Chương 5.
Sau khi có được khách mời ưng ý, công việc của Lưu Nhứ trở nên vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc cô đã ký hợp đồng với một người dẫn chương trình mới, mọi thứ giống như được nhấn nút tua nhanh, tiến độ công việc rất đáng kinh ngạc.
Trước khi các cặp khách mời chính thức gặp gỡ nhau, họ sẽ phải quay một đoạn phim giới thiệu.
Lưu Nhứ đã trao đổi xong cách quay với Hà Thanh Hà.
Đoạn phim giới thiệu được quay riêng tại nhà của từng cặp đôi, chủ yếu ghi lại điều kiện sinh hoạt hàng ngày, sau đó sẽ được hậu kỳ biên tập thành một video ngắn và đăng lên, xem như là ra mắt khán giả.
Chương trình sẽ theo đuổi khía cạnh chân thật nhất của từng cặp khách mời, không có kịch bản, chỉ có một bản thảo ngắn gọn cho khách mời tham khảo trước khi quay. Camera được lắp đặt trong phòng khách và phòng ngủ, vẫn cho phép khách mời được tắt trong một số tình huống, còn những lúc khác, đạo diễn và nhân viên sẽ ghi lại toàn bộ cuộc sống của họ.
Chương trình sẽ đi theo tiết tấu chậm rãi, toàn bộ tư liệu thực tế sẽ được thu thập trong vòng một tuần, yêu cầu khách mời phải thể hiện trạng thái tự nhiên nhất.
Trước khi bắt đầu chính thức ghi hình, Hà Thanh Hà và Phó Sâm đã có một cuộc thảo luận chi tiết.
Ví dụ như họ có nên sử dụng tên thật không, nếu sử dụng bút danh thì ít nhất quyền riêng tư của họ có thể được đảm bảo, không ai có thể tìm ra danh tính thực sự của họ.
Phó Sâm nói: “Anh nghĩ không cần dùng bút danh.” Hắn nhìn Hà Thanh Hà, “Nếu cứ che đậy vậy thì chẳng cần tham gia làm gì nữa.”
Một mặt Hà Thanh Hà rất đồng tình với Phó Sâm, nhưng một lần nữa anh lại đắn đo, liệu Phó Sâm có đang nghĩ mọi chuyện đơn giản quá hay không.
Anh thì sao cũng được, Hà gia hiếm khi quản chuyện cá nhân của anh, nhưng một khi Phó gia biết Phó Sâm tham gia một chương trình thực tế, bọn họ chắc chắn sẽ bùng nổ.
Vấn đề thứ hai là ghi hình chương trình ở căn nhà mà bọn họ đang sống.
Hai người cân nhắc xem có nên đổi một chỗ ở khác hay không, biệt thự là không gian riêng tư của Hà Thanh Hà và Phó Sâm, nếu phơi bày toàn bộ căn nhà của mình cho người khác xem thì cảm thấy khá lạ lẫm và kì quặc.
Dù sao họ cũng sở hữu nhiều bất động sản, Hà Thanh Hà còn có một căn nhà đứng tên mình, có thể sắp xếp và trang trí nó thành nơi để quay chương trình.
Cách này sẽ không làm lộ nhà của họ.
Nhưng đạo diễn cho rằng nên ghi hình ngay trong chính nơi mà hai người sinh hoạt hàng ngày.
Tổng đạo diễn của chương trình tên Từ Mậu Mậu, khoảng bốn mươi tuổi. Hà Thanh Hà nhìn người đàn ông có thân hình mập mạp đội mũ bóng chày trước mặt, có một cảm giác khó nói nên lời.
Đạo diễn Từ nhìn Hà Thanh Hà, vô cảm nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, đừng đặt cho con mình một cái tên quá đáng yêu, về già nó sẽ gặp rắc rối.”
Hà Thanh Hà: “…”
Ý của đạo diễn Từ là chọn nơi hai người vẫn ở từ trước tới giờ, như vậy mới quen thuộc và tự nhiên.
Chương trình tập trung khai thác những cảm xúc thực tế trong hôn nhân, không có kịch bản và không cần phải diễn xuất, việc đổi sang một địa điểm giả sẽ đánh mất tâm nguyện ban đầu.
Hà Thanh Hà nhìn về phía Phó Sâm hỏi ý kiến, Phó Sâm quyết định: “Vậy thì cứ quay ở đây vậy.”
Vì vậy những vấn đề cần cân nhắc đã được giải quyết xong.
Toàn bộ ekip rất tôn trọng quyền riêng tư của khách mời, cam kết những cảnh quay bên ngoài toà nhà sẽ được thay thế bằng địa điểm giả, bảo mật vị trí cụ thể của biệt thự.
Mặc dù đã lên kế hoạch mọi thứ, nhưng khi nhân viên chương trình vào nhà để lắp đặt máy quay, họ vẫn phải tuân thủ quy trình kiểm tra nghiêm ngặt của đội ngũ bảo an.
Đội ngũ bảo an này là nhân viên của Phó Sâm, hắn muốn đảm bảo quá trình ghi hình sẽ không để lại nguy cơ tiềm ẩn nào.
Trong suốt thời gian đó, ekip sẽ chịu sự giám sát của vệ sĩ, đây là yêu cầu khi ký hợp đồng của Phó Sâm.
Đạo diễn Từ không khỏi phàn nàn với Lưu Nhứ: “Đây là lần đầu tiên tôi đi quay hình còn bị người ta canh chừng nữa cơ đấy, đúng thật là đại gia mà.”
“Anh nhẫn nại chút đi, để mời được người có thân phận như anh ta không dễ đâu, hơn nữa…” Cô chậm rãi nói: “vừa quyết định tham gia xong là vung tiền tài trợ luôn, khách mời còn mang tiền tới chính là kim chủ ba ba.”
Hà Thanh Hà nhìn thấy vệ sĩ ra ra vào vào mới ý thức được bề ngoài Phó Sâm chẳng tỏ vẻ gì thế nhưng mọi việc đều đã được hắn cẩn trọng sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.
Xem ra Phó Sâm đã chuẩn bị đầy đủ.
Hà Thanh Hà cảm thấy bản thân lo lắng dư thừa. Trước giờ Phó Sâm luôn là người tỉ mỉ trong công việc, chưa bao giờ để xảy ra sơ suất, hơn nữa hắn cũng giống anh, nếu như đã đồng ý tham gia thì chắc chắn sẽ nghiêm túc làm việc.
Tóm lại, công tác chuẩn bị sơ bộ đã từng bước hoàn thiện, Lưu Nhứ tìm một giáo viên đến dạy bọn họ làm quen với máy quay, Hà Thanh Hà vốn tưởng Phó Sâm sẽ đến công ty, nào ngờ hắn thật sự ở nhà một ngày để học cùng anh.
Nhưng trong suốt thời gian nghe giảng, Phó Sâm vẫn luôn giữ y nguyên nét mặt nghiêm nghị của hắn, giáo viên diễn xuất trông mà e ngại, không dám mời hắn thực hành, cho nên hiệu quả học tập chắc là không cao.
Nhân viên nói máy quay trong phòng khách sẽ do ekip điều khiển, có gắn cả máy thu âm.
Khách mời chỉ được tắt camera trong phòng ngủ, nếu quên hoặc xảy ra vấn đề gì thì ekip sẽ nhắc hoặc tắt hộ khi cần, hoàn toàn tôn trọng không gian riêng tư của khách mời.
Biệt thự của Phó Sâm có khá nhiều phòng nên không thể gắn camera hết tất cả được, chỉ có ở phòng khách, phòng ngủ chính, một ít trên hành lang, phòng làm việc và nhà bếp.
Cho nên phòng ngủ của Hà Thanh Hà cũng không nằm trong phạm vi quay chụp.
Ekip nào ngờ tới tình huống chồng chồng nhà này ngủ riêng nên cũng không hỏi.
Hà Thanh Hà nhận ra chuyện này khi họ lắp đặt máy quay nhưng anh không lên tiếng.
Nguyên nhân là vì anh không rõ suy nghĩ của Phó Sâm.
Một ngày trước khi bắt đầu ghi hình chính thức, Phó Sâm như thường lệ đến công ty, Hà Thanh Hà thì ở nhà. Lưu Nhứ đích thân đến biệt thự để kiểm tra tình hình, đảm bảo mọi thứ không có sai sót.
Lưu Nhứ gọi Hà Thanh Hà sang một bên, nhìn khuôn mặt bình thản của bạn mình, chân thành nói: “Cảm ơn cậu đã đồng ý tham gia chương trình.”
Hà Thanh Hà lắc đầu cười: “Có chơi có chịu thôi.”
Lưu Nhứ biết nếu Hà Thanh Hà không muốn giúp đỡ cô, thì ngay cả cơ hội đánh cược cô cũng không có.
Cô có thể thắng chẳng qua là do Hà Thanh Hà tốt bụng mà thôi.
“Tớ thực sự rất cảm kích.” Lưu Nhứ thở dài, “Cậu đồng ý đến đây không chỉ giúp tớ giải quyết vấn đề cấp bách mà còn là giúp tớ thực hiện được ước mơ của mình.”
Lưu Nhứ lăn lộn trong showbiz nhiều năm, luôn mang trong mình lý tưởng của một thanh niên văn nghệ, cô nói: “Các cậu có thể nghĩ chúng tớ chỉ biết tạo chủ đề nóng, hết thảy đều vì muốn đạt rating cao. Nhưng có lý tưởng thì mới có thể tiếp tục đam mê.”
“Trong lòng tớ bấy lâu nay vẫn luôn muốn tạo ra một chương trình hoàn mỹ.” Lưu Nhứ nhìn Hà Thanh Hà, nhếch khóe miệng, “Cậu và Phó tổng chính là phần quan trọng mà chương trình của tớ còn thiếu.”
Hà Thanh Hà không hiểu Lưu Nhứ coi trọng điểm nào của anh và Phó Sâm nên chỉ nói: “Hy vọng không làm cậu thất vọng.”
Lưu Nhứ vỗ vỗ vai Hà Thanh Hà, giọng điệu đầy ẩn ý: “Tuyệt đối không đâu.”
Lưu Nhứ nói một tràng khó hiểu rồi rời đi, công việc của nhà sản xuất là lập kế hoạch tổng thể và thu hút đầu tư, còn đạo diễn Từ mới là người chịu trách nhiệm chính cho nội dung của chương trình.
Đạo diễn Từ phụ trách hầu hết các nhóm khách mời.
Sau khi những công đoạn cuối cùng hoàn tất, nhân viên nhắc nhở Hà Thanh Hà ngày mai sẽ ghi hình từ sớm, anh cứ thoải mái như bình thường, đừng ngại ống kính, họ làm công tác tư tưởng cho anh một lúc rồi mới về.
Ngôi nhà ồn ào cả ngày rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Hà Thanh Hà ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách lặng lẽ ngẩn ngơ.
Thời gian trôi đi, Phó Sâm về nhà.
Lúc này Hà Thanh Hà mới đứng lên, đi ra huyền quan đón hắn.
Giống như mọi ngày, vừa bước vào cửa là Phó Sâm liền cởi cà vạt và áo vest. Từ lần trước Hà Thanh Hà giúp hắn cầm chúng, bây giờ mỗi khi về nhà, Hà Thanh Hà luôn có mặt ở cửa để làm nhiệm vụ này.
Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà một lúc rồi đưa áo khoác trong tay ra, nói: “Vất vả cho em rồi.”
Hà Thanh Hà mím môi cười: “Không vất vả mà.”
Hà Thanh Hà ôm lấy áo vest của Phó Sâm, chất vải cao cấp nên khá nặng tay, còn có mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí, Hà Thanh Hà hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Phó Sâm gật đầu, thấy Hà Thanh Hà cứ đứng yên không nhúc nhích liền biết là anh có chuyện muốn nói.
Hà Thanh Hà hạ giọng: “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu quay chương trình, có cần chuẩn bị một chút không anh?”
Phó Sâm ngẩng đầu nhìn đống camera trong phòng khách, nói: “Việc nên làm đều đã làm xong.”
Người máy sẽ không chiến đấu nếu không có binh khí, vấn đề thương thảo hợp đồng hay bảo vệ quyền riêng tư đều đã được Phó Sâm xử lý thoả đáng hết thảy.
Hà Thanh Hà mân mê tà áo trong ngực, nhẹ giọng nói: “Ý em là tối nay chúng ta có nên ngủ chung không?”
Dù sao ở trong mắt người khác, chồng chồng chia phòng ngủ thì rất kỳ lạ, chưa kể họ còn là cặp đôi chỉ mới cưới được một năm.
Phó Sâm cúi đầu nhìn anh: “Không cần đâu, chỉ là ghi chép cuộc sống dưới dạng phim ngắn mà thôi, em đừng lo lắng nhiều quá.”
Lời của Phó Sâm nói y hệt như các nhân viên, yêu cầu duy trì trạng thái bình thường và thành thành thật thật phô bày cuộc sống vốn dĩ của mình.
Khả năng tiếp nhận của Phó Sâm quả thực tốt hơn anh, Hà Thanh Hà tự cười nhạo mình: “Em hiểu rồi.”
Sáng sớm hôm sau, nhân viên phụ trách theo dõi cặp Hà Thanh Hà và Phó Sâm đúng giờ bật máy quay phim.
Một chấm sáng màu đỏ xuất hiện trên camera giống như những con quái thú đồng loạt mở mắt, kể từ giây phút này bắt đầu công việc ghi lại từng khoảnh khắc mà nó nhìn thấy.
Ekip nắm trong tay lịch trình của từng khách mời, mỗi ngày Phó Sâm đều sẽ thức dậy vào lúc bảy giờ, quả nhiên một lúc sau máy quay bắt được Phó Sâm rời khỏi phòng ngủ chính.
Hắn đi thẳng ra bể bơi bên ngoài.
Thời tiết bây giờ vẫn còn se lạnh, bơi lội vào sáng sớm chứng tỏ thân thể của Phó tổng rất khỏe mạnh.
“Đáng tiếc bên ngoài không có camera.” Nhân viên công tác tiếc nuối.
Quay hình bên ngoài sẽ dễ làm lộ địa chỉ nhà cho nên tất cả đều chỉ được thực hiện bên trong.
Ước chừng nửa giờ sau, Phó Sâm trở lại phòng khách tầng một, hắn mặc áo choàng tắm, dây áo chỉ buộc ngang hông, cả khuôn ngực rắn chắc lộ ra ngoài.
Lúc này Phó Sâm không đeo kính, mái tóc ướt sũng, những giọt nước thi nhau chạy từ sườn mặt xuống cổ rồi lăn dài đến ngực, những cơ bắp phập phồng theo hơi thở của hắn bỗng trở nên ướt át.
Nhân viên công tác: “…Không ngờ mới bắt đầu đã có phúc lợi.”
Một người khác nói: “Nhưng vẫn phải làm mờ thôi.”
Phó Sâm rời khỏi phòng khách, khi xuất hiện lần nữa, hắn ăn mặc chỉnh tề, tóc đã được chải chuốt gọn gàng, áo sơ mi cùng quần âu che đi bờ vai rộng và đôi chân dài, đeo một cặp kính gọng vàng trên mắt, qua ống kính có thể cảm nhận được một sự thờ ơ nhưng tao nhã.
Mấy người trong ekip nhìn nhau, một người lên tiếng: “Tại sao tôi lại nghĩ đến từ “mặt người dạ thú” nhỉ?”
“Nói chuyện cẩn thận chút, vị này vừa là khách mời vừa là nhà tài trợ đó, địa vị đặc biệt, không thể đắc tội đâu.” Những người khác vội vàng ngăn cản người kia nói năng lung tung.
Người đàn ông gãi đầu: “Đúng là dùng từ sai, nhưng mà rất khó hình dung.”
Những người khác gật gật đầu: “Chúng tôi hiểu mà.”
Đó là cảm giác bên ngoài tây trang giày da vô cùng nhã nhặn nhưng bên trong lại lạnh lùng như có cất giấu một cây đao.
Nhân viên im lặng quan sát, chương trình không có kịch bản, điều họ khám phá chính là nội tâm của khách mời. Ngoài việc phải biên tập được một đoạn giới thiệu trong tuần này, ekip còn phải xây dựng cho mỗi khách mời một hình tượng đặc trưng dựa trên đặc điểm tính cách của từng người rồi mới tiến hành bước tiếp theo.
Tính cách của ngài Phó đây là khó nắm bắt nhất.
Đột nhiên có người hỏi: “Còn anh Hà đâu?”
Lúc này bọn họ mới nhớ ra Hà Thanh Hà vẫn chưa có mặt.
Trên màn ảnh, Phó Sâm đã sắp ăn xong bữa sáng và chuẩn bị đến công ty.
Hà Thanh Hà bây giờ mới xuống lầu, ở phòng khách chào hỏi Phó Sâm: “Chào buổi sáng.”
Hà Thanh Hà mặc đồ ngủ, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, làn da trắng nõn trong suốt, toàn thân mềm mại như đám mây bồng bềnh, anh cố nhướng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, đôi mắt giống như ngậm sương sớm, mỉm cười dịu dàng.
Trong phòng khách được bố trí camera bốn phương tám hướng, nhân viên hưng phấn hét lên: “Zoom lại gần chút, đặc tả nhanh lên.”
Từ vầng trán đầy đặn, hàng mi dày cho đến sống mũi thẳng tắp, tất cả đều được tạo hoá điêu khắc hết sức tỉ mỉ nhưng tổng thể ngũ quan lại vô cùng mềm mại tựa như mùa xuân tươi đẹp và ấm áp.
Vẻ thư thái trên người Hà Thanh Hà làm cho bầu không khí xung quanh như chuyển động chậm lại.
“Mặt mộc đỉnh vậy, không bước chân vào showbiz thì thật đáng tiếc.” Ekip bùi ngùi.
Trong màn hình, Phó Sâm đáp lại lời chào của Hà Thanh Hà: “Buổi sáng tốt lành.”
Hà Thanh Hà hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Phó Sâm: “Anh ăn rồi, bữa sáng giống mọi ngày.”
Hà Thanh Hà dịu ngoan gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”
Phó Sâm: “Ừ.”
Giao tiếp giữa hai người vô cùng bình thường, nếu không phải nói là nhàm chán, nhân viên công tác cảm thấy là lạ, người phụ trách camera ở phòng ngủ đột nhiên hỏi: “Cậu ta từ đâu đi ra vậy?”
Những người khác quay đầu lại: “Ông có ý gì?”
Người nọ phát lại những đoạn vừa rồi ống kính thu được, hết sức kinh ngạc: “Hành lang bên ngoài phòng ngủ chính vắng tanh, chỉ thấy mỗi ngài Phó, trên giường gọn gàng ngăn nắp từ lâu. Vậy anh Hà đi từ đâu ra chứ?”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, có một giọng nói rụt rè vang lên: “Họ sẽ không chia phòng ngủ đâu nhỉ?”
Những người khác: “?”
Hết chương 5.