Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 16

Chương 16

Thông thường, trong suốt quá trình đó, Phó Sâm và Hà Thanh Hà ít khi nói chuyện với nhau.

Nhưng lần này, hắn lại hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Hà Thanh Hà không tiện nói thật là mình vẫn còn nghĩ đến hoạt động trúng thưởng, chỉ có thể mím môi lắc đầu.

May là Phó Sâm rất tôn trọng cảm xúc của anh, thấy anh có vẻ không tập trung cũng không làm phiền, ngược lại còn giúp anh xoay người, thoải mái tựa đầu vào gối.

Xong việc, Phó Sâm cũng không vội rời đi, mà nằm cạnh Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà liếc nhìn điện thoại trên đầu giường, bình tĩnh nói: “Cũng muộn rồi.”

Ý là muốn đi ngủ.

Phó Sâm giơ tay xoa giữa hai lông mày, trả lời bằng giọng mũi: “Ừm.”

Miệng thì đồng ý, nhưng người vẫn không có ý định rời đi.

Hà Thanh Hà mở to mắt, nằm bên cạnh Phó Sâm, vai kề vai, lặng lẽ đếm cừu trong đầu. Đếm đến con thứ năm mươi, anh ngồi dậy, vươn người qua gối của Phó Sâm để lấy đồ ở đầu giường bên kia.

Phó Sâm ngẩng đầu, chỉ kịp thấy làn da trắng lóa lướt qua trước mắt mình.

Hà Thanh Hà tìm được kính của Phó Sâm, dùng ngón tay móc lại rồi nhẹ nhàng đeo lên cho hắn.

Tầm nhìn mờ mịt bỗng chốc trở nên rõ ràng. Lúc này, Phó Sâm có thể thấy rõ khuôn mặt ửng đỏ của Hà Thanh Hà cùng hàng mi dày rậm.

Lông mi dài như quạt khẽ rung, như muốn che đi ánh mắt đang dao động.

Hà Thanh Hà dịu giọng, dùng kiểu nói chuyện dỗ dành trẻ con: “Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”

Phó Sâm nói: “Vậy em ngủ đi.”

Hà Thanh Hà muốn hỏi “Anh không đi à?” nhưng lại không dám nói ra, sợ giống như đang đuổi người, chỉ đành thất vọng nằm xuống lại, nhìn trần nhà ngẩn người.

Không biết đã có bao nhiêu người chia sẻ bài viết của anh, tài khoản tăng bao nhiêu lượt theo dõi, thứ hạng trên hot search có tụt xuống không.

Hà Thanh Hà rất giỏi ngẩn ngơ, thường xuyên nhìn chằm chằm vào một chỗ mà thả hồn đi nơi khác, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Mà trùng hợp là, Phó Sâm cũng có lúc như vậy.

Dùng thuật ngữ máy móc mà nói, là “treo máy”.

Hai người nằm trên giường, mỗi người đều thả lỏng tâm trí, yên tĩnh hòa hợp. Không biết qua bao lâu, Phó Sâm nhấn nút khởi động lại, ngồi dậy từ trên giường.

Ánh mắt Hà Thanh Hà lấy lại tiêu điểm, nhìn theo Phó Sâm rời giường.

Vì phép lịch sự, Hà Thanh Hà cũng bước xuống, tiễn Phó Sâm ra đến cửa.

Phó Sâm không vội đi, quay lại bình tĩnh nói với Hà Thanh Hà: “Tuần sau phải đi ghi hình chương trình.”

Hà Thanh Hà hiểu ý hắn, nói: “Anh lập danh sách cho em, em sẽ chuẩn bị theo.”

Nếu có thể, Phó Sâm sẽ làm bảng biểu cho mọi khía cạnh cuộc sống, rõ ràng, tiện lợi.

Phó Sâm nói: “Không cần, sẽ có người đến xử lý, em chỉ cần nói yêu cầu thôi.”

Phó Sâm luôn có thể sắp xếp mọi việc chu đáo, Hà Thanh Hà gật đầu, bình tĩnh dặn dò: “Ừ, anh cũng đừng làm việc quá sức.”

Phó Sâm cần dành thời gian cho show thực tế, chắc chắn sẽ làm chậm tiến độ công việc khác.

Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà một cái, nói: “Chúc ngủ ngon.”

Hà Thanh Hà mỉm cười: “Ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon” là lời chúc dịu dàng và đẹp đẽ nhất vào ban đêm. Gần như mỗi tối, Hà Thanh Hà và Phó Sâm đều chúc nhau ngủ ngon, chỉ riêng tối nay, lời chúc lại có phần vội vã hơn.

Hà Thanh Hà nhìn theo Phó Sâm cho đến khi hắn khuất bóng nơi góc hành lang, dần hòa vào bóng tối, rồi mới quay vào phòng.

Anh bình thản đóng cửa lại. Khi tiếng “cạch” của ổ khóa vừa vang lên chưa kịp tan hẳn, thân hình Hà Thanh Hà đã di chuyển về phía đầu giường.

Anh cầm lấy điện thoại, dựa vào giường, mở ứng dụng lên xem số lượt chia sẻ.

Hà Thanh Hà trợn to mắt.

Trời đất, chỉ trong thời gian hai người “sống như vợ chồng”, số lượt chia sẻ lại tăng lên không ít.

Mẫu số ngày càng lớn, tử số chỉ có một trăm, cơ hội trở nên vô cùng mong manh.

Hà Thanh Hà rất muốn tăng thêm số tiền và số người trúng thưởng, nhưng làm vậy sẽ gây rắc rối cho chương trình và các khách mời khác.

Anh mím môi, từ bỏ ý định đó.

Chuyện quay số trúng thưởng đã vượt khỏi vòng bạn bè, còn bị đẩy lên hot search. Trang cá nhân của Hà Thanh Hà đón một làn sóng người theo dõi mới, dĩ nhiên cũng có không ít anti-fan.

Có người chửi anh khoe của, thậm chí tag cảnh sát mạng tố cáo anh th*m nh*ng hối lộ.

Hà Thanh Hà không hiểu, mình đâu có làm quan chức, liên quan gì đến th*m nh*ng?

Anti trên mạng mắng rất khó nghe, nói anh có tiền là nhờ “bán mông”, còn khen kỹ năng “l**m” của anh thượng thừa, nói năng có vẻ rất chi tiết, vừa nghe đã biết xem không ít phim người lớn.

Bình luận bên ngoài còn có fan giúp báo cáo nên nhanh chóng bị xóa. Nhưng hộp thư riêng của Hà Thanh Hà thì không may mắn như vậy, đầy ắp tin nhắn rác.

Rất nhiều người chửi anh, trong đó có cả những người xin tiền.

“Em là sinh viên, cho em hai trăm nghìn đi.”

Loại này là nói thẳng. Còn có những lời lẽ vòng vo hơn.

“Con tôi ba tuổi, mắc bệnh nan y, đang nằm ICU, mỗi ngày tốn mười ngàn, nhà tôi bán cả nhà cũng không đủ tiền viện phí. Tôi thật sự không còn đường nào, nếu không có tiền chữa trị thì chỉ có thể ôm con nhảy sông, xin người tốt giúp mẹ con tôi với, số tài khoản ngân hàng của tôi là: ×××××”

Hà Thanh Hà dù sao cũng là dân mạng kỳ cựu, từng tham gia công việc từ thiện của gia đình, đã thấy qua những lời cầu cứu thực sự. Anh biết rõ những tài khoản không xác minh gửi số tài khoản trên mạng xã hội đều là lừa đảo.

Mấy chuyện lộn xộn đó, anh chẳng để tâm. Hà Thanh Hà tắt thông báo tin nhắn riêng, quay ra xem phần bình luận bên ngoài.

Cũng có không ít cư dân mạng dễ thương, thấy bài viết rút thăm trúng thưởng nổi lên, liền tích cực quảng bá cho chương trình .

“Show này hay lắm đó, đã nhấn vào thì xem thử đi~”

“Chủ bài viết là Hà Thanh Hà, là khách mời chương trình đó, cậu ấy với chồng ngọt ngào lắm luôn, xem đi không hối hận!”

“Cố lên cố lên! Tổng tài và vợ yêu cố lên nha!”

Khóe môi Hà Thanh Hà cong lên, cơ thể thả lỏng, để mình ngã vào chiếc chăn mềm mại.

Vừa nãy Phó Sâm còn ở đây, chăn gối mang theo mùi gỗ quen thuộc, hậu hương đậm đà và trầm ổn, tinh tế bao bọc lấy anh.

Cảm giác như mình đang ngâm mình trong thùng gỗ sồi đựng rượu vang ủ lâu năm, mùi hương ngào ngạt nơi chóp mũi khiến người ta chếnh choáng, đầu óc cũng thả lỏng một cách tuyệt đối.

Hà Thanh Hà cầm điện thoại, thoải mái chui vào trong chăn, nằm xem bình luận đến tận nửa đêm.

×

Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà tất nhiên lại dậy trễ.

Khi anh đến công ty thì đã là buổi chiều. Vừa bước vào khu làm việc bên ngoài, lập tức bị nhân viên vây quanh.

“Anh Hà chịu chơi thật đấy.”

Mắt ai nấy đều sáng rỡ, nhìn Hà Thanh Hà: “Quà của Phó tổng tặng đẹp lắm luôn, sau này nhớ thường xuyên khoe ân ái như vậy nhé, bọn em thích xem lắm!”

Lên show thực tế thì chính là vậy, mọi nhất cử nhất động trên truyền thông đều bị đồng nghiệp quan tâm, thậm chí còn nhận được phản hồi trực tiếp ngoài đời.

Ai mà ngại ngùng một chút là không chịu nổi đâu.

“Tụi em đều share bài rút thăm đó, nếu được trúng thì tốt biết mấy.”

“Thôi đi, mấy vạn lượt chia sẻ rồi, với cái vận may của bạn thì không có cửa đâu.”

Mọi người rôm rả trò chuyện, Hà Thanh Hà chỉ đành nói: “Dù có trúng hay không, tôi cũng phát bao lì xì cho mọi người, vậy được chưa?”

Tất cả lập tức reo hò vui mừng.

Nhân viên phụ trách truyền thông tên Lâm Hân Lộ, là người lần trước đã nói muốn Hà Thanh Hà nhân lúc lên show thì quảng cáo cho công ty. Giờ thấy vụ rút thăm hot dữ dội, cô càng thêm tiếc nuối: “Hà tổng à, cả hot search mà cũng có rồi, lượt truy cập lớn như vậy. Dù không quảng cáo công ty thì anh cũng nên đăng vài tấm ảnh selfie đi chứ!”

Chỉ riêng khuôn mặt của Hà Thanh Hà thôi cũng đủ thu hút một đống fan rồi.

Hà Thanh Hà cười cười: “Tôi cũng không ngờ lại được chú ý đến vậy, hot search là bên chương trình lo mà.”

Ý là: không liên quan đến tôi đâu nhé.

Lâm Hân Lộ kéo tay Hà Thanh Hà, nghiêm túc nói: “Tôi không chịu nổi nữa rồi, để tôi ra tay đi, tôi tìm đội seeding cho anh.”

Đây là lần thứ hai cô đề cập chuyện này, Hà Thanh Hà vẫn từ chối: “Thật sự không cần đâu. Việc tôi tham gia show chỉ là ngẫu nhiên thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Anh vỗ vai cô, cười dịu dàng, “Với lại cũng có người giúp tôi lo mấy chuyện đó rồi.”

Sáng nay tỉnh dậy, anh phát hiện toàn bộ những lời bôi nhọ và chửi bới mình trên mạng đều biến mất, y hệt lần trước bị đào chuyện gia thế.

Chắc là Phó Sâm ra tay.

Lâm Hân Lộ nhìn Hà Thanh Hà đầy bất lực. Hà tổng của họ tuy tính khí cực tốt, nhưng đã quyết gì là không thay đổi, cô cũng không dám làm gì khi chưa được anh đồng ý, đành tiếc nuối bỏ qua.

Hà Thanh Hà đi vào văn phòng, gọi Lý Chinh vào: “Tôi sắp đi quay chương trình vào tuần sau, khoảng thời gian này không ở công ty, bên này nhờ anh trông nom giúp.”

Lý Chinh trầm ngâm một lát rồi nói: “Giám đốc Hà, hay là tôi theo anh đi quay chương trình luôn đi.”

Hà Thanh Hà ngẩn ra, sau đó bật cười: “Anh theo tôi làm gì chứ?”

Lý Chinh không có vẻ gì là đùa, nói: “Bên đó chắc chắn cần người quản lý. Diễn viên đi quay phim còn có trợ lý đi theo mà.”

Hà Thanh Hà nói: “Tôi đâu phải diễn viên.” Anh nhẹ nhàng nói tiếp: “Công ty có thể không có tôi, nhưng không thể không có anh. Tôi cần anh ở đây trấn giữ.”

Lý Chinh còn định nói gì đó, nhưng bị Hà Thanh Hà ngắt lời: “Quyết định vậy đi.” Nói xong, anh cười trấn an cấp dưới: “Đừng lo, anh Phó chắc chắn có mang theo trợ lý, tôi bám theo anh ấy là được.”

Lâm Hân Lộ không thay đổi được quyết định của Hà Thanh Hà, Lý Chinh cũng thế. Đành phải giống nhau, từ bỏ việc đi theo quay chương trình, chuyển sang thảo luận các công việc cần xử lý trong thời gian Hà Thanh Hà vắng mặt.

×

Hoạt động trúng thưởng của Hà Thanh Hà diễn ra vào ngày hôm sau, rút đúng một trăm người, mỗi người được tám trăm tệ.

Trước đó có người nghi ngờ tính minh bạch của sự kiện, đến lúc công bố kết quả thì lại quay sang nói là có “tay trong”, danh sách trúng thưởng đã được sắp đặt từ trước.

Dù là Hà Thanh Hà hay fan của chương trình cũng đều lười đáp trả, dù sao sự kiện cũng đã kết thúc trọn vẹn, nhưng ảnh hưởng để lại thì rất lớn.

Chủ yếu là vì điều đó càng củng cố hình tượng “con nhà tài phiệt” của Hà Thanh Hà và Phó Sâm.

Mọi người đều tin họ là nhà hào môn. Tám vạn tệ không phải số tiền lớn với người có tiền, nhưng thái độ của Hà Thanh Hà trong suốt sự kiện, cùng những lời đáp lại dân mạng cho thấy anh là người phóng khoáng và có giáo dưỡng.

Cộng thêm mấy thông tin từng bị đào ra trước đó và bộ đồ ăn sứ Phó Sâm tặng anh, chẳng còn ai nghi ngờ về độ giàu có của họ nữa.

Việc này lại khiến cả hai thêm một lần “nóng” lên.

Ai cũng thích hóng cuộc sống hôn nhân hào môn, nên càng kỳ vọng vào chương trình.

Những người bị thu hút bởi sự kiện rút thăm liền đi xem trailer chương trình, xem xong còn cảm thấy chưa đủ, la làng: “Gì mà ít vậy? Phần sau đâu rồi? Mau chiếu tiếp đi!”

Mức độ mong chờ cho tập đầu tiên của đang lên đến cực điểm. Mỗi ngày đều có người vào trang chính của chương trình để lại bình luận.

“Khi nào chiếu tập đầu tiên, nhanh lên nhanh lên!”

“Tôi ra lệnh các người chiếu ngay tập mới ngay, nếu không chiếu, tôi sẽ quỳ xuống xin các người QAQ!”

Thực ra tập đầu tiên vẫn chưa quay, ngày mai mới bắt đầu lên đường đến địa điểm ghi hình.

Hà Thanh Hà đang kiểm tra hành lý trong phòng khách. Đúng như lời Phó Sâm nói, đã có người đến giúp họ thu dọn và đóng gói, mấy vali lớn được gửi đi trước, hiện đang trên đường vận chuyển. Họ chỉ mang theo hai vali nhỏ.

Hà Thanh Hà từng học đại học ở nước ngoài, nên không thấy lạ lẫm khi xa nhà. Phó Sâm thì càng khỏi nói, công tác như cơm bữa, vốn không cần lo gì cả. Nhưng Hà Thanh Hà vẫn không nhịn được mà kiểm tra xem có thiếu gì không.

Cậu nhìn hai chiếc vali, không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào. Có chút giống hồi tiểu học chuẩn bị đi dã ngoại, một mặt cảm thấy dậy sớm thật phiền, một mặt lại thấy hồi hộp mong chờ.

Tập đầu tiên được ghi hình ở một khu du lịch ngoài tỉnh, ekip chương trình không tiết lộ bất kỳ thông tin gì, ngay cả hình thức nhiệm vụ cũng không ai biết. Đến lúc đó sẽ có bốn cặp khách mời cùng một MC, tổng cộng chín người cùng tham gia, chẳng ai đoán được sẽ xảy ra những chuyện gì.

Hà Thanh Hà nhìn chăm chú hai chiếc vali nhỏ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng bước vào phòng, rút ra từ ngăn kéo một món đồ màu vàng nhạt, kẹp dưới cánh tay rồi cẩn thận quay lại phòng khách.

Anh bước tới bên cạnh chiếc vali, mím môi, cẩn trọng liếc nhìn xung quanh để xác nhận không có ai, lúc này mới mở vali ra, nhét món đồ màu vàng vào trong.

Nghe nói mấy chương trình thực tế rất hay có phân đoạn nấu ăn, chiếc tạp dề này… chắc sẽ có lúc dùng đến nhỉ.

Hà Thanh Hà cất tạp dề vào hành lý, đứng dậy định quay về phòng. Vừa bước vào hành lang thì liền chạm mặt Phó Sâm.

Hà Thanh Hà lập tức dừng lại, nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, nở một nụ cười dịu dàng với hắn: “Ngày mai phải đi sớm, sao anh còn chưa nghỉ ngơi?”

Hôm nay không phải ngày nộp thuế, hai người mỗi người một phòng.

Phó Sâm chăm chú nhìn anh, nói: “Em vừa nói ra điều anh định nói.”

Hà Thanh Hà ngẩn ra một chút, lập tức hiểu ánh mắt của Phó Sâm đang ám chỉ điều gì, liền mỉm cười nói: “Anh đến gọi em đi ngủ đúng không?”

Vốn dĩ người hay thức khuya dậy muộn chính là Hà Thanh Hà.

Phó Sâm gật đầu: “Đi ngủ đi, sáng mai anh gọi em.”

Hà Thanh Hà rất muốn nói rằng anh đã đặt báo thức rồi, chắc chắn sẽ dậy đúng giờ, nhưng lại không dám chắc chắn lắm, đành nói: “Vậy sáng mai gặp lại.”

Nói xong, anh tiếp tục bước về phía phòng mình.

Phó Sâm nhìn theo dáng vẻ vội vã rời đi của anh, hắn men theo lối Hà Thanh Hà vừa đi, tiến vào phòng khách.

Ở đó, hai chiếc vali đang lặng lẽ nằm sát cạnh nhau.

Phó Sâm đẩy gọng kính, quan sát hai chiếc vali một lúc rồi khom người ngồi xuống, kiểm tra ổ khóa số trên vali.

Một trong hai chiếc rõ ràng vừa bị ai đó mở qua.

Hắn đưa tay, mở khóa rồi kéo dây kéo, từ lớp ngoài cùng rút ra một mảnh vải dài mềm mại.

Miếng vải có màu vàng nhạt, còn tươi sáng hơn cả lông tơ của chim non mới nở, nổi bật đến mức khiến sắc mặt Phó Sâm tối sầm.

Hết chương 16.

Bình Luận (0)
Comment