Chương 42 (bản sửa)
Phó Sâm nheo mắt, cúi đầu nhìn cái xô trong tay.
Xô nước nhỏ màu đỏ nặng trĩu, tràn đầy thành quả, bên trong như một hệ sinh thái thu nhỏ. Đá cuội xếp ở đáy, giữa là nghêu và hàu, phía trên có những con cá nhỏ không rõ tên bơi lội. Những sinh vật có khả năng xung đột còn được ngăn cách bằng lưới, tất cả đều sống an yên trong khu vực riêng của mình.
Niềm vui của Hà Thanh Hà đã được truyền đến Phó Sâm thông qua chiếc xô nhỏ.
Phó Sâm thu ánh nhìn lại, quay sang nhìn Hà Thanh Hà lần nữa.
Hà Thanh Hà đang mỉm cười nhìn hắn.
Nụ cười của Hà Thanh Hà vẫn luôn dịu dàng, rất xinh đẹp, nhưng lúc này Phó Sâm lại thấy nụ cười nhẹ như gió ấy có phần trống rỗng.
Đôi mắt của anh sáng như sao, nhưng ánh sao ấy không rơi xuống bất kỳ ai, mà là rơi vào cái xô nước bé nhỏ kia.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, lúc này nhân viên quay phim rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng: “Hai người làm vậy là không được đâu nhé.”
Hà Thanh Hà quay đầu nhìn nhân viên, chớp chớp mắt hỏi: “Không được chỗ nào?”
Nhân viên chỉ vào cái xô đầy trong tay Phó Sâm, nói: “Cậu đưa cho anh ấy cái xô của mình, chẳng phải là gian lận sao?”
Hà Thanh Hà nói: “Đây gọi là chia sẻ hợp lý. Lúc đầu trong luật chơi cũng không nói là không được chia sẻ đồ mình nhặt.”
Nhân viên nghẹn lời, ngừng một lát lại nói tiếp: “Nếu mấy khách mời sau này ai cũng như cậu thì biết phải làm sao?”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Tôi không có ý kiến gì.”
Người khác có bản lĩnh nhặt được như anh thì đương nhiên anh cũng chẳng có gì để phản đối.
Nhân viên thấy nói không lại Hà Thanh Hà, bèn quay sang Phó Sâm: “Phó tổng, anh phải tự mình nhặt chứ, chẳng lẽ lại giành của vợ à?”
Cái xô của Hà Thanh Hà nặng trĩu, đem lại cảm giác yên tâm, tốt hơn cái xô rỗng khi nãy của hắn gấp bội.
Trong đó còn chứa đựng niềm vui của Hà Thanh Hà. Dù nó không phải do Phó Sâm mang đến, nhưng anh vẫn không chút do dự trao nó cho hắn, Phó Sâm làm sao có thể nhận rồi mà lại trả lại được?
Phó Sâm đẩy nhẹ gọng kính, nói: “Vợ cho, không gọi là giành.”
Nhân viên sững sờ.
Một tổng tài oai phong như anh, quang minh chính đại ăn “cơm mềm”*, không thấy xấu hổ sao?
*Cơm mềm (软饭) là tiếng lóng, chỉ việc người đàn ông sống dựa vào phụ nữ, thường mang sắc thái châm biếm.
Một người thì cứ muốn cho, một người đã nhận rồi lại chẳng chịu nhả ra, nhân viên cũng hết cách, đi qua một bên bàn bạc.
Sau khi nắm được điểm số của hai người ở lượt chơi trước, họ đành thỏa hiệp.
Dù sao thì trò trước Phó Sâm cũng được điểm cao hơn. Nếu lần này Hà Thanh Hà cứ nhất định phải đưa chiến lợi phẩm cho Phó Sâm, thì điểm số của hắn sẽ nhỉnh hơn, khiến khoảng cách điểm giữa hai người nhỏ lại, bất lợi cho điểm tổng kết cuối cùng của họ mà thôi.
Đây là lựa chọn của chính họ, chẳng trách được ai.
Cả Hà Thanh Hà và Phó Sâm chắc chắn đều hiểu điểm này, nhưng họ vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình.
Hà Thanh Hà vốn đã muốn để Phó Sâm thắng một ván, còn Phó Sâm thì không nỡ đem tấm lòng của Hà Thanh Hà trả lại. Cứ thế, hai người đạt được đồng thuận chung.
Cuối cùng, khi nhân viên kiểm kê số hải sản trong xô, phát hiện chỗ hải sản nhỏ ấy nếu quy đổi ra điểm thì cao đến mức kinh ngạc. Lúc này Hà Thanh Hà lại bắt đầu do dự, anh hỏi Phó Sâm: “Nhiều điểm thế, thật sự phải tính vào em sao?”
Muốn để Phó Sâm thắng, kết quả lại thành điểm mình cao hơn.
Phó Sâm liếc nhìn anh, nói: “Tính, đã nói trước rồi.”
Khi tính điểm trò chơi xe điện đụng, hắn cũng có cảm giác như vậy, giờ thì hai người coi như có cùng trải nghiệm.
Hai chặng kết thúc, điểm số của hai người gần như bằng nhau.
Hà Thanh Hà không nhịn được hỏi nhân viên: “Chênh lệch điểm của các cặp khác là bao nhiêu?”
Nhân viên đáp mập mờ: “Cái đó không thể tiết lộ, mỗi nhóm khách mời đều có chiến lược và phong cách riêng, khoảng cách điểm cũng khác nhau.”
Thôi được, chẳng hé lộ gì luôn.
Khi rời khỏi bãi đá đen, Hà Thanh Hà lưu luyến quay đầu nhìn những tảng đá ven biển.
Nếu có thể mãi mãi chìm đắm trong thế giới của mình, vô lo vô nghĩ thì tốt biết bao.
Buổi trưa, họ ăn một bữa đơn giản, sau đó lập tức bắt đầu hành trình buổi chiều.
Điểm dừng chân đầu tiên của buổi chiều là bãi tắm.
Bãi tắm là khu vực được khai thác chính quy để bơi lội ngoài biển, đường bờ biển thoai thoải, bãi cát là loại cát trắng mịn mềm mại, dòng nước trong vắt yên ả, không có sinh vật biển kỳ lạ, mọi người có thể an toàn vui đùa trong nước nên họ thân mật gọi việc bơi ở vùng biển này là “tắm biển”.
Buổi sáng đã chơi liền hai trò chơi có tính chất liên quan đến điểm đến, lần này tới bãi tắm, chẳng lẽ phải thi bơi?
Hà Thanh Hà và Phó Sâm đứng trên bãi cát, cát dưới chân mềm đến nỗi không để ý sẽ bị lún xuống.
Giờ đã là mùa hè, nhiệt độ khoảng ba mươi độ, bãi tắm chật kín người dân và du khách đến bơi, có những cô gái nóng bỏng, có cả lũ trẻ hét vang cười đùa và cả những ông bác rám nắng như màu socola.
Nước biển xanh lấp lánh, ánh nắng chói chang rạng rỡ, bãi cát tràn ngập sức sống.
Chương trình đã quây một khu vực riêng để ghi hình, dựng vách chắn cao để ngăn người ngoài quay lén.
Dù vậy, bên ngoài hàng rào chắn vẫn tụ tập rất đông người xem, thậm chí có người không biết bằng cách nào phát hiện Hà Thanh Hà và Phó Sâm đã đến, liền hét lớn qua tấm vách: “Phó tổng, vợ anh đẹp quá trời luôn!”
Nhân viên ở trạm này cũng rất nhiệt tình, lớn tiếng hô: “Mau c** đ* ra đi!”
Hà Thanh Hà: “…”
Quả nhiên là thi bơi, nhưng không phải bơi đơn thuần, bởi vì không phải ai trong số các khách mời cũng biết bơi, nên để công bằng, bất kể có biết bơi hay không, mỗi người đều phải đeo hai cái phao bơi.
Hai cái phao nghe thì có vẻ an toàn, thực tế lại là gánh nặng đối với những người biết bơi.
Nhân viên mang đến một đống phao bơi, vui vẻ nói với hai người: “Hai anh có thể chọn kiểu mình thích nhé!”
Trông có vẻ như có nhiều loại, nhưng thật ra phần lớn đều là hình động vật đáng yêu.
Hà Thanh Hà chỉ vào một chiếc phao bơi trong đó và nói với Phó Sâm: “Anh có thể lấy cái con vịt này nè.”
Phó Sâm: “…”
Ban đầu hắn vốn chẳng có cảm giác gì với vịt, giờ thì sắp mắc chứng sợ vịt luôn rồi.
Bơi thì phải thay đồ bơi. May là các khách mời đều đã chuẩn bị sẵn trang phục của mình, được nhân viên mang đến trước, còn sắp xếp cả phòng thay đồ riêng.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm đi thay quần áo. Phó Sâm cầm theo hai cái phao bơi, Hà Thanh Hà ngạc nhiên hỏi: “Sao anh mang mấy cái này vào, lát nữa mới cần dùng mà.”
Phó Sâm không giải thích, chỉ nói: “Mang theo có ích.”
Hà Thanh Hà không hiểu nổi, bèn đi tháo giày cởi áo trước.
Đi bơi mà, dĩ nhiên là phải c** tr*n. Hà Thanh Hà thay xong quần bơi, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ…
Thì hai chiếc phao từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã chụp lên người anh.
Hà Thanh Hà đơ người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Phó Sâm dùng hai cái phao bơi… bao trọn anh lại.
Hà Thanh Hà khó hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Phó Sâm đáp: “Cứ đeo như vậy ra ngoài.”
Hà Thanh Hà còn định hỏi vì sao, nhưng Phó Sâm đã chuyển chủ đề: “Em cũng biết bơi.”
Trước đó khi còn ở nhà, họ từng bàn về chuyện này, đã ra biển thì chắc chắn phải bơi. Lúc ấy còn nói là để Phó Sâm thi đấu, không ngờ lần này không thi với khách mời khác mà lại là thi đối kháng với nhau.
Hà Thanh Hà đành thành thật thừa nhận: “Em biết.”
Phó Sâm tiếp tục: “Không chỉ biết, mà còn bơi rất giỏi.”
Hà Thanh Hà nghĩ một chút, không phủ nhận, chỉ nói: “Lâu lắm rồi em không bơi.”
Từng ngồi du thuyền đi chơi khắp nơi, từng giao du với ngư dân lẫn thợ lặn, một cao thủ câu cá như anh, sao có thể bơi không giỏi.
Tay Phó Sâm vẫn đặt trên hai chiếc phao ôm trọn lấy Hà Thanh Hà, trông như hắn đang cố tình “giam giữ” anh vậy.
Phó Sâm cũng đã thay xong đồ, chỉ khoác một chiếc khăn tắm trên vai, để trần phần ngực.
Hà Thanh Hà liếc một cái liền thấy rõ đường nét cơ bắp của hắn, cổ họng hơi nghẹn, theo bản năng quay mặt đi nơi khác rồi hỏi: “Vậy trận này ai thắng ai thua?”
Phó Sâm luồn tay qua cánh tay Hà Thanh Hà, rút tay anh ra khỏi phao.
Hà Thanh Hà không gầy yếu, thân hình khá cân đối, nhưng khi bị tay Phó Sâm nắm lấy thì cánh tay trông vẫn nhỏ nhắn hẳn.
Bàn tay ấm nóng áp lên làn da mát lạnh tạo ra một dòng điện k*ch th*ch đột ngột làm Hà Thanh Hà nổi da gà.
Phó Sâm lúc này mới trả lời câu hỏi của Hà Thanh Hà: “Không phải đã nói rồi sao? Toàn lực ứng chiến, ai giỏi người đó thắng.”
Hà Thanh Hà nghẹn họng.
Mỗi sáng Phó Sâm đều chạy bộ hoặc bơi lội, kỹ năng chắc chắn không kém, khả năng thắng cao.
Vậy thì anh lại phải lấy điểm từ Phó Sâm rồi.
Cái quy tắc chết tiệt này…
Hà Thanh Hà còn định thảo luận thêm, thì bên ngoài có tiếng nhân viên hô: “Hai anh xong chưa đấy?”
Hà Thanh Hà vội nói với Phó Sâm: “Đi thôi.”
Phó Sâm chỉnh lại hai chiếc phao trên người anh, đảm bảo chúng che kín ngực và bụng rồi mới gật đầu.
Bên ngoài phòng thay đồ, nhân viên nhắc nhở quay phim: “Chút nữa người ra thì quay cận cảnh nhé.”
Quay phim đáp: “Hiểu rồi.”
Chuyến đi đến bãi tắm trọng tâm không nằm ở trò chơi hay thi đấu, mà là để mang lại “phúc lợi hình ảnh” cho khán giả.
Mấy vị khách mời của chương trình này ai nấy đều có vóc dáng chuẩn chỉnh, không khoe dáng một chút thì chẳng hợp lý chút nào.
Hai nhóm khách mời buổi sáng đã quay rất tốt, vừa đẹp trai vừa khỏe khoắn. Đặc biệt là Ngô Kỳ, hắn vốn có tỉ lệ cơ thể vàng, dáng người mẫu chuẩn chỉnh, còn chủ động tiến sát máy quay khoe cơ bụng của mình.
Giờ đến lượt hai vị khách mời này lại càng khiến người ta mong đợi hơn. Tổng tài bá đạo từng khoe dáng một lần trong trailer, nhưng khi đó chỉ là cảnh quay thoáng qua, còn Hà Thanh Hà thì là nhân vật có “gương mặt thần thánh” trong lòng khán giả, ai cũng muốn chiêm ngưỡng cơ thể của vị thần này.
Tất nhiên, lúc chương trình phát sóng sẽ chọn góc quay phù hợp, cố gắng chỉ quay phần thân trên, không để lộ quá nhiều.
Nhân viên chương trình chờ đợi hồi lâu, cuối cùng hai người trong phòng thay đồ cũng bước ra.
Phó Sâm khoác khăn tắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chân dài vai rộng, đúng chuẩn dáng người “móc quần áo”, không hổ là người có thể mặc âu phục đẹp đến thế, mặc đồ thì gầy, cởi ra thì rắn chắc.
Còn phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy Hà Thanh Hà là: trắng quá!
Mọi người vốn đã biết da Hà Thanh Hà trắng, nhưng đến khi cởi áo thì mới thấy anh trắng đến phát sáng, làn da mịn màng như ngọc trai thượng hạng, kết hợp với ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt như ẩn chứa gió xuân, cả người nhu hòa như nước, ai nhìn mà chẳng si mê.
Nhưng mà… hai cái phao bơi trên người anh là sao vậy? Cơ ngực đâu, cơ bụng đâu? Chỉ còn mỗi bờ vai tròn trịa là còn tạm nhìn được.
Nhân viên chương trình uyển chuyển nhắc nhở: “Trò chơi còn một lúc nữa mới bắt đầu, giờ có thể tháo phao xuống.”
Hà Thanh Hà không động đậy, mà quay sang nhìn Phó Sâm hỏi ý kiến.
Phó Sâm mặt lạnh như tiền: “Không tháo, cứ như vậy.”
Đứng bên cạnh Hà Thanh Hà, gương mặt Phó Sâm lạnh ngắt, lạnh như gió mùa đông Siberia, khiến người ta ớn lạnh.
Ánh mắt hắn đảo qua từng người trong ekip, ánh nhìn mang theo cảnh cáo rõ ràng, khiến các nhân viên đều lập tức rụt cổ im bặt.
Thế là Hà Thanh Hà ôm hai cái phao bước xuống biển, còn Phó Sâm thì sau khi xuống nước mới đeo vào.
Hai người bắt đầu thi bơi.
Mang hai cái phao bơi mà thi bơi thì thật là buồn cười, dù tư thế có đẹp đến mấy cũng chẳng thể thể hiện được, nhưng tốc độ của cả hai vẫn rất nhanh, cho thấy cả hai đều bơi rất giỏi.
Nước biển m*n tr*n làn da, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, vóc dáng mảnh khảnh bơi lội giữa làn nước thật sự rất đẹp, tựa như những mỹ nhân ngư đang thỏa sức chơi đùa.
Phải chi bỏ luôn hai cái phao trên người thì càng đẹp hơn.
Hai người thực lực ngang nhau, khó phân thắng bại.
Kết quả cuối cùng, Hà Thanh Hà thắng, vì Phó Sâm bơi lệch khỏi đường đua.
Phó Sâm vẫn đưa ra lý do: “Không mang theo kính bơi có độ ở nhà, tôi bị cận, nhìn không rõ.”
Lần này Hà Thanh Hà nhận ra hắn cố ý.
Đã như vậy, trong lòng anh cũng đã có tính toán.
Hai người thay đồ xong rời khỏi bãi tắm, nhân viên chương trình tỏ ra quyến luyến, nói: “Khách quan, lần sau lại đến chơi nhé~”
Hà Thanh Hà: “…”
Từ sáng đến chiều đã trải qua ba trò chơi, chạy tới ba nơi, con người cũng bắt đầu thấy mệt mỏi.
Nhưng vẫn còn một chặng cuối, hiện tại Hà Thanh Hà đang dẫn trước về điểm số, nhưng cách biệt không nhiều, nói cách khác là chênh lệch điểm thấp.
Chặng cuối cùng là công viên hải dương.
Thủy cung ở đây nổi tiếng khắp cả nước, bên trong có vô số loài cá, còn có đường hầm dưới nước được cho là dài nhất cả nước. Bước vào đó, cứ như tiến vào thế giới kỳ ảo, trong ánh sáng lấp lánh của nước, đủ loại cá sắc màu bơi lượn tự do, thỉnh thoảng còn có cá mập lướt qua ngay trên đỉnh đầu.
Nhưng nơi tổ chức trò chơi không phải ở trong đường hầm đó, mà là khu vực địa cực bên trong thủy cung.
Hà Thanh Hà được nhân viên dắt vào, phản ứng đầu tiên là rất lạnh.
Bên ngoài ba mươi độ, mà bên trong nhân viên đều mặc áo khoác gió hết.
Người thì thấy lạnh, nhưng lại rất phù hợp với cảnh vật vùng cực. Trước mặt họ là một bức tường kính lớn, phía sau kính là thế giới băng tuyết trắng xóa, có một hồ nhân tạo lấp lánh những mảnh băng vụn trôi nổi. Trong thế giới băng giá ấy, có một đàn chim cánh cụt ú nu ú nần.
Lũ cánh cụt tròn vo như những quả trứng mọc lông, xếp hàng sau lớp kính, đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu chăm chú nhìn loài người, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu làm bộ đáng yêu, làm người ta chỉ muốn ôm lấy mà hôn một cái.
Lũ cánh cụt ngơ ngác nhìn con người, Hà Thanh Hà cũng nhìn chằm chằm vào chúng.
Nhân viên hỏi anh: “Rất thích à?”
Hà Thanh Hà mỉm cười, đáp: “Chúng rất đáng yêu.”
Nhân viên đánh giá anh từ đầu đến chân, tuy ngoại hình không giống nhau chút nào, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vị khách mời này có khí chất rất hợp với loài động vật vùng cực ấy.
Nhóm khách mời cuối cùng vừa bước vào, bỗng cảm thấy chỗ này lạnh hơn hẳn.
Giữa khung cảnh được vây quanh bởi chim cánh cụt, cặp đôi hào môn đã hoàn thành trò chơi cuối cùng của họ.
Lần này, Hà Thanh Hà thua Phó Sâm.
Quá trình thua không để lộ chút sơ hở, cả hai đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng không một ai nói gì.
Đến lúc tính điểm, điểm số của Hà Thanh Hà và Phó Sâm hoàn toàn bằng nhau, tức là khoảng cách giữa hai người là con số 0.
Kết quả này vừa công bố, nhiệt độ trong khu địa cực dường như lại hạ thấp thêm vài phần.
Lũ chim cánh cụt tò mò nhìn loài người, còn loài người đứng giữa sân lại hoàn toàn im lặng.
Trợ lý giám sát theo cặp đôi hào môn cả một ngày nay vô cùng kinh ngạc, hai người này sao lại có thể nhường nhịn nhau đến mức độ đó? Không hơn một điểm, không kém một điểm, nhất định phải cân bằng, anh thắng một lượt, tôi thắng một lượt, không ai nợ ai.
Trong bầu không khí trầm mặc ấy, nhân viên chương trình mang đến hai con thú nhồi bông, tặng mỗi người một con, đầy hàm ý nói: “Chúng rất hợp với hai người.”
Phó Sâm nhận được một con gấu Bắc Cực, Hà Thanh Hà nhận được một con chim cánh cụt.
Hết chương 42.
Hai người yêu nhau nhưng rất kỳ cục, kỳ cục đến bực bội =))))))