Chương 81
Bên bàn ăn bốn người chỉ có Hà Thanh Hà là đứng, Phó Sâm chỉ cần liếc một cái đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, biết mình đến đúng lúc rồi.
Từ khi nghe Hà Thanh Hà nói sẽ về nhà ăn cơm, hắn đã không yên lòng.
Hắn và Hà Thanh Hà kết hôn một năm, sớm đã nhận ra điểm bất thường trong mối quan hệ của anh và người nhà họ Hà, từ chuyện Hà Phong Khải cứ nghĩ Hà Thanh Hà là kẻ vô công rỗi nghề, đến chuyện rõ ràng có ba anh em trai nhưng lại ít khi liên lạc, rồi đến quãng thời gian học đại học Hà Thanh Hà buông thả bản thân, sau đó là thái độ của Hà Diệc Trúc với Hà Thanh Hà trong lúc ghi hình chương trình, tất cả đều cho thấy nhà họ Hà có vấn đề rất lớn.
Trước đây hắn không can thiệp là vì khi ấy hôn nhân của bọn họ chú trọng ranh giới, hắn không tiện xen vào chuyện nhà bên phía Hà Thanh Hà.
Nhưng giờ thì khác, Phó Sâm nhận ra hôn nhân là chuyện của hai người, hắn không thể biết rõ nhà họ Hà là hố lửa mà còn trơ mắt nhìn Hà Thanh Hà nhảy vào.
Phó Sâm đứng trước bàn ăn, trước tiên là bình thản chào hỏi Hà Phong Khải: “Chủ tịch Hà, lâu rồi không gặp, con đến làm phiền rồi.”
Hà Phong Khải cười nói: “Ăn cơm thôi mà, còn mang quà theo làm gì.”
Phó Sâm nói: “Ban đầu Thanh Hà bảo hôm nay là bữa cơm gia đình, không cho con theo, nhưng con nghĩ lâu rồi chưa đến thăm chủ tịch Hà là không phải nên tự tiện đến đây, chắc không sao chứ.” Vừa nói hắn vừa nhìn sang Hà Hiên Bách.
Hà Hiên Bách dĩ nhiên đáp: “Có gì mà không phải, đều là người một nhà cả.” Anh ta bảo người giúp việc đem quà xuống, rồi lấy thêm một đôi đũa cho Phó Sâm.
Dù đối diện với Hà Phong Khải, Phó Sâm vẫn luôn giữ một vẻ bình thản, gương mặt tuấn tú cũng không biểu lộ gì. Hắn đi tới bên cạnh Hà Thanh Hà, tự nhiên nói: “Sao em lại đứng vậy?”
Từ lúc nhìn thấy Phó Sâm, Hà Thanh Hà đã không thốt nên lời.
Ban đầu chỉ là tức giận và đau lòng, nhưng khi Phó Sâm xuất hiện, những ấm ức bị đè nén bấy lâu bỗng như thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Phó Sâm đặt tay lên vai Hà Thanh Hà, giọng nói dịu hơn khi nãy: “Ngồi xuống đi.”
Hà Thanh Hà theo hắn ngồi lại vào ghế.
Hà Phong Khải nhìn cậu con trai thứ hai và người phối ngẫu của nó, cười nói: “Hai đứa sống với nhau ổn chứ.”
Bình thường Phó Sâm không hay nói chuyện, ngay cả trong chương trình cũng luôn im lặng, có ai hỏi gì cũng do Hà Thanh Hà trả lời. Hôm nay Hà Thanh Hà không nói được gì, liền đến lượt Phó Sâm ứng đối.
Phó Sâm nói: “Rất tốt ạ. Tính cách Thanh Hà dịu dàng, biết quan tâm, sống chung rất hòa thuận.” Hắn nhìn về phía Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách: “Cũng nhờ gia phong nhà họ Hà tốt, Thanh Hà thường hay nhắc đến ba và anh cả đã dạy cho em ấy rất nhiều điều.”
Hắn ung dung nói: “Nghe nói nhà họ Hà chuộng kiểu giáo dục bằng gian khổ à?”
Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm.
Anh không ngờ Phó Sâm cũng biết nói chuyện mỉa mai như thế.
Hà Hiên Bách cười nói: “Nói gì thế, nhà chúng tôi đặc biệt dân chủ, muốn nói gì thì nói, vừa rồi Tiểu Hà còn suýt đập bàn với chúng tôi nữa.”
Dù gì Hà Thanh Hà chắc chắn sẽ về kể với Phó Sâm, chi bằng nói trước cho xong.
Phó Sâm nói: “Thật hiếm thấy đấy, bình thường Thanh Hà chưa bao giờ nói nặng lời câu nào, vậy mà còn đập bàn cơ à.” Hắn hỏi Hà Hiên Bách: “Hà tổng đã làm gì mà khiến người vốn không biết nóng nảy như Thanh Hà còn phải tức giận đến thế?”
Hà Hiên Bách nghe vậy thì biết ngay Phó Sâm đến đây là để bênh vợ, chỉ cười cười không nói.
Hà Phong Khải lên tiếng: “Anh em cãi nhau có gì to tát đâu, ngày hôm sau là quên ngay ấy mà.” Ông chỉ đạo Hà Thanh Hà: “Gắp đồ ăn cho Tiểu Phó đi, kẻo lại bảo nhà mình tiếp đãi không chu đáo.”
Hà Thanh Hà không nhúc nhích, Phó Sâm cũng chẳng cần anh phải động tay, nói: “Thanh Hà nấu ăn rất giỏi, con được hưởng không ít lộc ăn.” Hắn liếc qua bàn ăn: “Chỗ này trông chẳng ngon bằng tay nghề của Thanh Hà.”
Hắn nói với Hà Thanh Hà: “Hôm nay lẽ ra em nên đến sớm hơn rồi vào bếp phụ giúp một tay.” Hắn nhàn nhạt nói tiếp: “Tay nghề của Thanh Hà là học từ mẹ, chắc chắn chủ tịch Hà và Hà tổng sẽ thích.”
Sắc mặt những người có mặt đều thay đổi.
Thật ra Hà Thanh Hà bắt đầu học nấu ăn sau khi bà Hà qua đời, nhưng Phó Sâm cố tình chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của bọn họ.
Không ai dám nhắc đến bà Hà trước mặt Hà Phong Khải.
Sắc mặt Hà Phong Khải quả nhiên trở nên khó coi, Phó Sâm vẫn tiếp tục: “Thanh Hà nấu ăn giống mẹ như vậy, nên thường xuyên nấu cho ba và anh cả ăn mới phải.”
Khóe miệng Hà Phong Khải giật giật, rõ ràng là sắp nổi trận lôi đình, nhưng vì nể mặt Phó Sâm nên vẫn cố nhịn.
Hà Hiên Bách đành phải lên tiếng đổi chủ đề: “Hương vị món ăn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là cả nhà sum vầy cùng ngồi ăn một bữa cơm trong hòa thuận, điều đó còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.”
Phó Sâm gật đầu tỏ ý tán thành, rồi quay sang hỏi Hà Thanh Hà: “Vậy bữa cơm này ăn có hòa thuận không?”
Hà Thanh Hà cũng nhìn sang Phó Sâm, hai người đối mắt nhau.
Từ ánh mắt của Phó Sâm, Hà Thanh Hà kỳ diệu nhìn thấy được dung túng cùng cổ vũ.
Phó Sâm muốn chống lưng cho anh.
Từng ấy năm, Hà Thanh Hà luôn chỉ có một mình, một mình chịu đựng quãng thời gian mất mẹ, một mình đối diện với sự lạnh nhạt của gia đình, một mình ra khơi tìm kiếm tự do, lại một mình quyết định quay trở về.
Lần đầu tiên có người cho anh biết họ đứng về phía anh, Hà Thanh Hà cảm giác như sau lưng mình được một đôi tay vững vàng đỡ lấy, Phó Sâm đang dùng ánh mắt nói với anh: “Đừng sợ, có anh đây.”
Hà Thanh Hà thực ra không sợ, chỉ là anh không ngờ rằng có một chỗ dựa thì trong lòng sẽ an yên đến thế.
Hà Thanh Hà nói với Phó Sâm: “Không hòa thuận. Bữa cơm này chẳng có gì là hòa thuận cả.”
Hà Hiên Bách nghe vậy cười cười, vừa định lên tiếng phản bác thì bị Phó Sâm ngắt lời.
Phó Sâm không tin Hà Hiên Bách, hắn quay sang hỏi Hà Diệc Trúc: “Cậu út thấy sao? Em bình thường hay nói nhất, sao hôm nay im lặng thế?”
Hà Diệc Trúc bất ngờ bị gọi tên, theo phản xạ liền ngồi thẳng dậy.
Nãy giờ y vẫn im lặng, không phải vì muốn ngồi chờ xem kịch, mà là không biết chen vào thế nào.
Y không hiểu chuyện công ty, muốn giúp Hà Thanh Hà cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Giờ Phó Sâm cho y một cơ hội, y liền nói: “Bữa cơm này thật sự khiến người ta bực mình, đang yên đang lành, anh cả lại cứ phải nhắc chuyện công ty ngay trên bàn ăn, làm mọi người đều mất vui.”
Hà Hiên Bách tức đến bật cười: “Nãy giờ anh mắng chú, chú liền cố ý trả đũa nên mới nói thế chứ gì.”
Hà Diệc Trúc cũng không phải dạng vừa: “Anh xem, chính anh cũng thừa nhận là anh vừa mắng em. Hôm nay là ngày chúng ta đến thăm ba, vốn dĩ nên vui vẻ, vậy mà anh lại mắng người khác, chẳng phải là phá hỏng sự hòa thuận của gia đình sao.”
Hà Hiên Bách: “Tốt lắm, đến lượt chú cũng học cái kiểu khuỷu tay hướng ra ngoài* rồi.”
*một thành ngữ tiếng Trung, mang ý chỉ người nhà mà lại thiên vị người ngoài, không đứng về phía người thân trong gia đình mình.
Hà Diệc Trúc nói: “Khuỷu tay em quay về phía anh hai thì đâu thể gọi là hướng ra ngoài được.”
Phó Sâm tiếp tục hỏi y: “Anh cả đã nói chuyện công ty gì vậy?”
Hà Diệc Trúc thành thật trả lời: “Em cũng không hiểu lắm, chỉ biết là anh cả nói muốn tái cơ cấu công ty của anh hai, bảo anh hai về tập đoàn làm phó tổng. Anh hai không đồng ý, thế là hai người bắt đầu tranh cãi.”
Phó Sâm đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thảo nào Hà Thanh Hà luôn tỏ ra khiêm nhường, rõ ràng tài giỏi vậy mà cứ phải cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình đến mức tối đa, hóa ra chỉ cần anh hơi nhô đầu lên, lập tức có người ở trên đè ép anh xuống.
Phó Sâm gác đũa, nói với Hà Hiên Bách: “Một công ty nhỏ cỏn con thôi mà, Hà tổng đâu cần làm quá vậy.”
Hà Hiên Bách vẫn dùng lý lẽ cũ rích: “Tôi cũng chỉ vì Tiểu Hà thôi, về tập đoàn làm phó tổng chẳng tốt hơn là cứ ru rú ở công ty con sao?”
Phó Sâm đáp: “Hà tổng vậy là không đúng rồi, làm bậc trưởng bối kỵ nhất là áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Thanh Hà không muốn thì thôi, cần gì phải ép buộc em ấy.”
Giọng điệu của hắn từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản: “Em ấy thích ở đâu thì cứ tự do mà ở đấy, không ai có quyền ép buộc em ấy.”
Hà Hiên Bách nói: “Tôi nói cũng chỉ là có ý tốt, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Tiểu Hà đi sai đường? Anh nuông chiều em ấy quá rồi.”
Ai ngờ Phó Sâm lại gật đầu thản nhiên: “Đúng thế, tôi chính là đang nuông chiều em ấy đấy. Trong nhà tôi, mọi chuyện đều do Thanh Hà quyết định, em ấy muốn sao thì là vậy.”
Quả thật đúng như lời hắn nói, đến chuyện ly thân, Phó Sâm cũng để Hà Thanh Hà tự mình quyết định.
Phó Sâm công khai thừa nhận thiên vị vợ làm Hà Hiên Bách cứng họng không nói nổi câu nào. Anh ta ngàn vạn lần không ngờ Phó Sâm lại là kiểu người như vậy, rõ ràng bề ngoài lúc nào cũng trông lạnh lùng khó gần.
Hà Diệc Trúc nghe xong cũng bật cười, nói: “Bảo rồi mà, tại mọi người không chịu xem show, hai người họ ở trong chương trình cũng vậy đó.”
Cặp đôi địa cực có thể có rất nhiều vấn đề, nhưng một lòng tôn trọng lẫn nhau, luôn đặt đối phương lên hàng đầu thì chưa từng có ai nghi ngờ.
Phó Sâm thiên vị đến cùng, trực tiếp nói với Hà Thanh Hà: “Tập đoàn lớn bên trong phức tạp, vào đó chuyện nhiều, không muốn đi thì thôi, có muốn biến Sáng Tạo Ưu Tháp thành của riêng em không?”
Câu này vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ.
Dù gì Sáng Tạo Ưu Tháp cũng là công ty con của nhà họ Hà, Phó Sâm nói vậy chẳng khác nào can thiệp trực tiếp vào nội bộ nhà họ Hà, quá mức coi trời bằng vung.
Phó Sâm quay sang nói với Hà Hiên Bách: “Thanh Hà mỗi năm ngay cả tiệc thường niên của tập đoàn Hà thị cũng không cần tham dự, chắc nhà họ Hà sẽ không so đo chuyện này đâu.”
Phó Sâm làm đầu tư, giỏi nhất là thu mua và tráo vỏ.
Hắn có cả trăm cách không cần tốn sức cũng có thể lấy Sáng Tạo Ưu Tháp từ tay nhà họ Hà.
Hà Hiên Bách không lên tiếng, Hà Phong Khải cất lời: “Hôm nay là bữa cơm gia đình, Tiểu Phó cứ ăn cho ngon đi.” Ông lại quay sang bảo Hà Thanh Hà gắp thức ăn cho Phó Sâm, lần này dùng giọng ra lệnh: “Gắp thêm cho Tiểu Phó nhiều một chút.”
Từ sau khi mẹ mất, ba đối với anh vẫn luôn lạnh nhạt, không trách mắng nhưng coi anh như vô hình. Hà Thanh Hà sống trong một môi trường lạnh lẽo, áp lực tinh thần vô cùng lớn, dần dần đánh mất chính mình, không còn sức để phản kháng.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hà Phong Khải, anh nghiến răng, cầm đũa lên định gắp thức ăn cho Phó Sâm.
Hồi ở biệt thự, hai người thường xuyên gắp thức ăn cho nhau, đó là hành động rất bình thường, vậy mà hôm nay Hà Thanh Hà lại cảm thấy vô cùng khó khăn.
Phó Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Hà Thanh Hà, ngăn lại hành động của anh, nói: “Chuyện không muốn làm thì đừng làm, không ai có quyền ra lệnh cho em.”
Hắn nói: “Bình thường cái gì anh cũng chiều em, sao về nhà ăn một bữa cơm lại thành ra phải chịu ấm ức thế này.”
Phó Sâm buông tay Hà Thanh Hà ra, xoa đầu anh: “Mạnh mẽ lên, có anh ở đây.”
Ngón tay Phó Sâm luôn mang theo cảm giác mát lạnh, lướt qua tóc mai, động tác vừa nhẹ nhàng vừa mập mờ, trong hoàn cảnh này có phần không thích hợp, nhưng lại mang đến cho Hà Thanh Hà sự dịu dàng vô hạn.
Hà Thanh Hà biết Phó Sâm cố ý nói vậy là để bênh vực cho anh, nhưng khi nghe những lời ấy, mũi anh vẫn cay xè.
Giống như khi đang tuyệt vọng chìm dưới làn nước, đột nhiên có người vươn tay ra kéo anh lên khỏi mặt nước.
Không khí trong lành ngọt ngào đến mức khiến anh có cảm giác như say oxy, đầu óc choáng váng.
Nếu Phó Sâm đã không nể mặt ai, thì Hà Phong Khải cũng không tiếp tục tỏ vẻ nữa: “Lấy chồng rồi quả nhiên khác hẳn, lưng cũng thẳng hơn, dám trèo lên đầu ba và anh cả rồi.”
Nói đến chuyện này, ngay từ đầu Hà Diệc Trúc cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân của Hà Thanh Hà, may mà Phó Sâm vẫn còn đáng tin, nhưng điều đó cũng không thể che giấu được sự thật rằng nhà họ Hà đã dùng con trai thứ hai để liên hôn.
Y lại lên tiếng thay anh hai: “Lúc đầu lấy hôn nhân của anh hai ra đổi lấy tài nguyên chẳng phải là ba và anh cả sao.”
Hà Phong Khải trừng mắt nhìn Hà Diệc Trúc một cái.
Hà Diệc Trúc không nói nữa, nhưng lời y nói là sự thật.
Nhà họ Hà đã thu được không ít lợi lộc từ cuộc hôn nhân này, Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách là hai người không có tư cách nhất để chỉ trích Hà Thanh Hà dựa vào Phó Sâm mà lên mặt.
Phó Sâm cũng nói thẳng: “Vậy thì cứ quyết vậy đi, Sáng Tạo Ưu Tháp sẽ do Thanh Hà toàn quyền phụ trách, em ấy cũng không cần đến tập đoàn Hà thị làm gì.”
Hắn nắm lấy tay Hà Thanh Hà: “Một nửa chủ nhân của Ô Kim thì chẳng cần phải làm phó tổng dưới trướng người khác.”
Lời càng lúc càng ngông cuồng, khiến người ta ngồi cũng không yên, nhưng Phó Sâm có đủ thực lực để cao ngạo như thế, người nhà họ Hà không cách nào phản bác lại được.
Phó Sâm kéo Hà Thanh Hà đứng dậy, nói: “Chúng con ăn xong rồi, xin phép về trước, cảm ơn mọi người đã tiếp đãi.”
Cuối cùng, hắn nói với Hà Phong Khải: “Chủ tịch Hà, có câu này con buộc phải nói, kết hôn với Thanh Hà đã một năm, con chưa từng thấy ông gọi một cuộc điện thoại nào cho em ấy, đến con là người ngoài còn thấy lạ.”
Trước khi trách con cái bất hiếu, hãy tự hỏi bản thân liệu đã từng một lần thật lòng quan tâm đến con chưa.
Nói xong những lời này, Phó Sâm dắt tay Hà Thanh Hà rời khỏi phòng ăn nhà họ Hà, đường hoàng mà đi.
Hết chương 81.