Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 43

Chương 43

Hà Thanh Hà ôm con chim cánh cụt bông xù mềm mại, mơ màng hỏi Phó Sâm: “Vì sao lại tặng cho tụi mình cái này? Có ý gì à?”

Con gấu Bắc Cực trong tay Phó Sâm to hơn con chim cánh cụt của Hà Thanh Hà, hắn kẹp nó dưới nách, nói: “Không biết.”

Có lẽ là quà lưu niệm, mỗi nhóm khách mời đều có.

Thế nhưng khi quay về khách sạn, lúc tất cả khách mời cùng tập trung, Hà Thanh Hà phát hiện chỉ có anh và Phó Sâm ôm thú nhồi bông.

Ngô Kỳ tò mò ghé lại gần hỏi: “Cái này là gì thế? Mua dọc đường à?”

Hai con thú nhồi bông này thật sự rất đáng yêu, đầu và thân tròn vo, không có cổ, trông vô cùng mũm mĩm. Lớp lông bên ngoài thì mềm mại, không hề châm chích, sờ một cái là muốn sờ thêm.

Chỉ là con chim cánh cụt trông hơi ngốc nghếch, còn con gấu Bắc Cực thì không có biểu cảm gì.

Ngô Kỳ không dám chạm vào con gấu trong tay Phó Sâm, không kìm được dùng ngón tay chọc vào má con chim cánh cụt của Hà Thanh Hà.

Phó Sâm đưa tay chắn lại, trả lời câu hỏi của hắn: “Chương trình tặng đấy.”

Ngô Kỳ lập tức nói: “Sao bọn tôi không có?”

Nhân viên chương trình nói với các khách mời khác: “Là ý của đạo diễn Từ, quà lưu niệm đặc biệt dành cho nhóm hào môn.”

Thật ra họ không tiện nói ra, đây là lời “phàn nàn” đến từ đạo diễn Từ, cảm ơn hai người đã khiến nhiệt độ trong khu Địa Cực giảm thêm mười độ nữa.

Quảng Quân đứng bên cạnh nghe thấy, liền đùa giỡn: “Đạo diễn thiên vị quá nha, cứ thế này là tụi tôi phải kiến nghị rồi đấy.”

Nhân viên chương trình nghiêm túc đáp: “Cứ coi như là phần an ủi cho nhóm xếp hạng cuối đi.”

Tất cả mọi người lập tức bị thu hút.

“Nhóm từng đứng nhất lần trước mà giờ lại xếp cuối?” Quảng Quân cười hỏi: “Chuyện gì vậy trời?”

Nhân viên chương trình công bố điểm tổng của bốn nhóm khách mời, chênh lệch điểm lớn nhất là Quảng Quân và Nhĩ Đông, thứ hai là Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong, thứ ba là Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên.

Nhóm thứ tư chính là Phó Sâm và Hà Thanh Hà — điểm số bằng nhau, không ai vượt qua ai được.

Mọi người nghe nói nhóm hào môn hòa điểm thì đều ngạc nhiên, ngay cả Nhiếp Bình Nhiên cũng phải cảm thán: “Nếu thay đổi cách nhìn thì cũng là một kiểu lợi hại đó. Tôi với Ngô Kỳ cũng không ai nhường ai nổi, kết quả cuối cùng vẫn có chênh lệch điểm số.”

Nhóm tái hôn thì khỏi nói đến hòa thuận, ban đầu còn nhớ đến việc giữ khoảng cách điểm số, về sau lại không ai muốn thua, đánh nhau trời long đất lở, cuối cùng điểm cách biệt vẫn nhỏ.

Tưởng là lần này họ sẽ lại đội sổ, ai ngờ còn có người hơn thua hơn cả họ.

Anh cả nhìn một cái liền thấy rõ đầu mối, nói: “Bọn họ là quá nhường nhịn nhau nên mới có kết quả này.”

Mọi người nghe xong đều hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía cặp đôi hào môn tràn đầy sự khâm phục.

Quảng Quân và Nhĩ Đông thì vẫn rất lợi hại, Nghiêm Trung Triết cười nói: “Tôi với Lão Tả đã bàn nhau hết rồi, toàn bộ để tôi thắng hết, vậy mà vẫn không bằng Quảng Quân bọn họ.”

Cặp đôi diễn viên tự nhận mình là chồng chồng già, không chấp nhất ai thắng ai thua, chỉ cố gắng lấy điểm, nhưng vẫn không đọ nổi nhóm hot blogger.

Quảng Quân cười đắc ý: “Nhĩ Đông cái gì cũng nghe em hết, lúc chơi trò chơi toàn là anh ấy làm, điểm cuối cùng đều vào tay em.”

Đang trao đổi tình hình cả ngày hôm nay với nhau thì Hướng Bội Lôi xuất hiện, tất cả mới chợt nhớ tới chuyện hình phạt.

Nghiêm Trung Triết rất quan tâm đến mọi người, nói: “Nói thật là hôm nay sắp xếp nhiệm vụ dày đặc quá, cả ngày chạy đôn chạy đáo ai cũng mệt, nếu tối còn không ngủ ngon thì hơi quá rồi đấy?”

Hướng Bội Lôi mỉm cười: “Hôm nay không cần biết mọi người đạt điểm thế nào, ai cũng rất cố gắng, nhưng nếu xếp hạng thấp thì vẫn phải bị phạt, chỉ là… bọn tôi chưa từng nói sẽ thực hiện hình phạt vào tối nay.”

Vì lần trước thắng thua sẽ quyết định chỗ ngủ nghỉ, nên mọi người đều mặc định lần này cũng như vậy, kỳ thực chương trình chưa từng nói rõ.

Hướng Bội Lôi vừa nói vừa nhìn sang Hà Thanh Hà và Phó Sâm đang xếp hạng cuối: “Tối nay mọi người cứ ngủ ngon một giấc, mai lại tiếp tục đối mặt với thử thách.”

Đúng là hôm nay mất sức thật, cả đoàn đi ăn tối, rồi ai về phòng nấy.

Hà Thanh Hà và Phó Sâm vẫn mỗi người một phòng như cũ, một mình thật sự hơi cô đơn, may mà lần này cả hai đều có thú nhồi bông bên cạnh, tối nay ít ra cũng không quá lẻ loi.

Hà Thanh Hà vào phòng, đặt con chim cánh cụt trong lòng lên chiếc ghế cạnh cửa sổ sát đất, để nó nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Đêm ở bên ngoài khách sạn rất yên tĩnh, chỉ có vài bóng đèn được lắp ven bờ biển. Ban ngày biển sáng rực và xinh đẹp, còn ban đêm lại mang vẻ thâm sâu, u trầm, đen tối như một vực sâu sẵn sàng nuốt chửng con người.

Hà Thanh Hà ngồi cạnh con chim cánh cụt, ngắm nhìn mặt biển đen kịt ngoài kia, hồi tưởng lại buổi ghi hình hôm nay.

Ngay cả anh cũng không ngờ cuối cùng hai người lại hòa điểm.

Phó Sâm thật là…

Nghĩ kỹ lại, có rất nhiều chỗ Phó Sâm cố tình nhường anh.

Như vậy chắc là coi như ân ái rồi, đến khi phần ghi hình lần này được phát sóng, khán giả nhất định sẽ “quắn quéo” vì những khoảnh khắc ngọt ngào đó.

Hà Thanh Hà chợt nhớ tới tài khoản tên Friz kia, lần này chắc không còn gì để bắt bẻ nữa đâu.

Anh đang ngẩn người thì bất ngờ điện thoại hiện thông báo tin nhắn.

Hà Thanh Hà cúi đầu nhìn, là Phó Sâm nhắn: “Tắt camera trong phòng đi.”

Tim Hà Thanh Hà đập thình thịch, anh không biết lời này của Phó Sâm có phải là điều anh đang nghĩ hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đi tắt camera trước.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Hà Thanh Hà bước ra mở cửa.

Phó Sâm đang đứng ở ngoài.

Hiển nhiên hắn vừa mới rửa mặt xong, tóc rủ xuống trán, vừa vặn chạm vào gọng kính.

Hà Thanh Hà khẽ hỏi: “Có chuyện gì hả anh?”

Phó Sâm hỏi lại: “Anh có thể vào không?”

Hà Thanh Hà lập tức tránh sang một bên: “Tất nhiên là được.”

Phó Sâm bước vào phòng, lúc này mới nói: “Tối nay anh có thể ở lại chứ?”

Sắc mặt hắn vẫn chẳng có biểu cảm gì, bình tĩnh đến mức có vẻ hơi hờ hững, nhưng Hà Thanh Hà biết hắn làm gì cũng đều đã suy nghĩ kỹ càng, nhất định đã nghĩ thông suốt rồi mới xuất hiện ở đây.

Hà Thanh Hà mỉm cười, gật đầu.

Nhìn thấy các khách mời khác đều có đôi có cặp, chỉ có hai người bọn họ lẻ loi, quả thật cũng có chút cô đơn. Giờ phút này Phó Sâm ở đây, tâm trạng trĩu nặng của Hà Thanh Hà lập tức trở nên nhẹ bẫng.

Chỉ là phải giấu chương trình.

Nói ra thì cũng buồn cười, chuyện họ ngủ phòng riêng từng lên hot search, giờ mà bảo thật ra họ không hề ngại ngủ chung, chắc chắn sẽ bị mắng là rắc rối, giả vờ làm màu.

Đã cưỡi hổ thì khó mà xuống, không tiện tự vả vào mặt mình, đành phải né ống kính, nhìn chẳng khác gì người yêu lén lút hẹn hò.

Trong khi rõ ràng họ là chồng chồng hợp pháp.

Phó Sâm vẫn đang nhìn anh, Hà Thanh Hà ngượng ngùng nói: “Tôi đi tắm trước.”

Phó Sâm: “Ừ.”

Đợi Hà Thanh Hà tắm xong, Phó Sâm đã ngồi trên giường, đang nhìn con chim cánh cụt trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.

Hà Thanh Hà kiếm chuyện nói: “Con thú bông này đáng yêu thật.”

Phó Sâm ừm một tiếng, rồi đưa tay kéo Hà Thanh Hà đến bên cạnh mình.

Hà Thanh Hà giật nảy mình.

Vừa rồi trong lúc tắm anh đã phân vân mãi, Phó Sâm qua đây là chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ, hay là muốn làm gì đó.

Hôm nay không phải ngày “nộp thuế”, theo lý thì sẽ không làm gì cả, nhưng gần đây Phó Sâm càng lúc càng hay phá lệ, Hà Thanh Hà không dám chắc ý hắn thế nào nữa.

Bây giờ Phó Sâm nắm lấy tay anh, kéo anh đến trước mặt mình, tim Hà Thanh Hà lại bắt đầu đập loạn.

Nếu thực sự làm gì đó, có để lại dấu vết không, ngày mai có bị người khác phát hiện không.

Trong đầu anh loạn hết cả lên, nhưng Phó Sâm chỉ kéo anh ngồi xuống mép giường rồi buông một câu: “Ngủ nhé?”

Hà Thanh Hà ngẩn ra một lúc rồi gật đầu.

Phó Sâm liền vòng tay ôm eo anh, cùng anh nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cả hai.

Hà Thanh Hà: “…”

Xem ra thực sự chỉ là ngủ thôi.

Hà Thanh Hà tựa đầu lên cánh tay Phó Sâm, tìm một tư thế thoải mái, an ổn tựa vào trong lòng hắn.

Không nói đến chuyện khác, ôm một cái gối ôm robot đúng là rất dễ chịu, không mềm quá cũng không cứng quá mà khá vừa vặn.

Phó Sâm thấy anh ngoan như vậy, liền siết nhẹ cánh tay, để anh áp sát vào mình hơn chút nữa.

Bây giờ vẫn còn hơi sớm để đi ngủ, Phó Sâm chưa tháo kính, cũng không có vẻ gì là định ngủ ngay, Hà Thanh Hà bắt đầu nói về chương trình: “Không biết ngày mai sẽ bị phạt kiểu gì.”

Lần này bọn họ đứng cuối bảng, nhớ lại những gì mà lần trước nhóm tái hôn đã trải qua, cảm giác sẽ rất thê thảm.

Phó Sâm khách quan nói: “Sẽ không nhẹ nhàng đâu.”

Đây là phán đoán dựa trên mấy lần chương trình bày trò gần đây.

Ngay cả Phó Sâm còn nói vậy thì đúng là chẳng còn hy vọng gì rồi, Hà Thanh Hà thở dài: “Đành đợi ngày mai xem sao.”

Vừa nói anh vừa rúc vào lòng Phó Sâm nhắm mắt lại.

Vốn dĩ không buồn ngủ, vậy mà tựa đầu lên tay Phó Sâm lại dần dần có cảm giác, thôi thì ngủ luôn vậy.

Nhưng Phó Sâm lại đưa tay nâng cằm anh, hơi dùng sức ép anh ngẩng đầu lên.

Động tác gì đây…

Hà Thanh Hà bị hành động bá đạo bất ngờ này làm cho sững người, đôi mắt mở to, ngơ ngác nhìn Phó Sâm.

Phó Sâm dùng ngón tay nâng chiếc cằm có đường nét hoàn hảo của anh, hỏi: “Sao em biết nhiều thứ thế?”

Biết đọc báo cáo, biết câu cá, bắt hải sản, biết bơi, lại nấu ăn rất giỏi. Phó Sâm nghi ngờ Hà Thanh Hà thậm chí còn biết lái du thuyền.

Phó Sâm biết mình lại có cảm giác như đang nhìn “người tiền sử” để nhìn Hà Thanh Hà, nhưng hắn cứ liên tục phát hiện ra những kỹ năng mới ở Hà Thanh Hà, thật sự không thể không ngạc nhiên.

Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, nở nụ cười.

Thì ra Phó Sâm băn khoăn chuyện này, anh đáp: “Em một mình du học ở nước ngoài, rảnh rỗi buồn chán nên tự thử làm rất nhiều việc, làm nhiều rồi thì biết thôi.”

“Lái xe, ra biển, chuyện gì cũng đụng thử một chút.” Anh vẫn giữ nụ cười khẽ trên môi: “Thậm chí có lần nghỉ hè em còn đi học việc ở một nhà hàng Michelin, dù sao cũng chẳng có việc gì làm.”

Khi đó anh từng có ước mơ du lịch vòng quanh thế giới, nhưng vì phải cân bằng chuyện học hành nên đành bỏ dở, sau này thay đổi suy nghĩ, tốt nghiệp xong về nước, mới đến tìm anh trai xin một công việc.

Anh kể rất nhẹ nhàng, nhưng Phó Sâm theo bản năng vẫn cảm thấy anh đã che giấu đi điều gì đó.

Phó Sâm khẽ nheo mắt, như đang suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “Khi làm mấy chuyện đó, em đi một mình à?”

Vừa nói ra câu này, cả hai đều khựng lại.

Phó Sâm kinh ngạc vì mình lại thất lễ đến vậy, hắn vốn không phải người thích truy hỏi quá khứ, lúc kết hôn với Hà Thanh Hà, hắn chỉ xác nhận phẩm hạnh và gia thế của anh không có vấn đề, còn những vấn đề khác đều không để tâm.

Vậy mà giờ đây hắn lại bắt đầu để ý trong quá khứ Hà Thanh Hà đi câu cá, bắt hải sản hay lái du thuyền, không biết có ai ở bên cạnh không.

Dù sao những hoạt động ấy rất dễ tạo nên bầu không khí lãng mạn, có người đi cùng cũng là chuyện bình thường.

Câu hỏi kiểu này nghe như đang chất vấn, rất bất lịch sự, khiến hắn trông giống một ông chồng ghen tuông vô lý vậy.

Còn Hà Thanh Hà thì không ngờ Phó Sâm lại bắt trúng trọng tâm như vậy, giống như có một bàn tay đột ngột chụp lấy anh đang trốn trong góc tối, cưỡng ép kéo ra, phơi bày dưới ánh sáng chói chang.

Cổ họng Hà Thanh Hà nghẹn lại, khó khăn trả lời: “Một mình, chỉ có mình em thôi.”

Từ sau khi mẹ mất, anh làm gì cũng đều một mình, đi học một mình, sinh hoạt một mình, ngẩn người một mình, tìm niềm vui cũng một mình.

Anh không thể hòa nhập với bất kỳ tập thể nào, cũng không ai có thể bước vào cuộc sống thường ngày của anh.

Mãi đến khi kết hôn với Phó Sâm, anh mới thật sự thiết lập nên những mối quan hệ xã hội hoàn toàn mới và phức tạp.

Hết chương 43.

Bình Luận (0)
Comment