Chương 129. Hậu trường và tập ngoại truyện
Trước đó Hà Thanh Hà và Phó Sâm từng có chút tranh cãi vì chuyện chụp tạp chí, sau đó Hà Thanh Hà dứt khoát từ chối, cậu đàn em cũng bình thản chấp nhận.
Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.
Phó Sâm rất hiểu tính anh, sợ anh thấy áy náy với đàn em nên phải làm tư tưởng trước.
“Em đừng cảm thấy từ chối đàn em là mắc nợ cậu ta, em có phải đang nghĩ cách bù đắp không?”
Nghe Phó Sâm hỏi vậy, Hà Thanh Hà chột dạ quay đi chỗ khác.
Phó Sâm nói tiếp: “Cậu ta nhờ em giúp, em từ chối là chuyện bình thường, không nợ nần gì hết.”
Hà Thanh Hà quả thật có ý muốn bù đắp cho đàn em, anh định làm cầu nối giúp cậu ta liên hệ với An Duy và Dương Minh Viễn, nhưng nghe Phó Sâm nói vậy thì thôi.
Nếu đàn em có nhu cầu, cậu ta sẽ tự mở lời.
Hà Thanh Hà tưởng chuyện đến đây là kết thúc, dù anh còn lưu luyến, nhưng bữa tiệc nào cũng sẽ tàn, đến lúc phải thật sự nói lời tạm biệt chương trình rồi.
Nhưng Phó Sâm lại để bụng, hắn biết Hà Thanh Hà nhớ nhung chương trình, nên muốn giảm bớt cảm giác trống trải và mất mát trong lòng cậu.
Vài hôm sau, hắn gọi Hà Thanh Hà vào phòng chiếu, nói: “Anh xin đạo diễn chương trình một món quà, mình cùng xem đi.”
Hà Thanh Hà tò mò hỏi: “Quà gì vậy?”
Phó Sâm đáp: “Xem rồi sẽ biết.”
Hai người cùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng chiếu, nhìn màn hình trước mặt.
Trên màn hình là họ đang ghi hình chương trình.
Hà Thanh Hà hỏi: “Là hậu trường à?”
Lúc này Phó Sâm mới đáp: “Cũng gần như vậy, là bản đạo diễn cắt riêng.”
Hà Thanh Hà tiếp tục xem.
Đầu tiên là đoạn của phần giới thiệu, khi đó quay tại nhà, mọi người đều thấy cuộc sống của bọn họ giống với hình tượng bá tổng kiều thê.
Trên màn hình, Hà Thanh Hà ngủ quên trong thư phòng, Phó Sâm bế anh về phòng ngủ.
Bản phát sóng chính thức cũng có đoạn này, nhưng thời lượng ngắn hơn, Phó Sâm đưa người vào phòng là hết.
Còn trong bản hậu trường, sau khi đặt Hà Thanh Hà lên giường, Phó Sâm không rời đi ngay, hắn quay lưng về phía ống kính, chống tay bên người Hà Thanh Hà rồi bất động.
Ống kính chỉ quay được tấm lưng của Phó Sâm, không thấy mặt hắn, cũng không biết hắn đang làm gì với Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà quay đầu hỏi Phó Sâm: “Lúc đó anh đang làm gì vậy?”
Phó Sâm mím môi đáp: “Không làm gì cả.”
Hiển nhiên đạo diễn và Hà Thanh Hà đều không tin, nếu không đã chẳng ghép đoạn này vào. Hà Thanh Hà gặng hỏi: “Anh ở lại lâu như vậy, chẳng lẽ thực sự không làm gì?”
Phó Sâm khoanh tay, mặt không cảm xúc nói: “Thật sự không làm gì, chỉ nhìn em thôi.”
Hà Thanh Hà kinh ngạc: “Nhìn lâu vậy á?”
Phó Sâm “ừ” một tiếng, không giải thích thêm.
Thật ra khi đó hắn đang cố kiềm chế, hắn có h*m m**n, rất muốn gọi Hà Thanh Hà dậy để gần gũi, nhưng lại không nỡ đánh thức anh, hơn nữa còn phải tuân thủ lịch “nộp thuế”.
Khi đó chẳng khác gì bị mê hoặc, nhất định phải là mỗi tuần một lần, giờ nghĩ lại đúng là hành hạ chính mình.
Hà Thanh Hà quan sát sắc mặt Phó Sâm, bản năng cảm thấy không đơn giản như hắn nói, nhưng hắn sống chết không chịu khai thật, Hà Thanh Hà đành thôi.
Tiếp theo là đoạn Phó Sâm đi công tác, giữa chừng gọi điện báo lịch trình cho Hà Thanh Hà.
Trong bản chính thức, đoạn này thể hiện sự tình cảm giữa họ, còn bản cắt của đạo diễn thì đặc tả màn hình điện thoại của Hà Thanh Hà.
Thấy trong ghi chú điện thoại anh ghi rõ Phó Sâm sẽ gọi điện vào tám giờ rưỡi tối các ngày thứ ba, thứ tư và thứ bảy, mỗi lần trước khi Phó Sâm gọi, anh đều ngồi trong phòng khách trước nửa tiếng, chờ đợi tiếng chuông báo thức reo.
Giờ nhìn lại cảnh đó, Hà Thanh Hà thầm nghĩ, bảo sao Friz nói anh giống nhân viên, cái dáng vẻ chờ Phó Sâm gọi điện chẳng khác gì đang đợi sếp kiểm tra.
Lần này đến lượt Phó Sâm hỏi Hà Thanh Hà: “Lúc ở nhà một mình em cứ như vậy à?”
Lạnh lẽo, trống rỗng, như không có linh hồn.
Hà Thanh Hà mỉm cười đáp: “Giờ thì không vậy nữa.”
Phó Sâm đặt tay mình lên mu bàn tay Hà Thanh Hà, nhẹ nhàng an ủi anh.
Hà Thanh Hà mỉm cười dịu dàng: “Em đã ổn rồi.”
Đoạn này kết thúc, tiếp theo là cảnh chương trình bắt được “ngày nộp thuế”.
Phó Sâm trong màn hình hỏi: “Chỗ em hay chỗ anh?”
Hà Thanh Hà đáp: “Có người nhìn, không tiện lắm, đợi họ đi đã.”
Một giây sau, màn hình tối đen, Hà Thanh Hà ngoài đời khựng lại một chút mới nhận ra là Phó Sâm trong màn hình đã tắt camera.
Lát sau, bóng hai người xuất hiện trên hành lang khác, vừa đi vừa tắt hết camera, cho đến khi vào sâu bên trong biệt thự.
Hà Thanh Hà im lặng, Phó Sâm cũng im lặng. Hà Thanh Hà xoa trán nói: “Thì ra lại lộ liễu như vậy.”
Đến đứa ngốc cũng biết họ định làm những chuyện không tiện cho người ta xem, tắt camera chẳng khác nào bịt tai trộm chuông cả.
Lúc này Hà Thanh Hà đã bắt đầu thấy xấu hổ rồi, ai ngờ sau đó còn ngại hơn.
Cảnh quay chuyển sang lúc họ đến Tây Nam, Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngủ nhà sàn, thực ra hôm đó cả hai ngủ chung.
Hôm sau ekip định lén quay cảnh hai người chung giường nhưng bị trợ lý Hoàng ngăn lại.
Nhưng không sao, họ vẫn quay được cảnh các trợ lý của Phó Sâm tập hợp từ sáng sớm, chuẩn bị đến nhà sàn, lại bị báo là phải đợi thêm, tổng tài còn chưa sẵn sàng.
Mỗi ngày Phó Sâm đều thức dậy đúng bảy giờ, hôm nay lại trễ, lý do không cần nói cũng hiểu.
Hà Thanh Hà kinh ngạc nói với Phó Sâm: “Đạo diễn Từ cứ như thám tử vậy, cả mấy chi tiết này cũng muốn bới ra à?”
Lúc đó anh còn tưởng đã qua mặt được chương trình, không ngờ đạo diễn Từ lại đi đường vòng, nhất quyết phải chứng minh hai người họ đã lén ngủ với nhau.
Trên màn hình, hình ảnh chuyển cảnh, cắt đến phần họ ra biển.
Từ sáng sớm, ống kính đã chờ sẵn ở một hành lang khách sạn, một lúc sau cửa phòng mở ra, Phó Sâm từ bên trong bước ra, trước tiên nhìn trái ngó phải, xác nhận không có ai mới nhấc chân rời khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình đều bị camera theo sát, cho đến khi hắn đến trước cửa một căn phòng khác, mở cửa chui vào.
Trước giờ Phó Sâm luôn quang minh chính đại, giờ lại có hành động lén lút như vậy.
Cùng lúc đó, ngoài màn hình có hai giọng nói vang lên.
Một người hỏi: “Quay được chưa?”
Người kia đáp: “Quay được rồi.”
“Lúc công khai thì nói ngủ riêng để không làm phiền nhau, thế mà sau lưng lại nóng lòng muốn ngủ chung.”
Hà Thanh Hà vừa nghe liền nhận ra đó là giọng của đạo diễn Từ.
Anh ôm mặt nói: “Vậy nghĩa là khi bọn mình tưởng họ không biết chuyện thì thực ra họ đã biết hết rồi đúng không?”
Nghe thì có vẻ hơi rối nhưng sự thật đúng là như thế.
Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Biết thì biết thôi, dù sao cũng không cho vào bản chính.”
May mà đạo diễn Từ nương tay, không đem mấy cái này phát sóng cho toàn quốc xem, nhưng những đoạn ngượng chết người ấy đều bị ông ta gom hết lại, làm thành một bản hậu trường riêng.
Cảnh hai người cãi nhau ở phim trường, cảnh cùng ngã xuống giường, còn có ở thư viện lúc họ quên tắt mic.
Màn hình tối đen.
Phó Sâm: “Lại nói mấy lời không nên nói rồi.”
Hà Thanh Hà: “Vậy thì anh phạt em đi.”
Tiếp theo vang lên tiếng động kỳ quái, giữa âm thanh sột soạt xen lẫn cả tiếng nước.
Hà Thanh Hà ngoài đời không chịu nổi nữa, ôm đầu bịt tai, ngã vật ra sô pha.
Trời ơi, đó là tiếng hôn hả?
Thì ra nhìn từ góc độ người ngoài, những việc họ làm lại lộ liễu đến thế.
Hà Thanh Hà đau khổ nói: “Xấu hổ chết đi được, em không dám xem nữa.”
Phó Sâm bình thản tắt video, nghiêm túc nói: “Có thể giữ lại làm kỷ niệm, năm mười năm sau mang ra xem lại.”
Hà Thanh Hà lộ ra vẻ mặt như chết không còn gì nuối tiếc, tha cho anh đi mà.
Anh hiểu Phó Sâm cố ý xin đoạn video từ đạo diễn Từ là vì biết anh luyến tiếc chương trình nên muốn tặng anh một món quà kỷ niệm.
Hà Thanh Hà từ từ trườn qua, dán vào cánh tay Phó Sâm, nói: “Mong là năm năm sau lôi ra xem lại, cảm giác xấu hổ sẽ ít đi một chút.”
Phó Sâm ôm lấy anh.
Hà Thanh Hà nhếch môi cười: “Như vậy là đủ rồi.”
Chương trình đã kết thúc, chuyến đi ngắn ngủi này đã để lại một dấu ấn đậm nét trong cuộc đời anh, có được một cái kết trọn vẹn, anh rất mãn nguyện.
Lúc này, Phó Sâm nói: “Em thấy đủ nhưng đạo diễn Từ thì chưa.”
Hà Thanh Hà nghe vậy chớp mắt.
Phó Sâm nói: “Sau khi đưa video cho anh, đạo diễn Từ bảo anh nhắn với em, chương trình sắp quay ngoại truyện rồi, mình có thể chuẩn bị trước.”
Hà Thanh Hà: “???”
x
Diễn đàn thảo luận tập ngoại truyện của .
Bài gốc: “Chương trình thực tế sẽ phát sóng tập ngoại truyện vào 8 giờ tối, diễn đàn này là nơi thảo luận trực tiếp theo thời gian thực, trong lúc phát sóng vui lòng không đăng bài mới, bài vi phạm sẽ bị quản trị viên xóa.”
Bình luận 1: “Aaaa, cuối cùng cũng có tập ngoại truyện, háo hức quá.”
Bình luận 2: “Xem hết rồi mà chưa thấy đã, còn muốn xem tiếp, giờ có rồi thật là tuyệt vời.”
Bình luận 3: “Không ngờ còn có hậu mãi, ngồi đợi thôi.”
Bình luận 4: “Không biết tập ngoại truyện là chủ đề gì, có phải là chiếu mấy cái sinh hoạt hằng ngày của khách mời không nhỉ.”
Bình luận 5: “Sinh hoạt thường ngày đã chiếu nhiều rồi, theo phong cách của chương trình thì biết đâu lại bày trò gì nữa.”
…
Bình luận 100: “100 dậm chân cái.”
Bình luận 101: “Chưa chiếu mà đã 100 bình luận rồi, mấy người đúng là lắm chuyện thật.”
Bình luận 102: “Chiếu rồi chiếu rồi! Kích động quá!”
Bình luận 103: “Nhạc mở đầu quen thuộc, muốn rớt nước mặt dị chòi, lại được thấy tám người đứng cùng nhau, tôi sắp khóc thật rồi.”
Bình luận 104: “Aaaa, tám người đều ổn cả. Đại minh tinh An Duy đã trở lại, trông tự tin hơn trước nhiều, kéo theo cả Dương Minh Viễn bên cạnh cũng như trẻ ra. Thầy Nghiêm với thầy Tả vẫn hiền như cục bột, nhìn mấy người kia như nhìn con trai, đáng yêu ghê. Bác sĩ Nhiếp cắt tóc ngắn rồi, trông gọn gàng hẳn, còn Ngô Kỳ sao lại béo lên vậy, dạo này ăn gì thế, quên mình là người mẫu à!!! Em bé Tiểu Hà vẫn vô cùng xinh đẹp! Đẹp nhất thế giới luôn ấy!”
Bình luận 105: “Ghê thật, mới đó đã viết được cả bài văn ngắn.”
Bình luận 106: “Ái chà, lúc mới xem chương trình là mùa xuân hè, giờ đã sang đông rồi, coi họ đều mặc đồ dày kìa.”
Bình luận 107: “Cười chết, ngay cả Hà Thanh Hà cũng mặc áo phao, chỉ có Phó Sâm vẫn giữ phong độ như thường, mỗi cái áo măng tô.”
Bình luận 108: “Mấy người biết gì, tổng tài bá đạo là động vật máu lạnh không có nhiệt độ.”
Bình luận 109: “Lạnh quá…”
Bình luận 110: “Tiểu Hà đáng yêu quá, mặc áo phao lông xù cũng xinh, đứng cạnh An Duy nhìn như tranh vậy.”
Bình luận 111: “? Dẫn An Duy nhà họ Dương đi nè, đừng có ghép đôi lung tung.”
Bình luận 112: “Thế mà gọi là ghép đôi à??? Tôi chỉ đơn giản thấy hai người đẹp cùng khung hình thì càng đẹp thôi.”
Bình luận 113: “Không hổ là show cãi nhau, chuyện này cũng cãi được, tức ghê, lỡ mất bình luận thứ 111 rồi.”
Bình luận 114: “Đừng lắm lời nữa, Hướng Tiểu Hoa công bố luật chơi rồi.”
Bình luận 115: “Tôi nghe không hiểu luật chơi, cái này là làm gì vậy.”
Bình luận 116: “Hoán đổi cuộc sống, như tên gọi thôi, tức là mọi người đổi vai trò trong cuộc sống cho nhau ấy.”
Hết chương 129.
Nghe thôi đã thấy thú zị rồi :)))))