Chương 88 (bản sửa)
Hà Diệc Trúc thử yêu cầu tham gia nhóm, phát hiện cần phải xác minh.
Câu hỏi xác minh rất kỳ lạ, hỏi: “Tiểu Hà và tổng tài đã cãi nhau mấy lần?”
Thực ra thì chồng chồng nhà hào môn cãi nhau rất khó phát hiện, nếu không phải có người tinh mắt nhận ra thì khán giả bình thường căn bản sẽ không biết.
Nhưng chuyện đó không làm khó được Hà Diệc Trúc. Hôm đầu tiên đến phim trường, Phó Sâm đã rất kỳ lạ, chứng tỏ trước đó họ đã cãi nhau, rồi buổi tối ghi hình đầu tiên cũng thấy hai người cãi nhau, đến hôm sau lúc luyện tập diễn xuất, bầu không khí giữa hai người còn căng thẳng hơn hôm trước, chứng tỏ mâu thuẫn hôm đó đã leo thang.
Hà Diệc Trúc trả lời: “Ba lần.”
Vài giây sau, y được duyệt vào nhóm.
Số người trong nhóm không nhiều, chỉ hai con số, nhưng vô cùng sôi nổi, lúc Hà Diệc Trúc vừa vào thì họ vẫn đang trò chuyện liên tục.
AI mã số 4007: “Chào mừng thành viên mới!”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Chúc mừng cậu vượt qua được bài kiểm tra b**n th** của nhóm trưởng~ Thành viên mới phải gửi ảnh selfie nha~”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Hiếm lắm mới có người mới vào, hoan nghênh hoan nghênh!”
Tata-chan cuồng người đẹp: “Thật ra dạo này có khá nhiều người tìm thấy mã truy cập nhóm, nhưng đa số bị chặn lại ở bước xác minh rồi.”
Vũ Vương Năng Động: “Dù sao nhóm trưởng cũng quá b**n th**, một ngày đổi tám mươi câu hỏi xác minh.”
Tata-chan cuồng người đẹp: “Có quá nhiều người muốn chui vào, không b**n th** thì sao lọc nổi.”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Những ai vào được nhóm đều là người cùng chí hướng.”
Tata-chan cuồng người đẹp: “@Mạch Toàn Phong, lại đây lại đây, thành viên mới cùng tới cào đường nào!”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Hình 1.jpg, hình 2.jpg, hình 3.jpg, tôi thấy mấy khoảnh khắc này được chụp rất đẹp, rất có cảm xúc.”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Ôm má, Tiểu Hà đẹp thật đấy.”
Có người gửi ảnh chụp màn hình chương trình vào, cả nhóm lập tức bắt đầu thảo luận về trạng thái của Hà Thanh Hà và Phó Sâm, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Hà Diệc Trúc nhìn kỹ những bức ảnh đó, trong hình Hà Thanh Hà và Phó Sâm đang luyện tập, hai người chỉ đứng cạnh nhau một cách bình thường. Trong đó có một tấm, Phó Sâm đặt tay lên người Hà Thanh Hà, Hà Diệc Trúc nhớ đoạn đó là cảnh hoàng đế muốn cưỡng ép Cam Tịch, Phó Sâm mãi không diễn ra được, lúc đó y còn châm chọc Phó Sâm là đang đỡ cụ già qua đường.
Cả nhóm sôi nổi bàn tán về bức ảnh đó.
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Tiểu Hà đẹp trai, tổng tài đẹp trai, trời sinh một cặp.”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Chậc chậc chậc~ tay Phó Sâm kia đặt ở đâu thế kia~ lén ăn đậu hũ, trong lòng chắc sướng chết mất~”
Vũ Vương Năng Động: “Hai người họ chạm vào nhau, nhìn nét mặt kia, chắc trong lòng sóng dậy trùng trùng, xúc động vô cùng.”
AI số 4007: “CP nhà tôi tay chạm tay, tôi còn vui hơn ăn Tết, huhuhu.”
Tata-chan cuồng người đẹp: “Mọi người nói xem có ngọt không!”
Tất cả mọi người: “Ngọt!”
Hà Diệc Trúc: “…”
Đỡ cụ già qua đường mà cũng thấy ngọt được à? Khi đó Phó Sâm đang cãi nhau với Hà Thanh Hà, hai người mặt nặng mày nhẹ, mắt chẳng nhìn thẳng, mũi cũng chẳng cùng hướng, phối hợp kiểu gì cũng không ăn ý, chỉ chạm vào cánh tay thôi, làm gì có cái gì gọi là sóng dậy trùng trùng, xúc động nghẹn ngào chứ.
Nhóm người này chỉ nhìn ảnh rồi phân tích, moi đường trong hư không, chỉ dựa vào tưởng tượng thôi cũng moi ra được cả tấn đường, đúng là lợi hại.
Lúc đó Hà Diệc Trúc đang đứng bên cạnh chỉ đạo hai người kia diễn xuất, vừa hay có một tấm y lọt vào trong khung hình.
Vũ Vương Năng Động: “Tấm này không được, sao lại có người thứ ba.”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Người thứ ba gì chứ, đây là em vợ.”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Em vợ~ mặt mũi như kiểu chuyên phá hoại uyên ương~”
AI số 4007: “Đừng làm ảnh hưởng đến cặp đôi nhỏ ngọt ngào, cắt cậu ta ra đi.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Mấy người vậy mà lại chê Hà Diệc Trúc, thật là…”
Vũ Vương Năng Động: “Chúng tôi chỉ cần cặp đôi nhỏ, không cần em vợ.”
Hà Diệc Trúc: “…”
Tata-chan cuồng người đẹp: “@Mạch Toàn Phong, người mới thấy sao, sao cậu không phát biểu ý kiến?”
Mạch Toàn Phong: “Tôi đồng ý cắt Hà Diệc Trúc ra.”
x
Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, chỉ có Hà Diệc Trúc liên lạc với Hà Thanh Hà, Hà Hiên Bách và Hà Phong Khải thì hoàn toàn bặt vô âm tín.
Nhưng trước đây họ vốn cũng chẳng liên hệ gì, giờ chỉ là quay về trạng thái bình thường mà thôi.
Không nghĩ tới thì sẽ không thất vọng, Hà Thanh Hà còn nhiều việc quan trọng hơn để làm.
Quả nhiên như Hà Diệc Trúc nói, Lưu Nhứ gọi điện cho Hà Thanh Hà, thông báo với anh kỳ ghi hình tiếp theo sẽ được quay tại thành phố này.
“Đến lúc đó, cậu có thể giới thiệu đôi chút về phong cảnh chỗ mình.” Lưu Nhứ nói.
Hà Thanh Hà hơi căng thẳng: “Vậy để tớ lên mạng tìm ít hướng dẫn du lịch.”
Lưu Nhứ bật cười: “Không cần đâu, thoải mái là được, mọi người đều quen thuộc cả rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng họ là chủ nhà, không thể để người khác thấy mình tiếp đón qua loa.
Lưu Nhứ thông báo xong thì không nói thêm về kỳ ghi hình tiếp theo nữa, mà hỏi: “Lần trước tớ gọi cậu không nghe máy, sau đó có gửi tin nhắn cho cậu, cậu có xem hot search không?”
Hà Thanh Hà ngẩn ra, hoàn toàn không nhớ đến chuyện cô nói.
Anh mở nhật ký, thấy được cuộc gọi và tin nhắn của Lưu Nhứ vài hôm trước.
Đó là tối ngày anh về nhà họ Hà ăn cơm.
Anh sẽ không chặn điện thoại của Lưu Nhứ, chắc chắn là có đổ chuông, lúc đó Phó Sâm đưa anh về căn hộ, dỗ anh ngủ.
Chắc là Phó Sâm đã giúp anh bật chế độ im lặng.
Hôm đó vốn dĩ là một ngày buồn, nhưng giờ nghĩ lại, Hà Thanh Hà chỉ nhớ được cảnh Phó Sâm chờ mình trong xe và ánh mắt hắn nhìn mình khi đó.
Hà Thanh Hà ngẩn người.
Khi đó Phó Sâm vô cùng dịu dàng.
“Tớ nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng lên hot search, nên vẫn báo cho cậu một tiếng. Tất cả bình luận đều tích cực, độ nổi tiếng của hai người cũng tăng lên.”
Lưu Nhứ vẫn đang nói, nhưng Hà Thanh Hà lại không nghe rõ, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Phó Sâm.
“Alô? Cậu còn đó không?”
Lưu Nhứ gọi mấy tiếng, Hà Thanh Hà mới hoàn hồn lại: “Tớ nghe đây, tớ có xem rồi, biết dư luận đã tốt hơn rồi.”
Lưu Nhứ nói: “Vậy thì vui lên chút nhé, phần còn lại của chương trình cũng không nhiều, không có mấy hạng mục dày vò người nữa đâu, cậu cứ coi như đi chơi, chơi game thư giãn thôi.”
Hà Thanh Hà nghi ngờ hỏi: “Thật sự sẽ không bày trò nữa à?”
Lưu Nhứ im lặng vài giây, rồi chuyển chủ đề: “Lần này ghi hình trong thành phố, tớ sẽ đích thân đón tiếp các khách mời.”
Chuyển chủ đề quá đột ngột, vậy là biết chương trình sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ đâu.
x
Hà Thanh Hà kể với Phó Sâm chuyện phần tiếp theo của chương trình sẽ được ghi hình tại thành phố này.
Bây giờ anh đã có thể rất tự nhiên nhắn tin cho Phó Sâm rồi.
Trước đây khung trò chuyện giữa anh và Phó Sâm gần như trống trơn, giờ thì bị lấp đầy bởi đủ loại chuyện phiếm.
Chẳng hạn như sáng ăn gì, hôm nay gặp khách hàng nào, đôi khi Hà Thanh Hà còn hỏi Phó Sâm về chuyện trong công ty, và Phó Sâm luôn phản hồi rất nhanh.
Hà Thanh Hà nhìn khung trò chuyện mà có chút ngẩn ngơ, trước đây sao lại cảm thấy giao tiếp với Phó Sâm khó khăn đến vậy, hai người thường chẳng biết nói gì, thế mà bây giờ lại trò chuyện rất thoải mái.
Thật ra nếu lật lại lịch sử trò chuyện, phần lớn đều là những cuộc tán gẫu vụn vặt, chẳng sâu sắc cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu là trước kia anh nhất định sẽ thấy việc gửi những tin nhắn thế này rất mất mặt, cảm thấy mình đang làm phiền Phó Sâm.
Phó Sâm trước đây cũng khác với bây giờ, tin nhắn gửi đi luôn rõ ràng về thời gian, địa điểm, nhân vật, những lời thừa thãi tuyệt đối sẽ không nói, còn hiện tại thì thỉnh thoảng đang làm gì là chia sẻ ngay.
Có lần Phó Sâm thậm chí còn gửi cho Hà Thanh Hà một tấm ảnh chụp cái cây ven đường: “Lúc đi ngang qua, anh vô thức đếm số lá trên cành cây.”
Hà Thanh Hà xem xong thì bật cười.
Tóm lại, bây giờ anh đã không còn sợ gửi tin nhắn cho Phó Sâm nữa.
Phó Sâm nhận được tin nhắn của Hà Thanh Hà thì lập tức trả lời: “Biết rồi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó mời mọi người ăn một bữa.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến Hà Thanh Hà yên tâm vô cùng, bởi vì những gì Phó Sâm đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
“Rất mong chờ mọi người đến.” Nói cho cùng thì cũng chẳng khác gì những lần ghi hình trước đây, chỉ là địa điểm được chọn là thành phố này thôi, vậy mà tâm trạng lại thay đổi hẳn.
Cứ như bạn bè từ phương xa đến nhà chơi, vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Phó Sâm nói: “Không mong được gặp anh sao?”
Từ lần sau chuyến câu cá, họ chia tay nhau dưới khu chung cư của Hà Thanh Hà, đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Trước kia Phó Sâm sẽ không hỏi những câu kiểu này, giờ thì lại thẳng thắn đến mức gần như trêu chọc, mặt Hà Thanh Hà hơi đỏ lên, ngại ngùng đáp lại: “Cũng mong chờ.”
Anh bắt đầu hiểu cảm giác “một ngày không gặp như cách ba thu” là như thế nào rồi.
Phó Sâm lại hỏi: “Vậy là mong gặp anh hơn hay mong gặp các khách mời khác hơn?”
Trình độ của Phó Sâm lên nhanh quá, Hà Thanh Hà không biết hắn là đang cố tình trêu anh, hay là thật sự nghiêm túc hỏi.
Anh đưa tay sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình, may mà đang nhắn tin, Phó Sâm không thấy được.
Anh trả lời: “Đều mong chờ.”
Phó Sâm gửi một sticker “giận dỗi” qua, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời đó.
Hà Thanh Hà cong mắt cười, gửi lại một sticker “xoa đầu”.
Hà Thanh Hà không hề biết, hành động như vậy gọi là v* v*n tình tứ. Trong lúc đó, nhóm chat của các khách mời cũng đang bàn luận về chuyện này.
Nghiêm Trung Triết: “Lần này đến thành phố S, có Tiểu Hà và Phó tổng ở đó, chúng tôi có thể đến sớm một ngày để đi chơi không?”
Hà Thanh Hà: “Đương nhiên là được, hoan nghênh hoan nghênh, để bọn em tiếp đãi mọi người thật tốt.”
Thành phố S là đô thị lớn, mọi người đều từng đến, nhưng lần này đi ghi hình chương trình lại có cảm giác khác. Trước kia đến, họ cũng chưa quen biết Hà Thanh Hà và Phó Sâm.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy cặp khách mời này mỗi lần gặp nhau đều là lúc ghi hình, bên cạnh lúc nào cũng có máy quay chứ chưa từng gặp riêng.
Tả Văn Phong: “Tôi muốn đi dạo cửa hàng flagship ở trung tâm thương mại nhà họ Hà, lần trước nói rồi mà, cho chúng tôi làm khách VIP.”
Hà Thanh Hà: “Mọi người đến, em lập tức sắp xếp.”
An Duy: “Vậy thì bọn tôi cũng có thể đến sớm một ngày.”
Hiện tại An Duy đang lên kế hoạch tái xuất, màn thể hiện trong chương trình của cậu với Dương Minh Viễn khá tốt, có nhiều hợp đồng quảng cáo tìm đến, nhưng cậu vẫn chưa chính thức nhận lịch trình nên vẫn có thời gian rảnh.
Hà Thanh Hà càng vui hơn: “Tốt quá, mọi người cùng nhau đến.” Anh tag Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên: “Hai người cũng đến nha, tụi mình gặp mặt một bữa.”
Ngô Kỳ: “Tôi thì không có vấn đề gì, ngoài chương trình này tôi cũng chưa có sắp xếp lịch trình nào khác, lúc nào cũng có thể lên đường. Nhưng mà Nhiếp Bình Nhiên xin nghỉ phép thì như muốn lấy mạng em ấy vậy đó.”
Nhiếp Bình Nhiên: “Hết cách rồi, bệnh viện chịu cho tôi đến ghi hình là đã rất thoáng rồi, tôi phải xin với lãnh đạo bệnh viện, cố gắng xin thêm một ngày.”
Làm bác sĩ thì luôn bận rộn, mọi người đều hiểu. Ngô Kỳ dứt khoát nói: “Vậy thì kệ em, tôi đi một mình, để gia đình hào môn mời tôi ăn một bữa ra trò.”
Nghiêm Trung Triết: “Lúc đó ai cũng có đôi có cặp, mỗi mình anh cô đơn một mình, anh đừng có thấy tủi thân nha.”
Ngô Kỳ: “…@Nhiếp Bình Nhiên, mau đi xin nghỉ phép đi!”
Cuối cùng Nhiếp Bình Nhiên cũng xin thêm được một ngày nghỉ, xác nhận tất cả khách mời sẽ đến thành phố S sớm một ngày, tám người tụ họp riêng một bữa.
Ekip chương trình đã biết chuyện này, người phụ trách liên hệ ghen tị nói: “Mọi người lén tổ chức team building sau lưng tụi tôi, xa lạ quá rồi đó.”
Cả nhóm đồng loạt yêu cầu chương trình: “Tụi tôi tự đi chơi, không được phái quay phim theo!”
Hà Thanh Hà càng thêm mong chờ cuộc tụ họp lần này, không ngừng hỏi Phó Sâm: “Mình phải đãi họ sao cho chu đáo đây anh?”
Phó Sâm chỉ có thể hết lần này đến lần khác cam đoan: “Anh sắp xếp hết rồi, đừng lo.”
Hết chương 88.