn để có thể vun đắp cho hôn nhân của mình ngày càng tốt đẹp. Hành trình học cách trở thành một người yêu, một người bạn đời phù hợp và đúng nghĩa sẽ không dừng lại tại đây, họ sẽ cùng nhau học cả đời!
Tui chỉ có thể đồng hành được đến đây thôi, vì em Hà và anh Sâm quay về cuộc sống bình thường giàu sang phú quý mất rồi, kẻ nghèo như tui không xứng =)))
Cảm ơn tác giả đã viết một bộ truyện hay, cảm ơn chị đã review về “con vịt” để em lọt xuống hố, cảm ơn các bạn yêu đã đọc truyện cùng tui và còn hay cmt để tui có động lực nữa
Cảm ơn mọi người đã theo dõi , mọi người đều là những người quan sát tuyệt vời, núi cao sông dài, ngày sau sẽ còn gặp lại.
Hẹn mọi người ở phiên ngoại nhé, cũng nhiều lắm nên không cần hụt hẫng đâu nè.