Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 91

Chương 91

Phó Sâm không phải kẻ ngốc, người khác đã nói đến mức này, thế nào hắn cũng hiểu ra rồi.

Một lúc lâu hắn không nói gì.

Mọi chuyện đều cần biết điểm dừng, Phó Sâm thông minh như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng lĩnh hội được, những người khác cười đùa xong cũng biết ngưng đúng lúc, không tiếp tục chủ đề đó nữa mà quay lại chơi bài.

Phó Sâm cũng không ghi chép trên máy tính bảng nữa, mà ngồi yên tại chỗ chìm vào suy nghĩ.

Một lúc sau, nhóm ba người ngắm cảnh trở về, ai nấy đều rạng rỡ, có vẻ chơi rất vui.

Bốn người trong hội quán cũng vừa chơi xong một ván bài, thế là cả đoàn về lại trung tâm thành phố.

Họ không đến những điểm du lịch nổi tiếng nữa, Phó Sâm đã sắp xếp cho mọi người tham quan một vài công trình lịch sử không mở cửa cho du khách, người bình thường không có cách nào tiếp cận, có thể đến tham quan một lần là cơ hội vô giá khó có được.

Mọi người chơi vô cùng hăng say, đến giờ ăn tối, Phó Sâm đặt chỗ ở nhà hàng ngắm cảnh cao nhất thành phố S cho cả đoàn dùng bữa.

Mấy người vừa thưởng thức cảnh đêm rực rỡ của thành phố, vừa ăn uống chuyện trò.

Ai cũng khen ngợi cách tiếp đãi của Phó Sâm vừa vui vừa ngon, không mệt mỏi lại có thời gian tâm tình, thật sự không chê vào đâu được.

Không có camera giám sát, mọi người nói chuyện thoải mái hơn nhiều, cùng nhau chia sẻ cảm nghĩ về chương trình, kể tình hình gần đây của nhau, Hà Thanh Hà lúc này mới biết, ngoài anh và Phó Sâm ra thì những người khác đều đã nhận được công việc thông qua chương trình.

Hai diễn viên đã thỏa thuận xong bộ phim tiếp theo, đợi chương trình kết thúc sẽ lập tức vào đoàn. Ngô Kỳ ký được không ít hợp đồng quảng cáo, trong thời gian ghi hình chương trình đã chụp xong, cũng đã được công bố với truyền thông rồi.

An Duy thì khỏi cần bàn, chương trình này mở ra một khởi đầu tốt cho con đường tái xuất của cậu. Ngay cả Nhiếp Bình Nhiên cũng được chọn làm đại sứ quảng bá sức khỏe, tham gia một số hoạt động trong ngành y tế.

Chỉ có Hà Thanh Hà và Phó Sâm là không làm gì, cũng không có ai tìm đến họ.

Hà Thanh Hà biết là vì trước khi chương trình phát sóng, hai người đã ký thỏa thuận không cần quay quảng cáo, vậy nên ekip chương trình tất nhiên sẽ không sắp xếp thương vụ cho họ.

Hà Thanh Hà không cần những thứ này, lại càng thấy Phó Sâm biết lo xa, đã giữ lại cho họ một khoảng yên bình.

Ngô Kỳ có chút tiếc nuối: “Nói vậy là hai người tham gia chương trình này chẳng được lợi gì sao?”

Việc tham gia các hoạt động thương mại đồng nghĩa với thăng tiến trong sự nghiệp, là lợi ích tích cực mà chương trình mang lại. Nhưng Phó Sâm và Hà Thanh Hà thì không cần kiếm tiền từ mấy chuyện đó, họ căn bản chẳng buồn để mắt tới cát xê của chương trình, thậm chí đôi khi còn phải tự bỏ tiền ra, nào là du thuyền, nào là máy bay riêng.

Hà Thanh Hà liếc nhìn Phó Sâm bên cạnh, rồi nói với Ngô Kỳ: “Có rất nhiều điều tốt đẹp không thể đong đếm được.”

Nếu không phải vì ghi hình chương trình, có lẽ anh và Phó Sâm vẫn đang loay hoay tìm đường trong cuộc hôn nhân của mình, thậm chí bây giờ có khi vẫn y như trước, mỗi ngày đều trôi qua trong sự im lặng gò bó.

Anh mỉm cười nhìn mọi người: “Chẳng phải tôi đã quen biết các anh sao, có thêm nhiều bạn bè như vậy, sao lại gọi là không thu hoạch được gì.”

Nhiếp Bình Nhiên vẫn cảm thấy không công bằng, nói: “Hay là bàn với ekip chương trình đi, để họ quảng cáo cho công ty của hai người.”

Ô Kim Tư Bản của Phó Sâm là công ty đầu tư, chẳng cần đến quảng cáo. Sáng Tạo Ưu Tháp của Hà Thanh Hà làm mảng tư vấn sáng tạo nhưng quy mô nhỏ, có quảng cáo cũng không đem lại hiệu quả gì nổi bật.

Lúc này Dương Minh Viễn lên tiếng hỏi Hà Thanh Hà: “Bây giờ cậu đã tách khỏi nhà họ Hà tự mở công ty riêng à?”

Hiện tại Sáng Tạo Ưu Tháp vẫn là công ty con của nhà họ Hà, nhưng sớm muộn gì Hà Thanh Hà cũng sẽ rời khỏi đó, vì thế anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang cố gắng tự mình bước đi.”

Dương Minh Viễn nói: “Vậy thì tốt, nhà họ Dương ở thành phố S cũng có công ty, hôm nào đôi bên trao đổi thử xem sao. Nghe nói bên cậu làm tư vấn, vừa hay bên tôi có một vụ có thể hợp tác.”

Hà Thanh Hà cười: “Mọi người thấy không, ai nói tham gia chương trình không có lợi, chẳng phải tôi đã kết được mối làm ăn với nhà họ Dương rồi sao.”

Quy mô của Sáng Tạo Ưu Tháp quá nhỏ, không đủ tầm hợp tác với nhà họ Dương. Dương Minh Viễn chủ động đưa cành ô-liu ra, một phần là vì nể mặt Phó Sâm, hai là vì anh không rành giới giải trí, chuyện An Duy tái xuất có Hà Diệc Trúc giúp đỡ, ba là vì cùng tham gia chương trình, anh cảm thấy khá hợp với Phó Sâm và Hà Thanh Hà.

Làm ăn ngoài chuyện lợi ích, còn phải xem nhân phẩm. Dương Minh Viễn là người đi trước, rất thích tính cách của Phó Sâm và Hà Thanh Hà, sẵn lòng nâng đỡ hậu bối.

Mọi người vừa trò chuyện vừa cười đùa, điểm nhấn của bữa cơm này không nằm ở món ăn, mà là cảnh đẹp từ nơi cao nhất thành phố S.

Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà mang tính biểu tượng của thành phố S, bên ngoài có một ban công rộng rãi, có thể đứng đó ngắm nhìn khung cảnh phía dưới.

Ban ngày, họ đã ngồi trực thăng ngắm toàn cảnh thành phố, buổi tối đèn đóm sáng rực lên lại là một vẻ đẹp khác.

Mọi người ăn xong, cùng ra ban công vừa ngắm đèn hoa rực rỡ, vừa trò chuyện trong làn gió đầu thu mát mẻ, thật sự rất thư thái.

Đến khi tối muộn, Phó Sâm cho xe đưa mọi người về khách sạn.

Chớp mắt đã hết một ngày, Ngô Kỳ vô cùng tiếc nuối: “Lần này chơi vui hơn nhiều so với những lần trước tôi tự đến thành phố S, sớm biết thế đã đến sớm hơn một ngày nữa.”

Nhiếp Bình Nhiên vỗ cánh tay anh ta: “Vui là nhờ Phó tổng sắp xếp chu đáo, anh còn muốn thêm một ngày nữa, chẳng phải sẽ làm phiền Phó tổng và Tiểu Hà hơn à.”

Hà Thanh Hà mỉm cười: “Không sao, lần sau đến nữa nhé, bọn tôi lúc nào cũng chào đón.”

Nghiêm Trung Triết làm mặt khổ sở: “Ngày mai lại phải ghi hình chương trình, có camera theo sát, không thể muốn nói gì thì nói như hôm nay nữa rồi.”

An Duy nói: “Nghe mà thấy sợ, hôm nay thoải mái quá, lỡ mai quên mất đang quay hình, nói linh tinh thì sao.”

An Duy là diễn viên, dù ba năm không đóng phim nhưng vẫn giữ tác phong nghề nghiệp, sẽ không mắc phải lỗi ấy, chỉ là đang nói đùa với mọi người.

Tả Văn Phong tiếp lời: “Vậy thì chỉ còn cách cầu xin đạo diễn Từ nể tình cắt đoạn đó đi thôi.”

Mọi người vây quanh nhau, bầu không khí thật sự rất vui vẻ, nhưng dù có tiếc nuối thì vẫn phải nghỉ ngơi để ngày mai còn làm việc.

Mọi người luyến tiếc tạm biệt nhau, ai về phòng nấy.

Hà Thanh Hà và Phó Sâm thu xếp ổn thỏa cho các khách mời xong, cùng nhau rời khỏi khách sạn.

Những cặp khác đều đi cùng nhau, riêng họ lại phải chia tay.

Phó Sâm nói: “Anh đưa em về.”

Hà Thanh Hà cười nói: “Không cần đâu, em tự lái xe đến.”

Thế là Phó Sâm đưa anh đến bãi đỗ xe của khách sạn, hai người đứng cạnh xe, không ai lên tiếng nói lời tạm biệt.

Hà Thanh Hà bỗng hỏi: “Chúng ta có tính là người của công chúng không?”

Nói là có thì họ không nhận hợp đồng quảng cáo hay đóng phim, nói không phải thì nổi tiếng thế kia, khán giả của chương trình cũng đông, ra ngoài đôi lúc sẽ bị nhận ra.

Phó Sâm không hiểu ý anh là gì, đáp: “Chắc là có.”

Hà Thanh Hà lại nói: “Trong đoàn có ba diễn viên, trong đó có cả An Duy đang rất được chú ý, lịch trình hôm nay liệu có bị người khác theo dõi không.”

Phó Sâm đẩy gọng kính: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”

Hà Thanh Hà cong môi cười: “Em vừa nghĩ, nếu có người bám theo chúng ta thì sẽ phát hiện bọn mình không sống chung, có khi lại bị đăng lên mạng, rồi lại lên hot search.”

Phó Sâm trầm mặc mấy giây, tình huống Hà Thanh Hà miêu tả cũng có khả năng xảy ra, hắn nói: “Vậy thì chỉ có thể thuê người xóa bài thôi.”

Hà Thanh Hà cong mắt cười.

Phó Sâm nhìn anh, bỗng đổi giọng: “Thật ra không xóa cũng được.”

Hà Thanh Hà hỏi: “Không sợ bị người ta phát hiện à?”

Phó Sâm nói: “Không phải chuyện gì to tát.”

Nếu bị người khác biết cặp đôi đang ân ái trên chương trình hôn nhân thực tế đã sống riêng, chắc chắn sẽ gây ra làn sóng tranh cãi lớn, lúc đó e rằng cả chương trình cũng bị vạ lây.

Trước đây Phó Sâm không đồng ý, nhất định cũng không muốn chuyện này bị bại lộ.

Nhưng bây giờ hắn lại nói “không phải chuyện gì to tát”.

Hà Thanh Hà nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, nói: “Em cũng nghĩ vậy.”

Hiện tại anh có thể bình thản nói với bất cứ ai việc anh và Phó Sâm đang sống riêng.

Bởi vì những việc anh làm không thẹn với lòng.

Phó Sâm chắc cũng vậy.

Hà Thanh Hà nhận ra, tư duy của Phó Sâm ngày càng gần với anh, rất nhanh đã có thể bắt kịp tiết tấu của anh, đồng điệu với anh.

Sự đồng điệu trong tâm hồn khiến người ta rung động.

Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Em chỉ nói ví dụ thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, chắc chắn sẽ bị mắng chết.”

Phó Sâm nói: “Có anh đây.”

Lời Phó Sâm thường ngắn gọn, nhưng lại truyền tải chuẩn xác ý của hắn.

Nói được làm được, hiệu quả, làm người ta yên tâm.

Nụ cười của Hà Thanh Hà như làn gió xuân: “Mình đừng giả thiết những chuyện đáng sợ nữa, hôm nay lịch trình anh sắp xếp rất thành công, vất vả cho anh rồi.”

Phó Sâm bỗng nói: “Em phạm luật rồi.”

Hà Thanh Hà giật mình, mới nhớ ra họ từng hứa với nhau, không được nói “xin lỗi”, “cảm ơn” và “vất vả rồi”.

Trong chớp mắt, anh hơi luống cuống: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phó Sâm nghiêm túc nói: “Phải chịu phạt.”

Nhưng lúc đó họ vốn không nói phạt thế nào, Hà Thanh Hà bối rối nhìn Phó Sâm.

Họ vẫn đang đứng trong bãi đỗ xe của khách sạn, có đủ kiểu xe sang loại lớn, chiếc xe của Hà Thanh Hà đỗ ngay bên cạnh, tạo thành một không gian hoàn hảo, che đi một nửa thân hình hai người.

Phó Sâm tiến lại gần Hà Thanh Hà, trái tim anh đập thình thịch, dè dặt hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Phó Sâm đưa tay ôm lấy eo Hà Thanh Hà, kéo anh vào lòng mình, bình tĩnh nói: “Phạt em một chút.”

Hà Thanh Hà không biết ý đồ của hắn, có hơi hoảng hốt, lo lắng nhìn Phó Sâm.

Phó Sâm ôm lấy Hà Thanh Hà, nhìn đôi mắt ươn ướt của anh, hắn dần cúi đầu xuống.

Tim Hà Thanh Hà như siết lại thành một cục, vừa hoảng loạn vừa mong chờ.

Môi Phó Sâm khẽ lướt qua má anh, để lại một cảm giác dịu dàng.

Hà Thanh Hà ngây người.

Một lúc lâu sau, anh mới ngơ ngác ngẩng lên nhìn Phó Sâm, ngây ngốc hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Phó Sâm đáp: “Phạt.”

Hà Thanh Hà lặp lại một cách máy móc: “Phạt?”

Giọng Phó Sâm vẫn luôn bình tĩnh: “Hôn một cái.”

Hà Thanh Hà: “…”

Phó Sâm nói: “Sai một lần, hôn một cái.”

Trong đầu Hà Thanh Hà đang cố xâu chuỗi lời Phó Sâm, nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, Phó Sâm bỗng buông tay, mở cửa xe bên cạnh, nhét anh vào trong.

Phó Sâm bình tĩnh dặn dò: “Đi đi, trên đường chú ý an toàn.”

Nói xong, hắn còn chu đáo giúp Hà Thanh Hà đóng cửa xe lại.

Hà Thanh Hà máy móc khởi động xe, máy móc lái ra khỏi bãi đậu xe, máy móc chạy xe về khu chung cư rồi lên lầu.

Anh bước vào căn hộ của mình, không ngồi xuống ngay mà cứ đi qua đi lại trong phòng khách một cách vô định.

Khoảng mười phút sau, anh mới dừng lại, từ trong hỗn loạn mà dần lấy lại bình tĩnh.

Trời ơi, Phó Sâm vậy mà lại ở trong bãi đỗ xe hôn anh, đây là chuyện mà Phó Sâm có thể làm sao?

Thật sự không thể tin nổi.

Sau khi hoàn hồn lại, mặt Hà Thanh Hà lập tức đỏ bừng.

Không phải anh quá ngây thơ, mà là vì bình thường Phó Sâm căn bản sẽ không có hành động thân mật ở chỗ công cộng như vậy đâu, lại còn lấy danh nghĩa trừng phạt tấn công anh làm anh chẳng kịp trở tay.

Hết chương 91.

Bình Luận (0)
Comment