Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 115

Chương 115

Hà Thanh Hà chuyển về biệt thự, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

Trải qua từng ấy chuyện, rõ ràng họ không thể quay lại cuộc sống như lúc chưa sống riêng nữa, ví dụ như trước kia Hà Thanh Hà hầu như không tăng ca, mỗi ngày đều về sớm nấu cơm cho Phó Sâm, nhưng giờ thì không làm được.

Sáng Tạo Ưu Tháp tách ra khỏi tập đoàn Hà thị có rất nhiều việc phải xử lý, đúng vào lúc bận rộn nhất.

Hà Thanh Hà việc gì cũng đích thân làm, càng không thể về sớm, Phó Sâm xót anh, không muốn anh mệt, nên đã thuê người giúp việc đến nấu ăn.

Dù sao thì vẫn ngon hơn mấy bữa ăn dinh dưỡng theo tiêu chuẩn.

Đáng tiếc tay nghề nấu nướng của Hà Thanh Hà chỉ có thể phát huy vào mấy dịp cuối tuần rảnh rỗi.

Ngoài chuyện này ra, còn có một việc khác cũng không giống như trước nữa.

Trước khi sống riêng, họ nghiêm chỉnh thực hiện chế độ “nộp thuế” mỗi tuần một lần, chưa từng phá lệ. Sau khi Hà Thanh Hà để Phó Sâm vào căn hộ của mình, để hắn “nếm được quả ngon”, bắt đầu lôi kéo Hà Thanh Hà làm cái này cái kia, có lúc khiến anh cảm thấy ăn không tiêu.

Giờ quay về biệt thự, tất nhiên hai người phải trải qua đời sống sinh hoạt vợ chồng để giao lưu tình cảm, tối ngày đầu Phó Sâm lại đến, Hà Thanh Hà nghĩ chắc vì tình cảm đang lúc cuồng nhiệt nên cũng thuận theo, kết quả là tới ngày thứ ba, Phó Sâm lại đè anh xuống.

Hà Thanh Hà hoảng hốt, nói: “Có cần nghỉ một ngày không?”

Phó Sâm nhìn anh chăm chú, nói: “Không cần nghỉ.”

Hà Thanh Hà: “…”

Con người là vậy đấy, rất dễ sa vào cám dỗ.

Chế độ ngày nộp thuế đã không còn, thay vào đó là củi khô bốc lửa, ngày nào cũng cháy phừng phừng.

May mà Phó Sâm ghi nhớ lần trước đã dọa Hà Thanh Hà một trận, lần này có kiềm chế hơn, hắn hiểu rất rõ đạo lý nước chảy lâu ngày, nên sau ngày thứ ba thì để Hà Thanh Hà nghỉ ngơi.

Về sau hai người dần dần tìm được nhịp điệu phù hợp, khoảng ba lần một tuần, chủ yếu dựa vào trạng thái của Hà Thanh Hà, Phó Sâm rất giỏi quan sát, nếu thấy Hà Thanh Hà mệt thì sẽ dừng lại.

Năng lực của Phó Sâm trước kia thể hiện chủ yếu ở công việc, một khi đem năng lực đó vận dụng vào sinh hoạt thì có thể sắp xếp cuộc sống đâu ra đấy, chu đáo vô cùng, hoàn toàn không chê vào đâu được.

Phó Sâm còn âm thầm bồi dưỡng kỹ năng, sau đó đem thực hành trên người Hà Thanh Hà, trình độ tiến bộ thần tốc, khiến từng lỗ chân lông của Hà Thanh Hà đều như nở ra, từng dây thần kinh đều như gào thét.

Cuộc sống bình lặng mà hài hòa như thế này quá thoải mái, Hà Thanh Hà thường có cảm giác như đang mơ.

Thậm chí có nhân viên công ty còn bảo anh có da có thịt hơn dù rõ ràng gần đây công việc rất nhiều.

Hà Thanh Hà véo bụng mình, sáng sớm lặng lẽ bò dậy chạy bộ cùng Phó Sâm.

Anh vừa chạy vừa nhìn Phó Sâm ở phía trước.

Thân hình của Phó Sâm luôn được giữ rất tốt, dạo gần đây Hà Thanh Hà thích sờ vào cơ bắp của hắn, rắn chắc mạnh mẽ, có thể mềm mại cũng có thể cứng cáp, cảm giác rất tuyệt.

Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm đến ngẩn người, Phó Sâm giảm tốc độ, nghiêng đầu hỏi: “Mệt rồi à?”

Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, vội nói: “Không có.”

Ôi, thật sự quá chu đáo rồi.

Hà Thanh Hà sống lâu trong môi trường bị thao túng tâm lý, có phần mang tính cách lấy lòng, lại rất thiếu thốn tình cảm. Chỉ cần người khác đối xử tốt với anh một chút, anh liền muốn dâng cả trái tim ra, huống chi người đối xử tốt với anh bây giờ lại là Phó Sâm.

Phó Sâm là kiểu người máy luôn trung thành và đáng tin cậy.

Hà Thanh Hà vô cùng tin tưởng Phó Sâm, rất muốn đền đáp lại, cũng muốn làm gì đó cho Phó Sâm.

Nhưng Phó Sâm không thiếu thứ gì, công việc không cần Hà Thanh Hà giúp, cuộc sống không chỉ lo được cho bản thân mà còn chăm sóc chu đáo cả Hà Thanh Hà.

Gần đây Hà Thanh Hà lại rất bận, đến nấu cơm cũng ít làm, thật sự không biết nên đáp lại thế nào.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến phương diện tình thú giữa hai người.

Biết vậy lúc trước đừng từ chối Phó Sâm, hiếm khi Phó Sâm chủ động thể hiện h*m m**n, vậy mà lại không được thỏa mãn.

Phó Sâm còn cố ý vì anh mà tìm tòi học hỏi, Hà Thanh Hà cảm thấy chuyện này không thể chỉ đơn phương. Giờ mỗi lần đều là anh thoải mái hưởng thụ, vậy còn Phó Sâm thì sao?

Anh cũng muốn mang lại kh*** c*m cho Phó Sâm.

Anh tự biết bản thân mình, còn từng cho rằng mình bị lãnh cảm, nên kỹ thuật chắc chắn chẳng ra gì.

Hà Thanh Hà cũng muốn cải thiện một chút, anh rất hứng thú với mấy quyển sách và video mà Phó Sâm từng xem, nhưng ngại không dám mở miệng hỏi Phó Sâm.

Với lại anh định tạo bất ngờ cho Phó Sâm.

Sau khi suy nghĩ nhiều lần, một hôm nọ anh lén về sớm, vào thư phòng của Phó Sâm.

Bình thường anh sẽ không tự ý vào thư phòng, nhưng thư phòng cũng không khóa cửa.

Hà Thanh Hà đi vào, dù trong nhà chẳng có ai, anh vẫn hết sức cẩn thận, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Thư phòng là nơi Phó Sâm làm việc tại nhà, có rất nhiều thiết bị điện tử, đồng thời cũng có cả một bức tường đầy sách.

Những quyển sách này không phải để làm cảnh, Hà Thanh Hà thường thấy Phó Sâm rút một quyển ra đọc.

Hà Thanh Hà đứng trước giá sách, nhìn dãy sách đầy kín, nhớ lại Phó Sâm hay lấy sách từ chỗ nào.

Quả nhiên, anh tìm được “Báo cáo Kinsey” ở đúng vị trí đó.

Hà Thanh Hà lấy quyển sách ra khỏi kệ, cầm trong tay xem thử.

Chọn đọc nghiên cứu học thuật để cải thiện kỹ năng có lẽ chỉ có Phó Sâm mới nghĩ ra được kiểu này…

Hà Thanh Hà dứt khoát ngồi luôn trong thư phòng, đọc báo cáo một lúc, sau đó tiếp tục lục tìm mấy quyển khác trên giá sách.

Đều là mấy quyển lý thuyết, cũng mở mang không ít kiến thức, nhưng chỉ đọc thôi thì không cải thiện được kỹ năng thực tế.

Hà Thanh Hà từng nghe Phó Sâm nói, ngoài mấy quyển sách này, hắn còn từng xem phim hành động.

Phim hành động chắc chắn là nằm trong máy tính của Phó Sâm.

Vậy thì không xem được rồi, Hà Thanh Hà thấy ngứa ngáy trong lòng.

Anh tiếc nuối rời khỏi thư phòng, quay về phòng mình.

Không xem được những video quý của Phó Sâm, Hà Thanh Hà đành tự mình lên mạng tìm kiếm.

Đối với người chưa từng xem mấy thứ này đúng là khó tìm được tài nguyên.

Hà Thanh Hà tốn bao nhiêu công sức mới tìm được video, xem suốt nửa ngày, đến mức tinh thần hoảng hốt.

x

Lúc sắp tan làm, Phó Sâm nhận được tin nhắn của Hà Thanh Hà hỏi hắn tối nay có về không, nếu có thì anh sẽ nấu cơm trước.

Phó Sâm liếc nhìn bảng lịch trình, gọi trợ lý vào hủy tiệc xã giao buổi tối, nhắn lại cho Hà Thanh Hà: “Anh về.”

Hà Thanh Hà gửi một sticker: “^_^, vậy em bắt đầu làm đây.”

Dạo gần đây do bận việc công ty, đôi khi Hà Thanh Hà còn về muộn hơn cả Phó Sâm, hiếm khi nấu cơm trước.

Phó Sâm biết nấu nướng là một trong những sở thích của anh, dù trong lòng lo anh mệt, cũng không ngăn cản.

Phó Sâm xử lý xong công việc, đứng dậy về nhà.

Xe vừa vào cổng thì Hà Thanh Hà đã nhận được thông báo từ hệ thống quản gia, khi Phó Sâm bước vào nhà, Hà Thanh Hà nhất định sẽ đứng chờ ở tiền sảnh, nở nụ cười rạng rỡ chào đón hắn.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Phó Sâm vừa bước vào nhà, liền thấy Hà Thanh Hà đang đứng đó.

Rồi Phó Sâm sững lại.

Hà Thanh Hà mặc chiếc tạp dề vàng nhạt kia.

Chiếc tạp dề này từng xuất hiện trong chương trình, cũng xem như là một lần thất bại trong chuyện tình thú của họ.

Lúc đó Hà Thanh Hà nửa hiểu nửa không mà trêu chọc, hắn thì nửa hiểu nửa không mà bực bội, từ sau khi đi ghi hình trở về, chiếc tạp dề đó liền bị đem cất.

Giờ Hà Thanh Hà lại lấy ra mặc, đến cả Phó Sâm cũng không hiểu nổi dụng ý của anh.

Màu vàng này rất khó tả, còn tươi hơn cả nh** h** vừa hé, người bình thường khó mà cân nổi.

Chỉ có người trắng đến trong suốt như Hà Thanh Hà mới áp chế được, ngược lại càng tôn lên môi hồng răng trắng của anh.

Chết người nhất là bên trong tạp dề, Hà Thanh Hà mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, nút áo không được cài kỹ, cổ áo rộng mở, để làn da như tơ lụa ấm mượt và xương quai xanh như món đồ thủ công tinh xảo nhất thế gian.

Ánh mắt Phó Sâm trượt xuống, đáng tiếc phong cảnh đẹp hơn lại bị chiếc tạp dề che mất.

Phó Sâm không chắc nút áo kia là cố tình hay chỉ là vô tình lơ đễnh của Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà mỉm cười dịu dàng, nói với Phó Sâm: “Hôm nay anh vất vả rồi.”

Phó Sâm không vội hành động, đáp: “Cũng bình thường, sao em về sớm vậy?”

Hà Thanh Hà cười nhẹ: “Hôm nay vừa hay không có việc gì, đã lâu rồi em không nấu ăn, hơi ngứa tay.”

Phó Sâm gật đầu, tháo cà vạt ra: “Đừng để mình mệt quá.”

Hà Thanh Hà bước tới nhận lấy áo khoác của Phó Sâm, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn, Phó Sâm cúi đầu là có thể thấy thấp thoáng bên dưới tạp dề.

Còn Hà Thanh Hà thì ngửi thấy mùi nước hoa gỗ trên người Phó Sâm, anh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút thẹn thùng, hỏi: “Ăn cơm ha?”

Phó Sâm gật đầu đồng ý.

Hà Thanh Hà làm một bàn thức ăn thịnh soạn, từ sau chuyện con vịt, anh không nấu một món lặp lại trong thời gian dài nữa, lần nào cũng thay đổi nguyên liệu liên tục.

Hai người ngồi bên bàn dùng bữa.

Kỳ lạ là dù đã ngồi vào bàn rồi, Hà Thanh Hà vẫn không cởi chiếc tạp dề kia.

Ăn cơm mà vẫn mặc tạp dề, hình ảnh này thực sự hơi kỳ quái.

Phó Sâm nhìn mấy lần nhưng không nói gì.

Bây giờ hai người dùng bữa dù không rơi vào im lặng như trước nhưng cũng chẳng phải quá sôi nổi, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, nói về thời tiết hôm nay, chuyện xảy ra ở công ty, hoặc kế hoạch ngày mai.

Không gượng ép, cũng không cố tình tìm chủ đề, bầu không khí nhẹ nhàng tự nhiên như vậy là vừa đủ.

Hà Thanh Hà dùng đũa gẩy thức ăn trong đĩa, Phó Sâm hỏi: “Sao ăn ít vậy?”

Hà Thanh Hà cười cười nói: “Gần đây em béo lên rồi, không dám ăn nhiều.”

Anh ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thon dài: “Cằm cũng mọc mỡ rồi này.”

Phó Sâm nhìn đoạn cổ trắng như tuyết kia, đẩy kính mắt, nói: “Không có mỡ, rất gầy.”

Hà Thanh Hà không hài lòng: “Chỗ nào gầy chứ, anh nhìn lại đi.” Vừa nói vừa kéo rộng cổ áo vốn đã không cài.

Làn da như ngọc thoáng ánh lên tia sáng dịu nhẹ, Phó Sâm nheo mắt lại, nói: “Anh biết em béo gầy thế nào.”

Hắn biết rất rõ trên người Hà Thanh Hà chỗ nào có thịt, chỗ nào sờ vào cảm giác tốt nhất.

Hà Thanh Hà cũng nhận ra, xấu hổ cúi đầu, không dám nói thêm.

Phó Sâm nói: “Ăn cơm đi đã.”

Hà Thanh Hà ngoan ngoãn cầm đũa lên, hai người tiếp tục ăn cho xong bữa tối.

Từ lúc Phó Sâm về nhà đến khi ăn xong, tổng cộng khoảng hơn một tiếng, vậy mà không có chuyện vượt giới hạn nào xảy ra cả.

Đây là lần đầu tiên Hà Thanh Hà thật sự hiểu ý nghĩa của việc dùng tạp dề để khiêu khích Phó Sâm, nhưng hình như lại thất bại rồi.

Hà Thanh Hà bắt đầu hối hận, sao anh không rút kinh nghiệm chứ, mấy cách làm trên mạng đâu có đáng tin, lần này lại dẫm lên vết xe đổ.

Anh uể oải đứng dậy, cúi đầu dọn dẹp bàn, chuẩn bị bưng bát đĩa vào bếp.

Lúc anh đi ngang qua Phó Sâm, Phó Sâm giơ tay kéo anh vào lòng.

Hà Thanh Hà suýt nữa làm rơi cả đống đĩa trong tay, phải cố lắm mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng, rồi anh phát hiện mình đã ngồi trên đùi của Phó Sâm.

Mặt Hà Thanh Hà đỏ bừng.

Phó Sâm lấy đĩa trong tay anh đặt lên bàn, ôm eo anh, hỏi: “Lại lén lên mạng xem cái gì?”

Hà Thanh Hà: “…”

Giờ Phó Sâm đọc anh như một cuốn sách vậy, đoán phát trúng ngay.

Hà Thanh Hà không trả lời mà đặt một tay lên vai Phó Sâm, tay kia tháo cúc áo hắn, rồi nói: “Anh đừng động.”

Tiếp đó anh cúi xuống hôn lên yết hầu của Phó Sâm.

Phó Sâm khựng lại.

Động tác của Hà Thanh Hà vô cùng nhẹ nhàng, như một con vật nhỏ đang gặm thức ăn, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu mà lại chẳng được thỏa mãn.

Dần dần, hơi thở của Phó Sâm trở nên nặng nề, cố nhịn mà mặc anh muốn làm gì thì làm.

Câu “đừng động” của Hà Thanh Hà trở thành gông cùm vô hình trói chặt tay chân Phó Sâm, hắn không thể nhúc nhích, bị Hà Thanh Hà dày vò, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Cuối cùng, tay của Hà Thanh Hà càng lúc càng to gan, Phó Sâm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, túm lấy móng vuốt của anh, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy.”

Hà Thanh Hà mím môi, nước trong mắt như sắp trào ra, nhìn Phó Sâm nói: “Anh cứ nghe em đừng nhúc nhích, để em làm.” Nói rồi, anh lại tiếp tục.

Không khí trở nên dính nhớp, hơi thở bắt đầu nóng lên, Hà Thanh Hà ngồi trên đùi Phó Sâm, cảm nhận rõ ràng cơ bắp hắn đang căng cứng.

Căng đến cực hạn, sau đó là bùng nổ.

Trán Phó Sâm toát mồ hôi, đến lúc kết thúc vẫn không thấy được giải tỏa, ngược lại càng bực bội hơn.

Hà Thanh Hà làm xong chuyện xấu, bản thân lại xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, vùi mặt vào lòng Phó Sâm.

Phó Sâm siết chặt eo anh, ép anh ngẩng mặt lên, hỏi: “Giờ có thể nói rồi chứ?”

Hà Thanh Hà lúc này mới mở miệng: “Chỉ là… em cũng đi học một chút.”

Phó Sâm chậm một nhịp mới hiểu được chữ “học” trong miệng anh có nghĩa gì, lập tức cạn lời.

“Em rất giỏi, không cần học cũng được.”

Hà Thanh Hà ban đêm đã đủ mê hoặc rồi, còn tiếp tục nghiên cứu nữa, chắc thành yêu tinh mất.

Hà Thanh Hà nhỏ giọng nói: “Đáp lễ.”

Phó Sâm: “…”

Ngay cả chuyện này cũng khách sáo như thế, quả nhiên là Hà Thanh Hà.

Vốn khách sáo không phải thói quen tốt, nhưng kiểu đáp lễ này thì chỉ có thể nói là quá tuyệt vời.

Phó Sâm kéo hộp khăn giấy trên bàn lại, giúp Hà Thanh Hà lau tay, cuối cùng cũng có thời gian hỏi chi tiết: “Em học thế nào?”

Hà Thanh Hà làm chuyện chột dạ, lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, thật thà nói: “Đọc sách trong thư phòng của anh, rồi tự tìm vài cái video.”

Video trên mạng thật ghê gớm, mặc tạp dề mà bên trong không mặc gì cả, anh thật sự không làm nổi, chỉ có thể cởi vài cái cúc áo sơ mi thôi.

Anh vừa nói vừa than: “Tìm video mệt muốn chết, em tìm rất lâu luôn đó.”

Phó Sâm ngừng một chút, nói: “Anh có nhiều lắm.” Hắn móc lấy dây thắt tạp dề của Hà Thanh Hà, từng chút một kéo ra, hỏi: “Muốn xem không?”

Hà Thanh Hà hoàn toàn không ý thức được tạp dề đã bị Phó Sâm kéo lỏng, sắp rơi xuống đến nơi, mắt sáng rỡ nói: “Muốn.”

Phó Sâm đưa tay luồn vào trong áo sơ mi của Hà Thanh Hà, nghiêm túc nói: “Chúng ta cùng xem, cùng học, cùng tiến bộ.”

Tối hôm đó, sau khi ăn uống no đủ, Phó Sâm ôm Hà Thanh Hà vào phòng chiếu phim, hai người vừa học lý thuyết, vừa theo video thực hành, cuối cùng kiến thức được khắc sâu trong đầu, trình độ nâng cao vượt bậc, trở thành một ký ức khó quên.

Từ đầu đến cuối, chiếc tạp dề ấy vẫn treo trên người Hà Thanh Hà, cứ như rơi mà không rơi, cũng chưa từng được cởi ra.

Hết chương 115.

Hai vợ chồng biết chơi quá hé, tạp dề play đồ đó :))))

Bình Luận (0)
Comment