Chương 77
Phó Sâm dẫn anh vào văn phòng, việc đầu tiên là đi đóng cửa.
Đóng cửa xong, hắn nhìn Hà Thanh Hà thật lâu không nói lời nào, cảm xúc trong mắt khó lòng phân biệt.
Hà Thanh Hà nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi: “Em có làm lỡ cuộc họp của mọi người không vậy?” Anh đưa hộp cơm trong tay ra trước mặt Phó Sâm: “Em chỉ nghĩ là sắp đến giờ cơm trưa rồi, nên mang cơm đến cho anh thôi.”
Anh nhìn Phó Sâm chằm chằm, trong lòng sợ hắn thấy phiền, nhưng lại thầm mong chờ, lỡ đâu Phó Sâm sẽ vui thì sao.
Phó Sâm nhận lấy hộp cơm, mở ra thì thấy toàn là những món cơm nhà quen thuộc mà Hà Thanh Hà hay nấu.
Hắn bất giác thất thần, trước đây mỗi ngày tan làm đều có cơm Hà Thanh Hà nấu chờ sẵn ở nhà, nhưng từ sau khi Hà Thanh Hà bỏ đi, hắn chưa từng thấy lại những món này nữa.
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa, hộp cơm thì có thể giữ ấm, Hà Thanh Hà nói: “Giờ đưa đến rồi, em đi đây, anh làm việc tiếp đi.”
Nói rồi anh xoay người định rời đi, Phó Sâm đậy hộp cơm lại, đặt lên bàn bên cạnh, rồi đột ngột ôm chầm lấy anh.
Hà Thanh Hà ngơ ngác chớp mắt.
Phó Sâm ôm lấy Hà Thanh Hà, cằm khẽ cọ lên má anh, nói: “Cho anh sạc chút điện.”
Hôm nay là một ngày bình thường, Phó Sâm chuyển sang chế độ làm việc, sáng nay họp thường lệ, chỉ bàn việc công, chẳng có gì đặc biệt.
Những ngày như thế cứ lặp đi lặp lại năm này qua năm khác, hắn ứng phó với chúng dễ như trở bàn tay, nhưng cũng vì thế mà cảm thấy tẻ nhạt.
Hắn sống như một cỗ máy, vốn chẳng nên biết đến hai chữ “tẻ nhạt”, thế mà khi nhận được tin Hà Thanh Hà đến, cả phòng họp như hóa thành hai màu trắng đen.
Hắn lập tức tuyên bố kết thúc cuộc họp, vội vã rời khỏi phòng, rồi trông thấy Hà Thanh Hà ở cửa thang máy.
Cả tầng lầu chỉ có một tông xám trắng, duy chỉ có Hà Thanh Hà đứng đó là rực rỡ đầy sắc màu.
Từ lần đọc được cuốn sổ tay của Hà Thanh Hà, Phó Sâm đã rất muốn gặp anh, nhưng hắn cố nhẫn nại, muốn từng bước từng bước mà tiến gần lại.
Nhưng sự điềm tĩnh ấy vừa trông thấy Hà Thanh Hà liền tan vỡ hoàn toàn.
Đặc biệt là khi Hà Thanh Hà cầm hộp cơm, ánh mắt vừa thấp thỏm vừa mong chờ nhìn hắn, Phó Sâm bỗng nhớ lại những dòng chữ u sầu trong cuốn sổ.
Giờ phút này, liệu có phải Hà Thanh Hà đang một lần nữa cố gắng vì cuộc hôn nhân của họ? Liệu anh có đang thắp lại hy vọng?
Nghe thấy Phó Sâm nói muốn sạc điện, Hà Thanh Hà mỉm cười, ôm lấy tấm lưng rộng lớn kia, nói: “Em cứ tưởng anh pin trâu, không bao giờ mệt.”
Phó Sâm đáp: “Trước thì không mệt, nhưng nhìn thấy em rồi mới biết mình sắp cạn pin.”
Hà Thanh Hà lại chớp mắt lần nữa.
Phó Sâm… đang làm nũng sao?
Ai cũng biết, làm nũng hay tỏ ra yếu mềm chỉ có tác dụng trước người mà mình để tâm.
Giống như chỉ có mẹ mới quan tâm vì sao con khóc.
Phó Sâm nói, khi nhìn thấy anh thì mới cảm thấy kiệt sức, tức là chỉ có anh mới sạc được điện cho Phó Sâm.
Hà Thanh Hà nhận ra điều đó, cả người nóng bừng lên, ngượng ngùng không tả nổi.
Những ngày gần đây, Phó Sâm rốt cuộc bị gì vậy. Từ sau khi ghi hình xong trở về, hắn cứ như bỗng dưng ngộ đạo, thỉnh thoảng lại nói mấy câu đầy sức công kích, trong một đêm tiến bộ vượt bậc.
Hà Thanh Hà rời khỏi vòng tay Phó Sâm, cẩn thận quan sát hắn, Phó Sâm nhíu mày vì đột ngột bị ngắt điện.
Hà Thanh Hà nghi hoặc hỏi: “Dạo này anh có đi học nâng cao gì không đấy?”
Phó Sâm không hiểu: “Học nâng cao? Anh không cần học nữa rồi.”
Hà Thanh Hà: “…”
Cái sự tự tin chẳng coi ai ra gì này thì vẫn là Phó Sâm cao ngạo như xưa.
Không hiểu nổi, có lúc thấy Phó Sâm như đã khai sáng, có lúc lại cảm thấy hắn vẫn vậy. Hà Thanh Hà nhào vào lòng Phó Sâm, ngập ngừng nói: “Cho anh sạc thêm chút nữa.”
Lúc này đôi mày của Phó Sâm mới giãn ra.
Hai người quấn quýt một lúc, Hà Thanh Hà vẫn sợ làm chậm trễ công việc của hắn, nhưng Phó Sâm lại nói: “Công việc ngày nào cũng làm, thiếu mấy tiếng chẳng sao cả.”
Một kẻ cuồng công việc như Phó Sâm lại nói ra những lời này lại là một điểm mới lạ nữa.
Phó Sâm bảo Hà Thanh Hà ngồi chơi đi, thức ăn trong hộp rất nhiều, để đến trưa hai người cùng ăn.
Lúc này Hà Thanh Hà mới có thời gian quan sát văn phòng của Phó Sâm.
Nói thật thì… hơi giống phòng làm việc của hắn trong biệt thự.
Không phải Phó Sâm không có gu thẩm mỹ vì văn phòng rất gọn gàng, sang trọng và có phong cách cá nhân, nhưng rõ ràng là thiếu sáng tạo, ở đâu cũng cùng một kiểu.
Hà Thanh Hà thầm nghĩ lần sau sẽ mang chút đồ trang trí đến để làm dịu bớt phong cách máy móc này một chút.
Lần sau? Hà Thanh Hà giật mình vì chính suy nghĩ của mình, đây là lãnh địa của Phó Sâm, trước kia anh muốn vào thư phòng ở nhà còn phải gõ cửa, sao bây giờ lại tùy tiện nghĩ đến chuyện trang trí văn phòng của hắn rồi.
Hà Thanh Hà không nói ra suy nghĩ đó, chỉ yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
Phó Sâm xử lý xong công việc trong tay cũng vừa lúc đến giờ nghỉ trưa.
Hắn mở hộp cơm ra ngay, nó là loại phân tầng rất to, mỗi tầng đều có thể tháo rời dùng như đĩa, bát đũa gắn trong nắp hộp, lấy ra là dùng được ngay.
Phó Sâm bày tất cả đồ ăn lên bàn làm việc, đầy ắp cả mặt bàn, nhìn vô cùng phong phú.
Phó Sâm nhìn về phía Hà Thanh Hà, nói: “Để em phải bận tâm rồi.”
Hà Thanh Hà mỉm cười, chuyển chủ đề: “Qua phòng nghỉ ăn đi.” Chắc sẽ ám mùi cho xem.
Phó Sâm nói: “Ở đây không có phòng nghỉ.”
Không hổ là robot siêu bền không cần sạc điện.
Hai người vây quanh bàn làm việc ăn cơm, cảnh tượng quả thật có hơi kỳ quặc, Hà Thanh Hà cảm giác giống như hồi nhỏ đi cắm trại vậy…
Vì là mang cơm tới, Hà Thanh Hà không nấu mấy món khó vận chuyển, đa phần đều là món chiên và món kho.
Anh gắp một viên thịt chiên đưa tới trước mặt Phó Sâm, định bỏ vào bát hắn, dù sao trước kia bọn họ cũng thường gắp đồ ăn cho nhau.
Nhưng lần này, vì cả đũa và bát đều chung một bộ với hộp cơm nên cái bát nhỏ bé đang nằm gọn trong tay Phó Sâm.
Hà Thanh Hà giơ thịt viên lên, Phó Sâm không phối hợp đưa bát ra, mà chỉ nhìn Hà Thanh Hà.
Như bị ma xui quỷ khiến, đũa của Hà Thanh Hà khẽ lệch hướng, đưa thẳng đến bên miệng Phó Sâm.
Rồi Phó Sâm cũng như trúng tà, há miệng cắn lấy.
Hà Thanh Hà thuận lợi đút Phó Sâm ăn một miếng.
Làm xong chuyện này, đầu óc Hà Thanh Hà trống rỗng, anh thu đũa lại, theo bản năng cho đũa vào miệng.
Hà Thanh Hà khựng lại, Phó Sâm cũng khựng lại.
Hà Thanh Hà ngậm đũa, nhả ra không được, ăn tiếp cũng không xong, cứ ngẩn người ra đó.
Ánh mắt Phó Sâm lướt qua đôi môi đỏ ửng của Hà Thanh Hà, cũng như đoạn đầu đũa đang bị anh ngậm lấy.
Lúc nãy khi Hà Thanh Hà đút thịt cho hắn, đầu đũa đã lướt qua môi hắn, bây giờ đôi đũa ấy lại đang nằm trong miệng Hà Thanh Hà.
Phó Sâm thậm chí còn có thể thấy được sắc nước mềm mại qua kẽ môi đang ngậm đũa kia.
Hai người trầm mặc, chẳng ai động đậy.
Một lúc sau, Phó Sâm cũng gắp đồ ăn bỏ vào bát của Hà Thanh Hà, nói: “Em cũng ăn nhiều vào.”
Hà Thanh Hà mới khẽ ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Nửa bữa cơm sau đó hai người đều ăn trong yên lặng, nhưng bầu không khí không lạnh lẽo mà ngược lại còn có chút nóng.
Ăn xong cơm, Hà Thanh Hà nhanh chóng dọn dẹp, vội vã rời khỏi văn phòng của Phó Sâm.
Phó Sâm cũng không giữ người lại nữa.
Hà Thanh Hà cúi đầu bước ra khỏi văn phòng, suýt nữa đụng trúng trợ lý Hoàng giữa đường.
Trợ lý Hoàng hỏi: “Anh Hà giờ phải đi rồi ạ?”
Hà Thanh Hà ậm ừ đáp: “Ừ, tạm biệt cậu.”
Nói xong, anh bước thẳng vào thang máy.
Trợ lý Hoàng nhìn theo bóng Hà Thanh Hà, không lập tức quay về chỗ ngồi mà đứng đó trầm tư.
Tại sao ông chủ nhỏ lại đỏ mặt?
Mặt đỏ, ở trong văn phòng mấy tiếng, trong văn phòng chỉ có hai ông chủ.
Mấy yếu tố xếp lại với nhau đủ để não bổ ra rất nhiều kịch bản.
Trợ lý Hoàng lại lần nữa thốt lên một tiếng “woa” trong lòng.
x
Tập tám của vì có sự xuất hiện của An Duy mà nhiệt độ tăng cao thêm, mọi người bắt đầu trông đợi vào tập chín.
Tập chín lên sóng theo lịch chiếu, nội dung là bốn cặp khách mời luyện tập diễn xuất.
Các đoạn kịch bản mà chương trình phân cho từng nhóm khách mời vốn dĩ đã gây ra nhiều tranh cãi, khán giả rất tò mò không biết họ sẽ diễn thế nào ngay từ trước khi chương trình phát sóng.
Vì ở tập trước, có tiết lộ một vài đoạn diễn thử, ban đầu Hà Thanh Hà và Phó Sâm chưa nhập vai, đọc thoại như học sinh đọc sách, khán giả xem mà ngao ngán.
Trong thời gian quảng cáo trước khi công chiếu chính thức, trên màn hình đã có người để lại bình luận: “Cặp địa cực nhàm chán nhất, chắc vẫn như cũ, làm biếng diễn tập, chẳng nghiêm túc gì cả.”
May mà Hà Thanh Hà vẫn còn mấy fan mê nhan sắc, lập tức lên tiếng bênh vực: “Người ta làm biếng chỗ nào, chỉ là không biết diễn thôi mà.”
“Ngô Kỳ với Nhiếp Bình Nhiên cũng là người bình thường, cũng chưa từng diễn xuất gì mà, đâu có như họ đâu.”
“Nói cho cùng là do tính cách hai người đó nhạt quá.”
“Nói chung là chán.”
Lúc này có vài khán giả mới bị hot search của An Duy thu hút đến xem chương trình cũng bày tỏ: “Nghe mấy người nói vậy ngược lại khiến tôi tò mò ghê, phần của nhóm hào môn rốt cuộc là dở đến mức nào, tôi muốn xem thử.”
“Khuyên đừng thử, thấy hai người đó thì cứ tua nhanh là được.”
“Tò mò +1”
“Càng nói càng tò mò.”
Đang nói thì chương trình bắt đầu, ống kính lần lượt lia đến các nhóm khách mời.
Nhóm tái hôn thì liên tục cười khúc khích.
Nhóm diễn viên thì vừa diễn vừa hỏi nhau: “Sao anh không cười vậy?”
Nhóm niên thượng phải diễn vai cha con, nhưng An Duy sống chết không chịu gọi ra hai chữ đó.
Tóm lại ba nhóm kia đều nghiêm túc luyện tập, chỉ có nhóm hào môn là có phong cách khác biệt.
Cảnh đầu tiên của nhóm hào môn là Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngồi trong phòng thực hành, hai người rõ ràng chưa luyện tập gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau.
Bình luận: “Thấy chưa, cặp địa cực quả nhiên rất lạnh, mỗi lần quay đến họ là như ảnh tĩnh vậy.”
“Tua nhanh tua nhanh, xem họ đến phút thứ mấy mới chịu nói câu đầu tiên.”
Lúc này trên màn hình, Hà Thanh Hà quay đầu nhìn Phó Sâm, nói: “Anh không thích ăn vịt.”
Hà Thanh Hà: “Anh không thích ăn, lại không muốn để em phát hiện.”
Bình luận: “??? Sao lại nói chuyện về vịt, bọn họ đang làm gì vậy, không phải đang học diễn xuất sao?”
Lần này hai người không im lặng nữa, mà xoay quanh con vịt nói cả một đoạn đối thoại dài.
Bình luận: “Sốc thật… Gấu Bắc Cực mà cũng biết nói câu dài.”
Hà Thanh Hà: “Đây chính là vấn đề giữa chúng ta, thà đi đường vòng cũng không chịu thẳng thắn trò chuyện.”
Phó Sâm: “Nếu nhất định phải nói ai sai thì là em có định kiến trước.”
Hà Thanh Hà: “Anh còn đổ lỗi ngược lại cho em, chẳng lẽ em sai thật sao?”
Phó Sâm: “Anh quan tâm cảm xúc của em thì có gì sai.”
Bình luận: “Cái quái gì vậy? Không đầu không đuôi, tôi xem mà mù mờ luôn.”
“Tôi cũng không hiểu, chỉ biết là chim cánh cụt với gấu Bắc Cực đang mở miệng cãi nhau, thật sự khó tin.”
Lúc này trên màn hình, Hà Thanh Hà nâng cao giọng: “Không phải lỗi của chúng ta, vậy là lỗi của con vịt à?”
Phó Sâm: “Nếu đổ lỗi cho con vịt có thể khiến em hài lòng thì cũng không phải không thể.”
Bình luận: “??? Con vịt lại làm sai gì nữa vậy?”
“Mặc dù tôi không hiểu họ đang nói gì, nhưng thấy buồn cười ghê, là sao vậy trời.”
“Buồn cười +1”
“Tôi cười chết mất, lần đầu tiên không nỡ tua nhanh.”
“Tôi nghĩ tôi đại khái hiểu rồi… Họ đang cãi nhau đó!”
Hết chương 77.
Vịt: Tui gánh nồi cho gia đình này quá nhiều rồi, tui cần luật sự =)))