Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 83

Chương 83

Hà Thanh Hà đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất, giật mình hoảng hốt, vội vàng ôm lấy cổ Phó Sâm, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Phó Sâm nói: “Lên lầu trước đã.”

Nhưng cũng đâu cần phải bế anh như bế con nít thế này, Hà Thanh Hà cực kỳ ngại ngùng, nói: “Mau thả em xuống đi, em tự đi được.”

Phó Sâm cúi đầu nhìn anh.

Hà Thanh Hà cuối cùng cũng chịu ló mặt, hai má và hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt mềm mại khẽ nhìn qua, mang theo một chút thẹn thùng, đồng thời cũng thấp thoáng cảm giác nhẹ nhõm.

Phó Sâm biết tâm trạng của anh đã khá hơn, tâm tình hắn cũng thay đổi theo.

Phó Sâm cố ý nói: “Không thả, không thì em lại không cho anh lên.”

Lúc nãy Hà Thanh Hà yếu lòng nên hắn mới có cơ hội tiến lại gần, giờ anh đã tỉnh táo, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện hai người họ vẫn đang sống riêng.

Hà Thanh Hà càng thêm ngượng ngùng, nói: “Sẽ không đuổi anh đi đâu.”

Anh có giữ kẽ đến mức màu mè vậy đâu chứ.

Phó Sâm ôm chặt anh hơn, ghé vào tai anh nói: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận trước đó cố ý đuổi anh đi rồi.”

Trước đó hắn đã đến tận dưới lầu, vậy mà Hà Thanh Hà vẫn bảo hắn quay về.

Tai Hà Thanh Hà bị hơi thở của Phó Sâm phả vào mà nóng ran, anh dứt khoát từ bỏ chống đỡ, lại vùi mặt vào lòng hắn, tiếp tục làm con đà điểu.

Vì thấy có người khác cũng đang đợi thang máy, nên cuối cùng Phó Sâm không bế Hà Thanh Hà từ tầng trệt lên tận nhà, vừa bước vào sảnh tòa nhà anh đã nhẹ nhàng đặt người xuống.

Hai người cùng vào thang máy lên tầng mà Hà Thanh Hà ở.

Phó Sâm đi theo sau Hà Thanh Hà vào nhà.

Đây là lần đầu tiên Phó Sâm bước vào căn hộ của Hà Thanh Hà, cảm giác cũng tương tự như lần trước hắn vào phòng Hà Thanh Hà, như thể xâm nhập vào một quốc gia khác có chút xa lạ.

Trong căn hộ không có nhiều đồ, vẫn giữ nguyên nội thất ban đầu, sang trọng thì có lại không đủ tinh tế, trông hơi trống trải. Bù lại nó được dọn dẹp rất ngăn nắp giống như ở nhà, nhưng dẫu sao cũng không thoải mái bằng biệt thự của hai người.

Phó Sâm không nhân cơ hội thuyết phục Hà Thanh Hà về nhà, mà hỏi: “Sống một mình có chỗ nào bất tiện không?”

Hà Thanh Hà lắc đầu, mỉm cười nói: “Chỉ là ở tạm thôi.”

Ngay từ đầu đã không định ở lâu, sớm muộn gì cũng sẽ phải về nhà.

Có câu này là Phó Sâm đã thấy mãn nguyện rồi.

Hắn nhìn Hà Thanh Hà, hỏi: “Có chuyện gì anh có thể làm không?”

Hà Thanh Hà ngẩng mắt lên, đột nhiên ôm chặt lấy Phó Sâm, nói: “Em muốn anh ở lại với em.”

Trong giọng anh đầy vẻ mệt mỏi.

Những chuyện xảy ra hôm nay với anh thực sự quá sức.

Phó Sâm đưa tay vuốt tóc anh.

Hà Thanh Hà không nhắc lại chuyện về ba và anh trai nữa, nhưng ảnh hưởng từ người nhà họ Hà vẫn còn ở đó.

Ngay cả Hà Diệc Trúc cũng từng làm tổn thương anh, bóng ma trong lòng Hà Thanh Hà sẽ không dễ gì xóa bỏ được.

Những đầu ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, Hà Thanh Hà dựa vào Phó Sâm, thoải mái đến muốn thở dài một hơi.

Thì ra dựa vào một người, không phải là rơi vào khoảng không vô định, mà lại là một chuyện tuyệt vời đến vậy.

Bề ngoài Phó Sâm rõ ràng là một người lạnh lùng như băng, thế mà vòng tay của hắn lại ấm áp vô cùng.

Phó Sâm nói: “Ngủ một lát đi.”

Hắn nhìn ra được, cảm xúc của Hà Thanh Hà đã cạn kiệt từ lâu, giờ còn đứng được chẳng qua là đang cố gắng gượng, nếu anh không kiên cường, e rằng đã gục ngã lúc còn ở nhà họ Hà rồi.

Chuyện của nhà họ Hà và Sáng Tạo Ưu Tháp phải tính lâu dài, việc trước mắt là để Hà Thanh Hà nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, Phó Sâm nằm cùng Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà không giấu giếm nữa, hoàn toàn bộc lộ sự yếu đuối và ỷ lại của mình như một đứa trẻ, nắm chặt áo Phó Sâm không buông.

Phó Sâm vỗ về anh: “Anh ở đây, ở bên em.”

Lúc này Hà Thanh Hà mới yên tâm nhắm mắt lại.

Phó Sâm biết Hà Thanh Hà bị rối loạn giấc ngủ, ban đêm khó ngủ, buổi sáng huyết áp thấp dễ chóng mặt, giờ nghĩ lại, đó đều là triệu chứng của trầm cảm, nếu phải tìm kiếm nguyên nhân, hẳn là bắt nguồn từ gia đình anh.

Phó Sâm nằm nghiêng ôm Hà Thanh Hà vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ anh ngủ.

Hà Thanh Hà nhắm mắt nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. Phó Sâm khẽ nói: “Nghĩ đến chuyện khác đi, ví dụ như chương trình thực tế, lần sau không biết sẽ quay ở đâu nữa.”

Tiến độ của đã qua hơn một nửa, chỉ còn hai lần ghi hình chung nữa thôi, mà lần kế tiếp sẽ đi đâu thì vẫn chưa được tiết lộ.

Hà Thanh Hà thì thầm: “Nghĩ tới show cũng chẳng vui lên được, không biết trên mạng lại chửi bọn mình ra sao.”

Phó Sâm nói: “Vậy thì nghĩ xem nên chửi lại thế nào.”

Khóe môi Hà Thanh Hà cong nhẹ, cơ thể dần dần bớt căng cứng.

Nếu tối nay chỉ có một mình, chắc chắn anh sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng có Phó Sâm ở bên, dần dần anh đã thiếp đi.

Phó Sâm thấy tay Hà Thanh Hà đang nắm áo hắn nới lỏng, liền giúp anh đắp lại chăn.

Giữa đôi mày người đang ngủ vẫn còn mang nét u uất, không biết là mơ thấy gì.

Mọi người hay nói Hà Diệc Trúc và Hà Thanh Hà trông giống nhau, thực ra cũng không hoàn toàn đúng, nếu không thì sao Hà Thanh Hà quay chương trình bao lâu nay vẫn chẳng ai nhận ra hai người là anh em.

Hà Thanh Hà cũng chẳng giống Hà Hiên Bách hay Hà Phong Khải, có lẽ anh giống mẹ nhất.

Ngũ quan của Hà Thanh Hà tinh tế và có phần mềm mại tựa như một làn gió xuân mát lành. Ai nhìn thấy khuôn mặt vô hại này đang ngủ say mà trong lòng không dấy lên cảm giác yêu thương chứ, Phó Sâm thật sự không hiểu sao lại có người nỡ làm tổn thương anh.

Phó Sâm lặng lẽ nhìn người trong lòng, bỗng cảm thấy khổ sở.

Dù sao hắn cũng là đàn ông, từ sau khi sống riêng với Hà Thanh Hà, hắn vẫn chưa từng “giải quyết”.

Giờ đây người bạn đời hợp pháp của hắn đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, lúc nãy hai người lại ôm ấp cọ cọ, nếu không phải tính tự chủ của hắn cực tốt thì e là đã không kiềm chế nổi.

Phó Sâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người Hà Thanh Hà, định vào phòng tắm một chuyến.

Hắn cẩn thận không làm Hà Thanh Hà tỉnh dậy, ai ngờ điện thoại ở đầu giường lại bất ngờ đổ chuông.

Phó Sâm nhanh tay với lấy, lập tức tắt cuộc gọi.

Là điện thoại của Hà Thanh Hà reo, người gọi đến là Lưu Nhứ.

Tuy động tác rất nhanh, Hà Thanh Hà vẫn bị đánh thức, mơ màng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phó Sâm nói: “Không có gì đâu, anh ra nghe điện thoại chút.”

Có lẽ chưa tỉnh hẳn, Hà Thanh Hà buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Anh đừng đi… Em không muốn anh đi.”

Ánh mắt Phó Sâm dịu lại, dỗ dành anh: “Anh không đi đâu cả, anh ở đây mà.”

Lúc này Hà Thanh Hà mới yên tâm, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đợi anh ngủ lại rồi, Phó Sâm mới mang điện thoại của Hà Thanh Hà vào phòng tắm.

Lưu Nhứ liên lạc có lẽ là chuyện liên quan đến chương trình.

Phó Sâm đoán có thể có việc gấp, chuẩn bị gọi lại, nhưng lại thấy tin nhắn Lưu Nhứ gửi đến.

Lưu Nhứ thấy Hà Thanh Hà không nghe máy liền nhắn tin, bảo anh lên hot search xem, nói màn diễn xuất của bọn họ bùng nổ rồi.

Xem ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, mà Hà Thanh Hà giờ cũng chẳng đọc bình luận mạng nữa.

Thế là Phó Sâm đặt điện thoại xuống, ở lại trong phòng tắm một lúc, đợi giải tỏa xong mới trở ra, nằm xuống bên cạnh Hà Thanh Hà, ôm anh cùng nhau ngủ.

x

Hà Thanh Hà ngủ một giấc rất sâu, có lẽ vì trong tiềm thức anh kháng cự lại giấc mơ, nên suốt cả đêm không mộng mị gì.

Mỗi ngày, Hà Thanh Hà đều sợ ngủ, mà cũng sợ tỉnh dậy.

Trong mơ là những ký ức anh không muốn nhớ tới, ban ngày lại là hiện thực anh không muốn đối mặt.

May mà hôm nay vừa mở mắt ra, người anh nhìn thấy chính là Phó Sâm đang dựa vào đầu giường xem điện thoại.

Phó Sâm bị cận, bình thường không thích xem điện thoại mà hay dùng máy tính bảng hơn, nhưng hôm nay không mang theo nên đành dùng tạm, vẻ mặt vì thế mà trông đặc biệt nghiêm túc.

Hà Thanh Hà dựa vào gối, lặng lẽ nhìn hắn.

Phó Sâm đúng là… càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Có lẽ vì ánh mắt của Hà Thanh Hà nóng rực, Phó Sâm nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, hắn đặt điện thoại xuống, đưa tay vuốt trán Hà Thanh Hà, nói: “Dậy rồi à?”

Hắn biết buổi sáng Hà Thanh Hà hay bị tụt huyết áp, nói: “Nằm thêm lát nữa đi.”

Hà Thanh Hà ngoan ngoãn nằm yên, nhưng không nhắm mắt, vẫn nhìn Phó Sâm.

Vừa mới ngủ dậy, đôi mắt Hà Thanh Hà còn mơ màng, vẻ mặt có chút ngây ngô, mang theo nét đáng yêu hiếm khi thấy.

Phó Sâm lại thấy không ổn rồi, có nhu cầu sử dụng phòng tắm, giọng khàn khàn nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi, anh đi đặt bữa sáng.”

Hắn vừa nói vừa định xuống giường.

Hà Thanh Hà kéo áo hắn lại: “Đừng đi.”

Anh không hiểu tại sao phải xuống giường mới đặt được đồ ăn sáng, chỉ là theo bản năng không muốn Phó Sâm rời khỏi mình.

Phó Sâm mím môi, nói thẳng: “Anh muốn vào phòng tắm.”

Hà Thanh Hà ngẩn người, não còn chưa tỉnh hẳn, phải nghĩ một lúc mới hiểu ý hắn, ngón tay như bị bỏng, lập tức buông áo Phó Sâm ra.

Phó Sâm đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.

Hà Thanh Hà kéo chăn lên che kín mặt.

Thực ra cũng không phải là không thể.

Đã bỏ lỡ bầu không khí kia, hai người cũng không nhắc lại nữa. Phó Sâm đặt đồ ăn sáng, rồi cùng Hà Thanh Hà ngồi vào bàn ăn.

Bữa cơm tối qua khó nuốt đến mức cả hai gần như chẳng ăn gì, bây giờ thì đúng là thấy đói.

Hôm nay là chủ nhật, đúng lý thì không cần đi làm, nhưng đã là quản lý thì chẳng có khái niệm ngày nghỉ. Hà Thanh Hà hỏi Phó Sâm: “Nửa ngày tới anh có bận gì không?”

Phó Sâm đáp: “Không bận, ở bên em.”

Hà Thanh Hà âm thầm thở phào.

Dựa dẫm vào một người là thứ rất dễ gây nghiện, Hà Thanh Hà cảm thấy mình đã không thể rời xa Phó Sâm nữa, cảm giác dần dần chìm đắm này vừa khiến người ta sợ hãi, lại vừa ngọt ngào làm người ta không thể dừng lại.

Phó Sâm ăn xong bữa sáng, lau miệng, nhìn Hà Thanh Hà, nói: “Hôm nay nghe theo sắp xếp của anh.”

Hà Thanh Hà gật đầu.

Phó Sâm nói: “Hôm nay chúng ta đi câu cá.”

x

Phó Sâm lái xe đưa Hà Thanh Hà đến hồ câu cá mà hắn đã mua trọn.

Lần này họ vẫn không mang theo dụng cụ, nhưng ông chủ biết khách quý đến nên vẫn nhiệt tình như mọi khi, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đến cả mẫu cần câu mà Hà Thanh Hà thích cũng nhớ rõ, sắp xếp y hệt như lần trước.

Bây giờ là cuối hè đầu thu, thời tiết không còn quá nóng nữa, không khí cũng đỡ oi bức hơn, ngồi bên hồ có chút mát mẻ.

Phó Sâm đã chứng kiến Hà Thanh Hà câu cá vài lần, cũng đại khái hiểu quy trình, ở phía trước trò chuyện với ông chủ.

Ngược lại, Hà Thanh Hà đứng phía sau hắn, ngoan ngoãn đi theo, nhìn hắn lấy cần câu và mồi.

Phó Sâm biết hiện tại Hà Thanh Hà vẫn đang trong giai đoạn tổn thương, mới bắt đầu học cách dựa vào hắn nên lúc này vô cùng ỷ lại, nhưng sau này khi anh hồi phục rồi thì sẽ không còn như vậy nữa.

Dù vậy, Phó Sâm vẫn rất hưởng thụ điều đó, còn mong Hà Thanh Hà có thể dựa vào hắn nhiều hơn một chút.

Về câu cá thì Phó Sâm vẫn là người ngoại đạo, cuối cùng vẫn phải để Hà Thanh Hà tự mình ra tay.

Hà Thanh Hà buộc dây câu, chuẩn bị mồi, ném cần ra hồ, rồi lặng lẽ ngồi bên bờ câu cá.

Phó Sâm ngồi cạnh anh, ánh mắt dán vào mặt nước.

Hai người họ vốn hay im lặng không nói gì, trước đây cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng sau những chuyện xảy ra hôm qua, Hà Thanh Hà trở nên nhạy cảm hơn, hỏi: “Chán lắm phải không?”

Phó Sâm lắc đầu, đáp: “Không chán.”

Hà Thanh Hà tiếp tục câu cá.

Có lẽ bị cảm xúc của người câu ảnh hưởng, hôm nay cá cũng không hoạt bát, số lần cắn câu ít hơn lần trước.

Hà Thanh Hà cũng không cố ép, thuận theo tự nhiên.

Nhưng việc Phó Sâm im lặng mãi khiến anh thấy bất an.

Vừa rồi lúc trò chuyện với ông chủ, Phó Sâm vẫn rất bình thường, hôm qua đến hôm nay cũng nói khá nhiều, sao giờ lại im lặng thế này?

Có phải là đã bắt đầu thấy anh phiền rồi không?

Nếu là bình thường, Hà Thanh Hà sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh không khỏi lo được lo mất.

Trong lòng thấp thỏm, Hà Thanh Hà nói với Phó Sâm: “Có phải anh có việc không? Nếu cần xử lý công việc thì chúng ta quay về cũng được.”

Phó Sâm hé mắt, nói: “Không có việc gì, anh đang nghỉ ngơi.” Hắn lười biếng nói tiếp: “Hôm qua nói nhiều quá, giờ không muốn mở miệng nữa.”

Hà Thanh Hà: “…”

Phó Sâm vốn là người ít nói, hôm qua đúng là đã vất vả lắm rồi.

Thái độ của Phó Sâm điềm tĩnh như mặt hồ: “Anh nói nhiều như vậy rồi, hôm nay đến lượt em.”

Hà Thanh Hà mở miệng, nhưng không nói ra được lời nào.

Anh biết Phó Sâm đưa mình đi câu cá là để giúp anh thư giãn, cũng biết hắn đang chờ mình mở lòng, nhưng anh vẫn chưa thể cất lời.

Phó Sâm đưa tay xoa bóp đôi vai cứng đờ của anh, nói: “Không vội, khi nào muốn nói thì nói.”

Hai người tiếp tục câu cá bên bờ hồ.

Ông chủ vẫn như trước, bật quạt đưa gió mát cho họ, cộng thêm gió trời tự nhiên, ngồi bên bờ hồ tận hưởng tiết tấu chậm rãi của việc câu cá quả thật là dễ chịu.

Chỉ là hôm nay Hà Thanh Hà có phần mất tập trung, thu hoạch không nhiều, nhưng cũng câu được mấy con.

Phó Sâm thì không biết làm gì khác, nhưng tay nghề vớt cá ngày càng thành thạo, giờ không cần Hà Thanh Hà hướng dẫn, hắn cũng có thể dễ dàng vớt cá từ dưới nước lên thả vào giỏ.

Ngoài những lúc đó ra, Phó Sâm không nói gì, cũng không nhìn điện thoại, chỉ lặng lẽ ngồi bên Hà Thanh Hà nhìn mặt hồ.

Phó Sâm thật sự không nghĩ gì cả, hắn chỉ muốn học theo Hà Thanh Hà, thử thả lỏng đầu óc, trải nghiệm cảm giác “để tâm trí trống rỗng” là thế nào.

Rồi hắn phát hiện đúng là nhẹ nhõm hơn thật, đầu óc rất yên tĩnh, giống như trạng thái chờ của một cỗ máy, nhưng chủ động hơn một chút, từng chút một dọn dẹp dữ liệu trong đầu, sẽ không còn nghĩ đến những điều vẩn vơ.

Trước đây Hà Thanh Hà chính là dùng cách này để vượt qua những ngày tháng gian nan.

Phó Sâm đang “tắt máy”, bất ngờ nghe thấy Hà Thanh Hà lên tiếng: “Thật ra gia đình em hồi trước không như vậy.”

Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Đừng ép bản thân, hôm nay mình chỉ nghỉ ngơi thôi.”

Hà Thanh Hà lắc đầu, nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không thể cứ mãi trốn tránh.”

Phó Sâm đã nắm lấy tay anh, kéo anh ra khỏi mặt nước, anh không thể tụt lại phía sau, cũng phải nỗ lực tự cứu lấy mình.

Hơn nữa cảm giác tội lỗi nặng nề đè nén anh đã lâu, anh cần được chia sẻ, nếu không thì anh sẽ bị nó nghiền nát.

“Nhà em có ba anh em, nghe thì có vẻ đông, nhưng thực ra sự ra đời của Tiểu Trúc hoàn toàn là ngoài ý muốn, còn em thì là vì mẹ muốn có con gái sau khi sinh anh cả.”

“Không ngờ ông trời không chiều lòng người, nhà họ Hà cuối cùng có ba đứa con trai. Dù vậy, lúc đó cả nhà vẫn rất hòa thuận.”

Nhà họ Hà không đến mức không nuôi nổi ba đứa con trai, thậm chí còn đảm bảo mỗi đứa trẻ đều được giáo dục tử tế.

Hà Thanh Hà cầm cần câu trong tay, quay sang Phó Sâm, ánh mắt hơi trống rỗng, nói: “Thật ra lúc nhỏ em là đứa được cưng nhất trong nhà, người lớn thương em vì em lớn lên rất giống mẹ.”

Bất kể là ngoại hình hay tính cách, Hà Thanh Hà đều vô cùng giống mẹ.

Hết chương 83.

Bình Luận (0)
Comment