Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 64

Chương 64

Hà Thanh Hà không lên tiếng.

Bên kia, nhà cung cấp thực phẩm lo lắng hỏi: “Anh Hà?”

Hà Thanh Hà điềm đạm nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì đã nói thật. Hôm nay không cần giao nguyên liệu nữa, để hôm khác đi.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.

Hà Thanh Hà từ nhà vệ sinh quay trở lại phòng tập kịch bản, Phó Sâm vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu hỏi: “Sao đi lâu thế?”

Hà Thanh Hà thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, đúng lúc quay phim cũng đi ăn cơm, Hà Thanh Hà mỉm cười nói với Phó Sâm: “Anh không thích ăn vịt.”

Giọng anh nhẹ nhàng như thể đang bàn chuyện thời tiết.

Phó Sâm khựng lại.

Hà Thanh Hà cười tít mắt: “Không thích ăn, lại còn sợ em phát hiện, len lén dặn người ta đừng giao vịt về nhà, đúng là cực cho anh rồi.”

Hà Thanh Hà trước giờ thường nói “cực cho anh rồi” với Phó Sâm, mà đa phần đều xuất phát từ sự quan tâm chân thành, đây là lần đầu tiên dùng nó để châm chọc.

Phó Sâm nói: “Em đừng có nói chuyện kiểu châm biếm như vậy, không hợp với em.”

Hà Thanh Hà lúc này mới thu lại nụ cười, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi, khó hiểu hỏi: “Sao anh không nói?”

Không ăn được một món nào đó cũng đâu phải chuyện gì to tát, nói một tiếng thôi, em sẽ không nấu nữa. Cần gì phải giấu diếm phiền phức như vậy?

Phó Sâm đẩy gọng kính lên, nói: “Cũng không phải là không thích, chỉ là thấy bình thường thôi. Nhưng có một thời gian em ngày nào cũng làm, bữa nào trên bàn cũng có món vịt, anh phải ăn hết, ăn mãi thì đâm ra chán.”

Phó Sâm vốn không có sở thích đặc biệt với món gì, bị Hà Thanh Hà dồn ép lâu ngày nên mới sinh ra ác cảm với vịt.

Lần này đến lượt Hà Thanh Hà sững người: “Em tưởng anh thích.”

Chính vì Phó Sâm bình thường chẳng mấy quan tâm đến chuyện ăn uống, Hà Thanh Hà mới nghĩ khó khăn lắm mới tìm được một món khiến hắn “thích”, chắc chắn là phải rất thích, thế nên anh mới liên tục mua vịt.

Hóa ra tất cả chỉ là một lòng tốt đặt sai chỗ?

Phó Sâm hỏi lại: “Tại sao em lại nghĩ anh thích?” Hắn chưa từng nói thích món vịt.

Hà Thanh Hà mím môi, đáp: “Cháu trai anh nói.”

Phó Sâm: “…”

Sắc mặt Phó Sâm sa sầm: “Tần Khải Phàm?”

Hà Thanh Hà gật đầu.

Khi đó vừa mới kết hôn với Phó Sâm, mà Phó Sâm thì dửng dưng với mọi thứ, Hà Thanh Hà vô cùng muốn biết hắn thích gì. Trong buổi tụ họp ở nhà họ Phó, anh đã hỏi Tần Khải Phàm – đứa cháu lớn lên cùng Phó Sâm và nhận được câu trả lời là Phó Sâm thích ăn thịt vịt.

Sắc mặt Phó Sâm khó coi vô cùng: “Đó là món nó thích rồi gán lên anh thôi. Bình thường Tần Khải Phàm cà lơ phất phơ, em đừng tin lời nó hoàn toàn.”

Hà Thanh Hà: “…”

Cả hai đều rơi vào trầm mặc, nói cho cùng là một hiểu lầm kéo dài.

Nhưng Hà Thanh Hà vẫn không hiểu nổi: “Em hiểu lầm, sao anh không nói? Chỉ một câu thôi mà, em đâu có ép anh phải ăn cho bằng được?”

Chính vì mỗi lần Phó Sâm đều ăn hết, nên Hà Thanh Hà mới tưởng hắn thích ăn, thành ra lại càng làm nhiều hơn, tạo thành vòng lặp ác tính, khiến Phó Sâm ngày càng chán ghét.

Phó Sâm nói: “Em đặc biệt nấu cho anh ăn, đó là tấm lòng của em. Anh không nỡ dội gáo nước lạnh vào em.”

Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, nói: “Đấy, đây chính là vấn đề giữa chúng ta. Một hiểu lầm nhỏ như vậy mà kéo dài tới tận bây giờ. Anh chỉ cần nói một câu ‘anh ăn ngán rồi’, em đâu có đến mức đau lòng chết đi sống lại. Nhưng anh cứ không nói, kéo dài mãi, đến mức phóng đại tất cả. Anh khó chịu, em cũng chẳng vui vẻ gì.”

So với việc thẳng thắn nói ra, thì cái cách tránh né, âm thầm dặn nhà cung cấp đừng giao vịt, lại càng khiến người ta thấy tổn thương hơn.

Hà Thanh Hà nói: “Thà vòng vo tránh né, chứ không chịu mở lời nói chuyện, anh thấy như vậy là đúng sao?”

Phó Sâm thật không ngờ chỉ từ một con vịt, mà có thể dẫn ra nhiều chuyện như vậy. Sống cùng Hà Thanh Hà một năm, hắn chưa từng phát hiện anh lại suy nghĩ nhiều đến thế.

Thật ra Hà Thanh Hà là kiểu người hay nghĩ ngợi, những lúc anh ngẩn người hay im lặng, trong lòng vẫn luôn suy tính đủ điều. Chỉ là trước đây Phó Sâm không biết, còn bây giờ, anh lựa chọn để hắn thấy.

Nhưng Phó Sâm không quen với điều đó.

Phó Sâm nói: “Anh đã nói rồi, là vì muốn để ý đến cảm xúc của em. Chuyện nhỏ như thế, cần gì phải nghĩ phức tạp vậy chứ?”

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu nhất định phải bắt bẻ, thì là do em định kiến từ đầu cho rằng anh thích ăn vịt, chưa từng để ý đến phản ứng của anh, ngày nào cũng nấu vịt, chẳng phải chính là kiểu trình tự hóa mà em từng chán ghét đó sao?”

Cho rằng như vậy là tốt cho đối phương, rồi cứ thế cứng đầu làm theo ý mình, điều này chẳng phải cũng chính là lối sống dựa vào kinh nghiệm mà Hà Thanh Hà từng chỉ trích đó sao?

Hà Thanh Hà ngây ra, không ngờ Phó Sâm lại quay ngược lại trách móc anh: “Anh còn đổ ngược tội cho tôi, chẳng lẽ tôi muốn nấu món anh thích cũng là sai à?”

Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Anh quan tâm đến cảm xúc của em, không nói với em chuyện ăn vịt, cũng không sai.”

Hà Thanh Hà tức đến bật cười: “Được được được, vậy thì chúng ta đều không sai.”

Phó Sâm nói: “Vốn dĩ anh cũng thấy vậy, là em cứ không hài lòng.”

Hà Thanh Hà vô thức lại lớn tiếng: “Nếu không phải lỗi của chúng ta, thì là lỗi của con vịt hả?”

Phó Sâm lạnh nhạt nói: “Nếu đổ lỗi cho con vịt có thể khiến em hài lòng thì cũng không phải không được.”

Hai người lại lời qua tiếng lại, câu sau dài hơn câu trước, nội dung càng lúc càng lệch lạc, hoàn toàn quên mất thỏa thuận trước đó là sẽ tạm đình chiến.

Hà Thanh Hà còn muốn tiếp tục đôi co với Phó Sâm thì đột nhiên có gì đó phản chiếu lướt qua khóe mắt anh.

Hà Thanh Hà theo bản năng quay đầu lại, thấy nhân viên quay phim đang giơ máy quay, ống kính nhắm thẳng vào họ.

Hà Thanh Hà: “…”

Quay phim thấy anh nhìn qua, đầy hứng thú nói: “Hai người cứ tiếp tục đi.” Đang quay rất hào hứng: “Tiếp tục nói về con vịt ấy.”

Hà Thanh Hà mấp máy môi, hỏi: “Anh ở đây từ khi nào?”

Quay phim nghĩ một lúc rồi đáp: “Từ lúc anh chất vấn Phó tổng vì sao không nói gì.”

Hà Thanh Hà: “…”

Vậy tức là từ đầu đã ở đó rồi.

Hà Thanh Hà mệt mỏi hỏi: “Phần này có thể cắt đi được không?”

Người quay phim cười: “Cái này thì phải để đạo diễn quyết định.”

Đạo diễn Từ chắc chắn sẽ không cắt, Hà Thanh Hà từ bỏ luôn, dù sao thì trong mắt dân mạng họ cũng đã là “cặp đôi địa cực” rồi, chẳng cần giữ hình tượng nữa.

Hà Thanh Hà không nói gì, Phó Sâm cũng im lặng, người quay phim nhắc nhở họ: “Tiến độ diễn tập của hai người bị chậm lắm rồi đấy.”

Lúc này Hà Thanh Hà mới nhớ tới chính sự, liền cầm lại kịch bản, nói với Phó Sâm: “Chúng ta nghĩ cách diễn đi.”

Mặc kệ chuyện con vịt gì đó, từ hôm nay trở đi, anh cũng không thích ăn vịt nữa.

Phó Sâm tỏ ý đồng tình.

Nhưng sau trận cãi vã lúc trưa, cả hai người đều không còn tâm trạng, chỉ máy móc đọc thoại, không có chút cảm xúc nào.

Đến chiều, cuối cùng Hà Diệc Trúc cũng đến lượt luân phiên sang chỗ họ, y vừa bước vào đã nói: “Để tôi kiểm tra tiến độ của hai người một chút.”

Hà Thanh Hà lặng lẽ liếc nhìn y.

Hà Diệc Trúc bảo hai người đọc thoại để mình nghe, Hà Thanh Hà và Phó Sâm đọc lại kịch bản một lần, Hà Diệc Trúc ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Hai người hoàn toàn không có tiến triển gì à? Ngần ấy thời gian làm cái gì thế?”

Sáng thì xem phim, trưa thì cãi nhau, còn lại chẳng làm được gì ra hồn.

Hà Diệc Trúc quan sát hai người, khóe môi cong lên đầy vẻ gian tà, nói: “Để tôi huấn luyện hai người.”

Cậu bắt đầu chỉnh từng câu thoại cho Hà Thanh Hà và Phó Sâm, đặc biệt nghiêm khắc với Phó Sâm.

“Đọc thoại có thể có chút cảm xúc không? Hồi tiểu học chưa từng đọc diễn cảm à?”

“Anh là hoàng đế, thể hiện khí thế của hoàng đế ra, không cần khách sáo.”

“Anh làm tổng tài quen rồi đúng không? Đối diện là người anh yêu, anh hung dữ thế làm gì?”

Lúc thì phải uy nghi, lúc thì không được quá dữ dằn, ngay cả Hà Thanh Hà cũng không nghe nổi nữa, phải lên tiếng ngăn lại: “Tiểu Trúc!”

Hà Diệc Trúc bĩu môi, nói: “Chưa từng thấy ai diễn dở như hai người.”

Cậu đặt kịch bản xuống, chỉ đạo anh trai và anh rể: “Hai người thử diễn một lần đi.”

Thoại còn đọc không rõ thì diễn thế nào cho được.

Hà Diệc Trúc thúc giục: “Nhanh lên, hôm nay không diễn, hôm sau lên sân khấu cũng phải diễn đấy.”

Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm, hắn khẽ gật đầu.

Phó Sâm sẽ không chấp nhặt với trẻ con, nhưng Hà Diệc Trúc nói đúng, bọn họ không thể mãi không có tiến triển, thời gian dành cho họ không còn nhiều.

Hai người cầm kịch bản đứng ở giữa phòng.

Phòng tập luyện đủ rộng, bên cạnh thậm chí còn chuẩn bị sẵn vài đạo cụ.

Cảnh diễn này là phân đoạn giằng co giữa hai nhân vật chính trong tẩm cung. Mở đầu là khi Cam Tịch phát hiện chỉ còn mình còn sống, đau khổ đến tột cùng, rồi hoàng đế xuất hiện, Cam Tịch chất vấn, đối đầu với hoàng đế. Sau đó, hoàng đế muốn cưỡng ép Cam Tịch, khiến y hoàn toàn phát điên.

Cảm xúc cứ từng lớp từng lớp dâng lên, cuối cùng bùng nổ, mỗi phân cảnh đều có sự thay đổi và thăng hoa cảm xúc.

Mở đầu, Hà Thanh Hà đọc vài câu thoại, Hà Diệc Trúc lắc đầu: “Chưa đủ đau đến tận tâm can.”

Cam Tịch vốn đã ôm quyết tâm chết, đột nhiên phát hiện mình là người duy nhất còn sống, tạm thời không thể chấp nhận nổi cú sốc đó.

Nét cười trên mặt Hà Diệc Trúc dần biến mất, cậu nhìn Hà Thanh Hà, nói: “Nỗi đau mất người thân, chắc anh hiểu mà.”

Hà Thanh Hà mím môi, cụp mắt xuống, dùng hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đáy mắt.

Chờ đến khi anh ngẩng đầu lần nữa, lời thoại đã khớp hơn rất nhiều.

Hà Diệc Trúc gật đầu miễn cưỡng: “Tạm được, coi như qua.”

Tiếp đó đến cảnh hoàng đế xuất hiện, Cam Tịch xông lên chất vấn, hai người bùng nổ xung đột kịch liệt.

Hà Diệc Trúc xem hai người diễn xong, mặt hiện vẻ khó hiểu: “Hai người chưa từng cãi nhau à?”

Cả hai cùng im lặng.

Quay phim thầm nghĩ, trưa nay họ vừa cãi nhau xong đó, nhưng mà nhẹ nhàng lắm, chỉ là nói nhanh hơn bình thường, nếu không nghe nội dung cuộc nói chuyện thì căn bản không nhìn ra được là đang tranh cãi.

Hà Diệc Trúc đương nhiên đã bù kiến thức bằng cách xem hết các tập trước của chương trình, biết danh xưng “cặp đôi địa cực” từ đâu mà có, cũng biết hai người bọn họ cư xử với nhau như băng giá, y bật cười giễu cợt: “Thôi bỏ đi, chuyện chưa từng trải qua thì không có cảm xúc để nhập vai đâu, có diễn kiểu gì cũng không ra cảm xúc.”

Với người mới, cách nhanh nhất để nâng cao diễn xuất chính là nhập tâm thay thế, hồi tưởng lại những trải nghiệm tương tự của bản thân để đánh thức cảm xúc. Lúc nảy Hà Thanh Hà diễn cảnh nỗi đau tột cùng của Cam Tịch cũng là nhờ cách này.

Nhưng đến cảnh này lại là một cú va chạm mạnh mẽ về tư tưởng và hành vi của hoàng đế và Cam Tịch, mà hai người vốn chưa từng thật sự cãi vã như “cặp đôi địa cực” thì không thể nào thấu hiểu được, thôi thì đành chịu.

“Diễn tiếp đi.” Hà Diệc Trúc khoanh tay, dùng ánh mắt đánh giá nhìn hai người trên sân khấu, hệt như một đạo diễn thực thụ đang giám sát cảnh quay.

Sự phẫn nộ luôn đi kèm với d*c v*ng, Cam Tịch lớn tiếng quở trách hoàng đế, thách thức quyền uy của ngài, mà hoàng đế lại không thể giết Cam Tịch, chỉ có thể thông qua h*m m**n chiếm hữu để thể hiện địa vị và quyền lực của mình.

Hoàng đế ôm chặt lấy Cam Tịch, muốn đè y xuống.

Nhưng đổi lại là Phó Sâm, hắn lại đỡ lấy cánh tay Hà Thanh Hà, khẽ nhắc anh nằm xuống.

Hà Diệc Trúc lộ vẻ không thể tin nổi, nói: “Anh đang dắt bà cụ qua đường đấy hả? Sợ anh ấy ngã?”

Phó Sâm: “…”

Hà Diệc Trúc đưa tay xoa mặt, cố gắng kiên nhẫn nói: “Lúc này, anh đang rất tức giận, đồng thời cũng đầy h*m m**n với anh ấy, anh muốn chinh phục anh ấy, phải thể hiện sự áp đảo của mình.”

Phó Sâm nhíu mày.

Phần lớn thời gian hắn luôn lịch thiệp nhã nhặn, điều mạnh bạo nhất từng làm với Hà Thanh Hà có lẽ là kéo anh vào lòng, bắt anh đi ngủ.

Trong mắt Phó Sâm, hành vi của hoàng đế trong kịch bản chẳng phải là cưỡng ép sao, hắn không làm được.

“Diễn lại lần nữa.” Đạo diễn Hà lên tiếng.

Phó Sâm đành phải diễn lại.

Hắn nắm lấy cánh tay Hà Thanh Hà, dùng sức kéo anh về phía mình.

Hà Thanh Hà cảm thấy cẳng tay như bị kìm sắt kẹp chặt, có hơi đau nhói, theo phản xạ bật ra một tiếng “xít”.

Phó Sâm lập tức buông ra, vội nắm lấy tay anh xem xét: “Không sao chứ? Có đau không?”

Hà Diệc Trúc: “…”

Thật sự bó tay.

Trước khi tham gia chương trình, y vốn không thèm để tâm tới cái danh “cặp đôi địa cực”, nhưng giờ tận mắt chứng kiến, hai người này còn hơn cả lời đồn.

Nghĩ đến cuộc hôn nhân của anh hai lại thành ra như vậy, Hà Diệc Trúc càng thấy bực bội.

Hy sinh hôn nhân của anh hai, cuối cùng đổi lại được gì? Chỉ đổi được cái thể diện của nhà họ Hà mà thôi.

Hà Diệc Trúc sải bước chen vào giữa hai người, nói: “Tôi làm mẫu một lần, nhìn cho kỹ.”

Y xoay người đối diện Hà Thanh Hà, vẻ mặt bỗng thay đổi hẳn, nét bất cần thường ngày biến mất, khóe môi không còn nụ cười, chỉ còn đường viền môi căng chặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà.

Kẻ nói chuyện châm chọc khi nãy đã biến mất, trước mặt họ bây giờ là một vị hoàng đế cao cao tại thượng.

Trong đôi mắt sâu như đáy vực của hoàng đế, ngập tràn u ám nặng nề, tựa như mây đen che phủ cả bầu trời.

Bên trong sắc đen ấy, lại ẩn một vệt đỏ rực, đó là d*c v*ng mà hoàng đế không thể kìm nén được nữa.

Ngài nhìn Cam Tịch chăm chăm, nếu ánh mắt có thể giết người thì đã khiến Cam Tịch chết không có chỗ chôn.

Nhưng ngài không thể giết Cam Tịch.

Ngài chỉ có thể cướp đoạt.

Hoàng đế kéo lấy cánh tay Cam Tịch, thô bạo kéo y vào lòng, cánh tay siết chặt eo y, như muốn bẻ gãy vòng eo mảnh mai đó.

Hoàng đế nói: “Ngươi hận trẫm, trẫm há lại không hận ngươi.”

Bàn tay to đặt lên tấm lưng đang run rẩy, gần như ấn sâu vào da thịt, trực tiếp chạm đến lục phủ ngũ tạng bên trong.

Từng mạch máu, từng khúc xương của thân thể này đều thuộc về hắn.

“Ngươi là của trẫm.” Vị đế vương thì thầm.

Hà Thanh Hà bị diễn xuất của Hà Diệc Trúc làm cho choáng váng.

Theo kịch bản, Cam Tịch lẽ ra phải phản kháng, cắn vào tay hoàng đế, nhưng anh lại bị cuốn vào diễn xuất của Hà Diệc Trúc đến mức quên mất phản ứng.

Cậu em trai này của anh thường ngày hành xử tùy tiện, chỉ biết làm anh cả tức giận, không ngờ trình độ chuyên môn lại cao đến vậy.

Trong lúc Hà Thanh Hà còn đang sững sờ, Phó Sâm đã bước tới gạt cánh tay Hà Diệc Trúc đang đặt trên eo Hà Thanh Hà, vòng tay ôm lấy vai anh, kéo anh từ trong lòng Hà Diệc Trúc ra.

Phó Sâm không phải không nhận ra Hà Diệc Trúc luôn nhắm vào mình.

Từ lúc hắn kết hôn với Hà Thanh Hà, cậu em vợ này đã tỏ ra địch ý rõ ràng.

Phó Sâm cho rằng hành vi đó chỉ là trẻ con giận dỗi vì thứ mình thích bị người khác cướp mất nên vẫn nhẫn nhịn không so đo.

Nhưng ngay trước mặt hắn mà dám ôm Hà Thanh Hà, còn đặt tay lên eo anh, thậm chí chạm cả đến lưng, thì hắn không thể chịu nổi.

Cho dù là đang diễn, dù có là em ruột cũng không được.

Phó Sâm ôm chặt Hà Thanh Hà, ngón tay lướt dọc lưng anh từng tấc một, như thể muốn kiểm tra tình trạng của anh.

Vừa rồi bị Hà Diệc Trúc ôm, Hà Thanh Hà chỉ cảm thấy diễn xuất của cậu em thật kinh người, hoàn toàn không để ý chuyện khác. Giờ bị tay Phó Sâm mân mê lưng, anh lập tức nổi hết da gà, lưng mềm nhũn ra, suýt nữa khuỵu xuống, phải bám lấy tay hắn mới đứng vững.

Phó Sâm thấy anh không sao, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hà Diệc Trúc, ánh mắt sắc lạnh như sương đông, ngay cả mắt kính cũng không làm dịu nổi sát khí trong đôi mắt ấy.

Nếu ánh nhìn của hoàng đế là mây đen ép thành, thì ánh mắt Phó Sâm chính là bão tuyết tàn phá, trời băng đất giá, không có lấy một mầm sống.

Hà Diệc Trúc ngớ người một lúc, rồi bất ngờ bật cười lớn: “Trạng thái này rất tốt, cứ giữ nguyên mà diễn.”

Y phẩy tay một cái: “Tôi còn phải đi xem mấy vị khách khác nữa.”

Dứt lời liền nghênh ngang rời khỏi phòng.

Hà Thanh Hà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngẩn người một lát rồi mới sực nhớ bên cạnh còn có máy quay, vội đỏ mặt rút khỏi vòng tay Phó Sâm, lúng túng hỏi: “Anh làm gì thế?”

Phó Sâm không đáp.

Lý trí của hắn thì biết vừa rồi Hà Diệc Trúc chỉ đang nhập vai, nhưng cơ thể hắn lại tự ý hành động, cứng rắn cắt ngang màn diễn của hai anh em nhà họ Hà.

Tình trạng mất kiểm soát như thế này ngày càng nhiều, nhưng Phó Sâm lại không thấy khó chịu chút nào.

Thấy hắn im lặng, Hà Thanh Hà liền cầm lại kịch bản, gượng gạo đổi chủ đề: “Chúng ta tập tiếp đi.”

Nói thật thì sau một hồi bị Hà Diệc Trúc “tác động vật lý và tinh thần”, cuối cùng hai người họ cũng tìm được chút cảm giác diễn xuất, không còn lóng ngóng như ruồi mất đầu nữa.

Phó Sâm cúi đầu xem kịch bản, trong lòng vẫn bài xích kiểu diễn của Hà Diệc Trúc.

Thứ nhất là hắn không làm được, hai là hắn vốn không phải loại người như vị hoàng đế kia.

Hết chương 64.

Bình Luận (0)
Comment