Chương 89
Ba cặp khách mời đều đến S thị trước một ngày, chỉ là giờ bay khác nhau, Phó Sâm đã sắp xếp xe đón, đưa họ về khách sạn tập trung.
Toàn bộ chi phí đều do Phó Sâm chi trả, còn đặt khách sạn tốt hơn cả chỗ nghỉ ngơi mỗi lần ghi hình chương trình trước đây.
Hà Thanh Hà không ra sân bay đón, mà ở khách sạn chờ. Người đến sớm nhất lại là Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên. Nhiếp Bình Nhiên vừa thấy Hà Thanh Hà đã ôm chầm lấy anh, cười nói: “Mỗi lần gặp Tiểu Hà đều thấy anh càng lúc càng đẹp hơn.”
Ngô Kỳ đứng bên cạnh không hài lòng: “Sao không thấy em khen tôi câu nào, tôi cũng đẹp trai lắm mà.”
Nhiếp Bình Nhiên đáp: “Mặt anh nhìn hoài chán rồi.”
Hà Thanh Hà sợ hai người cãi nhau, vội nói: “Hai người nghỉ ngơi ăn chút gì đi, đợi những người khác đến.”
Giờ bay của hai cặp còn lại trùng nhau, An Duy và Dương Minh Viễn tình cờ gặp hai diễn viên ở sân bay nên bốn người cùng nhau về khách sạn.
Mọi người đều mang theo quà tặng cho Hà Thanh Hà và Phó Sâm, coi như cảm ơn vì đã tiếp đãi.
Tả Văn Phong hỏi Hà Thanh Hà: “Hôm nay bọn anh được sắp xếp thế nào? Có đi dạo khu thương mại không?”
Nhìn vẻ ngoài rắn rỏi của Tả Văn Phong mà lại thích đi mua sắm như vậy, cứ nhớ thương trung tâm thương mại nhà Hà Thanh Hà mãi. Hà Thanh Hà phát cho mỗi người một thẻ đen VIP, nói: “Không cần vội đi mua sắm đâu, hoạt động ban ngày đều do Phó Sâm sắp xếp, anh ấy giữ kín lắm, thật ra em cũng không biết.”
Nghiêm Trung Triết kéo Tả Văn Phong sang một bên, cười nói: “Anh ấy chỉ thích mua đồ thôi, em đừng để ý.” Sau đó quay sang Hà Thanh Hà: “Bọn anh đến sớm chỉ muốn tụ tập một chút, em không cần tốn kém làm gì.”
Những người khác cũng hưởng ứng theo. An Duy nói: “S thị mọi người đến nhiều lần rồi, không cần đi khu du lịch đâu, tụ tập trò chuyện ăn uống là được rồi.”
Dù là nói vậy, nhưng Hà Thanh Hà thật sự không rõ Phó Sâm đã chuẩn bị gì, chắc chắn không chỉ để khách khứa ngồi nói chuyện phiếm.
Người lao động văn phòng Nhiếp Bình Nhiên lo lắng nói: “Phó tổng sẽ không dẫn bọn mình đi làm việc chứ, đừng biến thành tiệc tiếp đãi thương nghiệp là được.”
Mọi người đều bật cười.
Phó Sâm không biến chuyến đi này thành một buổi tiệc tiếp khách mang tính công việc, mà là mời mọi người đi trực thăng.
Tất cả mọi người đều từng đến thành phố S, cũng đã ghé qua các danh lam thắng cảnh lớn, nhưng chưa ai từng ngắm nhìn thành phố này từ trên cao.
Mọi người được xe đưa đến sân đỗ, ngay khoảnh khắc nhìn thấy trực thăng, ai nấy đều sững sờ.
Ngô Kỳ bất ngờ vỗ mạnh lên lưng Nhiếp Bình Nhiên, lớn tiếng nói: “Cái này ngầu quá đi mất!”
Ngay cả Nghiêm Trung Triết vốn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc: “Wow, máy bay đẹp thật.”
An Duy cười nói với Dương Minh Viễn: “Anh xem người ta kìa, tổng tài bá đạo đúng là có đầu óc sáng tạo, mau học hỏi đi.”
Dương Minh Viễn đáp: “Mấy ý tưởng của người trẻ tuổi anh học không nổi, nếu là anh chắc chỉ mời mọi người ngồi xích lô thôi.”
Mọi người lại cười ồ lên.
Phó Sâm đã đặc biệt xin tuyến bay, ba chiếc trực thăng chở cả nhóm người bay vòng quanh thành phố phồn hoa này.
Từ trên không nhìn xuống những tòa nhà cao tầng cùng dòng xe như nước chảy càng thêm thú vị, nhiều công trình và địa danh nổi tiếng từ góc nhìn trên cao trông càng thêm tráng lệ đồ sộ, cảm giác hoàn toàn khác với lúc tham quan từ mặt đất, hấp dẫn hơn nhiều.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm ngồi riêng trên chiếc trực thăng cuối cùng đi ở phía sau. Hà Thanh Hà nhìn phong cảnh bên dưới, có thể dễ dàng phân biệt được các con đường và công trình. Khi bay ngang qua những nơi quen thuộc, anh không kìm được mà nhìn kỹ thêm vài lần.
Phó Sâm hỏi anh: “Có hài lòng với sắp xếp của anh không?”
Hà Thanh Hà quay đầu lại nhìn Phó Sâm, cười nói: “Hài lòng, tất nhiên là hài lòng.”
Thật ra anh chưa từng lo lắng gì cả, Phó Sâm rất đáng tin.
Phó Sâm lại hỏi: “Vậy hôm nay có đáp ứng được mong đợi của em không?”
Hà Thanh Hà nhớ lại câu Phó Sâm hỏi mình có mong chờ gặp hắn không, anh cứ tưởng Phó Sâm chỉ nói đùa, không ngờ đối phương lại hỏi thẳng ra.
Hà Thanh Hà hơi ngại ngùng đáp: “Tất nhiên là có rồi, hôm nay em rất vui.”
Phó Sâm gật đầu, nói: “Em vui là tốt rồi, em vui anh cũng vui.”
Vẻ mặt nghiêm túc quanh năm vẫn không thay đổi, nhưng lời nói ra lại ngọt đến muốn trụy tim.
Hà Thanh Hà bị những lời ngọt ngào đầy bất ngờ ấy của Phó Sâm làm cho bối rối, dạo gần đây Phó Sâm thỉnh thoảng lại buông một hai câu khiến người ta mặt đỏ tim đập, đột nhiên tập kích khiến anh chẳng kịp phòng bị.
May mà Phó Sâm không tiếp tục nói mấy câu kiểu đó nữa, mà chỉ bảo Hà Thanh Hà nhìn xuống dưới: “Nhìn xem đây là đâu.”
Hà Thanh Hà nhìn xuống, thấy một khu nhà xanh mát, cây cối sum xuê, mật độ xây dựng rất thấp.
Hà Thanh Hà liếc mắt đã thấy mái nhà quen thuộc kia, chính là căn biệt thự mà họ đã chung sống hơn một năm qua, nằm giữa khoảng xanh rậm rạp vô cùng nổi bật.
Phó Sâm không nói gì thêm, nhưng Hà Thanh Hà đã hiểu ý hắn.
Hắn đang đợi anh về nhà.
x
Một số khu vực bị quản chế không thể đến, cũng không được phép tới nơi quá đông người, nhưng cả đoàn vẫn được chiêm ngưỡng vô số cảnh đẹp. Khi mọi người bước xuống từ trực thăng, ai nấy đều rất phấn khích.
Nhiếp Bình Nhiên vô cùng cảm động: “Lần trước được ngồi du thuyền của Tiểu Hà, lần này lại đi máy bay của Phó tổng, may mà tham gia chương trình, quả là lời to rồi.”
An Duy tiếc nuối nói: “Lần đi du thuyền đó tôi không kịp tham gia, đáng lẽ nên đến sớm hơn.”
Nhiếp Bình Nhiên biết lúc trước Quảng Quân là kẻ đứng sau chuyện bôi xấu anh và Ngô Kỳ, nói: “Đúng đó, nếu hai người đến sớm đã không gặp phải hai tên blogger kỳ cục kia rồi.”
Không có máy quay đi theo, mọi người nói chuyện tự do hơn, liền trực tiếp bình luận về Quảng Quân. Nghiêm Trung Triết nói: “Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, Quảng Quân và Nhĩ Đông trông thì thân thiện cởi mở, không ngờ lại là loại người đó.”
Ngô Kỳ nói: “Em còn đang theo dõi hắn.”
Nhiếp Bình Nhiên trừng mắt nhìn Ngô Kỳ: “Hắn bôi nhọ chúng ta như vậy, anh còn theo dõi làm gì?”
Ngô Kỳ hừ lạnh một tiếng, khinh thường: “Tôi theo dõi để xem hắn thảm đến mức nào. Từ sau khi rút khỏi chương trình, hắn chấm dứt hợp tác với công ty cũ, lượt tương tác sụt giảm nghiêm trọng. Giờ thì bắt đầu livestream bán hàng, mà vốn là một blogger nội dung, giờ cứ liên tục bán hàng như thế thì fan trung thành cũng mất, lượt xem càng lúc càng kém, thành một vòng luẩn quẩn.”
“Hắn còn nhắc đến trong livestream để cố gắng bám fame, nhưng đã chẳng còn mấy ai xem nữa rồi.”
Mọi người nghe xong đều thấy hả dạ, ai cũng muốn nói thêm vài câu, nhưng nơi này không thích hợp, Nghiêm Trung Triết nói: “Chúng ta đợi coi Phó tổng sẽ sắp xếp hoạt động tiếp theo thế nào còn hay hơn.”
Phó Sâm biết mọi người đến sớm một ngày chủ yếu để gặp gỡ, nên đã chuẩn bị vài chiếc xe đưa họ đến khu danh lam thắng cảnh cấp 5A gần trung tâm thành phố, nơi đó có núi non sông nước hữu tình, còn có một hội quán cao cấp, vừa có thể tham quan, vừa không làm lỡ kế hoạch nghỉ dưỡng thư giãn.
Cả đoàn dùng bữa tại hội quán, toàn là món đặc sản bản địa, nguyên liệu tươi ngon, đầu bếp tay nghề điêu luyện, ai cũng hài lòng, không ngớt lời khen ngợi lịch trình của Phó Sâm. Phó Sâm nói: “Trước khi mọi người đến, ngày nào Thanh Hà cũng lo tôi sẽ tiếp đón không chu đáo, nên tôi nhất định phải làm tốt một chút.”
Mọi người đều cười, Ngô Kỳ kinh ngạc nói: “Phó tổng mà cũng sẽ nói một câu dài như vậy à.”
Dương Minh Viễn cười nói: “Tiểu Phó lúc họp hành nói năng giỏi lắm, chỉ là ở ngoài hơi kiệm lời thôi.”
Cũng đúng, người làm ăn buôn bán thì ai cũng biết ăn nói.
An Duy nhìn Hà Thanh Hà, lại nhìn Phó Sâm, nói: “Là do Tiểu Hà muốn nên Phó tổng mới để tâm như vậy đúng không?”
Mọi người đều ngầm hiểu cười cười.
Hà Thanh Hà vội vàng nói: “Không có đâu, anh ấy cũng muốn tiếp đãi mọi người thật tốt mà.”
“Nhìn kìa, đây chẳng phải là show ân ái hay sao, là ai nói Tiểu Hà với Phó tổng không ngọt ngào vậy?” Nghiêm Trung Triết đặt đũa xuống nói.
Chuyện lần trước ở du thuyền, anh đứng về phía nhà hào môn tranh cãi với Quảng Quân, đến giờ vẫn canh cánh trong lòng: “Khán giả chỉ xem qua màn hình, có nhiều chuyện sẽ không biết, nhưng chúng ta quay chương trình cùng nhau mà, thấy rõ mồn một, vậy mà khán giả lại không tin.”
Không có camera ghi hình, mọi người có thể thoải mái nói những gì mình nghĩ. Nhiếp Bình Nhiên nói: “Em thấy nhóm nào cũng tốt cả, ở với nhau lâu thì có yêu thương hay không nhìn ra được ngay.”
Ngô Kỳ bĩu môi: “Nói trắng ra là bên chương trình thích giở trò, tôi ghét nhất là cái màn bầu chọn độ nổi tiếng đó, cứ phải so xem ai hạng nhất, ai hạng nhì.”
Vừa dứt lời, mọi người đều đồng tình: “Đúng thế! Cố ý gây mâu thuẫn mà.”
“Hôn nhân vốn có nhiều hình thức, không có phân chia cao thấp.” Nghiêm Trung Triết nói: “Nhưng cũng đừng để trong lòng quá, bọn tôi lâu nay xếp hạng cuối mãi cũng quen rồi nè.”
Hà Thanh Hà nói: “Mỗi nhóm đều từng đứng hạng nhất, chứng tỏ bình chọn độ nổi tiếng hoàn toàn dựa vào màn thể hiện ở tập đó, em đồng ý với lời của thầy Nghiêm, không cần để tâm quá nhiều.”
Nhiếp Bình Nhiên nghĩ một lúc, nói: “Mọi người đúng là đều từng hạng nhất, hình như ngoài khách mời mới ra, những nhóm còn lại cũng từng đứng hạng bét luôn rồi thì phải.”
Quả thật là vậy, ba nhóm khách mời kỳ cựu đều ngẩn người, sau đó không hẹn mà cùng bật cười.
Độ nổi tiếng lên xuống thất thường càng chứng minh không phải họ không tốt, mà là màn thể hiện mỗi tập mỗi khác.
An Duy cười nói: “Xem ra lần sau tới lượt tụi em đội sổ rồi.”
Nghiêm Trung Triết nói: “Đừng tự trù mình, tính số lần đội sổ thì khả năng chúng tôi đứng chót vẫn cao hơn.”
Hà Thanh Hà vội nói: “Bọn em còn bị khán giả gọi là cặp đôi địa cực nữa mà, kỳ tới không có tiết mục diễn xuất, khán giả chắc lại thấy bọn em nhàm chán cho xem.”
Nhiếp Bình Nhiên nói: “Tụi em kỳ này đội sổ, giữ vị trí đó đến kỳ sau cũng được.”
Ngô Kỳ ngơ ngác nhìn mọi người: “Mọi người sao vậy, sao lại tranh nhau đứng cuối thế này.”
Trên bàn ăn lập tức tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Nghiêm Trung Triết cười xong thì có phần ngẩn ngơ: “Cũng chẳng còn mấy lần để tranh nhau đứng cuối nữa đâu, lần này ghi hình xong là chỉ còn phần kết nữa thôi.”
Chương trình không còn bao nhiêu tập nữa, Tả Văn Phong giơ ly lên nói: “Cơ hội để mọi người ở bên nhau ngày càng ít, hãy trân trọng thời gian đi. Cảm ơn Phó tổng và Tiểu Hà đã tiếp đãi, để chúng ta có thể tụ họp ở đây.”
Mọi người cùng cụng ly.
Hà Thanh Hà uống cạn ly rượu, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
Cảm ơn chương trình thực tế đã cho anh cơ hội gặp được một nhóm người tuyệt vời đến thế.
x
Sau bữa trưa thịnh soạn, buổi chiều mọi người có thể nghỉ ngơi tại hội quán, hoặc đến khu du lịch tham quan.
Hai diễn viên và An Duy là người của công chúng, dễ bị người khác nhận ra nên chọn ở lại hội quán chơi bài.
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên muốn đi tham quan danh lam thắng cảnh, Hà Thanh Hà và Phó Sâm bàn bạc một chút rồi quyết định chia ra hành động, Phó Sâm ở lại hội quán tiếp khách, còn Hà Thanh Hà thì theo nhóm tái hôn đi chèo thuyền.
Phong cảnh xung quanh thành phố tuy không tráng lệ như núi non hùng vĩ ở Tây Nam, nhưng bố cục cảnh trí rất tinh tế, cầu nhỏ nước chảy mang một vẻ nên thơ riêng biệt.
Chiếc thuyền nhỏ cũng được làm mô phỏng theo thuyền Ô Bồng của vùng Giang Nam, ngồi bên trong trôi lững lờ theo dòng kênh, gió đầu thu thổi qua nhè nhẹ, thật sự vô cùng dễ chịu.
Ban đầu Hà Thanh Hà theo nhóm tái hôn là để làm hướng dẫn viên, giới thiệu thông tin cho họ, giờ lại ngồi chung thuyền với họ, xung quanh phong cảnh hữu tình, anh đột nhiên cảm thấy có phải mình đang làm phiền họ không.
Hà Thanh Hà ngượng ngùng nói: “Có phải tôi đang làm bóng đèn rồi không?”
Nhiếp Bình Nhiên xua tay: “Anh ở đây là tốt rồi, bọn tôi mà ngồi chung với nhau thì lại cãi nhau mất.”
Ngô Kỳ nghiêng người lại gần Hà Thanh Hà, mặt đầy vẻ tò mò quan sát anh.
Hà Thanh Hà chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, mặt tôi có gì à?”
Ngô Kỳ nói: “Anh đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Hà Thanh Hà hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Kỳ: “Anh có thể truyền thụ cho tụi tôi chút kinh nghiệm hôn nhân của anh với Phó tổng được không?”
Hà Thanh Hà sững sốt.
Lại có người đến tìm anh hỏi kinh nghiệm hôn nhân?
Đúng là có tiền đồ nha, thời thế thay đổi thật nhanh.
Hết chương 89.