Chương 4
Lưu Nhứ nghĩ thầm, hôn nhân của cậu bình thường chỗ nào, làm gì có ai đã kết hôn một năm còn gọi chồng mình là anh Phó hay không?
Nhưng Lưu Nhứ không vạch trần mà chỉ nói: “Nội dung chính của chương trình là ghi lại cuộc sống hôn nhân của một cặp chồng chồng, khai thác theo góc độ của khách mời thể hiện những cảm xúc trong tình yêu. Tiết tấu chậm rãi, tế thủy trường lưu*.”
*có nghĩa là nước có dòng nhỏ thường chảy dài, ý chỉ một tình yêu tuy không mãnh liệt, cuộn trào nhưng lại lâu bền theo năm tháng.
“Tớ đánh giá đây là một chương trình khá nhẹ nhàng, tham gia một chút thì có sao, vừa du lịch vừa ăn uống bằng chi phí của chương trình, cậu cứ coi như đến để vui chơi và nghỉ dưỡng thôi.”
Lưu Nhứ thuyết phục mãi, Hà Thanh Hà vừa cười vừa gửi tin nhắn: “Không thể nào, anh Phó sẽ không đồng ý đâu.”
Họ không thiếu một chút tiền để du lịch hay ăn uống kia, thứ duy nhất Phó Sâm thiếu chính là thời gian, không có khả năng tốn thì giờ để tham gia chương trình giải trí.
Muốn Phó Sâm xuất hiện trong chương trình thực tế, chi bằng trông cậy Hà Thanh Hà tự mình lên mặt trăng còn hơn.
Lưu Nhứ lại cân nhắc, những lời Hà Thanh Hà nói đã tiết lộ một điều, chìa khóa để chuyện này có thể thành công không nằm ở Hà Thanh Hà, mà là ở chỗ chồng của Hà Thanh Hà.
Dù sao hôm nay cũng là kỷ niệm ngày cưới của Hà Thanh Hà, Lưu Nhứ thuyết phục mấy câu không có tác dụng nên đành thôi.
×
Hà Thanh Hà nhanh chóng đem lời mời của Lưu Nhứ bỏ ra sau đầu, rồi Lưu Nhứ sẽ nhận ra ý tưởng bất chợt này không đáng tin cậy chút nào. Nào ngờ lần này Lưu Nhứ lại thật sự nghiêm túc.
Vài ngày sau, trong bữa cơm tối, Phó Sâm hỏi Hà Thanh Hà: “Em có một người bạn tên là Lưu Nhứ đúng không?”
Hà Thanh Hà dừng lại vài giây mới trả lời: “Ừ, cô ấy làm sao?”
Vẻ mặt Phó Sâm không thay đổi, nói: “Cô ấy gọi đến văn phòng của anh, nói muốn gặp anh.”
Hà Thanh Hà căn bản không biết nên nói cái gì, vậy mà Lưu Nhứ lại gọi điện thoại đến văn phòng của Phó Sâm.
Phó Sâm ngẩng đầu, sau tròng kính nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà, hắn hỏi: “Em có biết bạn em tìm anh có chuyện gì không?”
Hà Thanh Hà biết Phó Sâm sẽ bỏ qua những cuộc hẹn không rõ lai lịch, nhưng vì anh mà hắn đặc biệt chú ý tới Lưu Nhứ.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một chút rồi kể lại toàn bộ sự việc cho Phó Sâm, hắn chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên hay chế nhạo mà chỉ nói ra một sự thật: “Anh không có thời gian.”
Đây là một lý do vô cùng đơn giản và thực tế.
Người kiếm được rất nhiều tiền mỗi ngày như Phó Sâm, khả năng bỏ thời gian quay chương trình thực tế gần như là bằng không.
Hà Thanh Hà cười cười: “Em biết rồi, em sẽ bảo cô ấy đừng quấy rầy anh.”
Phó Sâm không nói rõ hắn sẽ sắp xếp Lưu Nhứ như thế nào, ngược lại hỏi: “Còn em nghĩ sao, có muốn tham gia không?”
Hà Thanh Hà vội vàng nói: “Đương nhiên là không, em sẽ xấu hổ lắm, cũng không cần thiết phải phơi bày cuộc sống của mình cho người khác xem, chúng ta đâu phải người nổi tiếng.”
Phó Sâm gật đầu: “Tùy em, vậy em trai em ở đâu? Cậu ấy có cần tiền không?”
Hà Thanh Hà vội vàng xua tay: “Anh cả của em sẽ xử lý, chuyện nhỏ thôi, anh đừng quan tâm.”
Mặc kệ em trai gây ra chuyện gì, anh trai nhất định sẽ quản được hắn.
Nhắc đến gia đình Hà Thanh Hà, Phó Sâm nhớ tới một điều: “Kể từ Tết Nguyên Đán, đã lâu anh không gặp lại anh cả của em.”
Hà Thanh Hà nói: “Anh cả cũng khá bận rộn.”
Phó Sâm nhìn cậu nói: “Ý của anh là em có cần anh cùng em về nhà không?”
Chưa gặp lại con cả của của Hà gia lần nào, đồng nghĩa là Hà Thanh Hà chưa trở về nhà thêm lần nào kể từ Tết Nguyên Đán.
Mọi người đều nói con trai thứ nhà họ Hà là người hiền lành nhất, luôn quan tâm đến người khác, Hà Thanh Hà vẫn nở nụ cười trên môi nói: “Không cần, mọi người sống rất tốt, em sẽ không quấy rầy họ.”
Mặc dù Hà Thanh Hà nói với Lưu Nhứ rằng anh sẽ đến gặp anh cả để dạy dỗ Hà Diệc Trúc một trận, nhưng thực tế Hà Thanh Hà đã lâu không gặp Hà Hiên Bách. Mà cho dù Hà Thanh Hà có quay lại tập đoàn để báo cáo công việc đi chăng nữa thì anh cũng không gặp được Hà Hiên Bách.
Hà Thanh Hà luôn là đứa con khiến người nhà ít lo lắng nhất trong ba anh em, từ nhỏ anh đã sống độc lập, ngay cả chuyện chung thân cũng được anh giải quyết nhanh gọn chỉ trong một lần xem mắt.
Vì vậy anh cả lẫn bố đều không quá lo lắng cho anh.
Hà Thanh Hà cũng sẽ cố gắng không gây rắc rối cho anh trai và bố.
Hà Thanh Hà biết Phó Sâm có ý tốt, dịu dàng giữa đôi mày như gió xuân chầm chậm thổi qua, khiến người ta cảm thấy thoải mái, cậu cười nói: “Cảm ơn anh đã nghĩ cho em.”
Phó Sâm vẫn là bộ dáng bình thản: “Không có gì.”
Chuyện của Lưu Nhứ cứ thế qua đi, Hà Thanh Hà vốn tưởng rằng Phó Sâm sẽ phản ứng mạnh mẽ hơn, dù sao việc Lưu Nhứ đến thăm hỏi bất ngờ không được lịch sự cho lắm, vậy mà hắn chỉ hỏi vài câu, cũng không tỏ ra coi thường hay chán ghét người trong giới giải trí.
Hà Thanh Hà tự hiểu là Phó Sâm không để vào mắt, dù sao Phó Sâm bận trăm công nghìn việc, nào có thời gian để ý đến những chuyện này.
×
Vài ngày sau đó, Lưu Nhứ hẹn Hà Thanh Hà uống cà phê, Hà Thanh Hà biết chắc chắn có liên quan đến chương trình thực tế nên đành phải đến cuộc hẹn.
Lưu Nhứ đến sớm hơn Hà Thanh Hà, ngồi trên chiếc ghế chạm khắc của quán cà phê ngoài trời, mặc một chiếc áo gió rộng, buộc tóc đuôi ngựa thấp sau gáy, đeo cặp kính râm che gần hết khuôn mặt, trông cô vừa trẻ trung vừa tri thức.
Khi nhìn thấy Hà Thanh Hà, cô tháo kính râm xuống, huýt sáo: “Mỹ nhân, em càng ngày càng xinh đẹp đấy.”
Hà Thanh Hà không để ý đến lời nói đùa của cô, nói: “Không phải tớ đã nói sẽ đãi cậu một bữa à, sao chỉ uống cà phê?”
Lưu Nhứ cố ý nói: “Hiện tại tớ đang bận tối mặt tối mũi tìm MC và khách mời, làm gì có thời giờ ăn cơm.”
Hà Thanh Hà không trả lời, Lưu Nhứ liền đi thẳng vào vấn đề: “Chồng cậu thông qua trợ lý của anh ấy từ chối tớ.”
Lời cự tuyệt của trợ lý vô cùng khách khí, không có bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào, phù hợp đến mức Lưu Nhứ có muốn tiếp tục dây dưa cũng không còn gì để nói.
Hà Thanh Hà đối với tình huống này chẳng mảy may kinh ngạc, anh nói: “Lúc trước tớ đã nói với cậu, anh ấy sẽ không đồng ý, hãy từ bỏ những suy nghĩ khó hiểu đó của cậu đi.”
Lưu Nhứ vẫn chưa bỏ cuộc, nói: “Hai người đều phức tạp hoá vấn đề, cứ coi như một trò chơi để thả lỏng đi, không sao đâu mà.”
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Tớ không quen phơi bày cuộc sống của mình trước ống kính, cũng không thích trở thành tâm điểm bàn tán của người khác.”
Lưu Nhứ: “Tớ thừa nhận tham gia chương trình chắc chắn sẽ bị khán giả bàn luận, nhưng cũng có những mặt tốt mà, cậu có thể kết bạn và thu hút người hâm mộ”.
Hà Thanh Hà kỳ quái nhìn Lưu Nhứ: “Tớ có fan để làm gì chứ?”
Lưu Nhứ kiên trì thuyết phục Hà Thanh Hà, nhưng cậu nhất quyết không đồng ý, cuối cùng Lưu Nhứ bắt đầu chơi xấu: “Em cậu đã bể kèo tớ, vì vậy cậu phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả đi chứ.”
Hà Thanh Hà thực sự cảm thấy áy náy, nhưng vì bồi tội cho em trai mà bán chính mình đi thì không đáng.
Hà Thanh Hà nói: “Tớ có thể bồi thường cho cậu nhiều hơn, còn cái khác thì không được.”
Lưu Nhứ giả vờ đáng thương: “Nhà giàu các ngươi chỉ biết ném tiền vào người khác, chúng tớ thiếu tiền sao, chúng tớ chỉ thiếu khách mời thôi!” Cô suy nghĩ một lúc lại đổi lời: “Đương nhiên cũng không ngại có thêm tiền. “
Hà Thanh Hà: “…”
Thật là một mớ hỗn độn.
Hà Thanh Hà quay đi, vẫn là bộ dáng cự tuyệt, Lưu Nhứ thật sự không lay chuyển được nên đành đổi hướng: “Vậy cậu giúp tớ liên lạc với chồng cậu, tớ muốn gặp anh ấy.”
Hà Thanh Hà chẳng hiểu nổi vì sao Lưu Nhứ cứ cố chấp như vậy, cô thậm chí còn không thuyết phục được anh, vậy thì làm sao thuyết phục được Phó Sâm.
“Cậu vẫn chưa hiểu sao? Chỉ cần anh ấy không muốn, cả đời cậu cũng không bao giờ có thể liên lạc được với anh ấy.”
Những lời này quá mức thẳng thắn, vô tình vạch trần chênh lệch địa vị giữa người thường và Phó Sâm.
Lưu Nhứ có thể lấy được số điện thoại văn phòng của Phó Sâm, đã xem như vận đỏ lắm rồi.
Sắc mặt Lưu Nhứ có chút tái nhợt, vô thức nói: “Không phải vì điểm này mà cậu mới kết hôn với hắn sao?”
Hà Thanh Hà có chút khó tin: “Để thuyết phục tôi, cậu liên lạc với anh Phó nhưng không thành. Bây giờ muốn liên lạc với anh Phó, lại tìm đến tôi. Cậu không thấy mình đang đi trên một con đường quanh co lòng vòng sao?”
Lưu Nhứ lại nghĩ khác: “Một vòng tròn hoàn hảo, tớ thì thấy rất khả thi.”
Hà Thanh Hà im lặng, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Sở dĩ cậu muốn chúng tôi tham gia là vì muốn dùng cuộc hôn nhân hào môn của chúng tôi để marketing mà thôi.”
Nói đến cuối cùng, họ chỉ coi anh như một công cụ, lợi dụng cuộc hôn nhân của anh để thu hút người xem.
Lưu Nhứ cũng bình tĩnh lại, nhíu mày nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, chúng ta là bạn bè, tớ sẽ không làm hại cậu. Tớ thừa nhận nếu chồng chồng cậu tham gia thì chương trình sẽ càng hấp dẫn hơn, nhưng tớ cho rằng việc này đối với cậu và chồng cậu đều có lợi.”
Hà Thanh Hà rất khó hiểu, một chương trình giải trí thì có thể mang lại lợi ích gì cho một người bình thường như anh, vài đồng tiền cát xê sao.
Lưu Nhứ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, cô liên tục nhấn mạnh: “Cậu tin tớ đi, cuối cùng các cậu nhất định sẽ thay đổi.”
Hà Thanh Hà: “Tại sao phải thay đổi? Hiện tại tôi và anh Phó rất tốt. Ngoại trừ việc chúng tôi dư dả hơn người khác một chút thì mối quan hệ của chúng tôi rất bình thường, bình thường đến mức có hơi nhàm chán, không có gì để xem và cũng sẽ không có ai thích xem đâu.”
Lưu Nhứ nói: “Không phải cậu vẫn luôn tin vào tầm nhìn của tớ với tư cách là một nhà sản xuất chuyên nghiệp sao? Cậu nhất định sẽ được khán giả yêu thích.”
Trong lòng Lưu Nhứ âm thầm vui mừng, Hà Thanh Hà đã bắt đầu đặt giả thuyết về việc mình xuất hiện trước khán giả, điều đó có nghĩa là những cố gắng của cô không phải là vô ích.
Cô nhìn Hà Thanh Hà, khí phách ngút trời nói: “Hãy cho tớ một cơ hội được gặp ngài Phó. Tớ cam đoan, nếu thất bại tớ sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”
“Ngược lại, nếu tớ thuyết phục được anh ấy, cậu phải đồng ý tham gia chương trình. Thế nào, cậu có dám cá cược không?”
Hà Thanh Hà biết Lưu Nhứ đang dùng kế khích tướng, nhưng anh cũng biết cô chưa đến được Hoàng Hà thì chưa cam lòng, gật đầu nói: “Được rồi, cứ làm như lời cậu đi.”
Lưu Nhứ thuyết phục Phó Sâm, nghe còn khó hơn lên trời.
Dẫu sao thì Hà Thanh Hà đã sống chung với hắn một năm nay, tính tình Phó Sâm thế nào anh hiểu rõ nhất.
×
Kết quả Hà Thanh Hà phát hiện mình chẳng hiểu Phó Sâm chút nào.
Phó Sâm ngồi đối diện với anh, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Chúng ta có thể thử truyền thông hóa cuộc sống của mình.”
Hà Thanh Hà: “…”
Nói trắng ra, không phải chỉ là tham gia một chương trình thực tế thôi sao?
Phó Sâm chưa bao giờ nói đùa, nếu hắn nói như vậy, nhất định là đã bị Lưu Nhứ thuyết phục thành công.
Hà Thanh Hà bất ngờ lắm, Lưu Nhứ làm cách nào mà… nhưng dù là dùng cách nào đi nữa thì anh đã thua cuộc, chỉ đành mím môi nói: “Em hiểu được.”
Hà Thanh Hà chưa bao giờ nghi ngờ về bất cứ quyết định nào của Phó Sâm, nhưng anh không thể không nhắc nhở hắn: “Người nhà của anh và em hay cấp dưới của anh có thể sẽ nhìn thấy chúng ta trên các phương tiện truyền thông đại chúng.”
Phó Sâm gật gật đầu, biểu thị hắn biết điều này: “Anh làm về đầu tư, cho nên không cần để ý vấn đề hình tượng.”
Nếu Phó Sâm đã không ngại thì Hà Thanh Hà cũng không có gì để ý kiến.
Cứ như vậy, Hà Thanh Hà và Phó Sâm quyết định sẽ tham gia chương trình của Lưu Nhứ.
Tình thế trong nháy mắt xoay chuyển 180 độ, Lưu Nhứ vui mừng khôn xiết, quả nhiên Hà Thanh Hà nghe lời Phó Sâm. Trước đó dù có nài nỉ bao nhiêu thì anh đều ra sức từ chối, vậy mà Phó Sâm vừa đồng ý, anh cũng liền chấp thuận.
Lưu Nhứ ngày càng tin tưởng mình không có nhìn lầm, Hà Thanh Hà và Phó Sâm sẽ mang đến một làn gió mới cho chương trình của cô.
Chương trình do Lưu Nhứ sản xuất có tên là *, một cái tên hàm chứa tất cả, bao gồm thể loại và mục đích mà nó muốn khai thác.
*tên chương trình đã được đặt lại, tên gốc là
Ngoài Hà Thanh Hà và Phó Sâm, còn có ba cặp khách mời khác và một người dẫn chuyện, toàn bộ ekip có tổng cộng hơn một trăm nhân viên.
Khi Lưu Nhứ gặp lại Hà Thanh Hà, cô vô cùng đắc ý, Hà Thanh Hà chỉ nói: “Nếu tớ đã hứa với cậu thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, đừng lo lắng, tớ sẽ không qua loa.”
Lưu Nhứ cười nói: “Đó là đương nhiên, tớ rất yên tâm về tinh thần chuyên nghiệp của cậu.”
Hà Thanh Hà im lặng.
Lưu Nhứ tò mò: “Cậu không hỏi tớ làm thế nào thuyết phục được chồng cậu à?”
Hà Thanh Hà nghiêng đầu, tỏ ra không mấy hứng thú: “Quá trình không quan trọng nữa.”
Kết quả cuối cùng là bọn họ đã ở đây, biết được nguyên nhân cũng chẳng có ý nghĩa.
Chương trình được ghi hình và phát sóng song song, ngoài ra còn xen kẽ một số ngày phát sóng trực tiếp.
Hà Thanh Hà chưa từng đối diện với ống kính, cảm thấy có chút lúng túng, Lưu Nhứ an ủi anh: “Thứ chương trình thực tế muốn là khai thác các khía cạnh chân thực nhất của khách mời, giá trị nhan sắc của hai người đã đạt điểm tuyệt đối, chỉ cần theo giáo viên học cách làm quen với camera thì sẽ nhanh chóng thích ứng được thôi.”
Lưu Nhứ rất ưng ý với ngoại hình của Hà Thanh Hà, theo quan điểm của một nhà sản xuất chuyên nghiệp, Hà Thanh Hà còn đẹp hơn một số người nổi tiếng, thật lãng phí nếu không giới thiệu chiếc nhan sắc này đến khán giả toàn quốc.
Sau khi lắng nghe Lưu Nhứ nói xong, Hà Thanh Hà chỉ im lặng gật đầu.
Lưu Nhứ hài lòng muốn sờ đầu anh, nói: “Thật là ngoan quá chừng.”
Hà Thanh Hà sâu kín đáp lại: “Đừng chiếm được lợi còn muốn khoe mẽ.”
Vì sẽ xuất hiện trước công chúng nên bọn họ phải ký kết hợp đồng. Chuyện này Hà Thanh Hà trao toàn quyền xử lý cho Phó Sâm, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất: bảo vệ quyền riêng tư của hai người càng nhiều càng tốt.
Phó Sâm giao việc này cho trợ lý và đội ngũ pháp lý của mình, vẫn miệt mài với công việc như thường lệ, thậm chí còn đi công tác một thời gian.
Hà Thanh Hà nghi ngờ Phó Sâm không nhận thức được tính nghiêm trọng của việc bị khán giả cả nước theo dõi nên mới có phản ứng thản nhiên như vậy.
Hoặc có lẽ Phó Sâm quá tự phụ, cho rằng bị người vây xem cũng chẳng có gì to tát.
Nghĩ vậy, Hà Thanh Hà cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.
Chắc là anh nghĩ nhiều quá rồi, dù sao hôn nhân của họ cũng không có gì đáng xấu hổ mà không thể cho người ta thấy.
Chỉ là một cuộc sống hôn nhân bình dị và đơn giản mà thôi.
Qua vài ngày quan sát, hình như Phó Sâm không đề cập đến việc ghi hình chương trình cho bất kỳ ai, ngoại trừ trợ lý cá nhân và một vài nhân viên bộ phận pháp lý.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Hà Hiên Bách.
“Anh ơi, em sẽ tham gia một chương trình thực tế.”
Một lúc sau Hà Hiên Bách trả lời: “Đã biết.”
Sau đó cuộc trò chuyện của họ kết thúc, Hà Thanh Hà rũ mắt nhìn điện thoại, dường như anh cả không tò mò cũng không phản đối việc này, vậy thì cứ coi như là anh đã thông báo cho anh cả rồi.
Hết chương 4.