Chương 82
Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà rời khỏi nhà họ Hà, Hà Thanh Hà vẫn như đang lạc trong sương mù, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo hắn.
Trợ lý Hoàng đang đợi ở bên ngoài, thấy Phó Sâm đi ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Phó Sâm nói với trợ lý Hoàng: “Cậu lái xe về đi.”
Trợ lý Hoàng hỏi: “Sếp, vậy còn hai người thì sao?”
Phó Sâm đáp: “Ông chủ nhỏ của các cậu chắc là có lái xe.”
Lần trước để xe lại công ty, Hà Thanh Hà đã phải quay lại lấy, giờ mà để xe ở nhà họ Hà thì càng không ổn.
Trợ lý Hoàng hơi lúng túng, sao sếp lại biết bọn họ ngầm gọi ngài Hà là ông chủ nhỏ chứ: “Vâng, vậy tôi sẽ đưa xe về công ty.”
Phó Sâm nhìn trợ lý Hoàng lái xe đi rồi mới quay lại xem Hà Thanh Hà, đưa tay lần tìm trên người anh.
Hà Thanh Hà ngơ ngác để mặc hắn sờ từ trên xuống dưới, hoàn toàn không phản kháng.
Cuối cùng, Phó Sâm cũng tìm được chìa khóa xe của Hà Thanh Hà, nói: “Xe đâu? Mình đi thôi.”
May mà Hà Thanh Hà chưa hoàn toàn đơ ra, vẫn còn nhớ đường dẫn Phó Sâm đi lấy xe.
Lấy được xe rồi, Phó Sâm ấn Hà Thanh Hà vào ghế phụ, tự mình lái xe đưa anh rời khỏi nhà họ Hà.
Phó Sâm mặt lạnh như băng, lại trở về dáng vẻ trầm lặng ít lời thường ngày, như thể người vừa rồi ăn nói sắc bén là một kẻ hoàn toàn khác.
Suốt dọc đường, cả hai đều không nói gì. Hà Thanh Hà yên lặng ngồi đó, ánh mắt cụp xuống, vẻ mệt mỏi trên mặt không cách nào che giấu nổi, trông như một nhành cây khô héo.
Phó Sâm lái xe thẳng đến dưới căn hộ của Hà Thanh Hà.
Xe tắt máy nhưng cả hai vẫn ngồi nguyên trong xe.
Hà Thanh Hà khẽ hỏi: “Anh giận rồi à?”
Anh chưa từng thấy Phó Sâm nói nhiều như hôm nay.
Phó Sâm đáp: “Ừ.”
Hà Thanh Hà càng thêm ủ rũ, nói: “Xin…”
Phó Sâm nghiêng người, đưa tay bịt miệng anh lại, nói: “Không được nói hai chữ đó, nói ra thì phải bị phạt. Hơn nữa chuyện này không phải lỗi của em.”
Phó Sâm quả thực đang giận, nhưng không phải giận Hà Thanh Hà, mà là vì thái độ của người nhà họ Hà.
Hắn đã trải qua nhiều chuyện, vừa bước vào nhà họ Hà liền hiểu được hoàn cảnh sống của Hà Thanh Hà.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Hà Thanh Hà lại có tính cách như vậy. Mười mấy tuổi đã bị ba đối xử lạnh nhạt, bị anh trai chèn ép, làm sao có thể nuôi dưỡng nên tính cách cởi mở được? Vẫn còn cười được đã là kỳ tích lắm rồi.
Sống trong môi trường khắc nghiệt đó nhiều năm, cuối cùng hoặc là như Hà Diệc Trúc trở nên cực đoan, hoặc là như Hà Thanh Hà suy sụp không còn sức sống.
Vậy mà sau ngần ấy năm, Hà Thanh Hà vẫn giữ được sự dịu dàng, thật sự là hiếm có khó tìm.
Nhưng điều đó không thể trở thành lý do để nhà họ Hà bắt nạt anh.
Phó Sâm giận còn bởi vì chính mình có mắt như mù.
Một chuyện rành rành ra đó mà hắn lại phải mất tận một năm mới nhận ra, chứng tỏ trước giờ hắn đã vô tâm đến nhường nào.
Giữa hắn và Hà Thanh Hà luôn tồn tại một khoảng cách chết tiệt, chưa từng bước vào thế giới của đối phương, cũng chưa từng thử tìm hiểu quá khứ của anh.
Phó Sâm lần nữa nhận ra bản thân ngạo mạn thế nào, hắn từng nghĩ hôn nhân chỉ là hai người chung sống cùng nhau, giờ mới biết nếu không hiểu nhau, không bước vào lòng nhau, thì chẳng khác gì hai người ở ghép.
Phó Sâm mím môi, sắc mặt âm trầm, quanh người như nổi bão tuyết.
Hà Thanh Hà bị hắn bịt miệng, ánh mắt sâu kín nhìn hắn, hàng mi không ngừng run rẩy, như một con vật nhỏ bị kinh sợ.
Phó Sâm buông tay ra.
Không thể nói lời xin lỗi, cũng không thể nói cảm ơn. Hà Thanh Hà mím môi: “Lúc nãy anh nói rất nhiều.”
Anh thật lòng cảm kích vì Phó Sâm đã đứng về phía anh, đưa anh rời khỏi cái nơi ngột ngạt đó.
Nhưng đồng thời cũng thấy lo sợ, lần gần đây nhất Phó Sâm nói nhiều là khi hai người cãi nhau.
Phó Sâm nói: “Bởi vì họ là người nhà của em, nên anh mới phải nói nhiều như vậy.”
Phó Sâm vốn lười mở miệng, với người hắn tin tưởng thì không cần nhiều lời, với kẻ thù hoặc người có uy h**p thì dùng thực lực đè bẹp là xong.
Nếu là người khác, Phó Sâm đã chẳng phí lời, trực tiếp ra tay trên thương trường. Nhưng bởi vì đó là người nhà của Hà Thanh Hà, hắn mới chừa lại một chút thể diện, một phần cũng vì trút giận cho Hà Thanh Hà nên mới bật chế độ làm việc nói một tràng dài như vậy.
Đây là một trải nghiệm mới mẻ với Phó Sâm, dù không thể gọi là một trải nghiệm tốt.
Bởi vì hắn cảm thấy đau lòng, đau lòng cho bạn đời của hắn.
Phó Sâm đưa tay tháo kính, bóp nhẹ giữa hai đầu lông mày.
Động tác đó khiến tim Hà Thanh Hà run lên.
Hôm nay Phó Sâm đã chứng kiến bộ mặt xấu xí của gia đình mình, trước giờ hắn luôn là người chính trực thẳng thắn, chắc chắn sẽ thấy thật chán ghét.
Trong lòng Hà Thanh Hà rất khó chịu, lặng lẽ ngồi trên ghế phụ, không biết phải làm gì.
Đầu óc anh hỗn loạn, như lạc trong làn sương mù dày đặc mãi không tìm được phương hướng.
Phó Sâm đeo kính lại, nói: “Chuyện của Sáng Tạo Ưu Tháp—”
Vừa mới mở lời, Hà Thanh Hà đã nhanh chóng nói: “Không cần anh bận tâm, chắc anh cả không dám manh động nữa đâu, cứ để tạm thế đã.”
Tâm trạng của Phó Sâm lại càng tệ hơn.
Hà Thanh Hà nói: “Hôm nay…” không thể nói lời cảm ơn, anh đành dùng cách khác để biểu hiện: “Em rất vui vì anh đã đến.”
Anh tháo dây an toàn: “Cũng muộn rồi, anh về nghỉ sớm đi.”
Nói rồi anh đưa tay định mở cửa xuống xe.
Phó Sâm cũng lập tức tháo dây an toàn, nhưng không phải để xuống xe, mà là xoay người ấn Hà Thanh Hà ngồi trở lại.
Lưng Hà Thanh Hà đập mạnh vào ghế, ngước mắt ngơ ngác nhìn Phó Sâm.
Gương mặt Phó Sâm phủ một tầng sương lạnh.
Hắn nói: “Khi nào em mới chịu học cách dựa vào anh?”
Vấn đề giữa họ không phải chỉ đến từ một phía, Phó Sâm kiêu ngạo, còn Hà Thanh Hà thì chưa từng trao đi lòng tin.
Đến nước này rồi, Hà Thanh Hà vẫn giữ sự cố chấp của mình, không chịu yếu đuối, trong lòng có khổ cũng không nói ra.
Chuyện gia đình, những tổn thương và quá khứ của anh đều là do Phó Sâm tự mình ghép nối từng mảnh nhỏ mà nhận ra.
Phó Sâm nâng mặt Hà Thanh Hà lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mình: “Anh biết em quen với việc một mình, nhưng con người không phải hòn đảo biệt lập. Đã kết hôn với anh rồi, anh hy vọng khi có chuyện, người đầu tiên em nghĩ đến là anh.”
Giống như hôm nay, Phó Sâm biết Hà Thanh Hà thật ra không muốn về nhà, trước đó cũng đã hỏi có cần hắn đi cùng không, nhưng Hà Thanh Hà từ chối.
Phó Sâm không dám tưởng tượng, nếu hôm nay hắn không nhất quyết đến nhà họ Hà thì Hà Thanh Hà sẽ ra sao.
Khó khăn lắm Hà Thanh Hà mới cởi mở hơn một chút, dám bộc lộ bản thân khi tham gia chương trình thực tế. Lần này về nhà lại bị đè nén một phen, liệu anh có rút lui một lần nữa, thu mình vào vỏ ốc, dè dặt không dám toả sáng nữa?
Nếu điều đó thật sự xảy ra, Phó Sâm sẽ hận nhà họ Hà đến tận xương tuỷ, cũng hận chính mình vì đã không đến kịp lúc.
Hắn không cho phép điều đó tái diễn, hạ giọng nói với Hà Thanh Hà: “Khi buồn, khi không thể đối mặt được nữa, hãy gọi cho anh một cuộc.”
Đơn giản chỉ cần một cú điện thoại, dù là chân trời góc biển, hắn cũng sẽ lập tức đến bên anh.
Phó Sâm vốn là người điềm tĩnh, đến giờ nét mặt vẫn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng Hà Thanh Hà có thể cảm nhận được dưới vẻ bình tĩnh ấy là cơn sóng dữ cuộn trào.
Cảm xúc đó quá mãnh liệt, lại quá xa lạ, khiến Hà Thanh Hà theo bản năng muốn trốn tránh. Nhưng anh đang bị giữ chặt, cả người dựa vào ghế, không tài nào thoát ra được.
Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Sâm qua một lớp kính.
Hàng mi anh run rẩy, trái tim run rẩy, ngay cả linh hồn cũng như chấn động.
Hà Thanh Hà đã bị mắc kẹt trong vũng lầy quá lâu, lâu đến mức chính anh cũng quên mất cách thở, quên cả cách mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng là anh có thể cầu cứu, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Sự đè nén và thờ ơ kéo dài đã khiến anh đánh mất niềm tin vào người khác, anh quen với việc tự mình chống đỡ, sợ rằng nếu trao đi tin tưởng sẽ nhận lại tổn thương.
Nếu lên tiếng cầu cứu mà không ai đến thì sao?
Nếu đã tin tưởng rồi lại bị phản bội thì sao?
Bởi ngay cả người thân ruột thịt còn không thể trở thành bến đỗ để anh có thể quay về.
Phó Sâm nhận ra, Hà Thanh Hà khao khát được yêu thương, rồi lại sợ hãi tình yêu.
Hắn nắm lấy tay Hà Thanh Hà đưa lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
Vô cùng lịch thiệp, vô cùng dịu dàng.
“Em phải tự mình bước ra, nhưng anh ở ngay bên cạnh, anh sẽ đồng hành cùng em.”
Nói xong, Phó Sâm buông tay Hà Thanh Hà ra, nhìn anh thật sâu.
Trong đầu Hà Thanh Hà rối như tơ vò. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, giác quan của anh đã tê liệt, anh thậm chí không hiểu nổi vì sao Phó Sâm lại nói với mình những lời này.
Anh rất cảm kích vì tối nay Phó Sâm xuất hiện ở nhà họ Hà. Nhưng rồi sao nữa? Anh còn phải làm gì thêm?
Hà Thanh Hà ngơ ngác nhìn Phó Sâm, một lúc lâu sau mới nói: “Anh lái xe về đi, em sẽ đến lấy sau, đi đường cẩn thận.”
Phó Sâm thật sự không biết nên nói gì nữa.
Hắn mấp máy môi, tự nhủ không được nóng vội, đừng ép Hà Thanh Hà. Nếu không thì hắn chẳng khác nào Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách.
Hắn âm thầm nuốt xuống tiếng thở dài, khàn giọng nói: “Anh biết rồi. Em lên đi, nghỉ sớm một chút, ngủ cho ngon.”
Hà Thanh Hà gật đầu như một cái máy, chậm rãi mở cửa xe.
Lần này, Phó Sâm không ngăn anh lại.
Hà Thanh Hà xuống xe, quay đầu nhìn Phó Sâm. Phó Sâm vẫn ngồi trong xe, nói: “Anh sẽ nhìn em lên lầu rồi mới đi.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới chầm chậm bước về phía cửa tòa nhà.
Từng bước chân của anh đều nặng nề như có kim châm vào tim.
Anh cảm nhận được sự thất vọng trong mắt Phó Sâm. Vì sao Phó Sâm lại thất vọng, phải làm gì mới có thể khiến hắn vui lên? Hà Thanh Hà không biết, nhưng lòng anh vô cùng bất an.
Hà Thanh Hà đi đến trước thang máy.
Trước khi đưa tay nhấn nút, anh bắt đầu suy nghĩ về những lời Phó Sâm đã nói.
Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh của Phó Sâm, lúc hắn đột nhiên xuất hiện như một vị thần giáng thế, rồi lại nhớ đến lúc hắn vây lấy anh ở trên xe làm trái tim anh đập loạn trong lồng ngực.
Càng nghĩ càng không yên, ngón tay Hà Thanh Hà đặt lên nút thang máy mà không tài nào nhấn xuống được.
Còn chính anh thì sao?
Chính anh thật ra đang nghĩ gì?
Gạt bỏ tất cả những tạp niệm, cuối cùng Hà Thanh Hà cũng thừa nhận, anh không muốn rời xa Phó Sâm, anh không muốn hắn đi.
Hà Thanh Hà mím chặt môi, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Thời gian đã qua một lúc, chắc là Phó Sâm đã đi rồi, nhưng anh vẫn muốn xem thử.
Hà Thanh Hà quay lại, thấy chiếc xe của mình vẫn đỗ nguyên chỗ cũ, tim anh lại bắt đầu reo vang.
Cửa ghế lái mở ra, Phó Sâm bước xuống xe.
Hà Thanh Hà hỏi hắn: “Sao anh chưa đi?”
Phó Sâm đáp: “Sao anh có thể đi được.”
Với trạng thái rã rời như mất hồn của Hà Thanh Hà, làm sao hắn có thể yên tâm mà bỏ anh lại? Nhưng Hà Thanh Hà không giữ hắn, cũng không mời hắn lên nhà, hắn chẳng thể ép buộc người ta, chỉ có thể yên lặng ở đây đợi.
Dù khoảng cách từ xe đến trên lầu có hơi xa, hắn cũng quyết phải ở gần Hà Thanh Hà nhất có thể.
Hà Thanh Hà nhìn hắn, khuôn mặt đã mất đi nét dịu dàng thường thấy, nơi khóe mắt vương vẻ bi thương như dòng nước chực trào nhưng mãi chẳng thể hóa thành nước mắt rơi xuống.
Đến nước này rồi, mà vẫn còn cố tỏ ra kiên cường, trái tim Phó Sâm muốn tan chảy.
Hắn nói: “Em lên nghỉ đi, anh ở lại đây một lát.”
Lời còn chưa dứt, Hà Thanh Hà đã nhào tới, lao thẳng vào lòng hắn.
Phó Sâm siết chặt vòng tay ôm lấy Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà cúi đầu, rầu rĩ nói: “Đừng đi.”
Tất cả dây thần kinh căng thẳng trong người Phó Sâm phút chốc buông lỏng, cuối cùng Hà Thanh Hà cũng chịu đưa tay ra với hắn, hắn có thể kéo người đang chìm xuống kia lên khỏi mặt nước rồi.
Hà Thanh Hà đang học cách dựa vào hắn, điều đó khiến Phó Sâm thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Hà Thanh Hà vùi mặt trong ngực Phó Sâm, nhất quyết không chịu ngẩng lên. Phó Sâm nhìn về phía tòa nhà trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Anh lên được chứ?”
Hà Thanh Hà không trả lời thẳng, chỉ nói: “Em mong anh đừng đi.”
Phó Sâm dịu dàng đáp: “Anh không đi.”
Vốn dĩ hắn đã không định đi, giờ Hà Thanh Hà mở lời, hắn sao còn có thể quay về.
Hai người ôm nhau bên vệ đường, lặng lẽ đứng thật lâu.
Hà Thanh Hà dần dần thấy an tâm, tựa vào lồng ngực của Phó Sâm.
Vòng tay của Phó Sâm dường như có ma lực, mỗi lần hai người ôm nhau đều khiến Hà Thanh Hà thêm mê đắm, mãi chẳng muốn buông ra.
Nhưng dù khu này có ít người sinh sống thì vẫn sẽ có người qua lại, ai đi ngang cũng ngoái đầu nhìn họ, thậm chí Hà Thanh Hà còn nghe thấy tiếng xì xào: “Hai người kia nhìn quen lắm.”
Ôm nhau càng lâu, Hà Thanh Hà càng xấu hổ không dám đối diện với Phó Sâm.
Phó Sâm phát hiện người trong lòng vẫn không có ý định tách ra.
Hắn nghĩ một lát, rồi bất ngờ nhấc bổng Hà Thanh Hà lên.
Hết chương 82.