Chương 65
Ngày đầu tiên diễn tập cứ thế trôi qua, nhóm hào môn gần như chẳng làm được gì ra hồn.
Buổi chiều hôm đó, bữa ăn không còn là cơm hộp nữa, mọi người quay lại nhà hàng trong phim trường để ăn uống chung. Vừa ăn họ vừa trò chuyện, chia sẻ tình hình của mình và hỏi thăm tiến độ của các nhóm khác.
Nhóm diễn viên nói: “Chà, phim hài thật sự rất khó. Thoại thì nhiều, biểu cảm thì phải phóng đại, lại còn có những tác phẩm kinh điển đi trước làm mẫu, rất khó để vượt qua. Chúng tôi diễn mấy lần rồi mà vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không thể khiến người ta bật cười.”
Hà Thanh Hà nắm bắt trọng điểm, hỏi: “Mọi người đã diễn mấy lần rồi à? Vậy chắc là rất thuần thục rồi, lời thoại cũng thuộc hết rồi đúng không?”
Nghiêm Trung Triết nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Đương nhiên rồi, thuộc thoại là kỹ năng cơ bản của diễn viên mà. Khi quay phim, nhiều cảnh là chỉ quay một lần là đạt. Lần này chúng tôi còn chăm chút kỹ hơn nữa cơ.”
Hà Thanh Hà ngưỡng mộ nói: “Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp.”
Nghiêm Trung Triết thấy được sự ngưỡng mộ trong mắt anh, liền an ủi: “Bọn tôi là diễn viên chuyên nghiệp, thuần thục hơn các bạn cũng là chuyện bình thường.”
Tiếp theo đến lượt nhóm tái hôn chia sẻ: “Bọn tôi mới đúng là biến bi kịch thành hài kịch, cứ diễn là lại cười không dừng lại nổi.”
Hà Thanh Hà hỏi: “Các cậu cũng diễn mấy lần rồi à?”
Nhiếp Bình Nhiên nói: “Hình như bọn tôi không được phép tiết lộ cụ thể là đã diễn phân đoạn nào, nhưng mà cứ diễn là lại cười không dứt. Có điều cũng tạm gọi là diễn trọn vẹn từ đầu đến cuối được rồi.”
Nhóm khách mời mới vẫn chưa có tên nhóm chính thức, An Duy cũng chia sẻ: “Tôi cứ tưởng mình lâu không diễn sẽ bị lục nghề, không ngờ so với Dương Minh Viễn thì tôi còn ổn hơn nhiều.”
Dương Minh Viễn đứng bên cạnh cười hòa nhã: “Em phải thông cảm cho người ngoại đạo như tôi chứ.”
Nói rồi hắn nhìn sang Phó Sâm, hỏi: “Tiểu Phó chắc cũng đồng cảm nhỉ? Chúng ta chỉ quen cãi nhau trên bàn đàm phán, chứ đâu có quen đối mặt mà đọc thoại.”
Phó Sâm gật đầu, vẫn là câu nói ấy: “Mỗi nghề một chuyên môn.”
Nhưng ít nhất Dương Minh Viễn còn có An Duy thuần thục làm bạn diễn, còn Phó Sâm thì phải phối hợp với Hà Thanh Hà, người cũng không biết diễn như mình.
Hà Thanh Hà nhận ra trong bốn nhóm khách mời, nhóm của anh đang có tiến độ thấp nhất.
Thông tin này khiến món bò hầm mềm tan trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Đợt ghi hình lần này chương trình vô cùng chu đáo, biết các khách mời đã vất vả cả ngày nên buổi tối không sắp xếp thêm hoạt động nào, để mọi người tự do nghỉ ngơi.
Phim trường là một công viên giải trí lớn. Đang là kỳ nghỉ hè, đúng mùa cao điểm, buổi tối có cả diễu hành nhân vật phim ảnh và biểu diễn pháo hoa.
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên bình thường thì hay cãi nhau, nhưng lúc chơi vẫn rất hợp, vui vẻ chạy đi xem diễu hành.
Còn trong lòng Hà Thanh Hà thì vẫn canh cánh chuyện diễn xuất, chẳng còn tâm trí nào mà vui chơi, liền bàn với Phó Sâm: “Hay là tối nay mình tập thêm đi.”
Phó Sâm thầm thấy may mắn, may mà họ đang quay chương trình, có chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý của Hà Thanh Hà, nếu không thì vấn đề con vịt kia chẳng thể nào giải quyết dứt điểm trong một chốc lát.
Chuyện trong show hắn đều nghe theo Hà Thanh Hà, gật đầu nói: “Được.”
Thực ra Hà Thanh Hà muốn đi tìm Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong để xin chỉ dẫn, buổi chiều Hà Diệc Trúc có chỉ cho một chút, bọn họ lập tức ngộ ra được điều gì đó, đúng là diễn viên chuyên nghiệp vẫn lợi hại hơn hẳn.
Thế là hai người không vội về khách sạn, mà ở lại tìm hỏi nhóm diễn viên đang ở đâu.
Nói đến cũng lạ, sau bữa tối là Hà Diệc Trúc mất tăm, không biết đi chơi lêu lổng ở đâu rồi.
Ba anh em nhà họ Hà vốn chẳng thân thiết gì, Hà Thanh Hà nửa năm mới gặp anh cả một lần, với em út thì cũng chẳng khác mấy.
Hà Diệc Trúc hay gây chuyện, lần nào cũng là Hà Hiên Bách ra mặt dạy bảo, lo thu dọn hậu quả, Hà Thanh Hà kẹp giữa hai người, theo anh cả dạy dỗ thì không ổn, đứng về phía em út phản kháng thì cũng không xong, thường xuyên bị rơi vào thế khó xử.
Từng có một thời gian dài, Hà Diệc Trúc hầu như không thèm để ý đến Hà Thanh Hà, anh cả thì dồn toàn bộ tâm sức cho cậu em út, Hà Thanh Hà dần dần trở nên im lặng ít lời.
Ngược lại, sau khi Hà Thanh Hà kết hôn, Hà Diệc Trúc lại chịu mở lời với anh, mấy lần gặp mặt đều có giao lưu. Lần này cùng nhau tham gia chương trình thực tế, không khí không đến nỗi căng thẳng như tưởng tượng, đủ để Hà Thanh Hà cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Huống hồ tình huống lần này còn hơi đặc biệt, Hà Thanh Hà vừa mới ly thân với Phó Sâm, sợ Hà Diệc Trúc nhìn ra manh mối.
Hà Diệc Trúc có vẻ không phát hiện gì, chỉ là thái độ đối với Phó Sâm không được thân thiện cho lắm.
Trên đường đi, Hà Thanh Hà vừa đi vừa nghĩ, giữa chừng lại nghĩ đến con vịt, nhưng cố tình phớt lờ nó.
Đã nói là đình chiến rồi, anh không muốn cãi nhau với Phó Sâm nữa.
Kết quả là không gặp được Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong mà gặp được An Duy và Dương Minh Viễn.
An Duy có lẽ sợ bị nhận ra, đeo một chiếc kính râm gọng đen trên sống mũi, tóc xõa trước trán, nhìn thoáng qua hệt như một sinh viên, còn Dương Minh Viễn thì trông chững chạc hơn hẳn, mặc một chiếc sơ mi kiểu Trung Hoa đứng cạnh cậu.
Có lẽ là do chương trình cố ý sắp xếp cho họ diễn vai cha con, nên cứ cảm thấy nhìn hai người đúng là giống cha con thật…
An Duy thấy Hà Thanh Hà và Phó Sâm, liền chủ động chào: “Hai người cũng đi xem pháo hoa à?”
Hà Thanh Hà ngại nói mình định “học riêng”, chỉ đáp: “Chúng tôi đi dạo một chút thôi.”
An Duy nhiệt tình mời: “Vậy cùng đi xem pháo hoa với bọn tôi nhé.”
Hà Thanh Hà không gặp được Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong, nghĩ An Duy cũng là diễn viên, hỏi cậu ấy cũng được, thế là gật đầu, chủ động bước lại gần cậu.
Phó Sâm thì quay sang bắt chuyện với Dương Minh Viễn: “Chủ tịch Dương, nghe nói công ty các anh sắp mở rộng lên phía Bắc?”
Dương Minh Viễn cười đáp: “Bọn tôi tham gia show giải trí là để thư giãn đầu óc, không nói chuyện công việc đâu.”
Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Anh nói phải, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Dương Minh Viễn vỗ vai Phó Sâm, nói: “Tiểu Phó à, cậu lúc nào cũng căng thẳng quá mức. Lúc cậu còn là sinh viên, tôi nói chuyện với ba cậu, ông ấy than thở với tôi, nói thằng con út suốt ngày mặt lạnh tanh, chỉ biết chạy tới công ty, chẳng giống ai, không ăn chơi gì cả, làm ông ấy lo chết đi được.”
An Duy cười nói: “Thế chẳng phải tốt sao, chứng tỏ Phó tổng nghiêm túc lại có chí tiến thủ, có gì mà lo.”
Dương Minh Viễn bật cười: “Cha mẹ mà, con hư thì lo, mà con ngoan quá cũng lo.”
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Không khí vui vẻ, Hà Thanh Hà nhân cơ hội hỏi An Duy: “Cậu An, hôm nay tập diễn, cậu có thu hoạch gì không?”
An Duy nhìn anh, cong môi cười: “Anh đang muốn hỏi tôi làm sao dạy được Dương Minh Viễn phải không?”
Hà Thanh Hà hơi ngại ngùng nói: “Tôi với anh Phó đều là dân ngoại đạo, cậu chắc từng chỉ anh Dương rồi, có thể chỉ dạy cho bọn tôi với được không?”
An Duy bật cười: “Anh đúng là lễ độ y như lời đồn.” Đến gọi chồng mình cũng phải dùng tôn xưng cùng họ.
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra đối với người mới, điều đầu tiên cần vượt qua là cảm giác ngượng ngùng.”
Hà Thanh Hà lập tức hiểu ra.
An Duy nói tiếp: “Tôi đoán hai người chắc chắn rất khó thả lỏng.” Bình thường đã là người lịch sự, khách khí, giờ phải đứng sân khấu diễn xuất, trên người thể nào cũng mang đủ thứ áp lực.
Hà Thanh Hà không thể không thừa nhận: “Đúng là không thể thả lỏng, đọc thoại cũng ngại nữa.”
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên cũng chưa từng diễn xuất, nhưng vẫn mạnh dạn hơn hai người họ, vì là cặp đôi tái hôn nên không mang tâm lý rào cản, lại còn rất hưởng thụ quá trình, dù có phá vai, cười lạc giọng, vẫn có thể ung dung diễn tiếp.
An Duy nói: “Dương Minh Viễn lúc đầu cũng vậy. Tôi nhập vai trước, kéo anh ấy diễn cùng, anh ấy cố gắng phối hợp, dần dần quên mất cảm giác xấu hổ, vậy là có thể hoàn thành trọn vẹn một màn.”
Bọn họ vốn không phải diễn viên chuyên nghiệp, chẳng ai kỳ vọng họ diễn xuất sắc thế nào, chỉ cần diễn xong trôi chảy là đã thành công rồi.
Hà Thanh Hà thấy An Duy nói rất có lý. Buổi chiều anh bị diễn xuất của Hà Diệc Trúc thu hút, tạm thời quên mất cảm giác ngại ngùng, lúc đó cũng cảm thấy diễn không phải là việc không thể làm được.
Hà Thanh Hà trăn trở: “Nhưng mà anh Dương có anh dẫn dắt, còn tôi với anh Phó thì kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể kéo ai.”
An Duy cười: “Vậy thì phải xem ai trong hai người dám liều hơn.” Cậu đưa tay làm động tác như đập vỡ tường: “Hiệu ứng phá vỡ cửa sổ, biết không? Cũng giống vậy thôi, chỉ cần một người dám đập vỡ trước, người kia sẽ theo được.”
Cậu nhìn về phía Hà Thanh Hà, ánh mắt lóe sáng: “Người đầu tiên ăn cua luôn là người khó khăn nhất, vấn đề là ai trong hai người dám bước ra trước.”
Hà Thanh Hà hiểu ý An Duy, muốn vượt qua cảm giác ngượng ngùng, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân họ.
Anh cảm ơn An Duy, An Duy chỉ cười, bảo anh đúng là quá khách sáo rồi.
Dương Minh Viễn rõ ràng hợp nói chuyện với Phó Sâm hơn, hai người bước chậm lại, dần dần tụt về phía sau.
Hà Thanh Hà tiếp tục trò chuyện cùng An Duy, An Duy hỏi: “Anh với Phó tổng khi ở riêng cũng thật sự như vậy sao?”
Hà Thanh Hà phản ứng chậm nửa nhịp, mới hiểu anh đang nói đến chuyện “kính nhau như băng”.
An Duy là khách mời đầu tiên dám hỏi thẳng trước mặt anh, những khách mời kỳ trước đều không dám nhắc đến mấy từ như “lạnh”, “địa cực” hay “băng giá”.
Thấy Hà Thanh Hà không trả lời ngay, An Duy nói: “Tôi có nói gì quá đáng không? Lâu rồi không tham gia show thực tế, nhất thời cao hứng hơi quá lời.”
Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Xem như trao đổi công bằng, tôi kể anh nghe một chuyện riêng của mình nhé. Mọi người đều nghĩ là Dương Minh Viễn bao nuôi tôi, rồi tôi thành công leo lên, nên hai đứa mới kết hôn. Thật ra ngược lại, là tôi theo đuổi anh ấy.”
Hà Thanh Hà nói: “…Đúng là ngoài dự đoán.”
An Duy trông thư sinh nho nhã, diện mạo dịu dàng, nhưng cách nói chuyện lại rất thẳng thắn. Cậu nói: “Tôi từ nhỏ không có cha, nên đặc biệt thích người lớn tuổi. Dương Minh Viễn tính tình tốt, lại có tiền, tôi vừa nhìn thấy là dính ngay, lập tức theo đuổi anh ấy. Khi đó làm anh ấy sợ hết hồn luôn.”
An Duy nói xong, mỉm cười nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nghe rất chăm chú, lúc này mới nhớ ra phải có qua có lại, đành nói: “Tôi và anh Phó quen nhau qua xem mắt, ở riêng cũng giống như trong chương trình vậy.”
An Duy suy nghĩ gì đó, hỏi: “Anh gọi Phó tổng là ‘anh Phó’, thế hai người có dùng từ ‘mời’ không?”
Hà Thanh Hà thành thật trả lời: “Thỉnh thoảng, cũng sẽ nói ‘vất vả rồi’ hay ‘cảm ơn’.”
An Duy lập tức lộ vẻ khâm phục: “Tôi không thể tưởng tượng nổi hai vợ chồng mà còn nói cảm ơn với nhau.”
Hà Thanh Hà bật cười.
An Duy nói: “Hôn nhân mỗi người một kiểu, sống trong nhà mình, chỉ cần thấy thoải mái là được.”
Hà Thanh Hà biết An Duy đang an ủi mình. Đột nhiên anh nghĩ, liệu có thể giống như học diễn xuất, cũng học hỏi người khác về chuyện hôn nhân không?
Tuy nói là đóng cửa lại sinh hoạt, nhưng anh và Phó Sâm thực sự quá khép kín rồi.
Nghĩ tới đây, Hà Thanh Hà bỗng trở nên can đảm hơn. Anh nói với An Duy: “Thật ra cũng không phải lúc nào cũng thoải mái. Tôi muốn thay đổi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”
An Duy lập tức hăng hái hẳn lên, không còn xã giao khách sáo nữa, bắt đầu giúp Hà Thanh Hà tìm cách: “Tôi thấy hôn nhân của hai người chắc cũng giống chuyện diễn xuất thôi, quá gò bó, anh thử mở lòng ra xem.”
Hà Thanh Hà hỏi: “Mở bằng cách nào?”
Đúng là giống như diễn xuất thật, chẳng có chút đầu mối nào.
An Duy nghĩ một lúc, nói: “Ví dụ như… làm nũng chẳng hạn.”
Hà Thanh Hà lộ vẻ mặt mờ mịt.
An Duy: “…” Ngay cả làm nũng mà cũng khó thế à, thật sự không tưởng tượng nổi. Anh đổi sang cách đơn giản hơn: “Hay là bắt đầu từ việc nói hết suy nghĩ trong lòng ra, có chuyện gì đừng giấu, tìm Phó tổng nói chuyện, tình cảm là thứ càng nói càng gần.”
Hà Thanh Hà không dám nói, lần đầu anh thử bày tỏ thì ly thân với Phó Sâm, lần thứ hai thì hai người cãi nhau.
An Duy vô cùng nhạy bén: “Anh từng thử rồi đúng không, nhưng kết quả không tốt.”
Hà Thanh Hà chỉ còn biết bất lực.
An Duy: “Đừng bỏ cuộc. Lúc trước tôi bám riết lấy Dương Minh Viễn, anh ấy từ chối tôi không biết bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng nản lòng.”
Cậu nói: “Đối phương là khúc gỗ, anh không thể trông chờ gỗ tự dưng phát sáng. Nhưng có thể nói chuyện với nó, làm nũng với nó, kiên trì tưới nước mỗi ngày, thì khúc gỗ cũng sẽ nở hoa.”
Hà Thanh Hà mơ hồ hiểu được một chút.
Những chuyện này đối với An Duy thì rất dễ, nhưng với anh lại rất khó.
An Duy cảm thán: “Hai người đúng là giữ kẽ quá rồi. Vợ chồng với nhau thì không cần giữ kẽ. Tôi với Dương Minh Viễn chẳng có cái rào cản đó.”
Cậu suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi kể anh nghe thêm một ví dụ nữa nhé.”
An Duy ghé sát tai Hà Thanh Hà, hạ giọng đến mức gần như thì thầm: “Lúc mới cưới, tôi sợ Dương Minh Viễn lớn tuổi quá, còn lén mua mấy viên thuốc nhỏ cho anh ấy.”
Hà Thanh Hà: “…”
Chuyện này… anh có nên nghe không?
An Duy bật cười: “Tất nhiên về sau không cần dùng đến. Tôi chỉ muốn nói là cứ mạnh dạn lên, những chuyện nhỏ nhặt mang tính riêng tư này, người ta đều có thể bao dung được.”
Hết chương 65.
Qtqd nhe em Duy =))))