Chương 76
Trợ lý Hoàng mơ mơ màng màng mở kho sticker của mình, chọn ra mấy cái dễ thương rồi gửi cho sếp.
Phó Sâm nhận được thì khá hài lòng, nói: “Được rồi, cậu làm việc tiếp đi.”
Nói xong liền biến mất.
Trợ lý Hoàng nhìn điện thoại một lúc lâu vẫn không hiểu nổi vì sao sếp lại đột nhiên xin sticker, chẳng lẽ là để gửi cho ông chủ nhỏ? Nhưng mà hai người vẫn đang sống riêng cơ mà?
Cậu lại mở group “Biệt đội cắn đường” ra, trên này vẫn vui hơn, dù có sống riêng thì vẫn ngọt sâu răng!
Phó Sâm lấy được sticker từ trợ lý, chọn một hình hai chú cún con rồi gửi cho Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà thấy hắn im lặng một lúc lâu rồi bất ngờ gửi hai con cún qua, biết ngay là hắn vừa đi tìm sticker, không nhịn được lại bật cười lần nữa.
Hôm nay Phó Sâm thật sự rất đáng yêu, như một đứa trẻ con đang loạng choạng tập đi, làm gì cũng vụng về nhưng vô cùng nghiêm túc.
Hay nói chính xác hơn là giống một con robot đang cố hòa nhập vào xã hội loài người, nỗ lực học cách giao tiếp của con người.
Hai người lại gửi qua gửi lại thêm vài sticker, rồi Hà Thanh Hà tiếp tục câu chuyện lúc nãy: “Buổi trưa em cũng ăn cơm văn phòng. Công ty em không có nhà ăn riêng nên phải xuống căng tin chung của tòa nhà.”
Phó Sâm thầm nghĩ, quy mô của Sáng Tạo Ưu Tháp vẫn còn nhỏ, cần phải mở rộng thêm nữa.
Nói xong bữa trưa thì đến giờ nghỉ trưa, kể xong nghỉ trưa lại tới buổi chiều, hai người trò chuyện một cách thong thả, theo dòng thời gian mà tường thuật lại một ngày từ đầu đến cuối.
“Tối anh ăn cơm xong thì vào thư phòng đọc sách một lúc, còn em thì sao?” Phó Sâm vẫn giữ nguyên format kể xong việc mình làm thì hỏi Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nhịn cười đáp: “Em cũng vậy, ăn xong thì vào làm việc, rồi nhắn tin với anh.”
Phó Sâm: “Ừ, anh cũng đang nhắn với em.”
Hà Thanh Hà bật cười thành tiếng.
Anh bật dậy khỏi ghế, rồi ngã lăn ra giường, cười đến mức lăn qua lăn lại.
Thật sự là quá đáng yêu, anh chỉ muốn lôi Phó Sâm ra khỏi điện thoại, xoa đầu hắn một cái.
Kể xong chuyện đang làm, Phó Sâm bị khựng lại, không biết nên tiếp tục thế nào nữa.
Hà Thanh Hà cũng không vội, chỉ yên lặng chờ đợi.
Cả hai đều không có chuyện gì để nói, nhưng chẳng ai muốn kết thúc cuộc trò chuyện kỳ quặc này, dù chỉ là những lời tán gẫu chẳng đầu chẳng đuôi cũng vẫn muốn tiếp tục thêm một chút.
Phó Sâm ngẫm hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một câu: “Ngày mai em định làm gì?”
Hà Thanh Hà nằm trên giường cười đến run rẩy không thở nổi, gõ tin nhắn trả lời: “Cũng giống hôm nay thôi.”
Phó Sâm đọc xong, lại không biết nên trả lời gì, đành nói: “Anh cũng vậy.”
Hà Thanh Hà gửi thêm vài cái sticker đáng yêu, Phó Sâm lịch sự đáp lại, hai người vẫn khách sáo qua lại nhưng cảm giác đã không còn như trước nữa.
Cười đủ rồi, Hà Thanh Hà khôi phục vẻ dịu dàng, khóe môi cong cong, ánh mắt mềm mại tựa như có thể ôm trọn lấy mọi thứ.
Anh chủ động khép lại cuộc trò chuyện: “Không còn sớm nữa, phải đi ngủ thôi.”
Phó Sâm: “Được, em cũng ngủ sớm đi nhé.”
Hà Thanh Hà: “Tối nay em sẽ ngủ rất ngon, vì trước khi ngủ được trò chuyện với anh, cảm thấy rất yên tâm.”
Một câu này chạm đến tận tim Phó Sâm, hắn chỉ hận lúc này không ở bên Hà Thanh Hà, ôm anh vào lòng, để anh tựa vào ngực mình mà ngủ một giấc thoải mái.
Đột nhiên Phó Sâm nảy ra một ý, cảm giác như linh quang lóe lên, vội nhắn: “Hy vọng tối nay khi em ngủ sẽ mơ thấy anh.”
Tim Hà Thanh Hà bỗng thắt lại, anh mím môi, đánh chữ: “Em cũng vậy, hy vọng trong giấc mơ của anh sẽ có em.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hai người không nhắn thêm gì nữa nhưng Hà Thanh Hà mãi vẫn không nỡ đặt điện thoại xuống, cứ nắm chặt trong tay, nghĩ đến những lời Phó Sâm vừa nhắn mà tim đập thình thịch.
x
Trong lúc Phó Sâm và Hà Thanh Hà đang chia sẻ với nhau những chuyện xảy ra trong ngày thì trên mạng lại sôi sục cả đêm.
Chủ yếu là các tranh cãi xoay quanh An Duy, tài khoản tiếp thị tranh thủ đục nước béo cò, đăng loạt bài “bóc lại các chiêu trò trong quá khứ của An Duy” để châm dầu vào lửa, sau đó lại đến công ty quan hệ công chúng mà An Duy ký hợp đồng âm thầm điều hướng dư luận, tóm lại không khí náo nhiệt kéo dài suốt mấy ngày liền.
Sau trận khẩu chiến, cuối cùng mọi thứ cũng quay lại với chương trình thực tế. Mọi người bắt đầu chú ý đến cách An Duy và “daddy” của cậu thể hiện trên chương trình, muốn từ từng cử chỉ nhỏ nhặt mà suy đoán tình trạng hôn nhân hiện tại của họ.
Thế là cũng xuất hiện loạt bài phân tích từng ảnh chụp màn hình kèm lời nhận xét dài dằng dặc dành cho nhóm niên thượng.
Cách làm y hệt như những bài viết về nhóm hào môn mà Tata-chan cuồng người đẹp đăng tải.
Bài phân tích này ngay lập tức leo top tìm kiếm, phần bình luận đông vui, mọi người sôi nổi bàn luận về cách An Duy và Dương Minh Viễn sống chung, từng hành động cử chỉ của họ đều bị gán cho một ý nghĩa riêng.
Cùng lúc đó, Tata-chan vẫn đúng giờ đăng phần tám của cặp đôi hào môn.
Trái ngược với phía An Duy, bài của cô chỉ có lèo tèo vài lượt thích và bình luận.
Có người bình luận bài viết của Tata-chan: “Mọi người giờ chạy đi xem An Duy hết rồi, ai còn quan tâm đến chim cánh cụt với gấu Bắc Cực nữa.”
Cũng có người khuyên cô: “Chị cũng nên chuyển hướng đi thôi, chị là tài khoản tiếp thị, phía An Duy đang hot, tranh thủ mà ké nhiệt.”
“Đúng rồi đúng rồi, ngay cả Friz cũng bỏ cặp đôi địa cực rồi, chị đừng cố gắng vô ích nữa.”
Tata-chan đáp lại: “Việc yêu thích một couple vốn là chuyện rất cá nhân. Tôi chỉ đẩy thuyền tôi thích, không đu theo độ hot đâu ha.”
Người kia lại mỉa mai: “Lòng tốt đem cho heo ăn, vậy chị cứ ôm lấy couple băng giá của chị đi nhé.”
Tata-chan: “^_^ Cảm ơn lời chúc, couple của tôi nhất định sẽ bền lâu.”
Tata-chan vẫn không hiểu, nhà hào môn ngọt ngào thế kia, sao bọn họ lại không nhìn ra nhỉ?
Nhưng mà thôi, trên mạng không ai xem thì thôi vậy, cô cứ làm việc của mình là được rồi.
Dù sao cô vẫn còn nhóm nhỏ những người cùng chí hướng, mỗi ngày đều có phát hiện mới, mỗi ngày đều có thể nhặt ra những viên kẹo ngọt khác nhau.
x
Hà Thanh Hà chẳng quan tâm đến mấy chuyện ồn ào trên mạng nữa. Mấy ngày gần đây, anh đang suy nghĩ một vấn đề.
Gần đây Phó Sâm đã làm rất nhiều việc, Hà Thanh Hà nhận ra, hắn đang từng bước kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đây là một dấu hiệu tốt, vốn dĩ lúc ghi hình hai người đã cãi nhau, Hà Thanh Hà còn tưởng Phó Sâm sẽ tiếp tục giận mình, không ngờ sau khi trở về, Phó Sâm lập tức có hành động, quan hệ giữa hai người cũng dịu đi rõ rệt.
Hà Thanh Hà nghĩ, anh cũng nên làm gì đó, vừa để phù hợp với hình tượng “kính nhau như băng” mà mọi người đều nói về họ, vừa là để đáp lại, và quan trọng hơn là… anh thực sự muốn làm vậy.
Muốn làm gì đó cho Phó Sâm.
Vậy thì làm gì đây? Hà Thanh Hà chợt nhớ đến tin nhắn của Phó Sâm: “Ngoài món em nấu, những thứ khác đều như nhau cả.”
Hà Thanh Hà cố tình dành trọn một buổi sáng để gọi cho nhà cung cấp nguyên liệu của nhà họ Phó.
Lần trước bên cung ứng nói với anh chuyện thịt vịt, sau đó ngần ấy thời gian anh vẫn chưa đặt đơn nào, trong lòng cứ canh cánh mãi.
Giờ Hà Thanh Hà liên hệ lại, bên kia cuối cùng cũng thở phào: “Cậu Hà, cậu cần gì cứ nói, trong vòng một tiếng tôi giao đến biệt thự cho cậu.”
Hà Thanh Hà lại nói: “Đừng gửi đến biệt thự, tôi sẽ cho anh một địa chỉ khác, hãy gửi đến đó.”
Tuy nhà cung cấp có chút nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của anh, chuyển nguyên liệu đến căn hộ.
Bếp trong căn hộ không thể so với biệt thự, chỉ có thể nấu nướng đơn giản, Hà Thanh Hà không làm món cầu kỳ, chỉ nấu vài món ăn gia đình rồi cho vào hộp cơm.
Vấn đề tiếp theo là làm sao để đưa hộp cơm này đến tay Phó Sâm?
Hiện tại Hà Thanh Hà chưa định quay về biệt thự. Nếu quay về nghĩa là lần “bỏ nhà đi” của anh chính thức chấm dứt, mà anh thì cảm thấy vẫn chưa đến lúc.
Anh nhìn đồng hồ, giờ này Phó Sâm chắc đang ở công ty. Anh có thể gọi người giao hàng đưa hộp cơm đến đó, nhưng lại thấy như thế thiếu mất điều gì đó.
Hà Thanh Hà xách hộp cơm lên, quyết định tự mình đem cơm tới cho Phó Sâm.
Nghe có vẻ giống mấy hành vi tự mình cảm động, có phần dư thừa, nhưng Hà Thanh Hà muốn làm vậy.
Anh lái xe đến trụ sở Ô Kim Tư Bản.
Nói về Ô Kim Tư Bản, nhiều người bình thường chưa chắc đã nghe đến cái tên này, nhưng thực ra trụ sở chính lại nằm ngay dưới mí mắt của phần lớn cư dân thành phố.
Ở trung tâm thành phố có một toà cao ốc tên là Thiên Thành Center, được xem là biểu tượng kiến trúc của cả thành phố. Mỗi ngày đều có người đi ngang qua, nhưng hiếm ai quan tâm bên trong làm gì, thực ra đây chính là trụ sở chính của Ô Kim Tư Bản.
Toà Thiên Thành đã đứng đó nhiều năm, một phần nhỏ dành cho khu ẩm thực và tham quan, còn văn phòng của Ô Kim lại nằm ở một phía khác, lối vào cực kỳ kín đáo và khiêm tốn.
Hà Thanh Hà chưa từng đến công ty của Phó Sâm, đi lòng vòng một lúc mới tìm được quầy lễ tân.
Vừa bước chân vào trụ sở Ô Kim, lập tức cảm nhận được sự khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cứ như đã lạc vào thế giới tương lai.
Toàn bộ thiết kế nội thất đều theo tông đen, trắng, xám, tường và mặt bàn ánh lên sắc kim loại, vừa nhìn đã biết đây là một công ty lạnh lẽo, chắc chắn hiệu suất làm việc cực kỳ cao.
Quả nhiên không hổ là công ty của Phó Sâm, phong cách y chang con người hắn.
Hà Thanh Hà đứng ngẩn ra vài giây, sau đó bước đến quầy lễ tân.
Lễ tân thấy có người đến liền lập tức đứng dậy, như một con robot vừa được khởi động. Robot lễ tân quét qua người đến một lượt, đôi mắt lập tức mở to đầy kinh ngạc.
Hà Thanh Hà còn chưa kịp nói rõ mục đích, lễ tân đã lịch sự lên tiếng: “Chào anh Hà, tôi sẽ lập tức liên lạc với tổng giám đốc.”
Đến lượt Hà Thanh Hà ngẩn người, anh hỏi: “Cô nhận ra tôi à?”
Lễ tân nở nụ cười hoàn hảo: “Anh là bạn đời của tổng giám đốc mà.”
Đùa à, cả công ty ai mà chưa xem , sao có thể không nhận ra Hà Thanh Hà.
Tới gần thang máy, Hà Thanh Hà lại chùn bước, do dự nói: “Anh Phó có đang bận lắm không? Nếu bận quá thì thôi, tôi không làm phiền nữa.”
Hay là… để hộp cơm lại ở lễ tân cũng được, anh không cần lên lầu.
Nhưng lễ tân không cho anh cơ hội rút lui, lập tức liên hệ với văn phòng tổng giám đốc, sau đó tươi cười nói: “Anh Hà, mời anh dùng thang máy riêng của Phó tổng lên thẳng tầng trên.”
Lễ tân dẫn anh đến thang máy, Hà Thanh Hà đành xách hộp cơm đi lên.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hà Thanh Hà đã thấy trợ lý Hoàng đang đợi sẵn bên ngoài.
Trợ lý Hoàng thấy anh thì nói: “Anh Hà, sếp đang họp nhưng sẽ ra ngay thôi.”
Hà Thanh Hà lập tức thấy hối hận: “Tôi làm phiền anh ấy rồi…” Anh đưa hộp cơm cho trợ lý Hoàng, nói: “Cậu giúp tôi đưa cái này cho anh ấy là được.”
Trợ lý Hoàng lùi lại một bước, nói: “Vẫn là anh tự đưa thì hơn, sếp đã dặn rồi, cuộc họp sắp kết thúc.”
Hà Thanh Hà đành thôi, ngẩng đầu tò mò quan sát bố trí của tầng này.
Giống như nhiều công ty khác, bên ngoài là khu vực làm việc của thư ký và trợ lý, văn phòng của tổng giám đốc thì nằm sâu bên trong.
Xét về độ sang trọng, văn phòng tổng giám đốc của Ô Kim Tư Bản thậm chí còn không hoa lệ bằng phòng chủ tịch của nhà họ Hà nhưng lại toát ra một khí chất cao ngạo lạ thường, khiến người ta cảm thấy nếu làm việc ở đây, hiệu suất nhất định sẽ rất cao.
Trợ lý Hoàng định mời Hà Thanh Hà vào văn phòng chờ, còn chưa kịp mở miệng thì Phó Sâm đã sải bước đi tới.
Thấy Phó Sâm, Hà Thanh Hà mỉm cười áy náy: “Em không định làm phiền anh làm việc đâu, chỉ là nhất thời xúc động nên đến tìm anh thôi.”
Anh còn muốn giải thích thêm, nhưng Phó Sâm đã nắm lấy tay anh kéo người vào văn phòng.
Hà Thanh Hà một tay cầm hộp cơm, một tay bị Phó Sâm nắm, ngơ ngác đi theo.
Những trợ lý tổng giám đốc cứ như robot sản xuất hàng loạt, yên lặng mà hoàn thành công việc vô cùng hiệu quả, mặt mày không bộc lộ chút biểu cảm nào, như thể dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ chuyên tâm cống hiến hết mình cho công ty.
Ngay trước mặt họ, Phó Sâm dắt tay Hà Thanh Hà đi vào văn phòng rồi đóng cửa lại, cách biệt khỏi những ánh mắt bên ngoài.
Các trợ lý vẫn tiếp tục làm việc, bên ngoài trông bình thản như thường.
Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều đang thầm hét lên: “Woaaaa.”
Ông chủ nhỏ đột nhiên đến kiểm tra bất ngờ!
Ông chủ lớn lập tức dừng họp!
Còn tay trong tay dắt nhau đi vào phòng luôn!
Hết chương 76.