Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 6

Chương 6

Người của chương trình kiểm tra lại thêm vài lần, xác thực chuyện sáng nay Hà Thanh Hà và Phó Sâm đã đi ra từ hai căn phòng khác nhau.

Trong buổi ghi hình đầu tiên đã phát hiện một chuyện lớn, tất cả nhân viên đều giật mình.

“Chắc là người nhà giàu có nhiều phòng ở.” Có người ngập ngừng nói.

“Nhưng mà kết hôn rồi còn ngủ riêng thì không tốt đâu.”

Nhân viên ngay lập tức báo cáo chuyện này cho đạo diễn Từ, ông đang phụ trách nhóm khách mời khác, trầm ngâm một lúc mới nói: “Tối nay quan sát thêm.”

Hai chồng chồng Phó Hà đều đi làm, ban ngày cơ bản luôn bận rộn, chỉ có quản gia đến dọn dẹp nhà cửa và xếp nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh.

Buổi chiều, Hà Thanh Hà trở về sớm hơn Phó Sâm, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Ekip ghi lại chi tiết quá trình Hà Thanh Hà nấu nướng, sau đó Phó Sâm về đến nhà, hai người cùng dùng bữa trong phòng ăn, tất cả những câu chuyện mà họ nói với nhau đều được thu lại hết, cơm nước xong xuôi, bọn họ đi vào hai phòng khác nhau, đến giờ nghỉ ngơi, Phó Sâm một mình trở lại phòng ngủ chính, Hà Thanh Hà không ngủ cùng Phó Sâm.

Khách quý tắt camera trong phòng ngủ chính, công việc ghi hình trong ngày đã kết thúc, nhân viên rơi vào trầm lặng.

Hôm nay bốn nhóm khách mời cùng nhau ghi hình, đạo diễn Từ bận sứt đầu mẻ trán, lo liệu mọi mặt. Nhân viên thuộc nhóm quan sát chồng chồng Phó Hà yêu cầu đạo diễn Từ xem video, đạo diễn Từ xem xong cũng không nói nên lời, một lát sau, hắn gọi điện trực tiếp cho Lưu Nhứ.

“Vị khách mà cô tìm tới có thực sự ổn không? Tôi thấy có vấn đề lớn đấy.” Đạo diễn Từ không khỏi phàn nàn: “Chưa nói đến khoe ân ái, cách họ ở chung còn gượng gạo hơn người dưng.”

Lịch trình một ngày được sắp xếp chi tiết như thời gian biểu của học sinh tiểu học, đoạn đối thoại trong file ghi âm không vượt quá mười câu, toàn nói những câu lời khách sáo như “làm việc vất vả rồi”, “ăn nhiều chút”, “ngủ ngon”.

Như vậy thì làm sao hấp dẫn người xem được.

Đạo diễn Từ hỏi: “Hay là viết cho bọn họ một cái kịch bản để họ diễn theo?”

Lưu Nhứ nói: “Đừng, cho dù có kịch bản thì anh nghĩ bọn họ có thể diễn tốt không? Cứ quay mặt tự nhiên nhất của họ, tin tôi đi, không vấn đề gì đâu.”

Nhà sản xuất đã nói thế, đạo diễn Từ cũng không có biện pháp, cúp điện thoại, phân phó nhân viên: “Ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục quay như hôm nay.”

Hắn lẩm bẩm trong lòng, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ là cảnh ở chung của đôi chồng chồng này muốn cắt được mười phút cũng khó.

×

Hà Thanh Hà trở lại phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong nhà có thêm mấy cái camera, nhưng ngoài cái đó ra, tựa hồ cũng không có gì thay đổi, thái độ của Phó Sâm cũng thực bình thường, chỉ cần sinh hoạt như cũ là được.

Hà Thanh Hà nghĩ, việc quay một chương trình thực tế hình như không phức tạp như cậu vẫn tưởng, ngược lại còn khá đơn giản.

Ngày hôm sau, nhân viên liên lạc với anh: “Anh Hà, chúng tôi có thể lắp camera trong phòng anh được không?”

Bọn họ không hỏi về chuyện phân phòng mà chỉ yêu cầu đặt thêm một cái máy quay, Hà Thanh Hà tất nhiên đồng ý.

Lắp thêm camera cũng chẳng có tác dụng gì, mỗi ngày Hà Thanh Hà và Phó Sâm ăn tối xong sẽ mỗi người một ngả, vào hai phòng khác nhau, mạnh ai nấy làm chuyện riêng của mình.

Hai người đều rất yên tĩnh, ở trong phòng mình cũng không gây ra tiếng động, cả đêm chẳng thu được âm thanh nào.

Nhân viên giám sát màn hình chán đến mức buồn ngủ, trăm triệu lần không nghĩ tới đi làm mà thảnh thơi như vậy, thỉnh thoảng chợp mắt một lát, tỉnh dậy vẫn thấy khách mời giữ nguyên tư thế y như cũ, hoàn toàn không cần lo lắng chút nào.

Những người bên dưới thì thoải mái, nhưng đạo diễn Từ đã muốn phát điên.

Đạo diễn Từ thậm chí còn nghi ngờ bọn họ không biết mình đang quay chương trình về hôn nhân. Mỗi người ở một khung hình, vậy sao gọi là chồng chồng?

Đến ngày thứ ba, các cặp đôi khác đã tích lũy được rất nhiều tư liệu từ tiếng cười đến nước mắt, thể hiện tình cảm chồng chồng ân ái. Lại nhìn qua bên này, mỗi ngày rời giường ăn cơm đi ngủ, từ sáng đến tối cũng không nói với nhau được mấy câu.

Bạn cùng phòng còn nói chuyện với nhau nhiều hơn bọn họ.

Hà Thanh Hà không biết chuyện đạo diễn sắp suy sụp, còn cho rằng quay chương trình thực tế thật dễ dàng, có khi anh còn quên mất sự tồn tại của máy quay. Cuộc sống của Hà Thanh Hà vẫn y như trước, xem ra mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi.

Cho đến khi nhân viên liên lạc với Hà Thanh Hà: “Anh Hà, chúng tôi muốn quay vài cảnh tình cảm.”

Ekip không dám đi tìm Phó Sâm, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở Hà Thanh Hà.

Cái này làm Hà Thanh Hà rơi vào khó khăn.

Anh hỏi: “Chẳng lẽ bọn tôi không ân ái à?” Mỗi ngày Phó Sâm đều báo cáo lịch trình của mình, chưa bao giờ yêu cầu anh đợi, đây không phải là biểu hiện của sự tôn trọng lẫn nhau sao, không phải là tình yêu sao?

Tiêu chuẩn tình yêu của Hà Thanh Hà quá thấp, nhân viên chương trình cạn lời, nhưng cũng không vạch trần vì sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của khách mời, nên chỉ có thể gợi ý thêm một chút: “Mọi người xem chương trình hôn nhân vì họ muốn đu couple. Anh và ngài Phó cố gắng ở cùng một khung hình nhiều nhất có thể là được rồi.”

Hà Thanh Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Tôi biết rồi.”

Thấy Hà Thanh Hà đã hiểu, nhân viên thở phào nhẹ nhõm, thầm vui trong lòng.

Buổi tối Phó Sâm về nhà, ăn cơm xong thì vào phòng làm việc như mọi ngày, có điều hôm nay Hà Thanh Hà lại lẽo đẽo theo sau hắn.

Phó Sâm quay đầu lại, nâng kính lên hỏi: “Sao vậy?”

Hà Thanh Hà nói: “Phía chương trình yêu cầu em và anh chung khung hình nhiều một chút.”

Ekip chương trình: “…”

Có thể đừng thành thật như vậy được không?

Phó Sâm nghe xong cũng không có phản ứng gì, gật gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Hà Thanh Hà theo hắn vào phòng làm việc.

Phó Sâm thường xuyên phải làm thêm việc ở nhà, phòng làm việc của hắn rộng rãi khí phái, có phong cách khoa học hiện đại.

Nếu phòng ngủ chính là khoang sửa chữa máy móc thì đây chính là phân xưởng sản xuất người máy.

Vẫn là tông màu chủ đạo đen, trắng và xám cùng các thiết bị văn phòng thông minh từ trong ra ngoài.

Hai người cùng đi vào phòng làm việc rồi tự giác chia thành hai nhóm, Phó Sâm ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm ba màn hình máy tính trước mặt, còn Hà Thanh Hà ngồi co ro trên ghế sô pha, trong tay cầm một cái máy tính bảng.

Hai người mỗi người chiếm một chỗ, cách nhau một tấm thảm dày.

Trong mắt ekip chương trình, tấm thảm này giống như dải ngân hà ngăn cách Ngưu Lang cùng Chức Nữ vậy.

Nhân viên nhất thời không nói nên lời: “Họ không thể ngồi gần hơn được sao? Tôi còn phải thu nhỏ ống kính mới đưa được họ vào cùng một khung hình.”

Hà Thanh Hà rất tận hưởng thời gian lướt máy tính bảng, chỉ là anh có thói quen nhìn thấy cái gì đó thú vị đều muốn viết nó ra, nhưng cuốn sổ tay lại nằm ở phòng ngủ phụ, cũng không tiện lấy ra trước mặt Phó Sâm.

Hà Thanh Hà dần dần điều chỉnh tư thế, dựa lưng vào ghế sô pha, cong eo thành một vòng cung mượt mà, đôi chân dài cuộn ở trước ngực để đặt máy tính bảng lên đầu gối.

Anh mặc đồ ngủ, chân không đi tất, những ngón chân trắng nõn giẫm lên đệm ghế sô pha tối màu trông giống như ngọc bích, không biết đang xem gì mà trên môi treo một nụ cười nhẹ, cả người nhàn nhã thư thái như con mèo cuộn tròn đang phe phẩy cái đuôi.

Bất cứ ai nhìn thấy vẻ đẹp dịu ngoan này đều sẽ muốn ôm lấy người vào lòng ngay lập tức.

Bên kia Phó Sâm đang chăm chú làm việc, nếu đổi góc quay khác, có thể nhìn thấy trên màn hình là hàng ngàn số liệu dày đặc đến choáng váng.

Việc tìm kiếm thông tin từ hệ thống dữ liệu khổng lồ không chỉ đòi hỏi trí tuệ và nhãn lực mà còn cần cả sự tập trung cao độ.

Chẳng qua vì bảo vệ quyền riêng tư, camera trong phòng làm việc đã được đội ngũ bảo an của Phó Sâm kiểm tra để tránh quay được hình ảnh trên máy tính.

Vì vậy, trong mắt tổ chương trình, Phó Sâm vẫn luôn nhìn vào máy tính, không hề để ý đến Hà Thanh Hà.

Bọn họ muốn chửi thề: “Ngài Phó này là thánh nhân à, chỉ biết lo công việc, chồng mình xinh đẹp thế mà cũng bỏ sang một bên được.”

Nằm một tư thế hồi lâu có hơi mỏi, Hà Thanh Hà xoay người đổi kiểu khác, đột nhiên nghe thấy Phó Sâm nói: “Qua đây ngồi.”

Hà Thanh Hà ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Phó Sâm.

Phó Sâm không rời mắt khỏi máy tính: “Em nói cần phải chung khung hình mà.”

Ekip chương trình xúc động muốn rơi nước mắt, cuối cùng ngài đây cũng nhớ ra rồi sao.

Hà Thanh Hà đứng dậy khỏi ghế sô pha, ôm chiếc máy tính bảng trong tay đi đến chỗ Phó Sâm, kéo ghế ngồi xuống.

Anh liếc nhìn máy tính của Phó Sâm, hỏi: “Cho em xem có ổn không?”

Phó Sâm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em xem có hiểu không?”

Hà Thanh Hà cẩn thận nhìn kỹ rồi nói: “Có thể hiểu được chút chút.”

Điều này hình như nằm ngoài dự đoán của Phó Sâm, hắn quay đầu sang nhìn anh.

Hà Thanh Hà giải thích: “Thì em làm việc ở công ty cũng có đọc báo cáo tài chính.”

Hà Thanh Hà vừa cười vừa giễu cợt nói: “Mặc dù chỉ là một chức quan nhàn tản, nhưng em vẫn sẽ xem những thứ này”.

Phó Sâm nghe xong thì im lặng, hắn không ngăn cản Hà Thanh Hà xem máy tính, Hà Thanh Hà ngồi ở bên cạnh Phó Sâm cùng hắn làm việc.

Tuy rằng hai người vẫn chưa có hành vi thân mật nào, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở chung một chỗ, ngoại hình của Hà Thanh Hà và Phó Sâm rất xuất sắc, kết hợp với nhau tạo thành cảnh đẹp ý vui. Ekip mừng rớt nước mắt, chỉ cần cắt ra được vài cảnh phim là họ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Chẳng qua số liệu tài chính khô khang nhàm chán, Hà Thanh Hà cũng không quen thuộc với tình hình kinh doanh của công ty Phó Sâm, dù có thể đọc hiểu nhưng lại không thể phân tích ý nghĩa đằng sau số liệu đó.

Hà Thanh Hà ngồi bên cạnh Phó Sâm, Phó Sâm không nói gì nữa, anh tắt máy tính bảng đi, cùng chồng mình nhìn chằm chằm vào màn hình làm anh dần cảm thấy mệt mỏi.

Anh Phó nhìn những con số chi chít lâu vậy có thấy mệt không? Chẳng trách phải đeo kính để đỡ hại mắt.

Khoảng cách giữa Hà Thanh Hà và Phó Sâm gần đến mức chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào cánh tay của nhau, Hà Thanh Hà lặng lẽ nghiêng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt của Phó Sâm.

Đường nét trên khuôn mặt Phó Sâm sắc bén như dao khắc, nhìn gần có cảm giác lạnh lùng, Hà Thanh Hà chủ yếu muốn ngắm vẻ đẹp ẩn sau kính mắt kia hơn.

Mỗi buổi sáng khi Hà Thanh Hà thức dậy đã thấy Phó Sâm đeo kính, buổi tối hai người ngủ riêng, cũng không thấy được lúc Phó Sâm tháo kính ra, chỉ khi hai người “lái xe” Phó Sâm mới đặt nó ở đầu giường, nhưng lúc đó bản thân Hà Thanh Hà cũng không có tâm tình để quan sát.

Có một số người rõ ràng mắt không có vấn đề gì vẫn nhất quyết đeo kính, vì như thế sẽ khiến họ trông có học thức và khí chất hơn.

Đương nhiên Phó Sâm không cần phải làm thế, nhưng Hà Thanh Hà vẫn tò mò về độ cận của hắn.

Hà Thanh Hà nghiêng đầu nhìn, gọng kính được làm bằng titan nguyên chất mạ vàng, bên trên có khắc một logo viết tay, tinh xảo lại sang trọng, rất phù hợp với Phó Sâm.

Hà Thanh Hà nheo mắt, tìm một góc độ, từ sau thấu kính nhìn về phía trước, tầm nhìn chỉ có một mảnh mơ hồ.

Đúng lúc này Phó Sâm đột nhiên xoay đầu, dùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà sửng sốt ngây ra như phỗng.

Qua một lớp kính mỏng, hai người cứ như thế mà nhìn nhau, chỉ chăm chú nhìn đối phương.

Vì khoảng cách quá gần mà thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của nhau.

Ekip chương trình đang ghi hình thấy một màn này, vô thức đều nín thở.

Khoe ân ái cuối cùng cũng đến rồi sao?

Phó Sâm hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Hà Thanh Hà chớp mắt mấy cái, đáp: “Thì ra anh bị cận thị thật.”

Ekip chương trình: “…”

Phó Sâm đưa tay đẩy mắt kính, trịnh trọng nói: “Là do khi còn nhỏ anh không bảo vệ mắt tốt.”

Hà Thanh Hà gật đầu, chậm rãi lùi lại, cười nói: “Hồi nhỏ chắc anh là một đứa trẻ rất siêng năng.”

Phó Sâm nhìn anh một cái.

“Em không làm phiền anh nữa.” Hà Thanh Hà nói, đứng dậy khỏi ghế, trở về sô pha.

Phó Sâm quay đầu đi, cũng không giữ người lại, tiếp tục chuyên tâm vào công việc.

Sau khi làn sóng tương tác này kết thúc liền không phát sinh thêm gì nữa.

Hai người lại khôi phục khoảng cách của Ngưu Lang và Chức Nữ, hình ảnh trong màn hình giữ nguyên cả buổi, đến nổi người của chương trình cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Hà Thanh Hà buồn chán, ghế sô pha lại thoải mái nên mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Phó Sâm là người tuân thủ giờ giấc rất nghiêm ngặt, đến giờ cần phải nghỉ ngơi sẽ tự động thoát khỏi chế độ làm việc ngay.

Lúc này Hà Thanh Hà đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

Hà Thanh Hà nằm ngay ngắn trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng theo từng nhịp thở, bình thường đã trông hiền như cục bột, khi ngủ lại càng đặc biệt dịu ngoan hơn.

Phó Sâm đứng cạnh ngắm Hà Thanh Hà hồi lâu rồi mới cúi người, một tay hắn đặt ở sau lưng, một tay vòng qua đầu gối, ôm Hà Thanh Hà vào lòng.

Giây phút này làm nhân viên chương trình suýt nhảy cẫng lên vì phấn khích.

Không uổng công bọn họ chờ đợi cả đêm, rốt cuộc cũng có thu hoạch.

Động tác của Phó Sâm nhanh nhẹn, Hà Thanh Hà nằm trong vòng tay của chồng mình còn khẽ cựa quậy tìm một tư thế thoải mái rồi an tâm ngủ tiếp. Phó Sâm rũ mắt, bế Hà Thanh Hà ra khỏi phòng làm việc.

Hắn đi xuyên qua hành lang, đưa Hà Thanh Hà về phòng của anh.

Phó Sâm sợ đánh thức Hà Thanh Hà nên suốt quá trình đều vững vàng ôm anh, hắn đặt một chân lên giường để làm điểm tựa rồi nhẹ nhàng thả Hà Thanh Hà xuống.

Trong phòng Hà Thanh Hà cũng có máy quay, nhưng Phó Sâm không bật đèn, bóng lưng to lớn của hắn vô tình che khuất ống kính, nhân viên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hắn mơ hồ trong đêm tối.

Hà Thanh Hà rất ham ngủ, một khi đã nằm trong chăn ấm là không dậy nổi, anh cảm nhận được sự chuyển động của cơ thể nên cố gắng mở mắt, muốn nhìn cho rõ Phó Sâm trong ánh sáng mờ ảo. Đôi mắt mơ màng ấy giống như một đầm lầy sâu đầy sương, dụ dỗ người ta bước vào.

Phó Sâm biết anh buồn ngủ lắm rồi, liền nhỏ giọng nói: “Em ngủ đi.”

Hà Thanh Hà nghe vậy lại nhắm mắt lại.

Tầm nhìn của ekip đã bị Phó Sâm chặn mất, hắn luôn đưa lưng về phía ống kính, cứ ngồi im lặng ở trên giường của Hà Thanh Hà.

Một lúc sau Phó Sâm mới đứng lên, đắp chăn ngay ngắn cho Hà Thanh Hà, trước khi rời đi còn giúp anh tắt máy quay.

Một khung hình quan sát hoàn toàn tối đen, ekip chuyển qua góc quay ở hành lang thì thấy Phó Sâm bước ra khỏi phòng Hà Thanh Hà rồi trở về phòng ngủ chính, sau đó cũng tắt máy quay trong phòng mình đi, chắc là sẽ đi ngủ luôn.

Một ngày ghi hình kết thúc khi màn ảnh ở cả hai phòng ngủ đều chuyển sang màu đen.

Có người trong ekip hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Một người khác trả lời: “Hình như chỉ đắp chăn thôi.”

Cuối cùng, có người nhịn không được hỏi ra lời trong lòng: “Đến hôn chúc ngủ ngon cũng không có à?”

Bế người chồng xinh đẹp của mình về phòng ngủ, nhưng cuối cùng chỉ đắp chăn đơn thuần rồi bỏ lại người ta mà đi…

Trong lòng Phó Sâm đang nghĩ gì vậy không biết.

×

Đạo diễn Từ họp với các thành viên trong ekip, biên kịch ngay lập tức nói ra những quan ngại của mình.

“Tôi đã dựng xong hình tượng cho các cặp đôi khác.” Biên kịch nói: “Còn Hà Thanh Hà và Phó Sâm thì vẫn chưa chốt được.”

Mặc dù chương trình hướng tới tìm hiểu đời sống hôn nhân thực tế nhưng mỗi khách mời đều sẽ được định hình để làm nổi bật một đặc điểm riêng biệt, biên kịch sẽ dựa vào nó mà sáng tạo và sắp xếp các nhiệm vụ sao cho phù hợp với hình tượng cố định của từng người, mục đích chính là xây dựng hình ảnh và gia tăng độ thảo luận của người xem.

Ví dụ như có cặp đôi tình cảm lãng mạng, có cặp đôi lại là oan gia vui vẻ đấu võ mồm từ sáng đến tối,… đó là những điểm nhấn mà khi nhắc tới người ta sẽ nhớ ngay đến là ai.

Qua mấy ngày quan sát, các tổ khách mời khác đều đã có thuộc tính riêng, chỉ có cặp đôi Phó Hà lại khiến biên kịch khá đau đầu.

Bọn họ ăn khách ở điểm nào?

Đạo diễn Từ sắp hói đầu đến nơi, quay suốt mấy ngày mà tư liệu thu thập được cực kỳ ít, nội dung nhạt nhẽo, không có điểm bùng nổ, muốn cắt ghép thành một đoạn phim giới thiệu để thôi miên người xem được cũng khó.

Kết luận cuối cùng, nguyên nhân nằm ở cách thể hiện của Phó Sâm và Hà Thanh Hà.

“Bọn họ mới kết hôn được một năm, theo lý mà nói, họ sẽ không sinh hoạt như một đôi chồng chồng già mới phải chứ.”

Nhiều thành viên của ekip đều là những người có kinh nghiệm dày dặn trong sản xuất chương trình chủ đề về tình yêu, giỏi phân tích trạng thái và cảm xúc của khách mời đều đang cố gắng tìm ra giải pháp cho trường hợp của Phó Sâm và Hà Thanh Hà.

Hình tượng chồng chồng già “hoạn nạn có nhau” đã có cặp đôi đảm nhận, không thể áp dụng cho Phó Sâm và Hà Thanh Hà được nữa.

“Cũng không giống chồng chồng già lắm, bề ngoài trông thì hòa hợp, nhưng thực ra lại không đủ ăn ý.” Có người sắc sảo chỉ ra.

Biên kịch trầm ngâm một lát, rồi bày tỏ sự hoài nghi: “Sẽ không phải là… kết hôn giả chứ?”

Hết chương 6.

Bình Luận (0)
Comment