Chương 7
Những người trong ekip chương trình bàng hoàng đến ngây người.
Đạo diễn Từ do dự nói: “Có lẽ không phải đâu, chẳng nghe Lưu Nhứ nói gì cả.”
Hoạt động chính của chương trình là quan sát và ghi lại cuộc sống hôn nhân các cặp chồng chồng đã kết hôn thật sự, nhưng “kết hôn giả” thì thật là chấn động. Tuy rằng có vẻ k*ch th*ch và mang tính đề tài cao nhưng sự rủi ro cũng rất lớn, trước hết là về phương hướng phát triển của câu chuyện, thứ hai là dễ vấp phải sự chỉ trích của khán giả.
“Có vẻ như vậy thật.” Một nhân viên nói: “So với chồng chồng đã kết hôn được một năm mà nói thì họ giống như bạn cùng phòng không can thiệp chuyện riêng tư của nhau. Hơn nữa cả hai đều là trâm anh thế phiệt, kết hôn giả có khi là để hợp tác kinh doanh.”
Càng nói lại thấy càng giống thật, những người khác đều gật đầu đồng tình.
Đạo diễn Từ khoanh tay, cau mày. Nếu đúng là như vậy thì mọi chiến lược sẽ phải điều chỉnh lại cho phù hợp.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời tiếp tục quan sát, không nên rút dây động rừng. Nếu kết quả cuối cùng vẫn không đạt yêu cầu thì hãy kéo dài thời gian ghi hình quảng cáo.”
Đạo diễn Từ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không tin trong vòng nửa tháng mà không quay được cái gì.”
×
Ekip chương trình đã cố gắng tạo môi trường thoải mái nhất để các khách mời thể hiện khía cạnh đời thường của mình, dù ở hậu trường có nóng vội đến đâu thì cũng không bộc lộ trước mặt Hà Thanh Hà, ngay cả những lời nhắc nhở cũng hết sức uyển chuyển và tinh tế.
Qua vài ngày, Hà Thanh Hà gần như quên mất việc trong nhà có lắp camera.
Ban ngày, Hà Thanh Hà vẫn đi làm như bình thường, công ty của anh thuộc tập đoàn Hà thị, trên cửa có treo biển hiệu HaGroup, rất có khí thế.
Vừa đến công ty, các nhân viên chào đón anh như thường lệ: “Chào buổi sáng anh Hà”.
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Công ty có diện tích không lớn, toàn bộ nhân viên đều ngồi ở bên ngoài, chia làm hai bộ phận, còn một phòng riêng là văn phòng của Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà vừa vào văn phòng, trợ lý của anh đã gõ cửa vào theo.
Quy mô công ty nhỏ nên nhân sự cũng ít, trong đó cậu trợ lý này là được đích thân Hà Hiên Bách phái đến hỗ trợ Hà Thanh Hà, tên là Lý Chinh. Lý Chinh cũng chính là người có năng lực nhất trong công ty, mọi việc lớn nhỏ đều dựa vào cậu ta nên Hà Thanh Hà không cần phải lo lắng quá nhiều.
Lý Chinh đưa cho Hà Thanh Hà một chiếc máy tính bảng: “Giám đốc Hà, bên A đã gửi bản vẽ sản phẩm.”
Hà Thanh Hà cầm lấy máy tính bảng nhìn xem, khóe môi nở nụ cười: “Không tồi.”
Công ty của Hà Thanh Hà gọi là Sáng Tạo Ưu Tháp, chủ yếu lập kế hoạch cố vấn, khác hoàn toàn với hoạt động kinh doanh bất động sản của nhà họ Hà. Năm đó tập đoàn Hà thị muốn tạo dựng thương hiệu cá nhân nhưng không thành, còn đứng trước nguy cơ giải thể. Vừa vặn lúc này, Hà Thanh Hà muốn có một vị trí công việc nên Hà Hiên Bách liền giao lại dự án thất bại đó lại cho anh. Hà Thanh Hà tái cấu trúc nhân sự và thành lập ra Sáng Tạo Ưu Tháp.
Dù vậy nó vẫn là công ty con thuộc tập đoàn Hà thị, chủ yếu là để tạo điều kiện cho Hà Thanh Hà “lấy nguồn vốn” từ trụ sở chính để chia phúc lợi cho nhân viên.
Lý Chinh đứng cạnh Hà Thanh Hà nói tiếp: “Bên A rất hài lòng với kế hoạch phát triển của chúng ta, hy vọng có thể gia hạn thêm một năm nữa, giúp họ xây dựng chiến lược phát triển.”
Hà Thanh Hà lắc đầu nói: “Quên đi, đối phương càng ngày càng lớn mạnh, chúng ta không thể gánh nổi loại quy mô này nữa, để bọn họ tìm một công ty lớn hơn đi.”
Lý Chinh cau mày, do dự nói: “Nhưng họ đưa ra giá cả rất tốt.”
Hà Thanh Hà mỉm cười, giọng điệu thân thiện: “Khi đến giai đoạn mở rộng, nhất định họ sẽ yêu cầu chúng ta thực hiện việc quảng cáo và tiếp thị.” Anh chỉ vào các nhân viên ngoài cửa kính và nói: “Chúng ta chỉ có vài người thôi, làm tới lao lực cũng chẳng hết việc đâu.”
Hơn nữa, Lý Chinh phụ trách phần lớn sự vụ trong công ty, Hà Thanh Hà cũng rất ngại để cậu ta đảm nhận thêm nhiều công việc khác nữa.
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay của Lý Chinh, nhẹ nhàng nói: “Phải biết dừng lại đúng lúc.”
Lý Chinh thở dài, cũng không thuyết phục nữa.
Ai bảo giám đốc Hà của bọn họ là người Phật hệ* chứ.
*nghĩa là “thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”
Nói xong chuyện thứ nhất, Lý Chinh bắt đầu báo cáo chuyện thứ hai với Hà Thanh Hà: “Còn một việc nữa, đơn xin kinh phí của chúng ta vẫn chưa được phê duyệt, anh có muốn liên lạc với gia đình mình không?”
Ý của Lý Chinh rất rõ ràng, cậu ta hi vọng Hà Thanh Hà sẽ tới tìm Hà Hiên Bách đòi tiền, dù sao cũng chỉ là nói một câu mà thôi, như vậy tiến độ sẽ nhanh hơn.
Hà Thanh Hà trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần làm phiền anh cả, cứ làm theo thủ tục và chờ đi.”
Lý Chinh đành chịu: “Tôi hiểu rồi.”
Lý Chinh báo cáo xong việc đang định rời đi, Hà Thanh Hà ngăn cậu ta lại, chân thành nói: “Việc lớn nhỏ trong công ty anh đều phải lo liệu, vậy mà chỉ làm trợ lý cho tôi thì thật vô nghĩa, tôi thăng chức cho anh lên làm phó giám đốc nhé.”
Đối với một người có năng lực ưu việt như Lý Chinh, từ bên người anh cả bị điều đến nơi này, quả thực là nhân tài không được trọng dụng.
Lý Chinh cười cười, đáp: “Cảm ơn giám đốc Hà. Tôi rất cảm kích lòng tốt của anh, nhưng tôi rất hài lòng với tình hình hiện tại, không muốn công việc của mình có thay đổi gì.” Nói xong cậu ta liền rời khỏi văn phòng, để một mình Hà Thanh Hà ở lại.
Hà Thanh Hà tựa lưng vào ghế nhìn bóng dáng Lý Chinh rời đi, trong lòng không nghĩ đến công việc mà đang nghĩ cách đối mặt với nhân viên của mình sau khi chương trình thực tế được phát sóng.
Nếu Lý Chinh nhìn thấy, có lẽ cậu ta sẽ tuyệt vọng lắm.
×
Ekip chương trình cũng cảm thấy tuyệt vọng không kém.
Vốn dĩ vấn đề của cặp đôi Hà Thanh Hà và Phó Sâm rất lớn, đúng lúc mấy ngày nay Phó Sâm lại đặc biệt bận rộn, càng khiến tiến độ ghi hình bị trì hoãn.
Ban đầu, việc ghi hình đáng lẽ phải tạm dừng, nhưng cặp Phó Hà thực sự không có được một cảnh phim quý giá nào, cho nên các nhân viên thảo luận với Hà Thanh Hà, quyết định vẫn tiếp tục quay khi chỉ có mỗi Hà Thanh Hà ở nhà.
Hà Thanh Hà đồng ý, dù sao đến hiện tại việc quay chụp cũng chưa làm ảnh hưởng gì tới cuộc sống của anh cả.
Hà Thanh Hà ban ngày đến công ty làm việc, buổi tối trở về, anh không còn nấu nướng như lúc có Phó Sâm ở nhà nữa mà gọi đồ ngoài, muốn ăn gì thì ăn nấy.
Rõ ràng thái độ của anh đối với bữa tối khá có lệ.
Người theo chủ nghĩa tích cực gượng gạo giải thích hành vi của Hà Thanh Hà như sau: “Khi anh Phó ở nhà bữa tối luôn thịnh soạn, nhưng khi anh Phó đi vắng thì chồng ảnh tùy tiện ăn một chút cho qua bữa là được rồi. Điều đó cho thấy anh Hà rất yêu thương anh Phó.”
Còn người theo chủ nghĩa tiêu cực lại cho rằng: “Có lẽ anh Phó không có ở nhà nên lười diễn xuất.”
Mọi người trầm mặc.
Hà Thanh Hà căn bản không nghĩ nhiều đến thế, anh chỉ coi việc ăn cơm cùng nhau là một phương pháp duy trì quan hệ chồng chồng, nếu như Phó Sâm có công tác, vậy thì cũng không cần mất thời gian cho việc nấu nướng.
Có một mình anh thì ăn gì cũng được.
Ngoài việc đó thì cuộc sống của Hà Thanh Hà khi không có Phó Sâm ở nhà còn có một thay đổi khác, đó là anh thức dậy muộn hơn.
Anh như dính lấy cái giường, không có người giám sát nên buổi sáng càng ngủ cho đã đời, thời gian đến công ty cũng càng ngày càng… muộn hơn.
Cũng may Hà Thanh Hà không cần chấm công, mọi việc đã có Lý Chinh lo liệu.
Cuộc sống chồng chồng chẳng nói với nhau câu gì đã nhàm chán lắm rồi, một mình Hà Thanh Hà ở nhà còn vô vị hơn.
Những người trong ekip bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Chồng yêu ở nhà một mình, vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại anh Phó cũng không gọi.”
Hà Thanh Hà cũng vậy, chồng đi công tác cũng không quan tâm hỏi han chút nào.
Hành vi của hai người càng chứng thực cho nghi vấn kết hôn giả.
Ngay lúc ekip đang ngờ vực thì vào ngày thứ ba trong chuyến công tác của Phó Sâm, cuối cùng Hà Thanh Hà cũng hành động.
Sau bữa tối ngày hôm đó, anh không trở về phòng như thường lệ mà ngồi trên ghế sô pha ở lầu một, im lặng ngẩn người.
Hà Thanh Hà thường xuyên ngồi ngơ ngác như thế, ánh mắt hiền hòa nhìn chằm chằm về phía trước, không phải kiểu đờ đẫn mà giống như đang trầm tư vậy.
Ekip chương trình phát hiện bọn họ thật sự không nắm bắt được Phó Sâm, cũng không hiểu được suy nghĩ trong lòng của Hà Thanh Hà.
Một lúc sau, điện thoại di động của Hà Thanh Hà đặt trên bàn trà reo lên.
Âm thanh giòn tan đó giống như có người bất ngờ ném một viên sỏi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm nhiễu loạn trái tim của mọi người.
Hà Thanh Hà lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhưng anh không cầm điện thoại lên ngay mà cứ trừng mắt nhìn, một lần nữa ngả người ra sau và tiếp tục chờ đợi.
Micro thu âm và camera trong phòng khách đều là thiết bị cao cấp, ekip chương trình có thể nghe rõ tiếng chuông điện thoại đang reo không ngừng.
“Đây không phải là nhạc chuông của cuộc gọi đến.” Có người nhận ra: “Đó là âm báo nhắc nhở.”
Khoảng năm phút sau, điện thoại di động của Hà Thanh Hà lại vang lên, lần này mới đúng là cuộc gọi đến thực sự.
Hà Thanh Hà bắt điện thoại, vẻ mặt trở nên ôn hòa, nhẹ giọng hỏi: “Anh ở bên ngoài có ổn không?”
Đôi mắt của nhân viên chương trình lập tức sáng lên, cuối cùng cũng nói chuyện với Phó Sâm.
Đáng tiếc là lúc hai người mặt đối mặt còn chẳng nói được mấy câu thì làm sao có thể mong đợi một cuộc điện thoại sẽ có điều đột phá được, nội dung đơn giản chỉ là có vất vả hay không và vài lời dặn dò chú ý an toàn linh tinh.
Dù vậy, đội ngũ chương trình vẫn thỏa mãn.
“Bọn họ đã hẹn trước hôm nay sẽ gọi điện thoại.” Nhân viên công tác trở thành Sherlock Holmes, bắt đầu nghiền ngẫm ý đồ của hai người.
“Đó là lý do anh Hà phải đợi trước vì sợ bị lỡ cuộc gọi”.
“Anh ấy không chỉ chờ đợi mà còn đặt đồng hồ báo thức cho chắc chắn.”
“Quá cảm động.”
Sau một hồi bàn luận, mọi người đều thống nhất đây là chi tiết thể hiện tình cảm của cặp Phó Hà, vậy là đã có thêm tư liệu cho tập đầu tiên.
Hà Thanh Hà mặc áo ngủ, một tay cầm điện thoại, tay kia đặt trên đầu gối, ánh đèn vàng dịu nhẹ trong phòng khách làm đường nét của anh trở nên mềm mại, giống như khoác lên một lớp màng lọc mịn màng.
“Nhớ phải ăn cơm cho tốt nhé.” Hà Thanh Hà nói.
Phó Sâm nhất định sẽ không bỏ đói bản thân, nhưng hắn luôn tuân thủ quy tắc ba bữa một ngày, đúng giờ sẽ ăn và chỉ ăn chứ không hề quan tâm đến ngon hay dở.
Ekip không nghe được Phó Sâm nói chuyện, chỉ nhìn thấy khóe miệng Hà Thanh Hà nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ.
Dường như Phó Sâm cũng dặn dò gì đó, Hà Thanh Hà bình tĩnh trả lời: “Được, em biết rồi.”
Cuộc gọi ngắn của họ kết thúc, Hà Thanh Hà cũng không đứng dậy khỏi ghế sô pha ngay mà ở lại trong phòng khách tiếp tục lướt điện thoại.
“Mau phóng to màn hình một chút.” Camera với độ phân giải cao đủ để nhìn rõ dòng chữ trên màn hình điện thoại, nhân viên nhanh chóng làm theo chỉ thị, phát hiện Hà Thanh Hà đang xem ghi chú.
Ghi chú trên điện thoại ghi rõ Phó Sâm sẽ gọi vào lúc 8 giờ 30 tối ngày thứ ba, thứ năm và thứ bảy của lịch công tác, Hà Thanh Hà đều đặt chuông báo để tránh bỏ lỡ.
Ekip chương trình: “…”
Mấy người nhìn nhau: “Gọi điện thoại cho chồng mình còn phải lên lịch trước, kỳ lạ thật đó.”
Nhưng việc Hà Thanh Hà và Phó Sâm gọi điện thoại quả thật đã cho ekip một viên kẹo đường, chỉ là còn sắp xếp thời gian biểu cho chuyện này thì đúng là có chút đáng sợ.
Chẳng trách mấy ngày qua chẳng thấy liên lạc gì, hóa ra đã hẹn với nhau từ trước.
Nhưng cuộc đời vốn không phải là một chương trình, sao có thể cứng nhắc đến thế.
Sau khi Hà Thanh Hà kiểm tra và xác nhận xong, anh cất điện thoại và đứng dậy trở về phòng, như thể đã giải quyết xong một việc trọng đại và vô cùng thoải mái.
Lớp ánh sáng bao bọc lấy anh nháy mắt cũng biến mất, bầu không khí trong toàn bộ biệt thự lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhân viên chần chờ một hồi rồi nói: “Sao có cảm giác như hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vậy…”
Những người khác cũng cảm thấy như vậy.
Chút ngọt ngào vừa cảm nhận được đã nhanh chóng biến thành một vị đắng chát khi người ta còn chưa kịp thưởng thức xong.
Người kia hỏi: “Vậy mọi người còn cho rằng đây là thể hiện tình cảm không?”
Mấy người lắc đầu điên cuồng, đã không ân ái chút nào mà ngược lại còn gây cụt hứng.
Có người hình dung loại cảm giác này: “Giống như nhìn thấy một người xinh đẹp như búp bê, còn chưa kịp vui mừng thì anh ta chợt xoay người, trên lưng xuất hiện dây cót.”
Tưởng là thổ lộ chân tình, ngờ đâu thực tế chỉ là sắp đặt.
Các nhân viên thương lượng với nhau, quyết định sẽ biên tập cắt bỏ nửa đoạn sau của cảnh quay vừa rồi.
Hết chương 7.