Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 92

Chương 92

Hà Thanh Hà cứ nghĩ mãi về “hình phạt” của Phó Sâm mà đỏ mặt, hắn học ở đâu ra thế?

Người máy lại đột nhiên làm ra hành động không có trong cài đặt mặc định chẳng khác nào mặt trời mọc ở đằng tây.

Sau khi hết bàng hoàng, tim Hà Thanh Hà như nhảy tango trong lồng ngực.

Phó Sâm phạm quy như thế, tối nay làm sao anh ngủ nổi.

Mấy chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, vậy mà chỉ một cái hôn má lại làm anh choáng váng, như một quả bom rơi thẳng vào tim Hà Thanh Hà.

Anh không có tư cách nói Phó Sâm ngây thơ, vì chính mình cũng bị một nụ hôn đơn thuần mà thẹn thùng đến mức này.

x

Trải qua một đêm khó ngủ, hôm sau tất cả các khách mời tập hợp để ghi hình phần tiếp theo của .

Chương trình đã bước vào giai đoạn cuối, mọi người đều có phần thả lỏng hơn, hôm qua vừa mới chơi bời vui vẻ cả ngày, hôm nay đã phải làm việc nên ai cũng chẳng có tinh thần, uể oải chào hỏi với nhân viên hậu trường.

Đạo diễn Từ biết các khách mời đã gặp nhau trước, lại nghe Ngô Kỳ khoa tay múa chân kể hôm qua chơi vui thế nào, liền chua chát nói: “Thật lãng phí, chắc hôm qua có nhiều tư liệu lắm, mà không ghi hình lại.”

Các khách mời nghĩ thầm, chính vì không có máy quay nên mới được tự do thỏa thích đấy.

Hà Thanh Hà đi từ căn hộ, để tránh bị người khác nghi ngờ, anh đã hẹn gặp Phó Sâm trước rồi hai người sẽ cùng đến địa điểm ghi hình.

Phó Sâm vẫn giống mọi khi, sắc mặt điềm đạm, ít nói.

Hà Thanh Hà đứng cạnh hắn, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, anh mím môi, cũng không lên tiếng.

Anh cũng không muốn mình trông ngốc nghếch thế này, nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy Phó Sâm là tim lại loạn nhịp, ngượng ngùng như một đứa trẻ mới lớn.

Ánh mắt An Duy đảo qua hai người, suy nghĩ một chút rồi đi đến bên Hà Thanh Hà, khẽ hỏi: “Hai người lại cãi nhau rồi à?”

Hà Thanh Hà hơi đỏ mặt, cười lắc đầu.

An Duy nhướng mày, nếu không phải cãi nhau thì với cái dáng vẻ Phó Sâm học hỏi kinh nghiệm hôm qua, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

Không hổ là tổng tài bá đạo, hành động đúng là nhanh nhẹn.

Sau khi tập hợp xong, chương trình không ghi hình ngay, mà cho tất cả các khách mời lên xe trung chuyển, đưa họ đến trường quay chính thức.

Khi đến nơi, các khách mời xuống xe, mặt người nào người nấy đều kinh ngạc.

Ngô Kỳ tròn mắt hỏi: “Chúng ta ghi hình ở đây á?”

Lúc này Hướng Bội Lôi xuất hiện, tiếp lời hắn: “Đúng vậy, chính là chỗ này, lần này chúng ta sẽ cảm nhận không khí của thanh xuân.”

Cô mặc váy caro cùng áo sơ mi trắng, trang điểm trong trẻo, cả người như một quả đào mọng nước, tràn đầy sức sống tuổi trẻ y như lời cô nói.

Sau lưng Hướng Bội Lôi chính là cổng chính của đại học S – ngôi trường danh giá nhất thành phố S.

“Leng keng, lần ghi hình này của chúng ta có chủ đề là ôn lại cuộc sống học đường đó nha.”

Hướng Bội Lôi vui vẻ giới thiệu với mọi người.

Biểu cảm của các khách mời lại đặc biệt khó tả.

Ngô Kỳ: “Người hay trượt môn như tôi chẳng muốn nhớ lại thời sinh viên chút nào.”

Nhiếp Bình Nhiên nghi hoặc: “Chúng ta đều rời xa mái trường lâu rồi, mà cũng đâu có quen nhau từ thời đi học.”

Tất cả các đôi đều không yêu nhau từ lúc còn là học sinh, mà là sau khi tốt nghiệp mới gặp được nhau.

Nghiêm Trung Triết cười: “Nếu nói là trải nghiệm thanh xuân thì đại học có hơi muộn rồi nhỉ, sao không về thẳng cấp hai đi?”

Tả Văn Phong đứng bên cạnh chen vào: “Cấp hai chẳng phải là yêu sớm sao, vậy sẽ định hướng không tốt, dù gì chương trình của chúng ta cũng là chương trình được kênh chính thống khen ngợi mà.”

Hướng Bội Lôi đành lên tiếng: “Chỉ là một hình thức thôi, chủ yếu là để đánh thức ký ức thanh xuân của mọi người.” Cô nhìn quanh: “Hay thử nghĩ xem, nếu các anh gặp được nhau từ thời còn đi học thì sẽ ra sao?”

Mọi người bắt đầu tưởng tượng.

Hướng Bội Lôi nói tiếp: “Hôm nay sẽ cho các anh một cơ hội để trẻ lại mười tuổi, gặp nhau sớm mười năm, trở thành những cặp đôi ngọt ngào thời học sinh.”

Lúc này các khách mời mới hiểu được dụng ý của ekip chương trình, chắc là cuối cùng cũng nhớ ra phải tạo chút lãng mạn cho mọi người.

An Duy là khách mời mới tới, vẫn còn chút mong đợi với ekip chương trình, mỉm cười nói: “Thanh xuân bất diệt, lãng mạn vĩnh hằng.”

Hướng Bội Lôi vỗ tay: “Nói hay quá.”

Các khách mời kỳ cựu thì không lạc quan đến vậy, Ngô Kỳ hỏi thẳng: “Nói đi, lần này lại có luật chơi gì?”

Hướng Bội Lôi khoa trương thở dài: “Các anh đúng là không hiểu sự khổ tâm của chúng tôi gì cả.” Cô chớp mắt, vui vẻ nói: “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản thôi mà.”

Quả nhiên lại có nhiệm vụ, trừ nhóm niên thượng ra thì tất cả khách mời còn lại lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Hướng Bội Lôi phát cho mỗi nhóm một tấm bưu thiếp, nói: “Mọi người cầm lấy cái này nhé, nhiệm vụ hôm nay là thu thập dấu mộc.”

“Trong khuôn viên trường đại học S, chúng tôi đã sắp xếp nhiều NPC ẩn, mọi người có thể tự do hành động, thử đến những địa điểm khác nhau, tiếp cận những người khác nhau, một khi gặp được NPC, kích hoạt nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ thì NPC sẽ đóng dấu lên bưu thiếp cho các anh.”

“Cuối ngày, chúng ta sẽ xem nhóm khách mời nào thu thập được nhiều dấu mộc nhất nhé.”

Hà Thanh Hà giơ tay hỏi: “NPC có tự lộ thân phận không?”

Hướng Bội Lôi trả lời: “Có người sẽ nói, có người sẽ không, còn tùy vào tâm trạng của họ.”

Nghiêm Trung Triết cũng hỏi: “Nhiệm vụ sẽ được nói rõ ra à?”

Hướng Bội Lôi: “Cũng không chắc, NPC có thể yêu cầu các anh làm nhiệm vụ trực tiếp hoặc không gợi ý gì cả, biết đâu làm xong nhiệm vụ lúc nào cũng không hay, còn phải xem số.”

Nếu vậy thì bọn họ cũng có thể lướt qua NPC mà không biết.

Ngô Kỳ cau mày: “Vậy phải dựa vào may mắn à.”

Hướng Bội Lôi cười: “Cũng không hẳn đâu, nên mới cần mọi người tích cực đi lại trong khuôn viên, tiếp xúc nhiều với người khác mà.”

Dương Minh Viễn là người lớn tuổi nhất trong dàn khách mời, từ nãy vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới nêu thắc mắc: “NPC có dùng chung không? Nếu nhóm trước gặp NPC và đã đóng dấu, nhóm sau nhìn thấy chẳng phải có thể đến làm nhiệm vụ và lấy dấu ngay sao?”

Nếu như vậy thì chỉ cần đi theo người khác nhặt lợi lộc là được rồi.

Tả Văn Phong lắc đầu: “Ekip xảo quyệt lắm, chắc chắn đã nghĩ đến chuyện này từ sớm rồi.”

Hướng Bội Lôi không biết mình có được tính là người của chương trình hay không, khẽ hắng giọng nói: “Tất nhiên là không dùng chung rồi, NPC đóng dấu xong là mất hiệu lực, nên số lượng con dấu là có hạn nhé.”

Cô vỗ tay: “Tiếp theo là đến lúc mỗi người thể hiện tài năng rồi đấy.”

Người dẫn chương trình cười ranh mãnh: “Mọi người phải cố gắng nhé, vì ở đây có người có bàn tay vàng đó.”

Các khách mời khác không hiểu: “Bàn tay vàng là gì cơ?”

Hướng Bội Lôi mỉm cười hỏi: “Có người rất quen thuộc với đại học S, tại sao vậy nhỉ?”

Nếu nói quen với đại học S thì chỉ có thể là hai người sinh sống ở thành phố này.

Mọi người nhìn về phía Hà Thanh Hà và Phó Sâm.

Còn Hà Thanh Hà thì nhìn sang Phó Sâm.

Lập tức có người hiểu ra, Dương Minh Viễn mỉm cười nói: “Tiểu Phó tốt nghiệp đại học S đúng không?”

Vừa rồi đến cả Dương Minh Viễn cũng lên tiếng, vậy mà chỉ có Phó Sâm vẫn luôn im lặng.

Mọi người đã quen với sự trầm mặc của Phó Sâm nên bỏ qua một khả năng khác.

Phó Sâm bình tĩnh nói: “Tôi tốt nghiệp hơn mười năm rồi, cũng không còn quen thuộc với khuôn viên trường nữa.”

Câu này cũng coi như thừa nhận rồi.

Đại học S là trường danh tiếng ở thành phố S, có tên trong bảng xếp hạng toàn quốc, sinh viên học ở đó đều có thể gọi là thiên tài.

Thành tích học tập của Phó Sâm chắc chắn rất xuất sắc.

Mọi người nhìn Phó Sâm bằng ánh mắt khác hẳn.

Sinh viên y khoa Nhiếp Bình Nhiên hào hứng: “So điểm thi đại học đi!”

Ngô Kỳ kéo cậu lại: “Không học cùng tỉnh, cũng không cùng niên khóa, so cái gì mà so.”

Hướng Bội Lôi vạch trần Phó Sâm: “Năm kia Phó tổng vừa được mời phát biểu trong lễ kỷ niệm 100 năm thành lập của đại học S với tư cách cựu sinh viên xuất sắc, đừng nói là không quen.”

Ngô Kỳ nói: “Đúng là có bàn tay vàng thật, như vậy là không công bằng rồi.”

Hướng Bội Lôi an ủi mọi người: “Quen thuộc quá cũng chưa chắc là tốt đâu, mà lần này cũng không có hình phạt gì, chủ yếu là muốn mọi người thư giãn vui vẻ trải nghiệm lại thời thanh xuân thôi, nên cứ yên tâm mà chơi nhé.”

Phần lớn mọi người vẫn bán tín bán nghi, không tin chương trình này lại tốt bụng thế, nhưng thời gian có hạn, sau khi người dẫn chương trình giải thích xong luật chơi thì tuyên bố bắt đầu, để mọi người tự do hành động, đi tìm NPC.

Vì NPC chỉ xuất hiện một lần nên cũng không nên đi chung một hướng, bốn nhóm khách mời bàn bạc rồi tản ra khắp nơi.

Khuôn viên đại học S rất rộng, chia thành mấy khu, may mà đã giới hạn phạm vi trong khu chính, nếu không thì có đi gãy chân cũng chưa chắc tìm được NPC.

Chương trình đã xin phép trước khi đến ghi hình, nhà trường còn cử tình nguyện viên giúp duy trì trật tự.

Vì vậy, tuy trong các khách mời có không ít người nổi tiếng, đi lòng vòng trong trường rất dễ bị chú ý nhưng nhìn chung thì vẫn tương đối thuận lợi.

Bên cạnh Hà Thanh Hà và Phó Sâm cũng có quay phim, nhân viên chương trình và sinh viên tình nguyện đi theo.

Các sinh viên lần đầu tiếp xúc với chương trình thực tế đều rất hào hứng, thì thầm to nhỏ phía sau.

“Hà Thanh Hà ngoài đời còn đẹp hơn cả trong video.”

“Phó Sâm là đàn anh của chúng ta đó, sau này tốt nghiệp có thể đến công ty anh ấy làm việc không nhỉ.”

Đang nói thì bắt đầu nhận ra điều bất thường.

“Sao họ không nói chuyện gì cả?”

“Các cậu không biết à? Họ là cặp đôi địa cực nổi tiếng, tự mang hiệu ứng đóng băng, thường xuyên im ắng như vậy đó.”

Hà Thanh Hà im lặng đi bên cạnh Phó Sâm, chầm chậm bước về phía trước.

Giữa hai người lại có chút không khí lạnh nhạt giống như trước kia.

Cả hai đều im lặng.

Nhưng lần này không phải vì không có gì để nói, mà chỉ đơn thuần là vì Hà Thanh Hà vẫn đang xấu hổ.

Theo lý thì chẳng có gì đáng ngại, chỉ là hôn nhẹ lên má thôi mà, nhưng anh chưa thể đối diện với Phó Sâm, không biết nên mở miệng thế nào.

Phó Sâm nghiêng đầu nhìn Hà Thanh Hà, hỏi: “Bữa sáng em ăn gì?”

Hà Thanh Hà: “…”

Hành vi phá băng kinh điển kiểu Phó Sâm là hỏi ăn gì.

Hà Thanh Hà biết, nếu anh trả lời, Phó Sâm sẽ kể luôn mình ăn gì, rồi cả hai sẽ dựa vào đó mà nói chuyện tiếp.

Dạo gần đây Phó Sâm cứ dùng chiêu này mãi, thật sự rất dễ thương.

Hà Thanh Hà không nhịn được bật cười.

Phó Sâm lại hỏi: “Sao em lại cười?”

Hà Thanh Hà ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào mắt Phó Sâm, mặt hơi đỏ, nói: “Không nói bữa sáng nữa, nói về trường của anh đi.” Anh hỏi: “Lần trước em hỏi anh chuyện thời sinh viên, anh nói là đã vào công ty từ sớm, còn ở trường thì sao, có chuyện gì ấn tượng không?”

Hai người từng nói đến chủ đề này, Hà Thanh Hà hồi đại học rất thích ra biển, còn Phó Sâm thì vừa học vừa vào công ty tập tành kinh doanh.

Nhắc đến trường học, giọng Phó Sâm bình thản, ngữ điệu cũng ấm áp hơn một chút: “Trường có phong cách khá tự do, thầy cô cũng tạo điều kiện cho anh, chỉ cần anh tích đủ tín chỉ, điểm GPA đạt yêu cầu thì có thể không tính điểm chuyên cần, nhờ vậy anh mới có thời gian dành cho công ty.”

Hà Thanh Hà tò mò hỏi: “Anh học ngành gì vậy?”

Chắc là kinh tế hoặc marketing gì đó, mới tiện chạy đi chạy lại giữa công ty với trường.

Phó Sâm đáp: “Toán học.”

Hà Thanh Hà: “…”

Chỉ có thể nói, không hổ là người máy mà.

Hết chương 92.

Bình Luận (0)
Comment