Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 25

Chương 25

Chương trình chỉ cho ba giây để giơ bảng, Hà Thanh Hà trong khoảnh khắc ấy đã suy nghĩ rất nhiều.

Bài kiểm tra độ ăn ý lần này đưa ra rất nhiều câu hỏi mà anh chưa từng nghĩ đến.

Ví dụ như nếu thói quen khác nhau thì phải làm sao, giữa người thân và người yêu ai quan trọng hơn, nếu bạn đời làm chuyện có lỗi với bạn, bạn có tha thứ hay không.

Những giả thiết này với Hà Thanh Hà mà nói quá xa lạ, bởi vì căn bản không thể xảy ra.

Không phải vì anh tự tin với bản thân, mà là vì anh tin tưởng Phó Sâm.

Sau khi kết hôn, Hà Thanh Hà từng nghe lời đồn, ngài Phó của Đầu Tư Vũ Kim rất khó tiếp xúc, không phải vì hắn lạnh lùng kiêu ngạo, mà là vì hắn cực kỳ nguyên tắc.

Sau khi kết hôn, Hà Thanh Hà mới thực sự hiểu thế nào là nguyên tắc mạnh mẽ.

Trong những tình huống giả định của các câu hỏi đó, có rất nhiều điều trái với nguyên tắc của Phó Sâm, hắn tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như vậy nên Hà Thanh Hà có thể dễ dàng đưa ra đáp án.

Nhưng câu hỏi cuối cùng này, lại nhắc đến “ly hôn”.

Đây cũng là một khái niệm rất xa lạ với Hà Thanh Hà.

Được biết trong lần xem mắt một năm trước, Phó Sâm đã lập một bảng so sánh, Hà Thanh Hà không phải là người có điều kiện kinh tế nổi bật nhất, nhưng lại là người phù hợp nhất.

Phó Sâm rất hài lòng với điều đó, mà chính Hà Thanh Hà cũng vậy.

Phó Sâm có sự nghiệp thành công, gia thế vững mạnh, diện mạo tuấn tú, ngay cả tuổi tác trong giới kinh doanh cũng không tính là lớn.

Điều quý giá hơn cả là, hắn nắm trong tay khối tài sản lớn, lại không có sở thích xấu, biết tiết chế, giữ lễ nghĩa, thật sự không thể chê vào đâu được.

Một đối tượng kết hôn hoàn hảo như vậy, biết tìm đâu ra.

Khi Hà Thanh Hà đồng ý kết hôn với Phó Sâm, anh cả Hà Hiên Bách hiếm hoi nói với anh một đoạn thế này: “Em phải nghĩ cho kỹ, bây giờ vẫn còn cơ hội đổi ý, một khi đã thật sự kết hôn thì sẽ không còn đường lui nữa. Đến lúc đó muốn chấm dứt quan hệ hôn nhân sẽ khó gấp trăm lần bây giờ.”

Anh cả nói là thật.

Người như bọn họ kết hôn dính líu quá nhiều thứ, nên rất nhiều người ký thỏa thuận trước hôn nhân là để phòng ngừa bất trắc.

Hà Thanh Hà hiểu điều đó, cũng từng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn chọn Phó Sâm.

Không thể tìm được đối tượng kết hôn nào xuất sắc hơn Phó Sâm nữa rồi.

Đây là quyết định do chính anh đưa ra, nên anh hoàn toàn chịu trách nhiệm với nó, vì thế chưa bao giờ nghĩ đến từ “ly hôn”.

Sau một năm kết hôn, hiện tại Hà Thanh Hà đã có cái nhìn rõ ràng về nhân phẩm của Phó Sâm, lại càng cảm thấy mình sẽ không bao giờ là người đưa ra lời đề nghị chia tay.

Thế nhưng câu hỏi của chương trình lại đặt ra một tiền đề không thể phớt lờ, người đề nghị ly hôn là đối phương, hỏi bạn có đồng ý không.

Hà Thanh Hà cảm thấy có chút không biết nên làm gì.

Anh chắc chắn sẽ không đưa ra lời ly hôn, nhưng còn Phó Sâm thì sao?

Nếu Phó Sâm không còn hài lòng với anh thì sao?

Hà Thanh Hà không hiểu khoảng cách to lớn trong đề bài là gì, nhưng anh hiểu cái gọi là “đồng ý” nghĩa là buông tay, còn “không đồng ý” chính là níu giữ.

Nếu thật sự có một ngày như thế, khi Phó Sâm muốn rời đi, anh có nên níu giữ không?

Hà Thanh Hà chưa từng tranh giành điều gì, nhưng trong lòng đã có đáp án.

Chỉ ba giây ngắn ngủi, mỗi người đều dậy sóng trong lòng, ngay cả những khách mời chưa lên sân khấu cũng đang nghĩ, nếu là mình thì sẽ chọn như thế nào.

Phó Sâm đứng đó, sắc mặt không biểu lộ gì, rất ít người có thể nhìn thấu tâm tư hắn, thường bị người khác cho là thâm sâu khó đoán.

Trên thực tế, hắn không nghĩ về bản thân câu hỏi, mà đang suy xét một chuyện khác.

Hắn cũng đang làm bài trắc nghiệm lựa chọn, hắn đang nghĩ…

Muốn thắng trận này hay là làm theo trái tim.

Ba giây thoáng qua trong chớp mắt, bốn vị khách mời trên sân khấu không ai giơ bảng, Hướng Bội Lôi buộc phải nhắc: “Hết giờ rồi nha, mời các anh đưa ra câu trả lời.”

Vừa dứt lời, bốn người đồng loạt giơ bảng.

Quảng Quân 2, Nhĩ Đông 1, Hà Thanh Hà và Phó Sâm đều là 1.

Kết quả có rồi, Quảng Quân trừng mắt nhìn Nhĩ Đông một cái.

Biểu cảm của Nhĩ Đông cũng có chút hối hận trong thoáng chốc, Hà Thanh Hà quay sang Phó Sâm, phát hiện Phó Sâm cũng đang nhìn anh.

Hà Thanh Hà mỉm cười với hắn: “Chúng ta thắng rồi.”

Phó Sâm gật đầu: “Vất vả rồi.”

Phó Sâm vừa nói xong ba chữ đó, quay phim lập tức lộ vẻ đau khổ, Hướng Bội Lôi thì không hiểu cái meme đó, chân thành chúc mừng: “Là tổng tài của chúng ta và ngài Hà đã chiến thắng, chúc mừng!”

Mọi người bên dưới đồng loạt vỗ tay, Nghiêm Trung Triết cũng không nhịn được mà nói: “Câu hỏi này thiệt quá đáng, tụi tôi đến chương trình là để thể hiện tình cảm, hỏi gì mà ly hôn chứ.”

Nhiếp Bình Nhiên và Ngô Kỳ là hai người từng thật sự ly hôn, bình thường nói rất nhiều, lần này lại im bặt, biểu cảm có chút kỳ lạ.

Hướng Bội Lôi đành thay mặt chương trình chữa cháy: “Hết cách rồi, hai cặp khách mời đều quá lợi hại, chỉ có thể đặt ra mấy câu hỏi lạ lùng thế này mới tạo ra sự khác biệt.”

Thực tế đúng là đã tạo được khác biệt. Quảng Quân và Nhĩ Đông vốn là hot blogger, giờ phút này đã thua, nhưng biết mình cần phải nói gì đó để cứu vãn, giữ vững hình tượng.

Quảng Quân thở dài một hơi, nói: “Mấy người đó, buông tay cũng nhanh quá rồi, chỉ có mình tôi chọn không đồng ý, còn mấy người thì đều đồng ý ly hôn.”

Y đưa ra quan điểm: “Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ hôn nhân của mình, nhất định sẽ cố gắng níu giữ. Nếu dễ buông tay như vậy, thì ban đầu kết hôn để làm gì.”

Nhĩ Đông ở bên cạnh giải thích cho mình: “Tôi chắc chắn sẽ không chủ động đề nghị ly hôn, nhưng đề bài nói là do đối phương đưa ra.” Hắn nhìn Quảng Quân, lộ ra nụ cười sủng nịch quen thuộc: “Nếu là em đề nghị ly hôn, anh sẽ không trói buộc em, anh sẽ để em tự do bay xa.”

Dù là đồng ý hay không đồng ý, đều thể hiện tình cảm sâu đậm, vấn đề này vốn dĩ không có đáp án đúng, chỉ là đang kiểm tra logic cảm xúc sâu bên trong giữa hai vợ chồng.

Rất tiếc, logic của Quảng Quân và Nhĩ Đông khác nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không yêu nhau.

Hướng Bội Lôi nhìn về phía Hà Thanh Hà, mỉm cười thân thiện, như đang hỏi anh có muốn nói gì không, Hà Thanh Hà lắc đầu, Hướng Bội Lôi liền từ bỏ việc để nhóm hào môn phát biểu cảm nghĩ, nói thẳng: “Theo quy tắc, nhóm của anh Quảng Quân và anh Nhĩ Đông phải chuyển một nửa số điểm cho ngài Phó và ngài Hà.”

Như vậy, nhóm hào môn vẫn giữ vị trí đầu bảng.

Còn nhóm blogger vẫn xếp hạng ba, Nghiêm Trung Triết không nhịn được quay sang hỏi Nhiếp Bình Nhiên: “Bị trừ một nửa điểm mà vẫn cao hơn hai người, vậy rốt cuộc điểm của hai người thấp đến mức nào thế?”

Nhiếp Bình Nhiên ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Trò chơi đầu tiên kết thúc, khán giả bên dưới thấy khá thú vị, Hà Thanh Hà thì hơi mệt, chủ yếu là do tinh thần căng thẳng, phải dùng nhiều chất xám.

May mà giữa chừng có chèn vào tiết mục ca múa, cho khách mời nghỉ ngơi thư giãn.

Hà Thanh Hà trở về chỗ ngồi, vừa uống nước ngọt vừa xem biểu diễn, nhưng đầu óc lại trôi lơ lửng tận đâu.

Phó Sâm cũng chọn “đồng ý”, có nghĩa là nếu sau này họ thật sự rơi vào tình huống ly hôn, cả hai người đều sẽ buông tay, chắc chắn thủ tục sẽ tiến hành rất nhanh gọn.

Phó Sâm đang ngồi ngay bên cạnh. Hà Thanh Hà lặng lẽ nhìn hắn, phát hiện hắn không nhìn sân khấu mà đang cúi đầu xuất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng có thể thấy rõ tâm trạng không tốt.

Thật kỳ lạ, rõ ràng họ đã thắng, nhưng lại chẳng ai vui vẻ.

Sau một vòng thi, thứ hạng không thay đổi, chương trình chắc chắn sẽ không chịu dừng lại, Hướng Bội Lôi lại bước lên sân khấu: “Chúng ta phải tiếp tục thử thách thôi.” Cô cổ vũ các khách mời: “Chẳng lẽ mọi người không muốn ngủ trên đệm cao su thiên nhiên mềm mại sao?”

Ngô Kỳ nghe vậy như được tiêm máu gà: “Muốn chứ! Không muốn ngủ chiếu nữa đâu!”

Mọi người khác nghe xong lại giật mình, điều kiện của người xếp cuối hóa ra tệ đến thế, đầu óc lập tức bắt đầu hoạt động.

Hiện tại nhóm hào môn đang dẫn đầu, nhóm tái hôn vẫn xếp cuối, Ngô Kỳ đập đùi nói: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết nữa, đến lượt chúng ta rồi.”

Nhiếp Bình Nhiên vẫn còn nghi ngờ: “Nhưng liệu chúng ta có thắng được không?”

“Trời ạ.” Ngô Kỳ phát ra tiếng chê bai: “Đã xếp cuối rồi còn sợ gì thua nữa, chi bằng liều một phen.”

Nhiếp Bình Nhiên hỏi: “Vậy chúng ta chọn đấu với ai?” Có bốn trò chơi, theo cậu thấy, trò nào cũng khó.

Ngô Kỳ kéo cậu lên sân khấu: “Mặc kệ, cứ lên đó rồi tính.”

Hai người như bị ép bước lên sân khấu. Hướng Bội Lôi thấy họ liền cười rạng rỡ: “Hoan nghênh anh Ngô Kỳ và bác sĩ Nhiếp, xin hỏi hai người muốn khiêu chiến với đội nào?”

Ngô Kỳ chỉ vào Hà Thanh Hà và Phó Sâm, hào khí ngút trời nói: “Tất nhiên là khiêu chiến đội đứng đầu rồi.”

Đối với người đứng cuối, khiêu chiến đội đứng đầu là lựa chọn có lợi nhất, chỉ là tổng tài vừa mới thi đấu xong, giờ lại phải lên sân khấu.

Hướng Bội Lôi vẫn hỏi theo quy trình: “Hai người có nhận lời không? Bỏ qua cũng được đấy.”

Lần này Hà Thanh Hà không cần hỏi Phó Sâm, mỉm cười đáp: “Tất nhiên là nhận, không đời nào bỏ qua.”

Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên chụm đầu chọn trò chơi trước bảng danh sách, Hà Thanh Hà nhân cơ hội hỏi Phó Sâm: “Anh ổn chứ?”

Phó Sâm nhìn anh: “Sao em lại hỏi vậy?”

Hà Thanh Hà quan tâm nói: “Em thấy sắc mặt anh không tốt, tưởng anh thấy chán.”

Phó Sâm đẩy gọng kính: “Anh ổn, không chán.” Hắn liếc nhìn những người hỗ trợ và khách mời trên sân khấu: “Chương trình này rất thú vị.”

Phó Sâm chưa bao giờ nói dối, thế nên Hà Thanh Hà hoàn toàn yên tâm.

Lúc này Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên đã chọn xong trò chơi, Hướng Bội Lôi hỏi họ: “Hai người chắc chắn chứ?”

Nhiếp Bình Nhiên vẫn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, còn Ngô Kỳ thì dứt khoát: “Chắc chắn, cứ vậy đi.”

Hướng Bội Lôi công bố trò chơi họ chọn: “Lần này sẽ thi đấu tài năng.”

Hà Thanh Hà sững sờ.

Tài năng là phải hát hoặc nhảy à?

Hà Thanh Hà cảm thấy tê hết da đầu, nhảy là điều không thể, hát cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Anh đã không được, Phó Sâm còn tệ hơn.

Vốn dĩ Quảng Quân vẫn còn tức tối vì thua cuộc, nghe đến thi tài năng thì lập tức phấn chấn hẳn, hò hét dưới sân khấu: “Chúng tôi muốn xem tổng tài nhảy múa!”

Tả Văn Phong cười không ngừng, Nghiêm Trung Triết sờ mũi nói: “Nói thật là tôi cũng rất muốn xem.”

Phó Sâm vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là sắc mặt hơi tối lại.

Ngô Kỳ là người mẫu, đúng là biết nhảy, thậm chí còn nhảy rất giỏi, nhưng trò chơi có quy tắc, Hướng Bội Lôi kêu mọi người bình tĩnh lại: “Thi tài năng không phải là muốn thi gì cũng được, mà phải chọn tiết mục cả hai đội đều có thể làm.”

Thế này thì hơi khó rồi.

Ngô Kỳ là người mẫu, Nhiếp Bình Nhiên là bác sĩ, Phó Sâm là tổng tài, còn Hà Thanh Hà… ai cũng không rõ nghề nghiệp của Hà Thanh Hà, cứ xem như là nội trợ toàn thời gian đi.

Bốn người khác biệt một trời một vực, kỹ năng cuộc sống cũng hoàn toàn khác nhau, muốn tìm một tài năng mà cả bốn người đều có đúng là không dễ.

May mà Hướng Bội Lôi bổ sung thêm: “Mỗi đội chỉ cần cử một người tham gia là được.”

Như vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Phó Sâm nói với Hà Thanh Hà: “Anh lên.”

Dù sao thì mọi người cũng muốn xem hắn biểu diễn, chi bằng liều thân làm quân tử, để mọi người vui vẻ một chút.

Hà Thanh Hà nói: “Khoan đã.” Anh quay sang hỏi Ngô Kỳ: “Anh Ngô đã kiên quyết chọn thi tài năng, chắc trong lòng đã có dự tính, vậy anh muốn thi gì?”

Nhiếp Bình Nhiên thở dài: “Anh xem người ta thông minh chưa kìa.”

Ngô Kỳ không phục: “Em phiền thật đấy, đừng có nói gở nữa.” Hắn nói với Hà Thanh Hà: “Tài năng tôi chọn, anh chắc chắn biết làm.”

Ngô Kỳ vốn cao ráo, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, hai chân dài thẳng tắp bước lên sân khấu, ưỡn lưng đứng thẳng càng khiến vóc dáng nổi bật, khí thế lập tức lộ ra.

Hắn nói: “Chúng ta thi nấu ăn.”

Mọi người đều sững sờ.

Hà Thanh Hà im lặng một lúc, không chắc chắn hỏi: “Nấu ăn cũng tính là tài năng sao?”

Ngô Kỳ đường hoàng đáp: “Kỹ năng nấu ăn cũng là tài năng, chẳng lẽ anh muốn thi nhảy?”

Nhảy thì đương nhiên không rồi, nhưng nấu ăn…

Hà Thanh Hà không phải nghi ngờ quyết định của Ngô Kỳ, chỉ là cảm thấy…

Không ngờ lại có chuyện tốt thế này?

Hà Thanh Hà không nhịn được mà khẽ nhắc nhở: “Anh chắc đã xem trailer rồi nhỉ, trong đó có quay cảnh tôi nấu ăn.”

Ngô Kỳ gật đầu: “Chính vì xem rồi nên mới chọn nấu ăn. Anh biết, tôi cũng biết, khỏi nghĩ cái khác nữa.”

Ngô Kỳ đã nói vậy thì chắc chắn là có tự tin, Hà Thanh Hà cũng không có gì để phản bác, thẳng thắn nhận lời là được.

Cách sắp xếp này khiến mọi người bất ngờ, Nghiêm Trung Triết nhìn quanh sân khấu, cảm thấy hoàn toàn không giống nhà bếp, liền hỏi: “Thi ở đây sao? Thi kiểu gì?”

Ngô Kỳ nói: “Chắc chắn không thể nhóm lửa rồi, vậy thi kỹ thuật dùng dao đi.” Hắn hỏi Hà Thanh Hà: “Anh thấy được không?”

“Tôi được.” Hà Thanh Hà quay sang hỏi Hướng Bội Lôi: “Vậy có được không?”

Hướng Bội Lôi đáp: “Chương trình chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của khách mời, nhưng cần chút thời gian để sắp xếp.”

Thi nấu ăn ngay tại chỗ thật sự quá thú vị, có thể làm thành phiên bản “đại chiến đầu bếp”, rất có giá trị giải trí, dù hơi phiền phức và chưa chuẩn bị trước, nhưng chương trình cũng không ngăn cản Ngô Kỳ.

Phía chương trình lập tức bắt tay vào bố trí lại sân khấu, các khách mời nhân lúc này thì nghỉ ngơi.

Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngồi cạnh nhau, Phó Sâm nói: “Lúc đầu anh định để anh lên thi.”

Hà Thanh Hà cười cười: “Đã nhắc đến kỹ năng nấu ăn thì rõ ràng là nhắm vào em rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn quanh: “Tiểu Hoàng đâu rồi? Em có chút việc cần tìm cậu ấy.”

Hà Thanh Hà biết trợ lý của Phó Sâm luôn túc trực quanh đó, Phó Sâm gọi điện bảo trợ lý Hoàng đến.

Chưa đến năm phút sau, trợ lý Hoàng đã xuất hiện, đứng trước mặt hai ông chủ, hỏi: “Có gì cần dặn dò ạ?”

Hà Thanh Hà nhìn vị trợ lý tinh anh ấy, có chút ngại ngùng, anh khẽ ho một tiếng rồi nói: “Lần này tham gia show, tôi đã đoán trước sẽ có phần thi nấu ăn nên có mang theo một số dụng cụ nhà bếp.”

Phó Sâm nghe đến đây thì trong lòng nảy sinh cảm giác bất an.

Hà Thanh Hà tiếp tục: “Có vài con dao làm bếp, nằm trong hành lý của tôi, phiền anh mang đến giúp.”

Dù gì anh cũng là khách mời, không tiện rời sân khấu.

Trợ lý Hoàng hỏi: “Chỉ có dao thôi sao, còn gì cần lấy nữa không?”

Hà Thanh Hà khẽ ho thêm lần nữa, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Còn một cái tạp dề, nếu tiện thì lấy luôn giúp tôi.”

Phó Sâm: “…”

x

Thời gian quay ngược về đêm trước ngày khởi hành.

Hà Thanh Hà bỏ cái tạp dề vào vali, trên đường quay về phòng thì gặp Phó Sâm. Phó Sâm lần theo dấu vết anh để lại, thấy được chiếc tạp dề màu vàng nhạt kia, sau đó rút nó ra khỏi vali.

Phó Sâm nhớ rất rõ mình đã không bỏ nó vào lại.

Hà Thanh Hà nhìn trợ lý Hoàng, ánh mắt đầy mong chờ. Phó Sâm đứng bên cạnh hơi do dự, định nói với Hà Thanh Hà rằng cái tạp dề không được mang theo.

Đúng lúc đó, trợ lý Hoàng đứng thẳng người, nói: “Tôi biết cái tạp dề màu vàng đó, hôm xuất phát tôi đến lấy hành lý, thấy nó nằm bên cạnh vali nên tiện tay bỏ vào luôn.”

Biểu cảm cậu ta bình thản y hệt ông chủ mình, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa chút tự hào: “May mà tôi thấy được, không thì để quên mất rồi.”

Hết chương 25.

Bình Luận (0)
Comment