Học Ngoan

Chương 120

Chiều thứ sáu hôm đó, Tôn Thành đứng trong nhà vệ sinh của bệnh viện, nhìn gương chỉnh lại băng gạc.

Đã hai tuần trôi qua, vết thương lành lại nhanh hơn dự kiến, về cơ bản không có vấn đề gì, cũng nên xuất viện rồi.

Hắn thả áo phông xuống che đi phần eo, đoạn lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm mở WeChat.

Có vô số tin nhắn mới hiện lên trong khung chat với Bé ngoan, tin gần nhất là vào tối qua.

[ Thành gia, hôm nay vết thương của cậu lành tới đâu rồi? ]

[ Chân tôi không còn đau như trước nữa, hai hôm nữa đi thăm cậu nhé. ]

Mấy ngày gần nay, hầu như mỗi đêm Lâm Thiên Tây đều gửi tin nhắn cho hắn vào đúng một khung giờ cố định, lần nào cũng hỏi vết thương của hắn thế nào rồi, có còn đau không, nhắn cực kỳ nhiều nhưng mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tôn Thành trả lời lại ngay sau đó.

[ Tôi sắp khỏi rồi, sao đến giờ cậu vẫn chưa lành? ]

[ Chụp hình cho tôi xem. ]

[ Đệt, cậu còn muốn tôi chụp hình nữa, đang tra hỏi đấy à. ]

[ Không chụp! Sắp lành rồi! ]

Hai tin nhắn của Lâm Thiên Tây nghe như đang đùa bỡn, lưu manh vô lại.

Xem xong tin, Tôn Thành hơi nhếch khoé miệng lên, đánh chữ gửi đi.

[ Không chờ cậu tới được rồi, hôm nay ba xuất viện. ]

"Nhóc Thành?" Vừa nhắn xong, Quý Thải ở bên ngoài gọi hắn: "Thủ tục xong rồi, cậu không sao thật đúng không?"

"Ừm." Tôn Thành đi ra ngoài: "Đi được rồi."

Quý Thải đứng ở hành lang, cô đã thu dọn đồ đạc của hắn xong xuôi, đựng hết mấy bộ quần áo vào túi du lịch nhỏ: "Tôi bảo Cố Dương ở nhà chuẩn bị đồ ăn đón cậu về cho thằng bé có chuyện để làm, thằng bé sợ đến mức hai tuần nay ngủ không ngon, sụt cả cân rồi."

Tôn Thành gật đầu: "Không tới là được, tới đây rồi chắc chắn sẽ không cho tôi xuất viện." Hắn đưa tay ra, "Để tôi xách."

Quý Thải không đưa: "Khách sáo làm gì, cậu có sắp khỏi thì cũng là người bị đâm, tôi xách là được, đi thôi, gọi xe rồi."

Tôn Thành đi theo sau cô xuống lầu, trong tay vẫn cầm điện thoại, hắn liếc mắt nhìn, Lâm Thiên Tây vẫn chưa trả lời.

Quý Thải vừa xuống cầu thang vừa nói: "Cố Chí Cường vẫn còn ở đồn cảnh sát, chưa ra, nói cho cậu một tiếng để cậu biết, hình như ông ta nghĩ mình thực sự đã đâm chết cậu nên sợ mất mật rồi, phỏng chừng sau này không gây nổi chuyện gì nữa đâu."

Vẻ mặt lạnh lùng của Tôn Thành không hề có sự thay đổi: "Kệ ông ta, chỉ cần Cố Dương không sao là được."

Đã đến nước này thì cũng không còn gì để nói thêm, trừ Cố Dương ra, hắn cũng không thèm để ý đến cái dòng họ đó. Điều duy nhất khiến hắn thấy không thoải mái là đôi khi lại nhớ về mẹ mình..

Quý Thải nói: "Yên tâm đi, Cố Dương được cậu chăm sóc rất tốt rồi."

Vừa nói vừa đi xuống lầu, rời khỏi bệnh viện, bên đường có một chiếc taxi đang đậu sẵn.

Tôn Thành đứng cạnh cửa xe đưa mắt nhìn đường cái, sợ Lâm Thiên Tây đến đây lại không gặp được mình, chốc chốc lại cúi đầu liếc điện thoại, vẫn không thấy hồi âm, hắn mới ngồi vào trong xe.

Quý Thải ngồi ở ghế trước, sau khi đóng cửa xe, cô quay đầu lại nhìn: "Chờ anh Tây à? Gần đây không thấy cậu ấy đâu, còn không đến nhiều bằng đám Khương Hạo, bộ có chuyện gì à?"

"Chắc là chân còn đau." Tôn Thành đáp, lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Đêm đó chỉ cõng hắn chạy thôi mà nhìn cậu như đã dốc hết sức lực rồi, chắc hẳn vết thương cũ lại tái phát.

"Thật không? Tôi còn tưởng là vì mẹ cậu ấy, hôm đó mẹ cậu ấy đến đây định thanh toán tiền thuốc men, nhìn cách nói chuyện đó, tôi cứ cảm thấy cô ấy biết rồi." Quý Thải bảo tài xế lái xe đi, có tài xế ở đây cô cũng không tiện nói rõ, ý cô là biết chuyện giữa hắn và Lâm Thiên Tây.

Tôn Thành hiểu ý, thản nhiên đáp: "Có lẽ vậy."

Lúc Cố Chí Cường đi đập phá cửa hàng tiện lợi, hắn đoán cô Lâm đã biết chuyện rồi.

"Cũng có thể là do đau chân thật." Quý Thải ngắt lời, cười cười: "Chẳng trách hôm đó cậu ấy như người mất hồn, toàn thân đổ mồ hôi như vừa mới vớt từ dưới nước lên ấy, tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy bao giờ, hơi đáng sợ chút."

Tôn Thành nhìn sang: "Hôm nào?"

"Cái ngày cậu xảy ra chuyện đó, chắc là quá lo lắng cho cậu rồi, hoá ra vẫn còn đau chân." Quý Thải trả lời.

Tôn Thành vô thức xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, hắn cúi đầu mở WeChat ra, nhắn cho Lâm Thiên Tây một tin.

[ Cậu ở đâu? ]

Vẫn là phải gặp được mới yên tâm.

Đến tận khi về tới toà nhà cũ vẫn không nhận được hồi âm.

Cố Dương đã mở cửa ra đợi từ sớm, nghe thấy tiếng Tom kêu, nhóc tức tốc chạy ra: "Anh ơi."

Tôn Thành bước vào cửa.

Cố Dương hơi dang tay ra, đoạn lại buông xuống: "Hầy, thôi vậy, em định ôm anh nhưng sợ động phải vết thương."

Quả thực nhóc rất sợ, ban đầu còn không dám nhìn vào vết thương, lần nào Tôn Thành bôi thuốc nhóc cũng tránh đi, nhìn nhiều sẽ cảm thấy đau, mắt cũng đỏ lên, gần đây mới đỡ hơn.

"Bớt sến sẩm lại." Tôn Thành lạnh lùng vậy nhưng vẫn đưa tay xoa đầu cậu nhóc, liếc nhìn gian nhà: "Anh Tây của nhóc có tới đây không?"

"Dạ không." Cố Dương sờ sờ tóc: "Gần đây em không gặp được anh ấy ạ, còn đang định hỏi anh đây."

Tôn Thành lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Quý Thải tiếp lời: "Thơm quá, Cố Dương chuẩn bị đồ ăn ngon rồi à?"

"Dạ rồi." Cố Dương nói: "Em tìm quá trời món bổ máu nhưng không làm được cái nào, phức tạp lắm, vẫn chỉ có thể làm lẩu thôi."

"Nhóc bây giờ có thể đi chinh phục cả thế giới chỉ với một nồi lẩu rồi." Quý Thải trêu cậu nhóc.

Cố Dương nhìn Tôn Thành: "Anh ơi, anh gọi anh Tây tới ăn chung đi."

Tôn Thành đã bấm số gọi Lâm Thiên Tây, điện thoại vang lên mấy tiếng nhưng không ai bắt máy, hắn không muốn đợi thêm nữa, bèn mở cửa đi ra ngoài: "Mọi người ăn trước đi, tôi đi mua chút đồ."

"Mua gì mà vội thế ạ?" Cố Dương đuổi theo hắn: "Vết thương của anh mới đỡ thôi mà, để em đi thay anh."

Tôn Thành rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống lầu.

Trong một gian phòng gội đầu trên con phố cũ, cửa đột nhiên mở ra, Lâm Thiên Tây bước ra ngoài.

Bà chủ đi theo cậu ra cửa: "Cậu tìm cái gì, đứa nào làm loạn bữa đó cũng bị đưa lên đồn cảnh sát hết rồi, còn tìm ai được nữa? Suýt bị đâm thủng một lỗ trên đầu còn không biết sợ à, mau đi về đi."

Lâm Thiên Tây lạnh lùng đi ra khỏi con hẻm, đến đầu đường mới dừng lại sờ trán: "Đệt..."

"Lâm Thiên Tây." Tần Nhất Đông ở phía trước đạp xe đi tới, cậu chàng đặt hai chân xuống đất rồi nhìn cậu: "Cậu ở đây à, bảo sao tìm khắp nơi không thấy, mấy nay cậu làm gì vậy?"

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn cậu chàng: "Cậu tới đây làm gì?"

"Tìm cậu đó." Tần Nhất Đông gạt chân chống rồi xuống xe, đi đến trước mặt cậu, đẩy nhẹ vai đối phương: "Cậu sao vậy, chả thấy mặt đâu như cái hồi tuyệt giao ấy, tôi còn định đi cùng cậu tới thăm tên đẹp trai, vậy mà tới giờ vẫn chưa có cơ hội."

Lâm Thiên Tây ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất: "Tôi có việc."

"Việc gì?" Tần Nhất Đông ngồi xổm xuống cùng cậu: "Còn chuyện tra điểm thi cùng nhau nữa, có điểm thi đại học rồi đó, biết chưa?"

Lâm Thiên Tây sửng sốt một lúc, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy: "Có rồi?"

"Ừ, đi thôi, về tra điểm." Tần Nhất Đông đứng lên giục cậu.

Lâm Thiên Tây ngồi xổm không nhúc nhích: "Cậu tra trước đi, tra được thì báo tôi biết."

Tần Nhất Đông nhìn cậu chòng chọc, sau đó lại nhìn con phố cũ sau lưng cậu, phần nào hiểu ra: "Cậu tới đây vì Tam Pháo bỏ chạy phải không, mấy ngày nay cậu vẫn đang tìm nó à?"

Lâm Thiên Tây đứng dậy rời đi: "Tôi mà bắt được nó sớm chút thì tốt rồi."

Tần Nhất Đông đuổi theo kéo cậu lại: "Làm gì vậy, chẳng phải anh Lộ giúp cậu để mắt tới à, chắc chắn bây giờ thằng khốn đó chạy bỏ xứ rồi, bên cảnh sát cũng đã dán ảnh nó ở ga xe lửa, cậu không cần phải lo lắng vậy đâu."

"Đệt!" Lâm Thiên Tây cắn răng kéo tay cậu chàng xuống: "Vậy tôi cũng phải tìm mới biết..."

Tần Nhất Đông lại đuổi theo mấy bước: "Cậu muốn đi đâu nữa?"

"Đừng có đi theo tôi." Lâm Thiên Tây vội vàng rảo bước, không quay đầu lại, rẽ thẳng vào một con hẻm rồi biến mất.

Điện thoại vang lên một tiếng "ting".

Vừa đến cửa tiệm tạp hoá, Tôn Thành lập tức thò tay lấy điện thoại ra, không phải phản hồi từ Lâm Thiên Tây mà là tin nhắn trong nhóm lớp, thông báo rằng mọi người đã có thể tra điểm.

Một người cực kỳ để ý đến điểm số như Lâm Thiên Tây, thời điểm này lại chẳng hó hé gì.

"Tôn Thành?" Dương Duệ đi ra khỏi cửa tiệm, tình cờ nhìn thấy hắn, anh đưa cái bình giữ nhiệt rỗng trong tay qua cho hắn xem: "Vừa định lấy thêm bát canh cho cậu đây, không ngờ cậu về sớm vậy, phục hồi tốt đó."

Ông chủ Dương rất nhiệt tình, hồi hắn nằm viện anh có ghé thăm một lần, sau đó còn bảo đám Vương Tiếu mang món canh mình hầm đến bệnh viện, hôm nay nhân dịp rảnh rỗi, anh định làm thêm một bát nữa rồi mang lên.

"Không cần mất công nữa." Tôn Thành hỏi thẳng: "Lâm Thiên Tây có ghé đây không?"

Dương Duệ nhìn hắn lom lom: "Sao lại hỏi tôi, chẳng phải thằng bé ở bệnh viện với cậu à?"

"Không, cậu ấy bảo đau chân." Tôn Thành mím môi, càng lúc càng cảm thấy không ổn.

Dương Duệ nói: "Cậu chờ một lát, anh đi gọi hỏi Lộ Phong." Nói rồi đi vào trong tiệm.

Tôn Thành đi theo vào tiệm, anh đã vội vàng nói xong mấy câu rồi cúp điện thoại.

"Lộ Phong cũng không gặp thằng bé." Dương Duệ quay đầu lại, mò tay lấy cây tăm trên quầy hàng rồi nhét vào miệng, cau mày: "Lâm Thiên Tây có gì đó là lạ, hôm đó đi từ bệnh viện về đã kỳ lạ rồi, sau khi biết Tam Pháo đang lẩn trốn thì càng lạ hơn, bảo sợ thì cũng không giống lắm, anh cảm thấy nó cứ làm sao ấy."

Tôn Thành xoay người đi ra ngoài: "Em đi tìm cậu ấy."

"Anh Duệ." Bên ngoài có tiếng chuông xe đạp, Tần Nhất Đông đạp xe đến nơi, bóp phanh lại, nhìn Tôn Thành vừa mới đi ra: "Cậu xuất viện rồi?"

Tôn Thành "Ừm" một tiếng: "Có thấy Lâm Thiên Tây không?"

Cứ cho là vẫn không thấy, hắn vừa hỏi vừa bước đi, không dừng lại, chợt nghe thấy Tần Nhất Đông nói: "Có, cậu ấy không cho tôi đi theo."

Tôn Thành dừng bước, quay đầu lại: "Cậu ấy ở đâu?"

Tần Nhất Đông chỉ tay về phía bên phải, "Đi thẳng từ con phố cũ về phía đó, chạy còn nhanh hơn thỏ nữa." Nói rồi lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng người bị đâm là cậu, thế mà tôi có cảm giác Lâm Thiên Tây còn bị thương nặng hơn cậu nữa kìa, nom cậu ấy bây giờ y hệt cái lần trước hai bọn tôi gặp Tam Pháo."

Tôn Thành rời đi không nói lời nào.

Chạng vạng, Lâm Thiên Tây đi loanh quanh bên ngoài cả ngày vẫn không tìm được gì, chẳng biết từ lúc nào đã đi lên tầng của bệnh viện.

Thật ra ngày nào cậu cũng đến đây, chỉ có điều là đến trong âm thầm, đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn Tôn Thành một chút rồi đi, đến tối lại nhắn tin chuyện trò với hắn qua WeChat.

Gần đến tầng phòng bệnh đó, cậu ngồi xuống cầu thang nghỉ ngơi giây lát, xoa xoa mắt cá chân.

Chân đã hết đau từ lâu rồi, cũng không thể lúc nào cũng viện cớ đau chân được, thể nào cũng phải đi gặp Tôn Thành. Cậu lau mồ hôi trên cổ, đoạn hít một hơi, thở ra, sau đó đặt hai tay lên đầu gối rồi cúi mặt xuống.

Lang thang ở bên ngoài quá lâu, ngay cả cạp quần cũng đã thấm đẫm mồ hôi, cách một tấm vải, dường như túi quần phát ra ánh sáng. Lâm Thiên Tây thấy vậy mới định thần lại, móc điện thoại ra, sợ bị phát hiện đến thăm Tôn Thành nên cậu đã tắt âm điện thoại từ sớm, nếu màn hình không sáng lên thì cậu cũng không biết có tin nhắn mới.

Cậu xem sơ qua, thấy nhóm lớp thông báo đã có thể tra điểm.

Kế đó lại mở WeChat lên, thấy trên ảnh đại diện ngọn hải đăng có vài tin nhắn chưa đọc bèn nhanh chóng bấm vào xem.

[ Không chờ cậu tới được rồi, hôm nay ba xuất viện. ]

[ Cậu ở đâu? ]

Ở dưới còn có một cuộc gọi nhỡ.

Lúc này mới biết hắn đã xuất viện, Lâm Thiên Tây lập tức đứng dậy chạy xuống lầu.

Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, cậu lại vô thức nhìn qua nhìn lại trên đường một lần, dây thần kinh trong đầu căng thẳng, như thể cái tên súc sinh mà cậu đã cố tìm cách mấy cũng không thấy đâu, đến lúc cậu đi gặp Tôn Thành lại bất ngờ xuất hiện...

Bước chân tức thời chậm lại, cậu lau mặt, đút hai tay vào trong túi quần, bình tĩnh đi về phía trước.

Mẹ nó, cậu chỉ muốn nhìn thấy Tôn Thành mà thôi.

Càng đến gần toà nhà cũ, bầu trời càng lúc càng tối, bóng cây bên đường bị ánh đèn chiếu xuyên qua bức tường, đổ bóng mờ mờ đến trước mặt cậu.

Lâm Thiên Tây dừng bước, đứng dưới bức tường tối đen, cậu cụp vai xuống, tâm lý bắt đầu đấu tranh, một giọng nói đang cảnh cáo cậu: Mày không nên chạy tới gặp Tôn Thành như thế này, lỡ như cậu ấy lại xảy ra chuyện gì, lỡ như...Một thanh âm khác lại nói rằng: Cứ đi đi, đi mẹ nó đi, quan tâm làm cái gì chứ!

Tim bắt đầu đập mỗi lúc một nhanh.

"Cậu đây rồi." Một câu bất thình lình vang lên, chất giọng lạnh lùng nhưng lại quen thuộc.

Lâm Thiên Tây đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, áo thun đen rộng rãi, chiếc quần mỏng dài bao lấy đôi chân thẳng tắp, hắn đứng quay lưng về phía đèn đường, không thấy rõ mặt cũng biết là ai, thần kinh vừa mới căng ra nay đã buông lỏng.

"Đệt, mình đang mơ sao?" Cậu lẩm bẩm.

Tôn Thành tiếp lời: "Ừm, cậu đang mơ, là mộng đẹp đúng không?"

Lâm Thiên Tây vững tin đó là hắn, nhếch miệng cười: "Ừm, mộng đẹp."

Tôn Thành bước tới đứng bên cạnh cậu, tựa lưng vào tường, thấp giọng hỏi: "Cậu thích trốn ở đây?"

"Bậy bạ." Lâm Thiên Tây cọ cọ lòng bàn tay vào ống quần, lặng lẽ lau mồ hôi: "Ai nói tôi trốn."

"Sao cũng được, tôi trốn cùng cậu." Tôn Thành nói.

Lâm Thiên Tây quay đầu, nhìn thấy bên gò má như tác phẩm điêu khắc của hắn, bấy giờ cả hai đang đứng trong bóng tối dưới chân tường, trong lòng tựa như bị thứ gì đó cào nhẹ, yết hầu cậu trượt lên xuống: "Mẹ nó cậu ghẹo tôi."

Tôn Thành đưa tay ôm lấy vai cậu rồi kéo đến trước mặt: "Lại đây."

Lâm Thiên Tây được Tôn Thành kéo qua dựa vào người hắn, lưng cậu dán lên nửa bên ngực người kia, ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn, huyệt thái dương bị kí.ch thích mà giần giật lên, cậu vô thức nhìn ra ngoài đường lần nữa, không thấy bất cứ thứ gì, cậu bóp chặt lòng bàn tay mình, kiềm chế lại, sau đó quay đầu, thình lình nhẹ giọng bảo: "Này, cậu cắn một phát lên cổ tôi đi."

Hơi thở của Tôn Thành phả vào cổ cậu: "Cái gì?"

Lâm Thiên Tây giơ ngón tay chỉ lên cổ, lưu manh cười cười: "Giống lần trước ấy, cho tôi chút cảm giác đau đớn đi, lâu rồi không gặp cậu, tự dưng tôi muốn chơi gì đó kí.ch thích, được không?"

Tôn Thành nhìn người đối diện vài giây, thế rồi hắn vòng tay qua siết lấy vai Lâm Thiên Tây, sau đó cúi đầu xuống đặt môi lên trên cổ cậu.

Lâm Thiên Tây cảm giác được bờ môi lành lạnh của hắn gặm lên cần cổ mướt mồ hôi của mình, một lần rồi lại một lần, bỗng cậu cảm thấy nóng ran, đầu lưỡi hắn liếm láp nơi ấy, đầu cậu nghiêng sang một phía rồi ngẩng cao lên căng cứng, bất chợt bị mút mạnh một cái, cậu xuýt xoa một tiếng, tựa như có một luồng điện vừa chạy qua, vừa mềm yếu lại vừa tê dại.

Chiếc áo tay ngắn trên người Lâm Thiên Tây bỗng nhiên bị vén lên, thấy hắn cúi đầu, lồ.ng ngực cậu bất giác tê rần và đau nhói, cậu ôm chặt lấy cổ hắn mà thở dốc, thấp giọng nói: "Đệt, cũng đừng có kí.ch thích tới vậy chứ..."

Từ nơi ấy đến toàn bộ khoang ngực nóng như bị thiêu cháy.

Tôn Thành ngẩng đầu khỏi ngực Lâm Thiên Tây, hắn đặt tay lên lưng cậu rồi ôm cậu vào lòng, sau cùng mới thấp giọng hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa, bé ngoan?"
Bình Luận (0)
Comment