Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 24

Chương 24

Hà Thanh Hà và Phó Sâm bước lên sân khấu, nhân viên đưa cho mỗi người hai tấm bảng, trên ghi số 1 và 2.

Hai người họ vẫn bình thản như thường. Một người mặt không biểu cảm, lạnh lùng xa cách, người còn lại thì mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng thong dong, tóm lại là chẳng ai trông có vẻ hồi hộp.

Tất cả mọi người bên dưới đều nghĩ họ sẽ thua.

Cặp bá tổng kiều thê tuy có vẻ ân ái hài hòa, nhưng CP Cam Đường đã nổi tiếng bao lâu nay, tình cảm tuyệt đối không phải giả.

Quảng Quân và Nhĩ Đông yêu nhau từ thời học sinh rồi mới kết hôn, cả cặp đôi diễn viên đã kết hôn mười năm là Tả Văn Phong và Nghiêm Trung Triết cũng không tự tin đọ lại độ ăn ý với bọn họ.

Dù kết quả không có gì bất ngờ, mọi người vẫn muốn xem bá đạo tổng tài sẽ trả lời thế nào, hứng thú dạt dào nhìn lên sân khấu.

Hướng Bội Lôi cầm trong tay bộ câu hỏi, mỉm cười: “Hai người chuẩn bị xong chưa?”

Hà Thanh Hà gật đầu.

Hướng Bội Lôi nháy mắt với Hà Thanh Hà, đôi mắt được trang điểm ánh nhũ lấp lánh. Hà Thanh Hà còn đang thắc mắc ý nghĩa của hành động này thì đã nghe thấy câu hỏi đầu tiên.

“Nếu phát hiện người yêu có một bí mật mà bạn không biết, bạn sẽ làm gì?”

“1 là truy hỏi, 2 là giả vờ không biết.”

Hà Thanh Hà gần như không cần suy nghĩ, lập tức giơ thẻ. Bên cạnh, Phó Sâm cũng gần như đồng thời giơ bảng.

Hướng Bội Lôi: “Cả hai đều chọn 2, được một điểm.”

Nói xong, Hướng Bội Lôi nhìn hai người.

Hà Thanh Hà nghi hoặc quay sang nhìn Hướng Bội Lôi, dùng ánh mắt để hỏi: “Không tiếp tục nữa sao?”

Hướng Bội Lôi sững người, hơi khựng lại một chút, nói: “Hai người không có gì muốn chia sẻ thêm à?”

Hà Thanh Hà lắc đầu, Phó Sâm cũng nói: “Không có.”

Hướng Bội Lôi: “…”

Câu hỏi có nhiều khía cạnh để bàn như vậy, lại không nhân cơ hội nói thêm gì sao.

Ban nãy Quảng Quân và Nhĩ Đông rất biết nắm bắt thời cơ, mỗi câu hỏi đều tranh thủ châm chọc hay bình luận một chút, vừa tăng tính giải trí cho chương trình, vừa thể hiện quan điểm cá nhân, góp phần hút fan.

Ai ngờ Phó Sâm và Hà Thanh Hà lại hoàn toàn im lặng.

Hướng Bội Lôi đành chủ động dẫn dắt: “Có người nói rằng giữa người yêu với nhau cần phải thành thật, có người lại nói cần tôn trọng sự riêng tư của nhau, dù thân mật đến đâu cũng phải có giới hạn. Hai người nghĩ sao về quan điểm này?”

Phó Sâm mở lời trước, giọng bình tĩnh: “Tôi không có bí mật, điều đó đã thể hiện rõ thái độ của tôi.”

Hướng Bội Lôi mỉm cười cổ vũ: “Tức là tổng tài rất thẳng thắn rồi.” Cô quay sang Hà Thanh Hà hỏi: “Còn ngài Hà thì sao?”

Cô tinh nghịch cười: “Ngài Hà có bí mật nào không đấy?”

Sau khi trả lời câu hỏi vừa rồi, Hà Thanh Hà quả thật có suy nghĩ một chút.

Trước tiên, nếu Phó Sâm có bí mật, anh nhất định sẽ không truy hỏi.

Nghĩ sâu hơn, anh thậm chí chẳng muốn biết bí mật của Phó Sâm, tốt nhất là cứ để mình mù mờ mãi như vậy, cảm thấy thoải mái hơn.

Còn bản thân… cũng chẳng có bí mật gì.

Hà Thanh Hà suy nghĩ một lát, ngược lại hỏi Hướng Bội Lôi: “Định nghĩa bí mật là gì?”

Hướng Bội Lôi bị anh hỏi đến ngẩn người, do dự đáp: “Bí mật là chuyện riêng tư cá nhân, những điều không muốn cho người khác biết.”

Nghe vậy, Hà Thanh Hà càng thêm chắc chắn, nói: “Vậy thì tôi cũng không có bí mật.”

Quả thật có một số việc anh không nói với Phó Sâm, ví dụ như không hào hứng với ngày “nộp thuế” hàng tuần, ví dụ như thường xuyên lên mạng tìm mẹo vặt đời sống.

Không nói ra chỉ vì sợ ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong hôn nhân, chứ chẳng liên quan gì đến quyền riêng tư cá nhân.

Cả hai đều không có bí mật, nên đương nhiên chọn “2”.

Hướng Bội Lôi cũng thôi không dây dưa thêm về chủ đề “bí mật”: “Vậy đến câu thứ hai nhé.”

“Câu hỏi thứ hai: Nếu phát hiện người yêu có một thói quen khiến bạn khó chấp nhận, bạn sẽ làm gì? 1 là thay đổi anh ấy, 2 là thay đổi bản thân.”

Cả hai lại không cần suy nghĩ, đồng thời giơ bảng “2”.

Lần này không đợi MC nhắc, Hà Thanh Hà chủ động nói: “Anh ấy không có thói quen nào khiến tôi khó chịu.”

Ngược lại, thói quen sinh hoạt của Phó Sâm vô cùng tốt, mỗi ngày đều sống như chương trình đã được lập trình sẵn: ổn định, gọn gàng, hiệu quả.

Không bao giờ gây bất ngờ, cũng chẳng có điều gì bất trắc.

Người như một cỗ máy không bao giờ mắc lỗi, nếu có vấn đề thì chắc chắn là do bản thân anh, anh chỉ cần tự điều chỉnh là được rồi.

Phó Sâm cũng nói: “Chúng tôi chưa từng vì sự khác biệt thói quen mà xảy ra mâu thuẫn, cả hai đều rất giỏi trong việc tự thích nghi.”

Ngay cả việc lệch giờ giấc ngủ, hai người cũng đã tìm được cách ở phòng riêng.

Câu này ít nhất cũng có lời giải thích, khiến Hướng Bội Lôi hài lòng hơn một chút, tiếp tục đọc: “Câu hỏi thứ ba, bạn thích bộ phận nào trên cơ thể người yêu nhất? 1 là môi, 2 là eo.”

Câu hỏi này vừa được đọc xong, phía dưới đã rộ lên tiếng xôn xao.

Tả Văn Phong cười đầy ẩn ý: “Có thể chọn cả hai không?”

“Đúng đó, yêu là phải yêu toàn bộ cơ thể người ta.” Quảng Quân vừa nói vừa khẽ chạm vào đùi Nhĩ Đông.

Câu hỏi này rõ ràng là để khuấy động không khí, các khách mời đua nhau đùa giỡn, làm chậm tiến độ chương trình. Hướng Bội Lôi phải nhắc nhở: “Hai người chọn đi nào.”

Hai người lại lần nữa đồng thời giơ bảng “2”.

Lý do rất đơn giản, Hà Thanh Hà không nhớ lần cuối cùng họ hôn nhau là khi nào, nên chỉ có thể chọn eo.

Nói đến eo, Phó Sâm khi làm luôn nắm lấy eo anh, các ngón tay đặt ở hõm lưng phía sau, chắc là để dễ dùng sức. Nghĩ theo hướng đó, Phó Sâm hẳn là sẽ chọn eo.

Hướng Bội Lôi dù sao cũng là con gái, tham gia chương trình đồng tính mà hỏi những câu thế này có hơi ngượng, nên không phát triển chủ đề như hai câu trước, mà chuẩn bị chuyển sang câu tiếp theo.

Nhưng phía dưới lại không muốn buông tha cặp đôi hào môn dễ dàng như vậy.

Quảng Quân lớn tiếng hỏi: “Hai người đều chọn 2, vậy là không thích miệng à?”

Câu này hỏi thật khéo, rõ ràng câu hỏi là “thích chỗ nào hơn”, đâu có nghĩa chọn eo là không thích môi.

Nhưng Quảng Quân cố ý nói vậy, là muốn ép vị tổng tài mặt lạnh phải nói ra một câu “cũng thích môi”, coi như tăng hiệu ứng cho chương trình. Những người khác nghe vậy đều bật cười đầy ẩn ý.

Ống kính máy quay lập tức tập trung vào hai người trên sân khấu, Hà Thanh Hà cụp mắt xuống.

Anh đứng yên tĩnh như thường lệ, nhưng lúc này lại khẽ rũ mi mắt, từ góc độ máy quay nhìn vào, trông như thể anh đang ngại ngùng không dám đối mặt với ống kính, e ấp dịu dàng, khiến người ta vừa nhìn đã thương, không ai nỡ ép anh trả lời.

Phó Sâm mở miệng, chỉ nói một chữ: “Thích.”

Khi hắn nói “thích”, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chẳng khác gì khi ngồi bàn đàm phán nói “giao dịch thành công”.

Quảng Quân không đạt được hiệu quả như mong đợi từ tổng tài, bèn quay sang Hà Thanh Hà, cười hỏi: “Còn Tiểu Hà thì sao, có thích không?”

Trêu một câu thì vui, trêu nhiều thành vô duyên. Nghiêm Trung Triết lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, có bản lĩnh làm anh cả, đúng lúc lên tiếng: “Được rồi, chủ đề này để dành cho hai chồng chồng nhà người ta tối nay bàn riêng đi.”

Quảng Quân bật cười, không hỏi thêm nữa.
Thực ra Hà Thanh Hà vốn dĩ cũng không định trả lời câu hỏi của Quảng Quân, anh không nhìn vào ống kính không phải vì xấu hổ, mà là vì hoang mang. Anh đã không còn nhớ rõ cảm giác về đôi môi của Phó Sâm nữa rồi.

Hướng Bội Lôi thấy mọi người yên lặng lại thì thở phào một hơi: “Vậy chúng ta tiếp tục câu hỏi tiếp theo nhé.”

Câu hỏi mà phía chương trình chuẩn bị quả thực rất hóc búa, nhưng lại không khó như Hà Thanh Hà tưởng tượng.

Nói cho cùng, trước khi lên sân khấu, anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình với Phó Sâm thiếu ăn ý.

Hai người họ thường xuyên mặt đối mặt không nói câu nào, nhưng trong im lặng lại có thể hoàn thành mọi việc đâu vào đấy, chưa bao giờ xảy ra sai sót, nếu không có sự ăn ý nhất định thì hoàn toàn không thể làm được như thế.

Hà Thanh Hà thường không đoán ra được tâm trạng của Phó Sâm, nhưng lại rất hiểu nguyên lý vận hành của một cỗ máy.

Mà Phó Sâm thì là kiểu người đi xem mắt cũng phải lập bảng, điều tra kỹ từng chi tiết, nên tình hình của Hà Thanh Hà hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Nếu như nói Quảng Quân và Nhĩ Đông ăn ý nhờ vào tình cảm, thì họ lại hoàn toàn dựa vào lý trí.

Hướng Bội Lôi tiếp tục đưa ra mười câu hỏi, câu trả lời của Phó Sâm và Hà Thanh Hà đều trùng khớp.

Hai người họ không thích bình luận về câu hỏi, cũng chẳng hay chia sẻ suy nghĩ, ít nói, tập trung trả lời, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành hơn mười câu.

Rất đúng với phong cách trước nay của Phó Sâm, chính xác và hiệu quả.

Ban đầu Quảng Quân còn ngồi dưới vừa nói vừa cười, nhưng khi hai người trên sân khấu trả lời đúng liền mạch mười lăm câu, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất.

Tả Văn Phong kinh ngạc nói: “Họ cũng mạnh thật đấy.”

Nghiêm Trung Triết cười nói: “Hình như họ mới kết hôn được một năm thôi nhỉ, bọn mình là kiểu vợ chồng lâu năm còn không bằng nữa là.”

Ngô Kỳ thì thầm: “Hôm nay chắc lại phải ngủ hang núi rồi.”

Nhiếp Bình Nhiên trừng mắt nhìn hắn: “Đừng có nói gở.”

Còn ba câu nữa, câu áp chót: “Trong tình yêu, bạn coi trọng điều gì hơn, từng có hay mãi mãi? 1 là từng có, 2 là mãi mãi.”

Đây là câu hỏi kinh điển trong các cặp đôi. Hà Thanh Hà từng thấy trên mạng rồi, thật lòng mà nói, cậu cảm thấy câu này chẳng có gì đáng phân vân, cả cậu và Phó Sâm đều là kiểu người thực tế.

Hai người đồng thời giơ bảng “2”.

Ngô Kỳ hét lên: “Sao câu nào cũng chọn 2 thế, đang ám chỉ gì à?”

Nhiếp Bình Nhiên: “Ám chỉ anh là đồ ngốc đó.”

Hướng Bội Lôi nói: “Vừa khéo, số câu còn lại cũng là hai đấy…”

Mọi người đồng loạt bật cười.

Không khí chương trình rất vui vẻ, chỉ còn hai câu hỏi cuối cùng, tất cả các câu trước đều đúng, tâm trạng của Hà Thanh Hà cũng nhẹ nhõm hơn, khuôn mặt mang theo nụ cười, chờ người dẫn chương trình đọc câu hỏi.

Hướng Bội Lôi cầm thẻ câu hỏi lên, nói: “Sắp đến cuối rồi, chúng ta phải tăng độ khó nhé~”

Câu áp chót: “Thanh minh thượng hà đồ, tiếp theo ghép với gì thì hợp hơn? 1 là ‘Thiên vương cái địa hổ’, 2 là ‘Mèo con bắt chuột’.”

Hà Thanh Hà: “…”

Câu hỏi gì thế này, chương trình điên thật rồi sao.

Những câu vô lý thế này mới là khó nhất, vì hai lựa chọn chẳng khác gì nhau, bắt ép phải chọn, muốn hai người trùng khớp chỉ có thể trông chờ vào tâm linh tương thông.

Ba giây trôi qua trong chớp mắt, Hà Thanh Hà không kịp phân tích Phó Sâm sẽ chọn gì, đành nhắm mắt giơ đại một bảng.

“Lại đúng rồi, hai người thật sự rất ăn ý!” Hướng Bội Lôi vỗ tay.

Hà Thanh Hà nhìn tấm bảng mình vừa giơ, lại quay sang nhìn Phó Sâm, cả hai người đều chọn số 2. Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà nhìn mình thì chủ động lên tiếng: “Đa số các câu đều chọn 2 rồi, thì cứ kiên trì đến cùng thôi.”

Đúng là một hướng suy nghĩ hợp lý, nhưng Hà Thanh Hà lại không nghĩ như vậy. May mà lần này vận may tốt, chọn đại cũng trúng.

Như vậy là chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng, kết quả của câu này sẽ quyết định thắng bại.
Tất cả mọi người đều nín thở, đến cả Ngô Kỳ cũng không còn đùa giỡn nữa, dán mắt lên sân khấu.

Hà Thanh Hà lại liếc nhìn Phó Sâm một cái, Phó Sâm đối diện ánh mắt anh, nói: “Kết quả thế nào cũng không sao cả.”

Hà Thanh Hà mỉm cười, đáp: “Tất nhiên rồi.”

Chỉ là một trò chơi mà thôi.

Nhân viên chương trình bước lên sân khấu, đưa cho Hướng Bội Lôi thẻ câu hỏi cuối cùng. Cô nhận lấy rồi liếc qua, biểu cảm ngẩn ra thấy rõ.

Xem ra câu này khá khó, Hà Thanh Hà lúc này mới bắt đầu thấy hồi hộp.

Dù là trò chơi thì cũng chẳng ai muốn thua cả.

Hướng Bội Lôi hắng giọng, bắt đầu đọc câu hỏi: “Xin hỏi Phó tổng thích loại thực phẩm nào hơn, 1 là vịt, 2 là gà.”

Toàn trường quay chết lặng.

Hà Thanh Hà cạn lời, lập tức giơ bảng số 1. Phó Sâm dừng lại hai giây, cũng giơ bảng số 1.

Nhĩ Đông ở dưới sân khấu lên tiếng chất vấn: “Câu cuối mà dễ thế này, là thiên vị đấy à?”

Hướng Bội Lôi vô tội nói: “Sao lại bảo là dễ được, hiểu rõ khẩu vị của đối phương vốn là bài học bắt buộc giữa các cặp đôi mà~”

Nói thì hay thật, nhưng rõ ràng câu hỏi cuối cùng dễ đến đáng ngờ, cảm giác như đang cố tình tạo kịch tính.

Kết quả là, Phó Sâm và Hà Thanh Hà cũng hoàn thành trọn vẹn cả hai mươi câu.
Hướng Bội Lôi vui vẻ nói: “Chúc mừng hai bạn! Các khách mời hôm nay ai cũng xuất sắc quá!”

Xuất sắc thì đúng là xuất sắc thật, những người khác đều chứng kiến toàn bộ quá trình hai cặp đôi trả lời câu hỏi, tâm phục khẩu phục. Nhưng kết quả này là hòa nhau, không rõ nên tính điểm ra sao.

Anh cả Nghiêm Trung Triết nói: “Nếu hòa thì không cộng cũng không trừ, giữ nguyên vậy đi.”

Như thế thì hơi phí công, tốn bao nhiêu công sức trả lời mà chẳng được gì.

Hướng Bội Lôi cười nói: “Chắc chắn phải phân thắng bại chứ, mời hai anh Quảng Quân và Nhĩ Đông bước lên phía trước, chúng ta sẽ có một hiệp phụ!”

Mọi người lại lần nữa sững sờ.

Chương trình đúng là nhiều chiêu trò thật.

Quảng Quân và Nhĩ Đông đương nhiên không hề sợ hãi, ung dung bước lên sân khấu, hỏi Hướng Bội Lôi: “Thi đấu kiểu gì đây?”

Hướng Bội Lôi trước tiên quay sang hỏi Hà Thanh Hà: “Hai người có đồng ý thi đấu hiệp phụ không?”

Hà Thanh Hà mỉm cười gật đầu.

Dù có bao nhiêu vô tâm, thì lúc này tinh thần chiến đấu cũng bị khơi dậy, Hà Thanh Hà cực kỳ không muốn thua.

Nếu thắng… thì chứng tỏ anh và Phó Sâm rất ổn, giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác, ăn ý hoàn hảo.

Phó Sâm hiếm khi nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát chiến thắng như vậy từ Hà Thanh Hà, hắn đẩy nhẹ gọng kính, nói với MC: “Tiếp tục đi.”

Hướng Bội Lôi cho bốn người xếp thành một hàng.

Cả bốn khách mời đều có nhan sắc nổi bật, lúc này chia thành hai nhóm, đúng là kỳ phùng địch thủ, không ai chịu thua ai.

Nhân viên chương trình lại mang lên hai bộ bảng số nữa, như vậy mỗi người đều có bảng trả lời số 1 và số 2 trong tay.

Hướng Bội Lôi giới thiệu luật chơi: “Vẫn giống như lúc nãy, tôi đọc câu hỏi, mọi người có ba giây để giơ bảng. Nhưng lần này là bốn người cùng thi, mỗi người chỉ có một cơ hội, cặp đôi nào trả lời trùng khớp thì thắng.”

“Vì để phân định thắng thua, câu hỏi này sẽ hơi nhạy cảm, có thể gây khó chịu, không biết mọi người có chấp nhận được không.”

Quảng Quân bắt đầu nôn nóng, hất nhẹ mái tóc màu xám tro, cười nói: “Tiểu Hoa à, em cứ đọc thẳng câu hỏi đi.”

Ba người còn lại cũng đều đã sẵn sàng, chờ đợi đề bài.

Lúc này Hướng Bội Lôi mới thu lại nụ cười, nghiêm túc đọc câu hỏi: “Nếu giữa bạn và người yêu/vợ chồng nảy sinh một rạn nứt lớn, đối phương đưa ra yêu cầu ly hôn, bạn có đồng ý không?”

“1 là đồng ý, 2 là không đồng ý.”

Hết chương 24.

Bình Luận (0)
Comment