Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 80

Chương 80

Những lúc thế này, Hà Thanh Hà lại để đầu óc trống rỗng, giống như khi ngồi trong văn phòng nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ vậy, ánh mắt chẳng có tiêu cự, cũng chẳng nghĩ đến điều gì.

Không biết đã qua bao lâu, Hà Diệc Trúc gọi: “Anh, anh, anh hai!”

Hà Thanh Hà lúc này mới hoàn hồn, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

Hà Diệc Trúc nhìn anh với vẻ khó nói nên lời: “Đến giờ ăn cơm rồi.”

Hà Thanh Hà đứng dậy: “Ừm.”

Hà Hiên Bách nhìn hai người họ, nghi hoặc hỏi: “Từ khi nào quan hệ giữa hai đứa trở nên tốt thế? Trước đây Tiểu Trúc chưa bao giờ gọi em như vậy.”

Trước đây Hà Diệc Trúc cơ bản xem Hà Thanh Hà là không khí chứ đừng nói sẽ gọi một tiếng anh.

Hà Diệc Trúc khoác vai Hà Thanh Hà: “Sao hả, anh ghen tỵ à? Nếu ghen tỵ thì anh cũng đi tham gia một show đi rồi em sẽ thân với anh.”

Hà Hiên Bách tất nhiên sẽ không tham gia mấy cái chương trình vớ vẩn đấy, anh ta trừng mắt nói: “Em đừng tưởng nịnh bợ anh hai em là có thể muốn làm gì thì làm.” Rồi lại quay sang Hà Thanh Hà: “Em cũng đừng chiều nó quá, nó sẽ hư đốn đấy.”

Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Tiểu Trúc không hư.”

Lớn lên trong hoàn cảnh này mà Hà Diệp Trúc vẫn không có suy nghĩ hay hành vi lệch lạc đã là một điều kỳ diệu, người lớn bọn họ thật sự không có tư cách trách mắng y.

“Đi ăn cơm thôi.” Hà Phong Khải lên tiếng, ba anh em không nói thêm nữa, cùng nhau đi về phía phòng ăn.

Bày trí trong nhà vẫn giữ nguyên như cũ, phòng ăn phong cách Trung Hoa cổ có tông màu nặng nề, lại thêm bị năm tháng bào mòn, khiến cho không gian càng trở nên trang nghiêm và gò bó.

Bốn ba con nhà họ Hà ngồi quanh bàn ăn.

Trong nhà chỉ có hai người giúp việc, Hà Phong Khải tuổi đã cao, bình thường ăn uống thanh đạm nên cũng không nấu quá nhiều món.

Trước khi ăn, Hà Hiên Bách mỉm cười nói với ông: “Ba à, ba nói vài câu đi.”

Hà Phong Khải vẫn luôn hòa nhã: “Mấy đứa đều bận rộn, về đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, trừ Tiểu Trúc thì đều đã lập gia đình, ba rất vui, mẹ các con ở dưới suối vàng biết được chắc chắn cũng sẽ mừng, ba cũng không nói gì thêm, chúc các con ai nấy đều thuận buồm xuôi gió.”

Hà Hiên Bách lập tức nói: “Ba, là tụi con không tốt, sau này tụi con nhất định sẽ về thăm ba nhiều hơn.”

Hà Hiên Bách ra hiệu cho hai em trai, Hà Thanh Hà ôn hòa nói: “Cảm ơn ba, chúc ba sức khỏe dồi dào.”

Hà Phong Khải gật đầu.

Hà Diệc Trúc cũng nói theo: “Ba, con thấy ba nên ra ngoài đi lại nhiều một chút, đừng cứ ru rú trong nhà, như vậy sức khỏe sẽ tốt hơn.”

Hà Hiên Bách ngắt lời y: “Em nói vậy là ý gì, nói ba không khỏe hả?”

Hà Diệc Trúc lộ vẻ mặt khó tin: “Em nói ba không khỏe lúc nào? Em chỉ bảo ba vận động nhiều hơn thôi mà, vậy cũng sai à?”

Hà Hiên Bách xua tay: “Thôi được rồi, em đến nói chuyện cũng không xong.” Rồi quay sang Hà Phong Khải: “Ba, Tiểu Trúc có ý tốt, chỉ là nói năng hơi lộn xộn, ba đừng để bụng.”

Hà Phong Khải cười nói: “Ba biết, hôm nay mấy đứa về, nhà cửa náo nhiệt, cứ để nó muốn nói gì thì nói.”

Ông gọi ba anh em: “Cầm đũa đi, ăn cơm nào.”

Đợi Hà Phong Khải gắp miếng đầu tiên, ba anh em mới bắt đầu dùng bữa.

Thật ra thì món ăn không hợp khẩu vị người trẻ lắm, nhưng Hà Thanh Hà vốn quen ăn theo thực đơn dinh dưỡng bên nhà họ Phó nên vẫn ăn được. Còn Hà Diệc Trúc thì khó chịu ra mặt, cứ ăn là cau mày.

Chuyện này lại khiến Hà Hiên Bách không vừa ý, nói y ăn cơm mà mặt mày cũng khó coi.

Chỉ cần Hà Hiên Bách và Hà Diệc Trúc ngồi chung là kiểu gì cũng cãi vã ầm ĩ, chẳng bao giờ yên ổn.

Hà Thanh Hà chỉ cúi đầu ăn phần của mình, không nói một lời.

Lúc này, Hà Phong Khải bỗng nhiên lên tiếng: “Nghe nói tụi con đều vào showbiz rồi à?”

Hai người đang cãi nhau lập tức im bặt, một lúc sau, Hà Diệc Trúc nói: “Con thì đúng là vào showbiz rồi, còn anh hai thì không, ảnh chỉ tham gia một chương trình thực tế, xong rồi thì thôi.”

Hà Phong Khải nói: “Hình như là vậy thật, ba cũng ít xem mấy chương trình đó, có người nói với ba con trai ông nổi tiếng rồi, lúc đó ba mới biết.”

Ông nhìn sang Hà Thanh Hà, vẻ mặt hiền từ: “Nếu con cũng muốn làm minh tinh, thì bảo anh cả thu xếp giúp con một chút, mở đường cho con đi.”

Hà Phong Khải hào phóng nói: “Nhà ta không câu nệ mấy chuyện đó, chỉ cần là việc đàng hoàng thì muốn làm gì cũng được, không như mấy nhà khác, con cái mà đòi đi đóng phim thì sống chết cũng không cho.”

Hà Thanh Hà bình tĩnh nói: “Con không có ý định làm minh tinh, cũng không định diễn xuất gì cả. Tham gia chương trình chỉ là hứng lên thôi, như Tiểu Trúc nói đó, kết thúc thì sẽ không có gì tiếp theo nữa.”

Hà Phong Khải lại nói tiếp: “Có phải là Phó Sâm không cho phép con không? Để ba nói với nó một tiếng.”

Hà Thanh Hà lặng lẽ nhìn ba mình.

Ba cũng giống như anh cả, đều rất mong muốn anh đi làm cái gọi là người nổi tiếng gì đó. Lúc Hà Diệc Trúc vào giới giải trí, có lẽ họ đã nhẹ cả người.

Hà Thanh Hà nói rõ với Hà Phong Khải: “Ba, con có công việc riêng của mình, tham gia chương trình chỉ là hoạt động ngoài giờ. Con không thể nào bước vào showbiz được.”

Hà Phong Khải vẫn nói: “Con cái gì cũng khách khí quá.” Rồi ông quay sang Hà Hiên Bách: “Con giúp em một chút, thuê ít người đẩy độ nổi tiếng lên.”

Hà Thanh Hà hé môi định nói, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Dù sao thì cũng vậy thôi, lần nào cũng thế, anh nói gì ba cũng chẳng để tâm, rồi quay lưng là quên sạch mọi chuyện của anh.

Hôm nay chắc cũng sẽ như thế thôi, bây giờ thì ép anh vào giới giải trí, nhưng vừa rời khỏi bàn ăn là lại quên sạch.

Hà Thanh Hà không lên tiếng, nhưng Hà Diệc Trúc không nhịn được: “Ba à, con với anh hai cộng lại đã nói ba lần rồi, anh hai không muốn làm nghệ sĩ, sao ba cứ giả vờ không hiểu vậy.”

Hà Hiên Bách nghe vậy thì đặt đũa xuống bàn.

Hà Diệc Trúc vươn tay qua vỗ vỗ lên vai Hà Thanh Hà, nói: “Bây giờ anh hai hình như điều hành công ty rất tốt, anh ấy cũng là người có tài quản lý, ba đừng cố ép ảnh vào showbiz nữa.”

Lần trước Sáng Tạo Ưu Tháp còn lên hot search, chứng tỏ công ty phát triển rất ổn.

Vốn dĩ Hà Diệc Trúc có ý muốn nói giúp Hà Thanh Hà, ai ngờ Hà Phong Khải lại hỏi: “Thằng hai mở công ty à? Sao ba nhớ là nó đâu có việc làm?”

Trong khoảnh khắc, cả ba anh em đều im lặng.

Hà Phong Khải cười cười, vẻ mặt ung dung nói: “Xem ba kìa, lú lẫn thật rồi.”

Trước đây khi Hà Thanh Hà kết hôn với Phó Sâm, Hà Phong Khải từng nói là anh không có việc làm, Hà Thanh Hà biết đến lần tiếp theo ba vẫn sẽ nói y như thế thôi.

Đến cả Hà Diệc Trúc cũng nhìn ra, ba không phải lú lẫn, mà là chẳng quan tâm.

Lúc này Hà Hiên Bách lên tiếng: “Cái công ty con giao cho Tiểu Hà, em ấy làm rất tốt, sớm biết vậy thì lúc trước nên để em ấy vào tập đoàn làm việc.”

Anh ta nhìn sang Hà Thanh Hà, mỉm cười: “Bây giờ vẫn chưa muộn, anh đang chuẩn bị tái cơ cấu công ty con đó của em, sau đó em sẽ về làm việc bên cạnh anh, anh sẽ để em bắt đầu từ chức phó tổng, vài năm nữa có thể vào hội đồng quản trị.”

Lời vừa dứt, ngay cả Hà Phong Khải cũng nhìn sang với ánh mắt dò xét.

Hà Diệc Trúc không hiểu mấy chuyện kinh doanh, cũng không rõ lời của Hà Hiên Bách là tốt hay xấu, chỉ thấy chức phó tổng tập đoàn nghe có vẻ rất oách.

Y cũng nhìn sang Hà Thanh Hà, thấy anh vốn thường hay mỉm cười giờ đây lại mím chặt môi.

Hà Thanh Hà không để tâm đến cái danh phó tổng kia, chỉ nói: “Anh muốn tái cơ cấu Sáng Tạo Ưu Tháp?”

Hà Hiên Bách trả lời thản nhiên: “Đương nhiên rồi.” Anh ta còn rộng rãi khen ngợi: “Em làm rất tốt, biến một công ty con nhỏ bé thành ra có tiếng tăm như vậy. Anh định sẽ đầu tư thêm tài nguyên cho Sáng Tạo Ưu Tháp, nên cần tái cơ cấu lại, như vậy mới phát triển tốt hơn.”

Hà Thanh Hà chậm rãi nói: “Tên Sáng Tạo Ưu Tháp là em đặt, công ty đó là em gầy dựng từ đầu, vừa mới có chút thành tựu, giờ anh lại muốn lấy đi.”

Tính toán khéo thật đấy.

Hà Hiên Bách dùng giọng điệu trách móc nói: “Cái gì mà lấy đi, anh đâu đến mức tranh giành một công ty nhỏ với em? Với lại Sáng Tạo Ưu Tháp vốn là công ty con, anh làm vậy là vì tương lai phát triển của nó thôi.”

“Vả lại, em cứ kẹt ở đó thì lãng phí tài năng quá, thu xếp mai lên tập đoàn làm đi, nơi đó rộng lớn hơn, tha hồ cho em phát huy.”

Hà Thanh Hà nói: “Hồi đó em đến văn phòng của anh, nhờ anh kiếm cho em việc gì đó làm, anh vứt cho em một phòng ban bỏ hoang, em dọn đống đổ nát đó, xây dựng nên Sáng Tạo Ưu Tháp, giờ công ty vừa có chút quy mô, anh lại muốn em rời khỏi nó, về làm ở tập đoàn. Anh không thấy anh trước sau mâu thuẫn à?”

Hà Hiên Bách phẩy tay, giọng điệu thoải mái: “Lúc đó là anh nhìn lầm, không nhận ra năng lực của em, tưởng em chỉ muốn tìm việc nhàn nhã để giết thời gian.”

Anh ta bật cười nói tiếp: “Hồi đại học em còn mua du thuyền đi chơi khắp nơi cơ mà.”

Hà Thanh Hà khựng lại.

Hà Hiên Bách nói nghe thật nhẹ nhàng, như thể chẳng phải chuyện gì to tát: “Bây giờ biết em có năng lực rồi thì càng không thể để em nhàn rỗi nữa, em phải về tập đoàn làm việc.” Anh ta chất vấn Hà Thanh Hà: “Vừa vào đã để em làm phó tổng, em còn có gì không hài lòng?”

Đó chính là anh cả, nói năng không một kẽ hở, từng câu từng chữ, kể cả cãi nhau với Hà Diệc Trúc cũng đều có mục đích.

Bất kể là lời nghiêm túc hay nói mát, tóm lại luôn là hắn có lý, hắn sắp xếp đâu vào đấy, nếu ngươi phản đối thì chính là ngươi không biết điều.

Hôm nay ba anh em họ ngồi đây ăn tối cùng ba, giữa họ là một chiếc bàn ăn, món ăn chẳng có gì đặc sắc, thậm chí so với tài sản nhà họ Hà còn có phần đạm bạc.

Thế nhưng bữa cơm đơn giản và qua loa này đối với Hà Thanh Hà lại giống như một cái bẫy được dàn dựng cẩn thận.

Sự quen thuộc của việc bị phớt lờ, bị đề phòng đã theo anh từ năm mười mấy tuổi.

Anh không phải không biết thái độ của ba và anh cả đối với mình, đến cả Hà Diệc Trúc trước kia cũng không thèm để mắt đến anh. Nhưng anh mang trong lòng cảm giác tội lỗi nặng nề, tự mình âm thầm chịu đựng.

Anh lặng lẽ thu mình vào góc, không ai nhìn thấy, hy vọng như vậy mọi người sẽ vừa lòng.

Nhưng cho dù anh trốn ở một góc làm việc của mình, anh cả vẫn nhất quyết kéo anh ra.

Hà Thanh Hà có thể nhẫn nhịn sự đối đãi lạnh nhạt trong căn nhà này, nhưng không thể giao công ty của mình cho người khác.

Anh trầm mặt nói với Hà Hiên Bách: “Em không đồng ý. Em sẽ không về tập đoàn, cũng không giao Sáng Tạo Ưu Tháp cho anh đâu.”

Hà Hiên Bách nhìn anh như đang nhìn một đứa trẻ ngang ngược vô lý, dịu giọng dỗ dành: “Em giờ vẫn chưa nghĩ thông suốt thôi, về suy nghĩ thêm sẽ hiểu anh làm vậy là vì muốn tốt cho em.” Anh ta lại cầm đũa lên, gõ nhẹ vào mâm cơm: “Thôi, đừng nói chuyện đó nữa, ăn cơm đi.”

Muốn đánh trống lảng ư? Anh cả đúng là giỏi nhất trò này.

Hà Thanh Hà ngăn lại: “Không là không. Thái độ của em rất rõ ràng.”

Hà Hiên Bách bắt đầu mất kiên nhẫn: “Em đấy, nói chuyện thì để lúc khác, hôm nay là bữa cơm với ba, đừng phá hỏng bầu không khí.”

Hà Thanh Hà im lặng, ngoan ngoãn không có nghĩa là anh ngu ngốc. Có những lời trước đây anh không nói, nhưng vì công ty, hôm nay anh sẽ nói hết: “Rõ ràng là anh nhắc đến công ty trước, giờ lại quay sang đổ lỗi cho em. Người có tính toán là anh mới đúng.”

Sắc mặt Hà Hiên Bách thay đổi: “Giờ em cũng học theo Hà Diệc Trúc, hỗn xược không biết trên dưới à?” Giọng điệu anh ta nghiêm khắc hẳn: “Cả nửa năm mới chịu về nhà một lần, anh phải khó khăn lắm mới gọi được em về thăm ba, mà em lại muốn phá hỏng bữa cơm này sao?”

Chiếc mũ “vô lý gây sự” lập tức bị úp xuống đầu Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà bỗng thấy người anh cả trước mặt sao mà xa lạ quá, anh quay đầu một cách máy móc, nhìn về phía người ba vẫn luôn đứng ngoài cuộc.

Hà Phong Khải vẫn để mặc các con cãi nhau, không can ngăn cũng không hỏi han, thỉnh thoảng lại gắp một miếng đồ ăn, nhàn nhã như đang sống ở một thế giới khác.

Hà Thanh Hà lại nhìn về phía Hà Diệc Trúc.

Từ trước đến nay Hà Diệc Trúc chưa từng tiếp xúc với chuyện công ty, không hiểu được anh cả và anh hai đang nói gì, trên mặt toàn vẻ mơ hồ.

Trong lòng Hà Thanh Hà dâng lên một tia tuyệt vọng.

Chỉ cần anh cả đã nảy sinh ý định, thì sẽ có cả trăm ngàn cách để biến nó thành hiện thực.

Sáng Tạo Ưu Tháp gặp nguy rồi.

Tất cả mọi người đều chẳng mảy may quan tâm đến suy nghĩ của anh, những lời anh nói chẳng khác gì gió thoảng bên tai. Với tình hình này, làm sao anh còn nuốt nổi cơm nữa.

Hà Thanh Hà bỗng nhiên đứng bật dậy.

Ba người còn lại cùng quay sang nhìn anh.

Hà Phong Khải vẫn giữ nét mặt điềm đạm, trông như một người ba hiền từ, hỏi: “Sao thế? Con muốn đi đâu vậy?”

Hà Hiên Bách nháy mắt ra hiệu cho Hà Thanh Hà: “Đừng gây rối, ngồi xuống đi.”

Hà Thanh Hà muốn bước đi, nhưng đôi chân như đeo nghìn cân.

Anh từng vô số lần muốn chạy khỏi nơi này, thậm chí hồi đại học đã trốn ra biển, nhưng rồi vẫn quay về.

Anh không nỡ rời bỏ ngôi nhà nơi mẹ anh từng sống, luôn mơ tưởng ba anh em có thể quay lại như thuở ban đầu, rằng người ba kia sẽ lại một lần nhìn anh bằng ánh mắt công bằng.

Ngay cả Hà Diệc Trúc cũng vươn tay kéo nhẹ áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh, có gì thì ăn xong hãy nói. Dù gì cũng đang trước mặt ba mà…”

Đây là chiếc lồng giam đã giam cầm anh mười mấy năm, anh đã sớm bị hành hạ đến mức sức cùng lực kiệt, lấy đâu ra sức để vùng vẫy thoát thân?

Thế nhưng nếu cứ thế buông tay, anh lại không cam lòng. Hà Thanh Hà chỉ có thể đứng thẳng bất động tại chỗ, như một cột đá cô độc giữa bàn tiệc lạnh lẽo.

Ngay lúc không khí đang giằng co căng thẳng, người giúp việc trong nhà bước đến cửa phòng ăn, gõ nhẹ rồi báo: “Ngài Phó đến ạ.”

Tất cả đều sững người.

Một lúc sau, Phó Sâm tay xách một ít đồ, sải bước đi vào, dừng lại ngay giữa phòng ăn.

Ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt, trong lòng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hà Thanh Hà vẫn đang đứng cứng ngắc như tượng đá.

Hết chương 80.

Bình Luận (0)
Comment