Chương 128. Nếu sớm gặp gỡ (8)
Hà Thanh Hà và Phó Sâm chính thức xác lập quan hệ yêu đương.
Phó Sâm vẫn quan tâm Hà Thanh Hà như một người anh, nhưng quan hệ đã không còn giống như trước nữa, vì anh trai thì đâu có ôm em trai rồi hôn môi.
Ban đầu Hà Thanh Hà cứ tưởng Phó Sâm là người lạnh nhạt, yêu đương chắc cũng nhạt nhẽo theo, ai ngờ Phó Sâm lại có đủ kiểu bất ngờ.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên hỏi hắn: “Anh học mấy cái đó ở đâu vậy?”
Phó Sâm trả lời: “Phim thần tượng.”
Hà Thanh Hà: “…”
Phó Sâm đẩy gọng kính lên, nghiêm túc nói: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.” Mà cũng có thể phục vụ cho cuộc sống.
Hai người yêu nhau một cách đường hoàng, chẳng có ý định giấu giếm, những người xung quanh đều phát hiện ra.
Người đầu tiên chạy tới chúc mừng họ là Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm không thấy áy náy vì từng lừa Hà Thanh Hà chút nào, mà còn tự nhận mình là bà mối của hai người, mặt dày nói: “Phải cảm ơn tôi đó, nếu không có tôi thì hai người còn phải dây dưa lâu lắm, phải cho tôi một cái phong bì bà mai đấy.”
Nhưng Phó Sâm chẳng cho cậu ta phong bì nào cả, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ra, làm Tần Khải Phàm không dám nhắc đến chuyện đó nữa.
Các bậc trưởng bối nhà họ Phó biết chuyện hai người quen nhau thì rất vui mừng, Hà Thanh Hà là đứa trẻ lớn lên trong mắt họ, thân thế rõ ràng, ngoại hình đẹp, tính cách cũng tốt, hoàn toàn xứng đôi với Phó Sâm.
Hơn nữa, gia thế của nhà họ Hà vừa vặn nhưng Hà Thanh Hà không mấy thân thiết với người nhà, như vậy vừa môn đăng hộ đối, lại không phải lo phát sinh xung đột giữa hai bên. Dù các trưởng bối nhà họ Phó có suy tính gì trong lòng thì cũng đều thấy mối duyên này rất phù hợp.
Còn phản ứng bên nhà họ Hà thì lại khó đoán.
Hà Phong Khải vẫn như trước, chẳng đoái hoài gì tới Hà Thanh Hà, mọi tin tức về cậu đều coi như không nhìn thấy. Thái độ của Hà Hiên Bách thì thay đổi một trăm tám mươi độ.
Trước đây Hà Hiên Bách không muốn Hà Thanh Hà bước chân vào nhóm điều hành của nhà họ Hà, luôn tìm cách gạt cậu ra. Từ sau khi nghe tin Hà Thanh Hà yêu đương với Phó Sâm, lại thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, dáng vẻ anh cả quan tâm đến tình hình gần đây của em trai.
Hà Thanh Hà than thở với Phó Sâm: “Sao mặt anh ta dày thế không biết, trở mặt nhanh quá, em còn thấy xấu hổ thay luôn.”
Phó Sâm nói: “Làm vậy anh ta đâu có tổn thất gì, chỉ là phải nhẫn nhục một chút.” Biết đâu lại còn được lợi.
Hà Thanh Hà vẫn không hiểu: “Từ lúc mười ba tuổi em đã ở nhà họ Phó rồi, nếu muốn lấy lòng thì nên sớm lấy lòng rồi chứ, sao phải đợi đến giờ?”
Rõ ràng trước đây đối xử với cậu rất tệ.
Phó Sâm xoa đầu cậu, không nói gì.
Đó là vì trước đây dù nhà họ Phó có tốt với Hà Thanh Hà thì Hà Thanh Hà vẫn chỉ là người ngoài. Còn giờ thì khác, cậu sắp trở thành người nhà của Phó Sâm, tất nhiên gã phải điều chỉnh chiến lược.
Hà Thanh Hà lờ mờ nhận ra, ngượng ngùng nói: “Em sẽ không để anh ta làm phiền anh đâu, sau này có ăn cơm chung thì chỉ gọi Tiểu Trúc, không gọi anh ta.”
Em út Hà Diệc Trúc là một trong số ít những người không vừa mắt chuyện cậu yêu đương. Trong mắt y, Phó Sâm là con trâu già thích gặm cỏ non, lại còn ăn cỏ trong chuồng nữa, quá vô liêm sỉ, y luôn nhìn Phó Sâm bằng ánh mắt thù địch.
Phó Sâm dĩ nhiên chẳng để tâm.
Nhìn chung, con đường yêu đương của Hà Thanh Hà và Phó Sâm khá suôn sẻ. Họ vừa là người yêu, vừa là người thân. Hà Thanh Hà không biết người khác yêu nhau có giống họ không, nhưng cậu rất thích cảm giác ấm áp và yên bình này, như ngâm mình trong hũ mật, mở miệng ra là ngọt, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm.
Thoắt cái đã một năm trôi qua.
Đôi khi Hà Thanh Hà nghĩ, mới chỉ một năm mà thôi, sao cậu và Phó Sâm lại giống như vợ chồng già rồi, sống với nhau tự nhiên như hít thở.
Như thể kiếp trước họ đã thật sự là vợ chồng vậy.
Loại tình cảm dịu dàng này chính là điều mà Hà Thanh Hà mong muốn, nhưng không phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Ví dụ như sao đã một năm rồi, mà họ vẫn chỉ dừng ở mức hôn môi?
Lúc đầu mỗi lần Phó Sâm đụng vào người cậu, Hà Thanh Hà vẫn còn rất ngại ngùng, không biết phải thở thế nào, cả người mềm nhũn như cục bột trong lòng Phó Sâm.
Sau đó quen rồi, Hà Thanh Hà bắt đầu bạo dạn hơn, ngược lại còn chủ động đòi hỏi Phó Sâm.
Phó Sâm rất thích dáng vẻ Hà Thanh Hà nhìn hắn bằng đôi mắt ướt át, cũng thích cậu khi cảm xúc dâng trào lại siết chặt lấy áo hắn.
Hà Thanh Hà như thế khiến hắn không thể nào dừng lại được.
Hai người hôn hít ôm ấp không biết bao nhiêu lần, Hà Thanh Hà thường xuyên ngủ lại biệt thự của Phó Sâm, nhưng suốt một năm qua, họ vẫn chưa thực sự đi đến bước cuối cùng.
Có ngủ lại đấy, nhưng tuyệt đối không ngủ chung phòng.
Lâu dần khiến Hà Thanh Hà bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Cậu biết chắc Phó Sâm không phải là không muốn, có mấy lần cậu cảm nhận được phản ứng của hắn, mà còn rất… ấn tượng nữa là đằng khác.
Thế mà Phó Sâm vẫn không chịu tiến thêm bước nào.
Hà Thanh Hà từng thử chủ động, kết quả là Phó Sâm không phối hợp, đến nỗi cậu bắt đầu nghi ngờ sức hút của bản thân.
Phó Sâm đối xử với cậu vô cùng tốt, điều đó Hà Thanh Hà thấy rõ, tình cảm của hắn dành cho cậu cũng vậy, cậu không tin là hắn không muốn thân mật hơn.
Sắp đến ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, Hà Thanh Hà vừa chuẩn bị quà vừa nghĩ, lần này nhất định phải có đột phá.
Tới ngày kỷ niệm, Phó Sâm đặt sẵn nhà hàng, chuẩn bị đầy đủ, hai người cùng trải qua một buổi tối lãng mạn.
Rượu ngon, đồ ăn ngon và phong cảnh tuyệt đẹp, trở thành kỷ niệm khó quên nhất.
Khi thời gian cũng không còn sớm, Phó Sâm định đưa Hà Thanh Hà về nhà, nhưng cậu không chịu, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.
Phó Sâm khẽ động lòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì à?”
Hà Thanh Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một vật vào tay Phó Sâm.
Phó Sâm nhìn xuống, hóa ra là thẻ phòng của một khách sạn cao cấp.
Đến nước này rồi, không thể nào hắn không hiểu ý của Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà vẫn không nói gì, chỉ vừa hồi hộp vừa trông mong nhìn hắn.
Những năm qua, tính cách của Hà Thanh Hà được Phó Sâm cưng chiều đã trở nên cởi mở hơn, đôi lúc cũng khá táo bạo. Nhưng dù vậy, chuyện này đối với cậu vẫn là đạt tới giới hạn rồi.
Phó Sâm cầm thẻ phòng, không chút phản ứng, sắc mặt Hà Thanh Hà càng đỏ, thì tim lại càng nguội lạnh.
Xấu hổ và tủi thân bao trùm lấy Hà Thanh Hà, cậu xoay người bỏ đi thì bị Phó Sâm giữ lại.
Trên thẻ phòng có logo khách sạn, Phó Sâm dắt Hà Thanh Hà đi vào trong.
Đến căn phòng mà Hà Thanh Hà đặt trước.
Vừa bước vào, Hà Thanh Hà đã bị Phó Sâm vòng tay ôm vào lòng.
Hai người dính sát vào nhau, Hà Thanh Hà cảm nhận rất rõ d*c v*ng trên người Phó Sâm.
Làm gì có người đàn ông nào có thể thờ ơ trước lời mời gọi của người yêu? Ngay từ khi ở ngoài, Phó Sâm đã rất muốn ôm lấy Hà Thanh Hà rồi.
Eo của Hà Thanh Hà mềm như nước, Phó Sâm đỡ lấy cơ thể cậu, dẫn người đi về phía giường.
Đêm kỷ niệm một năm yêu nhau, trời thuận lòng hòa, Hà Thanh Hà căng thẳng cực độ, lần này chắc chắn sẽ thành công rồi chứ?
Phó Sâm chạm vào cậu, Hà Thanh Hà cố nén ngượng ngùng mà đáp lại, không khí ngột ngạt, quấn quýt không rời, cuối cùng không kiềm được nữa, cơ thể run rẩy mãnh liệt.
Hà Thanh Hà cố điều hòa lại hơi thở dồn dập, mơ màng mở mắt.
Thoải mái thì có thoải mái thật… nhưng vẫn chưa làm tới cùng!
Cơ thể rã rời, tinh thần cũng sa sút, Hà Thanh Hà không nhịn được quay đầu nhìn Phó Sâm, cuối cùng hỏi: “Không làm sao?”
Phó Sâm nằm bên cạnh, giúp cậu kéo lại quần áo, không trả lời, chỉ nói: “Đi tắm đi.”
Hà Thanh Hà thấy hụt hẫng, mím môi, lặng lẽ đứng dậy, cúi xuống nhặt từng món quần áo rơi dưới giường, mặc vào.
Phó Sâm kéo cậu lại, ôm vào lòng.
Gương mặt Hà Thanh Hà đầy buồn bã.
Phó Sâm ôm chặt cậu, không nói gì. Hà Thanh Hà cực kỳ khó hiểu: “Rốt cuộc là vì sao chứ? Mình đã yêu nhau được một năm rồi.”
Nếu là trước kia, Hà Thanh Hà sẽ không hỏi tới cùng, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của Phó Sâm, chỉ âm thầm buồn, ôm nỗi nghi ngờ vào lòng.
Nhưng ở bên cạnh Phó Sâm lâu rồi, có gì là nói ngay, không chịu nín nhịn nữa. Lần này cậu nhất định phải làm rõ suy nghĩ của Phó Sâm, nếu không sẽ nghẹn chết mất.
Một lúc sau, Phó Sâm mới mở miệng: “Tụi mình vẫn chưa kết hôn.”
Hà Thanh Hà: “?”
Cậu tròn mắt nhìn Phó Sâm.
Chỉ vậy thôi sao? Lý do là thế này á?
Hai người nhìn nhau, Hà Thanh Hà bỗng bật dậy khỏi lòng hắn, nói thật nhanh: “Đi.”
Phó Sâm hỏi: “Đi đâu?”
Hà Thanh Hà đáp: “Đi kết hôn.”
Phó Sâm: “…”
Cũng không cần gấp vậy chứ, cục dân chính đã tan làm từ lâu rồi.
Phó Sâm lại kéo Hà Thanh Hà về.
“Cho anh thêm chút thời gian.” Giọng Phó Sâm hiếm khi lộ ra vẻ phiền muộn.
Hắn vốn đang chuẩn bị cầu hôn, muốn dành cho Hà Thanh Hà một bất ngờ, vậy mà hôm nay lại bị kế hoạch của Hà Thanh Hà làm hư bột hư đường hết.
Hà Thanh Hà nhớ lại câu mình nói rồi ngơ ngác hỏi: “Em vừa cầu hôn anh đấy à?”
Phó Sâm lập tức đơ người, đúng lúc đó Hà Thanh Hà bổ sung ngay: “Anh còn từ chối em nữa.”
Phó Sâm: “…”
Hắn cứng nhắc nói: “Lúc nãy không tính.”
Hà Thanh Hà dựa vào hắn cười ngặt nghẽo.
Cậu có thể đoán được ý định của Phó Sâm, cũng hiểu tại sao hắn lại bực bội rồi, cảm thấy vừa hài vừa thương.
Không ngờ Phó Sâm cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà cười đến cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, liền cúi người hôn cậu, không cho người kia cười hắn nữa.
Hà Thanh Hà bị Phó Sâm ngậm lấy cánh môi, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, trong khoảnh khắc trao đổi hơi thở, cậu th* d*c, khẽ nói: “Em rất mong chờ.”
Mong chờ những sắp đặt tiếp theo của Phó Sâm.
x
Sau đó, Phó Sâm đã dành cho Hà Thanh Hà nghi thức cầu hôn vô cùng lãng mạn, rồi hai người tổ chức một đám cưới linh đình.
Từ lúc cầu hôn đến khi kết hôn, Hà Thanh Hà luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, cả người tràn đầy ánh sáng của hạnh phúc.
Hà Thanh Hà chính thức dọn vào biệt thự, căn phòng cũ của cậu vẫn được giữ lại, nhưng dĩ nhiên từ bây giờ cậu sẽ ở phòng ngủ chính.
Đêm tân hôn, nến đỏ giường hoa, Hà Thanh Hà nghĩ bụng lần này chắc chắn sẽ thành công.
Trong lòng lại có chút khẩn trương và thẹn thùng.
Lúc làm lễ cưới, Tần Khải Phàm có đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ, dặn cậu nhất định phải mở vào buổi tối.
Bây giờ Hà Thanh Hà mới nhớ ra chuyện đó, cậu lấy nó ra, tò mò mở nắp xem thử.
Không xem thì thôi, vừa nhìn thì sững người.
Bên trong là một bộ… đồ chơi tình yêu.
Hà Thanh Hà: “…”
Quả nhiên là quà của “cháu trai”, không có thứ gì nghiêm chỉnh nổi.
Phó Sâm vừa từ phòng tắm đi ra thì thấy Hà Thanh Hà mặt đỏ bừng đang ngồi trên giường, trước mặt là một hộp quà.
Hắn bước tới, xoa nhẹ lên gò má ửng hồng của Hà Thanh Hà, hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà đưa cho hắn xem, mách lẻo: “Giám đốc Tần tặng đấy.”
Bình thường Phó Sâm luôn cùng Hà Thanh Hà chê bai Tần Khải Phàm, lần này hắn chỉ hơi nhướng mày, rồi nói: “Không cần cái này.”
Hà Thanh Hà: “?” Giọng điệu tự tin này là sao đây?
Phó Sâm cúi xuống, bế bổng Hà Thanh Hà đặt lên giường, nghiêng người đè lên.
Sau một đêm trải nghiệm thực tế, Hà Thanh Hà phải thừa nhận, quả thực Phó Sâm không hề khoác lác chút nào.
Hết chương 128.