Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 26

Chương 26

Hà Thanh Hà nghe vậy thì sững người.

Rõ ràng anh nhớ mình đã bỏ tạp dề vào vali rồi mà, sao lại ở bên ngoài được.

Nghĩ lại tình hình tối hôm đó, Hà Thanh Hà theo bản năng liếc về phía Phó Sâm.

Lúc đó sau khi nhét tạp dề vào vali, đã gặp Phó Sâm…

Phó Sâm ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Hà Thanh Hà, nhưng miệng vẫn đang nói chuyện với trợ lý Hoàng: “Trợ lý Hoàng, vất vả rồi.”

Phó Sâm bình thường không có biểu cảm gì, nhưng trợ lý Hoàng làm việc dưới trướng hắn nhiều năm, có thể từ gương mặt vô cảm đó mà phân biệt được cảm xúc của sếp.

Giống như bảng điều khiển không có chữ, nhưng vẫn có thể chính xác tìm được nút bấm.

Theo kinh nghiệm của trợ lý Hoàng, thì lúc này Phó Sâm miệng nói “vất vả rồi”, nhưng thật ra là đang rất không vui.

Trợ lý Hoàng không hiểu, sao lại thế, chẳng lẽ mình làm sai ở chỗ nào à?

Hà Thanh Hà dường như đã hiểu ra điều gì. Thấy trợ lý Hoàng đứng yên bất động, anh chủ động nhận lỗi, nói: “Chắc là tại tôi lúc đó sơ ý quá, không bỏ tạp dề vào trong vali.” Cậu cười với trợ lý Hoàng: “Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Hoàng, phiền cậu đi lấy giúp tôi một chuyến.”

Phó Sâm liếc nhìn trợ lý Hoàng, nói: “Đi đi.”

Nhận được lệnh của sếp, trợ lý Hoàng mới rời khỏi hội trường đi lấy đồ làm bếp cho ông chủ nhỏ.

Trợ lý Hoàng đi rồi, Hà Thanh Hà thở dài nói: “Dạo này tinh thần không tốt, hay quên trước quên sau, may mà có Tiểu Hoàng, không thì lại để sót mất đồ.”

Phó Sâm mím chặt khóe môi, không nói lời nào.

Hà Thanh Hà biết điều, không tiếp tục đào bới nữa, anh đi tìm nhân viên, hỏi xem có thể dùng dụng cụ của mình được không. Nhân viên bảo không thành vấn đề.

Nhiếp Bình Nhiên nhìn thấy cảnh đó, liền nói với Ngô Kỳ: “Anh xem người ta kìa, còn tự mang cả dụng cụ đến, anh cứ đòi thi nấu ăn, thế này thì thắng thế nào được.”

Ngô Kỳ chống nạnh nói: “Thế biết làm sao giờ, mấy cái khác càng không có cơ hội. Nếu em giỏi thì tự lên đi.”

Nhiếp Bình Nhiên liếc anh ta một cái: “Em không lên, em chỉ ngồi đây chém gió thôi.”

Ngô Kỳ ưỡn cổ, nói: “Cứ đợi đấy, đợi tôi thắng rồi, tối nay bọn mình được ở phòng xịn, đến lúc đó tôi sẽ xử em trên cái đệm cao su đó.”

Nhiếp Bình Nhiên: “…”

Hai cặp khách mời còn lại thì nhàn nhã hơn nhiều. Tả Văn Phong kéo Nghiêm Trung Triết ra ngoài hội trường chụp ảnh, Quảng Quân và Nhĩ Đông thì ngồi ở một góc nói chuyện.

Vì khắp nơi đều có camera, nên Quảng Quân vẫn giữ nụ cười quen thuộc trên mặt, nhưng giọng nói thì cứng nhắc, trách Nhĩ Đông: “Anh nghĩ gì thế hả, sao lại chọn đồng ý ly hôn? Chúng ta đang đóng vai vợ chồng ân ái, mà ly hôn là đồng nghĩa với sụp đổ hình tượng, fan chạy hết đấy.”

Nhĩ Đông cũng thấy xui, nói: “Câu hỏi là cậu bảo ly hôn, hỏi tôi có đồng ý không, nhân vật của tôi là kiểu gì cũng chiều theo cậu, tất nhiên cậu nói gì thì tôi nghe theo nấy, cái này cũng không thể trách tôi.”

Dù trong lòng có trăm ngàn điều không cam tâm, nhưng cũng phải nuốt nước mắt mà buông tay — đúng là việc mà Nhĩ Đông trên mạng sẽ làm.

Dù vậy, Quảng Quân vẫn nuốt không trôi cơn tức này, liếc mắt nhìn về phía Hà Thanh Hà, nói: “Vịt đến miệng còn bay mất, hai người kia cũng quái thật, tất cả câu hỏi đều trả lời y chang nhau.”

Nhĩ Đông nói: “Tôi có linh cảm hai người đó chắc chắn là “vợ chồng plastic”. Còn tại sao đều đúng hết á, chắc là đã bàn nhau trước đáp án rồi, câu nào chọn 1 câu nào chọn 2. Chúng ta cũng nên làm thế mới được.”

Quảng Quân đem cơn tức trong lòng thở ra một hơi: “Thôi đi, dù sao cũng còn người khác đội sổ mà.” Gã bật cười một tiếng: “Thi nấu ăn á? Không biết mấy người đó nghĩ cái gì nữa, chẳng có tí sang chảnh nào.”

Nhĩ Đông nói: “Ai mà biết, coi cho vui thôi.”

Đợi chương trình sắp xếp xong sân khấu, quá trình ghi hình cuối cùng cũng tiếp tục.

Trên sân khấu trong hội trường bày hai chiếc bàn, trên đó đặt thớt, nước sạch và bát đĩa.

Ngô Kỳ và Hà Thanh Hà mỗi người đứng trước một cái bàn, ngay cả dáng đứng cũng giống nhau, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhìn thoáng qua đúng chuẩn dáng vẻ tranh tài Vua Bếp.

Ekip chương trình cũng tìm cho Ngô Kỳ một cái tạp dề màu xanh đậm, kiểu dáng bình thường, nhìn hệt như lấy từ căng tin nào đó.

Ngô Kỳ thân hình cao ráo, đầu nhỏ dáng chuẩn, mặc cái tạp dề nấu bếp mà cũng mặc ra khí chất hàng hiệu cao cấp, chỉ cần đứng đó thôi cũng như đang chụp hình quảng cáo.

Còn Hà Thanh Hà thì mặc chiếc tạp dề vàng nhạt của mình, môi hơi cong lên, ánh mắt như cười, yên lặng đứng đó.

Cậu vốn có ngũ quan thanh tú mềm mại, lúc khẽ cười lại càng khiến người ta có cảm giác dịu dàng như gió xuân thổi qua. Màu vàng tươi trên người càng làm nổi bật làn da trắng, môi đỏ răng trắng, dáng vẻ ôn nhu tuấn tú.

Tả Văn Phong ngồi dưới sân khấu ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi nói trước là tôi không có ý gì đâu nha, chỉ là nhìn Tiểu Hà thế này, cảm giác em ấy hợp để cưới về làm vợ ghê.”

Nói xong liếc trộm Nghiêm Trung Triết, người sau mặt đầy tang thương, bảo: “Tôi hiểu mà, cái màu tạp dề đó bình thường ai mặc vào là toang liền, mà lên người em ấy thì cứ như mùa xuân vậy, muốn dính chết luôn ở trên người cho rồi.”

Đang rôm rả bình luận về ngoại hình của Hà Thanh Hà thì đúng lúc đó Phó Sâm khẽ động đậy, ghế gỗ trong hội trường phát ra tiếng kẽo kẹt.

Hai người họ lập tức câm như hến, đồng loạt nhìn về phía Phó Sâm. Phó Sâm mặt lạnh tanh, ánh mắt gắt gao dán chặt vào người Hà Thanh Hà trên sân khấu.

Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong liếc nhau, đồng loạt nở nụ cười gian, không nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn quay lại xem cuộc thi nấu ăn.

Nói là thi nấu ăn, nhưng không thể đốt lửa, đành như lời Ngô Kỳ nói — thi kỹ năng dùng dao.

Thời buổi bây giờ, công nghiệp hóa phát triển, đến hành lá còn có loại thái sẵn đóng túi, nấu ăn cũng chẳng còn yêu cầu gì cao về kỹ năng.

Cho dù không biết dùng dao, vẫn có thể nấu được một bữa cơm.

Cũng chính vì thế, người có khả năng dùng dao tốt trong thời buổi này lại càng hiếm, huống chi hai khách mời kia vốn chẳng phải đầu bếp, mà dám lên sân khấu thi đấu, chứng tỏ đều có bản lĩnh.

Hướng Bội Lôi cười đùa: “Cảm giác chương trình hôn nhân của bọn mình giờ biến thành show ẩm thực rồi ấy nhỉ.”

Ngô Kỳ ngồi tàu cao tốc tới, đâu có như Hà Thanh Hà đi máy bay riêng mà mang được cả dao đi, hắn đang kiểm tra đám dao mà chương trình chuẩn bị, nói: “Hai người lấy nhau về sống chung, trừ khi ngày nào cũng ăn ngoài, còn không thì cũng phải có người nấu cơm chứ, vì nấu cơm thì liên quan mật thiết tới hôn nhân mà.”

Hướng Bội Lôi nghĩ nghĩ rồi đỡ lời: “Nhưng mà có tiền thì thuê đầu bếp được mà.”

Ngô Kỳ: “…Được rồi được rồi, bọn tôi nghèo, được chưa.” Hắn liếc nhìn Hà Thanh Hà: “Nhà người ta làm tổng tài nhiều tiền như thế, người ta cũng tự nấu ăn đó thôi.”

Hà Thanh Hà thấy máy quay lia đến mình, cười nói: “Tự tay nấu, rồi cùng nhau ăn, mới có thể tăng thêm tình cảm gia đình.”

Người ta vẫn nói “khói lửa nhân gian”, chính là cái hơi nóng bốc lên từ bếp núc, nồi niêu chén bát, là biểu tượng cho đời sống bình dị.

Ngô Kỳ rất đồng tình, gật đầu liên tục.

Nói chuyện xong rồi, cuộc thi chính thức bắt đầu. Hướng Bội Lôi bảo: “Theo lệ thì người thách đấu sẽ thi trước, anh Ngô Kỳ chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Kỳ xắn tay áo, vẻ mặt nghiêm túc: “Rồi.”

Hắn cầm một miếng gừng đặt lên thớt, một tay giữ miếng gừng, một tay cầm dao, nhanh như chớp thái gừng thành từng sợi mảnh.

Tiếng dao gõ lách cách trên thớt vang lên như vó ngựa chạy.

Ngô Kỳ hơi cúi người, mắt dán chặt vào miếng gừng, thần sắc nghiêm túc. Bình thường hắn hay bô bô, nghịch ngợm đủ trò, giờ nghiêm túc lên liền toát ra khí chất cực cuốn hút.

Chỉ có Nhiếp Bình Nhiên biết, lúc hắn đi catwalk cũng y chang vậy. Ai mà ngờ người ta nghiêm túc đến thế chỉ vì một miếng gừng.

Ngô Kỳ cắt xong gừng, Hướng Bội Lôi tò mò ghé đầu lại: “Cái này có gì đặc biệt vậy?”

Ngô Kỳ tách mấy sợi gừng ra, cầm một cái kim bên cạnh, trực tiếp xỏ một sợi gừng qua lỗ kim.

Hướng Bội Lôi trợn tròn mắt, cảm thán: “Đỉnh thật luôn!”

Vẻ nghiêm túc trên mặt Ngô Kỳ lập tức biến mất, thay bằng nụ cười đắc ý: “Tôi lợi hại mà.”

Tiếp đó, Ngô Kỳ lại biểu diễn một màn “bịt mắt thái củ cải”. Lấy một đoạn củ cải trắng đặt dưới tay, không nhìn, chỉ dùng dao lia ngang từng nhát, thái củ cải thành từng lát mỏng như cánh ve.

Không ai nhìn thấy củ cải đâu, chỉ thấy dao lia qua lia lại, chẳng khác gì cảnh phim võ hiệp với ánh đao chớp lóa. Đợi hắn cắt xong, lát củ cải mỏng còn hơn cả giấy.

Tả Văn Phong và Nghiêm Trung Triết thành đôi bạn tốt tạo bầu không khí, vừa vỗ tay vừa hò hét: “Trời ơi, Ngô Kỳ, không ngờ luôn đó nha!”

Ngô Kỳ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Hướng Bội Lôi bên cạnh cũng tâng bốc: “Không ngờ anh Ngô Kỳ ban ngày đi diễn catwalk, ban đêm làm đầu bếp, sao mà giỏi dữ vậy.”

Ngô Kỳ đặt dao xuống, nói: “Tôi nói rồi mà, trong nhà phải có người nấu cơm chứ. Nhóc bốn mắt… à quên, Nhiếp Bình Nhiên là bác sĩ, bận hơn tôi, tôi đành phải làm. Lâu dần nấu thấy cũng hay, rồi tự tìm tòi nghiên cứu công thức.”

Hướng Bội Lôi ồ một tiếng, ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Thì ra là vì tình yêu mà bước lên con đường nghiên cứu ẩm thực à. Đáng ghét ghê, bị cẩu lương úp đầu rồi.”

Mặt Ngô Kỳ hơi đỏ lên: “Cũng chỉ là một cái cớ thôi, thật ra tôi rất thích nấu ăn, cảm thấy nó giúp giải tỏa áp lực cực tốt.”

Sau màn thể hiện cực cháy của Ngô Kỳ, đến lượt Hà Thanh Hà.

Lúc nãy khi Ngô Kỳ đang cắt đồ, Hà Thanh Hà vẫn đứng cạnh nhìn chăm chú. Nghe Ngô Kỳ nói bác sĩ Nhiếp bận quá, nên hắn mới phải vào bếp, Hà Thanh Hà cũng lộ ra ánh mắt y chang lúc xem video của Quảng Quân.

Thật là tốt quá đi mất… yêu nhau như thế, phải ghi câu này lại vô sổ tay tình yêu mới được, đáng để nghiền ngẫm dài dài.

Đến khi máy quay chuyển sang mình, Hà Thanh Hà mới sực tỉnh, cười cười theo phản xạ, rồi bước đến bàn của mình, mở túi đựng dao.

Mấy người khác không hiểu nội tình, chỉ thấy dao của Hà Thanh Hà vừa nhiều vừa tinh xảo, từng lưỡi dao rút ra đều lạnh lẽo sắc bén, ánh lên thứ ánh sáng rợn người.

Chỉ riêng bộ dao thôi cũng đủ làm người ta hoa cả mắt.

Quảng Quân cười cười: “Tôi nghe nói đầu bếp Trung Hoa chỉ cần một con dao đi khắp thiên hạ, chỉ có bếp Tây mới màu mè dùng lắm dao thế này.”

Nghiêm Trung Triết cười tiếp lời: “Vậy là Tiểu Hà đây Trung Hoa biết, Tây cũng rành rồi.”

Nhưng thực ra, Hà Thanh Hà cũng chỉ lấy ra một con dao bếp Trung Hoa, trong đầu nghĩ rất đơn giản, mình phải dùng dao giống Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ nhìn thấy con dao trên tay cậu, ngạc nhiên nói: “Dao Vũ Lăng Ký à? Tôi cũng muốn mua một cây mà đắt quá trời.”

Nhà Hà Thanh Hà có tiền, cái này không so nổi. Nhưng tất nhiên, dụng cụ xịn không đồng nghĩa với tay nghề giỏi, vẫn phải xem bản lĩnh thực sự.

Ngô Kỳ vừa thái gừng, thì Hà Thanh Hà chọn khoai tây. Cậu nhanh chóng gọt vỏ, rồi thái dọc, thái ngang, tốc độ rất nhanh, động tác gọn gàng đẹp mắt.

Nhưng mà… do lúc nãy Ngô Kỳ chơi lớn quá rồi, giờ nhìn người khác thái rau có vẻ hơi nhạt.

Đến khi Hà Thanh Hà cắt xong, mọi người phát hiện củ khoai tây vẫn nằm y nguyên trên thớt, chẳng khác gì lúc đầu.

Hướng Bội Lôi tò mò ghé sát lại, Hà Thanh Hà nói: “Cô thử nhấc nó lên xem.”

Hướng Bội Lôi khều nhẹ phần đầu củ khoai tây, lập tức nó bung ra như một cây đàn phong cầm, kéo dài thành một dải.

Cô nàng ngớ người, rồi phá lên cười: “Đáng yêu quá trời! Tôi cảm giác cái show tụi mình sắp chuyển thể loại thành show ẩm thực mất rồi, không ngờ mấy anh đẹp trai này lại toàn đầu bếp giấu nghề!”

Hà Thanh Hà cười dịu dàng, lại cầm dao khắc hình đuôi phượng trên quả chuối rồi tặng cho Hướng Bội Lôi.

Cô nàng vui như Tết, chọc ghẹo: “Tiểu Hà cũng lợi hại ghê nha. Ngô Kỳ vì muốn nấu cho bác sĩ Nhiếp ăn nên mới luyện được tay nghề như vậy. Còn anh thì vì ai mà cầm dao bếp đây?”

Vừa nói, cô vừa cố ý liếc mắt về phía Phó Sâm, muốn nhắc khéo Hà Thanh Hà học người ta mà thả cẩu lương luôn cho rồi.

Nhưng Hà Thanh Hà chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Mẹ tôi thích nấu ăn. Hồi trước bà hay làm đủ món cho cả nhà ăn, tôi cũng nhờ vậy mà học được ít nhiều.”

Quân bài tình thân cũng ổn mà, Hướng Bội Lôi liền tiếp lời: “Kỹ năng của anh đỉnh vậy, chắc chắn mẹ anh còn nấu ăn giỏi hơn nhiều.”

Hà Thanh Hà chỉ mỉm cười mà không nói thêm gì.

Chỉ có Phó Sâm biết, mẹ Hà Thanh Hà mất hơn chục năm rồi. Nói cách khác, tay nghề nấu ăn của Hà Thanh Hà là học từ rất lâu, có lẽ từ hồi còn thiếu niên.

Hà Thanh Hà cứ từ tốn trò chuyện với Hướng Bội Lôi, không khí cũng vui vẻ hẳn, nhưng xét về phần cắt tỉa thì khó mà thắng được cú chốt hạ của Ngô Kỳ.

Cuối cùng, Hà Thanh Hà chơi lớn, cắt món đậu hũ Văn Tư nổi tiếng trên mạng.

Lấy con dao sắc chém vào miếng đậu phụ mềm nhũn. Nhìn thoáng qua thì cứ tưởng cắt nát thành đống bùn, nhưng khi bỏ vào nước, từng sợi đậu phụ tách ra, mềm mại như sương khói lững lờ, đẹp đến ngẩn người.

Ngô Kỳ thở dài: “Tôi cũng biết cắt đậu phụ, nhưng để được mảnh thế này thì chịu thua rồi, tôi thua.”

Cả hội dưới khán đài vỗ tay rần rần, chúc mừng Hà Thanh Hà thắng vòng này. Cậu cũng nhoẻn miệng cười, ánh mắt cong cong.

Nghiêm Trung Triết quay sang Phó Sâm thì thầm: “Ôi, ghen tị với anh và bác sĩ Nhiếp ghê. Có người yêu biết nấu ăn, đúng là sống trên thiên đường.”

Phó Sâm nghe vậy, không nói gì.

Thật ra hắn không quá coi trọng chuyện ăn uống, miễn là đồ ăn sạch sẽ, đầy đủ dinh dưỡng là được. Trước giờ hắn vẫn nghĩ, mấy chuyện nấu nướng đó giao cho đầu bếp là tốt nhất, để Hà Thanh Hà đỡ phải cực.

Nhưng Hà Thanh Hà cứ thích làm, hắn cũng đành kệ, mỗi ngày về nhà là có cơm ăn, cũng chẳng hỏi nhiều.

Chỉ là, cái lưỡi sắt đá như Phó Sâm cũng phải công nhận, món Hà Thanh Hà làm thật sự ngon hơn khối nhà hàng nổi tiếng.

Phó Sâm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Hà Thanh Hà khi nấu ăn, cũng chẳng từng nghĩ đến quá trình phía sau những đĩa đồ ăn được bày biện đẹp đẽ, hương vị tuyệt vời kia.

Ngày nào hắn về nhà, Hà Thanh Hà cũng chỉn chu sạch sẽ, như thể mấy món ăn đó là dùng phép biến ra.

Hôm nay, nhờ có chương trình, lần đầu tiên Phó Sâm được nhìn thấy người kia cầm dao vào bếp.

Hóa ra không phải phép màu gì, mà là hơn chục năm kiên trì rèn luyện mà thành.

Hóa ra chiếc tạp dề đó không chỉ là để chụp ảnh sống ảo, mà là thật sự để bảo vệ người đang đứng giữa căn bếp nhỏ, làm ra từng món ngon ngập tràn mùi khói bếp.

Hà Thanh Hà mặc chiếc tạp dề vàng nhạt ấy, đứng trên sân khấu mỉm cười dịu dàng.

Dưới khán đài như có một cổ máy vô cảm lần đầu cảm nhận được hương vị của khói lửa nhân gian.

Hết chương 26.

Bình Luận (0)
Comment