Học Ngoan

Chương 121

Đỡ hơn chút nào chưa?

Lâm Thiên Tây không trả lời được, cũng không rõ tại sao Tôn Thành lại hỏi như vậy, cậu gối mặt lên vai hắn, trên cổ đau buốt, lồ.ng ngực cũng đau, nhưng chí ít giờ khắc này lại rất thoải mái, vừa đau vừa thoải mái. Cậu cảm thấy Tôn Thành vô cùng chân thực, trừ lúc bị hắn ôm vẫn luôn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc gay mũi ra, dường như mọi thứ đều rất tốt.

Cậu vùi mặt vào cổ Tôn Thành khẽ cọ cọ, lần tới bàn tay Tôn Thành đang ôm sau lưng mình rồi giữ chặt, thở dốc nói: "Tôi vẫn ổn, đi thôi, đừng ở đây nữa."

Dù cho ở trên con đường này, hay thậm chí là trốn trong bóng đêm, cậu vẫn không hề cảm thấy an toàn.

Tôn Thành nhìn cậu cúi thấp mặt xuống, trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ biểu cảm đối phương, hắn bắt lấy tay cậu: "Vậy thì đổi chỗ khác."

Hai mươi phút sau, Lâm Thiên Tây được dẫn đến bờ sông.

Đến nơi rồi, Tôn Thành mới buông tay cậu ra, hắn nằm xuống chỗ sườn dốc, tay khẽ vỗ sang bên cạnh: "Nằm đây đi."

Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành rồi ngửa đầu nằm xuống cạnh hắn.

Trên trời đã có sao, gió mùa hạ thổi lướt qua mặt sông, so với nơi chân tường khi nãy, nơi này lại càng tối tăm hơn.

"Nói chuyện một lát đi, bé ngoan." Tôn Thành bảo: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói với tôi."

Lâm Thiên Tây hỏi: "Nói cái gì?"

"Tùy cậu." Giọng Tôn Thành vô cùng bình tĩnh: "Tôi nghe."

Lâm Thiên Tây trầm mặc một thoáng, sau đó mới hỏi: "Bây giờ vết thương của cậu thật sự không sao chứ?"

"Ừm, ban đầu rất đau, đặc biệt là lúc thay thuốc, dùng thuốc vào rất khó chịu, nhưng mà phục hồi nhanh hơn so với tôi nghĩ nhiều, có thể là do canh ông chủ Dương mang đến cũng không tệ. Gần đây hơi ngứa, bắt đầu khép miệng rồi." Tôn Thành rất hiếm khi nói nhiều như vậy, chỉ là bởi vì muốn làm cậu yên tâm nên mới nói cặn kẽ đến thế.

Lâm Thiên Tây cười khan: "Ầy, bạn trai như tôi tệ thật đấy, một bát canh cũng không mang đến cho cậu được."

"Tôi không cần bạn trai đưa canh." Tôn Thành đáp.

Lâm Thiên Tây lại cười một tiếng, trong đầu rối bời, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì: "Ồ, vậy cậu cần gì?"

Tôn Thành nhìn những ngôi sao trên trời, thản nhiên nói: "Đánh bi-a tốt, đủ lưu manh, nếu có thể thì nỗ lực học ngoan."

Trong giây lát, trái tim Lâm Thiên Tây tựa như bị đánh trúng, cậu gác một tay lên trán, trầm giọng bảo: "Đệt...cậu lại ghẹo tôi."

Tôn Thành cầm tay cậu rồi kéo qua: "Muốn sờ thử không?"

"Cái gì?" Ngón tay Lâm Thiên Tây đụng phải áo thun đen trên người Tôn Thành.

"Vết thương của tôi, cậu tự mình sờ thử xem có phải là đã khá hơn nhiều rồi không."

Ngón tay Lâm Thiên Tây rụt lại, vô thức muốn né tránh. Cậu nghiêng người, thừa cơ rút tay ra đặt lên ngực Tôn Thành, cúi đầu hôn lên môi hắn.

Môi Tôn Thành vừa mới bị cậu hôn một cái, còn chưa kịp hôn trả thì môi cậu đã đáp xuống cổ.

Từ môi, gò má, tới cổ, Lâm Thiên Tây kéo áo thun đen của Tôn Thành, lại hôn lên vai, hôn lộn xộn khắp nơi. Một tay cậu vẫn luôn đặt trên lồ.ng ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đang đập từng hồi.

Tôn Thành ôm cậu trên vai, cảm giác dường như cậu gầy đi, hắn thấp giọng hỏi: "Đã bao lâu cậu không được ngủ ngon rồi?"

Lâm Thiên Tây nhẹ nhàng "A" một tiếng giống như vô thức đáp lại, có lẽ là hoàn toàn chẳng nghe được hắn hỏi gì. Cậu vùi mặt vào hõm vai Tôn Thành, lồ.ng ngực áp sát người hắn phập phồng lên xuống, giọng điệu cũng rất lơ đễnh: "Tôn Thành?"

"Tôi ở đây."

"Cậu thật sự không sao chứ?"

"Ừm."

Lâm Thiên Tây im lặng, cái tay kia vẫn đặt lên ngực hắn không buông.

Tôn Thành kiên nhẫn chờ cậu tiếp tục mở miệng, nhưng cậu không lên tiếng nữa.

Một lát sau, hắn sờ lên gương mặt cậu, khi ấy mới phát hiện Lâm Thiên Tây đã ngủ thiếp đi rồi.

Tôn Thành đỡ cổ Lâm Thiên Tây, cẩn thận ngồi dậy để cậu nằm lên đùi mình, lấy điện thoại di động ra rồi gửi tin nhắn cho Vương Tiếu.

Ánh sáng điện thoại chiếu vào gương mặt Lâm Thiên Tây trong phút chốc, Tôn Thành cúi đầu nhìn cậu, ấn đường cậu nhíu lại, hai quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ rệt, hắn không đoán sai, đúng thật là đã rất lâu cậu chưa được ngủ một giấc đàng hoàng.

Tôn Thành ôm lấy Lâm Thiên Tây, gió thổi qua mặt sông, hắn lại cúi đầu kề trán lên trán cậu, một hồi lâu không nhúc nhích.

"Lâm Thiên Tây, tôi thật sự không sao hết."

Giọng hắn trầm thấp, Tôn Thành cảm thấy hẳn là cậu nghe được, nhưng cậu cũng chỉ khẽ cựa quậy, giữa hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt không thả lỏng.

Chưa đến mười phút sau, chiếc xe moto cũ của Vương Tiếu ầm ầm lao tới.

"Thành gia." Vương Tiếu phanh lại, xuống xe nhỏ giọng gọi: "Ở đâu thế? Chẳng phải bảo là anh Tây ngủ quên nên gọi em đến đón hả?"

"Ở đây." Tôn Thành thấp giọng đáp: "Sợ đụng đến vết thương nên gọi cậu."

"Có gì đâu, đúng lúc em cũng rảnh mà." Vương Tiếu bước tới, giúp hắn đỡ Lâm Thiên Tây, thấy cậu cúi gằm xuống thì kinh ngạc hỏi: "Rốt cuộc là anh Tây ngủ quên hay hôn mê vậy?"

Tôn Thành nói: "Đi thôi, đừng hỏi nữa."

Vương Tiếu đành im miệng rồi lên xe, nó cố ngồi hẳn lên đằng trước, chừa lại chỗ trống phía sau cho hai người, cười xấu xa bảo: "Hai người lén lút hẹn hò ở đây hả?"

Tôn Thành để Lâm Thiên Tây ngồi ở giữa quay mặt về hướng mình, hắn ngồi đằng sau ôm lấy cậu: "Đừng nói nhảm, đến nhà tôi đi."

"Làm gì mà thần bí thế." Vương Tiếu bắt đầu nổ ga.

Xe phóng thẳng đến tòa nhà cũ, cả một đoạn đường Lâm Thiên Tây vẫn không tỉnh, thế nhưng cậu cũng không hề ngủ ngon.

Tôn Thành ấn đầu cậu dựa vào bả vai mình, lúc moto dừng lại, hắn mới buông tay.

Vương Tiếu phanh xe bước xuống rồi lại gần dìu Lâm Thiên Tây cùng hắn: "Vẫn chưa tỉnh luôn, hôn mê thật rồi. Ấy đừng đừng Thành gia, để em cõng anh Tây cho, anh cẩn thận khéo lại rách vết thương bây giờ."

Tôn Thành khoác cánh tay Lâm Thiên Tây lên vai hắn: "Không đến mức đấy, giúp tôi dìu cậu ấy đi, không cần phải tốn sức quá đâu."

Vương Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kẻ này rõ là không cho người khác chạm vào anh Tây mà...."

Lên đến nơi, Vương Tiếu vẫn luôn đưa tay đỡ nên cả hai không quá tốn sức.

Tôn Thành buông Lâm Thiên Tây ra, một tay đỡ người cậu, tay còn lại lấy chìa khóa: "Đến rồi, cảm ơn cậu sau nhé."

"Đừng cảm ơn, em còn chẳng biết anh xuất viện đây." Vương Tiếu giúp hắn đỡ cánh tay Lâm Thiên Tây: "Vừa hay mai là lễ tốt nghiệp, hôm nay lúc nhóm lớp gửi thông báo tra điểm thi có bảo là hình như phải đến điền nguyện vọng, anh với anh Tây đừng quên đấy."

"Ừm, biết rồi." Tôn Thành mở cửa.

"Này Thành gia, anh được bao nhiêu điểm thế? Em đoán là cả trường đều đang chờ điểm anh đó! Anh Tây thì sao, được bao nhiêu điểm?" Vương Tiếu hóng hớt hỏi.

Tôn Thành nói: "Cậu nhìn hai bọn tôi có giống tra điểm rồi không?"

Vương Tiếu sợ đánh thức Lâm Thiên Tây nên không nói nữa: "Vậy hai người mau tra đi, em về đây, mai gặp nhé."

Tôn Thành ôm eo Lâm Thiên Tây, vừa định mở cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Cố Dương nhìn ra ngoài: "Anh mới về ạ, em còn đang thắc mắc xem ai đang nói chuyện ngoài cửa." Nói xong, cậu nhóc nhìn thấy Lâm Thiên Tây, liền vội vã đưa tay ra đỡ: "Anh Tây làm sao vậy?"

"Đang ngủ." Tôn Thành nói: "Dìu cậu ấy vào phòng anh đi."

Hai anh em dìu Lâm Thiên Tây vào trong phòng rồi đặt cậu lên giường ngủ.

Cố Dương toan mở đèn thì Tôn Thành cản lại: "Ra ngoài trước đi."

Cậu nhóc ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.

Tôn Thành ngồi xuống bên cạnh giường, tựa người vào cánh cửa nhìn Lâm Thiên Tây.

Cậu vẫn chưa tỉnh, ấn đường cau lại, chẳng biết là khó chịu cái gì, có lẽ đúng như Vương Tiếu nói, cậu không ngủ mà là hôn mê.

Tôn Thành ngồi một lúc, sau đó hắn kéo chăn đắp lên người cậu rồi khép cửa lại đi ra ngoài.

Quý Thải chưa về, cô đang rửa bát với Cố Dương ở trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động thì bèn đi ra, nhìn thấy Tôn Thành cầm điện thoại, một tay hắn đánh chữ, cũng không biết là đang nói chuyện với ai.

"Anh Tây làm sao vậy?" Cô đưa mắt nhìn cửa phòng.

"Đang ngủ." Tôn Thành nhíu mày, môi mím chặt.

Quý Thải thấy thái độ hắn không đúng thì đoán là hắn không muốn trả lời, cô không hỏi tiếp nữa: "Cậu vẫn chưa tra điểm à, tôi muốn biết cậu thi thế nào lắm đó."

Tôn Thành nói: "Chờ lát nữa đi, thay thuốc xong thì tra."

"Vậy cũng được, đỡ phải kích động quá." Quý Thải thông cảm cho hắn, không cố hỏi đến cùng: "Chắc chắn là cậu ổn, tra xong thì nói với tôi một tiếng, tôi về khách sạn đây, nhớ phải ăn cơm đấy."

"Ừm."

Quý Thải bước ra ngoài cửa, nhỏ giọng bảo: "Cố Dương, chị đi nhé."

Cố Dương đi theo tiễn cô nàng.

Quý Thải vừa đi vừa nhẹ nhàng an ủi cậu nhóc: "Đừng nghĩ về chuyện của ba nhóc nữa, qua hết rồi."

"Em biết rồi ạ..." Cố Dương đáp.

Tôn Thành cầm điện thoại ra ban công, hắn nhắn cho Dương Duệ xin số điện thoại của Tần Nhất Đông, vừa mới nhận được số là bấm gọi đi ngay.

Âm báo bận kêu một hồi, đầu dây bên kia mới bắt máy: "Alo?"

"Là tôi." Tôn Thành mở miệng.

"Tôn Thành à?" Tần Nhất Đông nói: "Đang định tìm cậu luôn, cậu gặp Lâm Thiên Tây chưa, cậu ấy thế nào rồi?"

"Gặp rồi." Tôn Thành đáp: "Bây giờ cậu ấy đang ngủ."

"Tức là không sao hết phải không?"

Tôn Thành im lặng một thoáng mới nói tiếp: "Lâm Thiên Tây bây giờ rất giống với lần trước cậu gặp, có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả khi đó."

Tần Nhất Đông ngẩn người: "Vậy phải làm thế nào, rốt cuộc là cậu ấy làm sao?"

Tôn Thành ăn ngay nói thật: "Không ổn lắm, chủ yếu là cậu ấy rất né tránh, hình như chỉ muốn tự mình giải quyết."

Nếu không cậu đã không kiên trì tìm Tam Pháo đến tận bây giờ.

Gọi điện thoại xong, vẫn không có câu trả lời.

Tôn Thành về phòng khách, Cố Dương ngồi bên bàn nhỏ, trên bàn để thuốc của hắn, cậu nhóc vừa mới mở laptop hắn ra, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi, lại đây đi."

Hắn đi tới ngồi xuống, dịch laptop ra trước mặt: "Được rồi, tra đi, lấy balo của anh ra đây."

Cố Dương lập tức cầm balo hắn ở dưới cửa sổ đi tới.

Tôn Thành lấy ra hai tấm thẻ dự thi từ trong balo, một tấm là của mình, một tấm của Lâm Thiên Tây. Từ ngày hai người đi "giải tỏa" sau khi thi xong, hắn vẫn luôn cất chúng cùng một chỗ.

Cố Dương sốt sắng, hai mắt mở thật to: "Sao rồi, bao nhiêu ạ?"

Tôn Thành bình tĩnh đăng nhập vào trang web rồi nhập thông tin của mình, rất nhanh đã thấy được số điểm.

Không quá sai lệch so với con số hắn tính, thấp hơn điểm bình thường của hắn, nhưng phù hợp với độ khó của đề thi đại học. Vẫn trên 700 như thường lệ, 711.

Hắn đẩy laptop về phía Cố Dương: "Xem đi."

"Bảy trăm..." Cố Dương suýt nữa kêu thành tiếng, cậu nhóc liếc cửa phòng Tôn Thành, lại vội vàng che miệng: "Nhìn thấy vẫn là đầu 7 thì em yên tâm rồi."

Tôn Thành lại đẩy laptop về: "Đi ngủ đi, đừng đánh thức cậu ấy."

Cố Dương chỉ chỉ thuốc trên bàn: "Vậy anh nhớ thay thuốc đó."

Tôn Thành gật đầu.

Chờ Cố Dương về phòng rồi hắn mới cầm thẻ dự thi của Lâm Thiên Tây lên, làm mới trang web tra cứu.

Lúc tra điểm của mình không hề hồi hộp, vậy mà khi điểm của Lâm Thiên Tây hiện lên, con ngươi hắn lại hơi chuyển động.

Nhìn màn hình laptop khoảng hai đến ba giây, hắn quay đầu tìm giấy và bút, bắt đầu ghi lại điểm số.

Có hơi vượt qua mong đợi của hắn.

Tôn Thành thay thuốc rất nhanh, rửa mặt xong thì vào phòng.

Lâm Thiên Tây vẫn đang ngủ, cậu nằm im không nhúc nhích.

Tôn Thành nằm xuống, hắn ôm lấy cậu từ phía sau lưng, dán sát bên tai cậu trầm giọng nói: "Cậu thi rất tốt, bé ngoan, đừng để ý đến chuyện khác."

Lâm Thiên Tây khẽ cựa quậy nhưng vẫn không tỉnh, có lẽ vẫn không ngủ ngon lắm.

Tôn Thành đặt cằm lên đỉnh đầu cậu rồi thở hắt ra, Lâm Thiên Tây như vậy khiến hắn buồn bực khó tả.

Lâm Thiên Tây ngủ không hề ngon, dường như cậu đã nghe thấy rất nhiều giọng nói, có Vương Tiếu, Cố Dương, có cả Quý Thải.

Sau đó cậu nghe thấy Tôn Thành nói cậu thi rất tốt, thế nhưng cậu vừa mới quay đầu thì lại nhìn thấy Tam Pháo lao tới chửi mắng dữ dội: "Con mẹ nó mày học ngoan ư? Chẳng có tích sự đéo gì cả, không phải là có người cản dao cho mày thì mới được vậy à?"

Lâm Thiên Tây bừng tỉnh.

Cậu vừa tỉnh dậy đã ôm trán, lại một lần nữa tỉnh dậy mà toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Cậu điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, sờ thấy cánh tay đang đặt trên người mình của người nằm bên cạnh, mới biết là Tôn Thành.

Xung quanh tờ mờ sáng, hình như đã quá nửa đêm.

Lâm Thiên Tây nhận ra mình đang nằm trong phòng hắn, cậu chậm rãi lần xuống cuối giường rồi bước xuống đất, sau đó lại tới ngồi bên giường ngủ, chăm chú nhìn Tôn Thành.

Hắn vẫn rất ổn, nhịp thở đều đều vô cùng bình tĩnh, mọi thứ ở trong đêm tối có thể nghe thấy rõ ràng.

Lâm Thiên Tây ôm lấy đầu gối rồi vùi mặt xuống nơi ấy, đột nhiên cảm thấy không thể chờ đợi nữa, phải mau rời đi, cậu ở quá gần hắn, mà còn chưa tìm thấy Tam Pháo, không yên tâm được.

Cậu lại ngẩng đầu nhìn Tôn Thành thêm một lúc, sau đó đứng dậy, lặng lẽ mở cửa ra ngoài.

Rời khỏi tòa nhà cũ rồi, Lâm Thiên Tây đi thẳng về nhà, gió thổi qua, cậu đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Trên đường không có ai lao về phía cậu, tên súc sinh đó vẫn không xuất hiện.

Mãi đến khi bước lên thang lầu cũ kỹ, về đến nhà rồi nằm lên giường ngủ của chính mình, cậu mới cảm thấy dễ chịu.

Bây giờ chỉ có một mình cậu, tên súc sinh kia muốn đến trả thù thì cứ đến đi, chỉ cần nhắm vào cậu thì thế nào cũng được.

Cách xa những người khác một chút, khi cậu ở một mình mới không cảm thấy sợ hãi nữa...

Lần mở mắt tiếp theo đã là mấy tiếng sau, trời đã sáng từ lâu, mặt trời cũng chiếu thẳng vào giường.

Lâm Thiên Tây rời giường ngủ, cả người vẫn đẫm mồ hôi, gần đây ngày nào cũng như vậy, dường như cậu cũng đã quen đến nỗi mất cảm giác.

Cậu rút điện thoại trong túi quần ra ném lên giường, tiến vào WC bắt đầu tắm.

Thay xong quần áo rồi, cậu nhìn gương vỗ vỗ mặt, miễn cưỡng xốc lại tinh thần rồi ra ngoài phòng lấy điện thoại, định xem Tôn Thành đã dậy chưa để bảo với hắn tối qua mình bận chút chuyện nên mới trở về.

Vừa mới mở điện thoại đã có cuộc gọi tới, ảnh đại diện ngọn hải đăng của Tôn Thành đang nhấp nháy, có lẽ là do vẫn luôn bật chế độ im lặng nên cậu không nghe thấy tiếng chuông.

Lâm Thiên Tây tắt chế độ im lặng đi, hắng giọng giả vờ như thể rất thoải mái rồi ấn nghe: "Cậu dậy rồi à?"

Tôn Thành vừa mở miệng đã hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Cậu ở một mình thì sẽ yên tâm hơn à?"

Lâm Thiên Tây bị hắn hỏi vậy thì thoáng sững sờ, cậu cười cười: "Ừm, đúng vậy, chân cũng không đau nữa..."

Đầu dây bên kia yên tĩnh trong phút chốc, Tôn Thành nói: "Vậy tôi không đến đón cậu nữa để cậu yên tâm, chờ cậu ở trường nhé, hôm nay có buổi lễ tốt nghiệp, nếu không đến nhanh thì sắp kết thúc rồi đấy."

Lâm Thiên Tây nghe xong, lại vô thức cân nhắc xem có an toàn hay không, cậu mới trả lời: "Được."

Điện thoại cúp.

Lâm Thiên Tây đứng trầm mặc một lúc, sau đó cầm điện thoại xoay người ra ngoài, đi đến trường.

Tiết trời mùa hạ chói chang vô cùng, đến mức dường như không có bất cứ thứ gì có thể trốn thoát khỏi ánh nắng mặt trời.

Cậu cầm mấy lát bánh mì trên tay, cả đoạn đường từ nhà đến trường đều vừa đi vừa nhìn xung quanh, mãi đến khi tiến vào cổng trường, cậu mới ăn xong miếng cuối cùng.

"Anh Tây!" Tất cả người đứng dưới tòa giảng dạy đều là học sinh lớp 12A8, Vương Tiếu đứng đầu hàng vẫy vẫy tay với cậu: "Chờ mỗi anh thôi đó, nhanh lên đi!"

Lâm Thiên Tây đi tới, thoáng chốc đã trông thấy Tôn Thành đứng hàng phía sau, hắn cao lớn nên lúc nào cũng nổi bật nhất trong đám đông, bây giờ đứng trên bậc thang thì lại càng nổi bật.

Hai mắt Tôn Thành đã dán chặt lên người cậu từ lâu, hắn đứng dịch sang bên cạnh một bước chờ cậu đến.

Lâm Thiên Tây bước tới đứng cạnh hắn: "Đang làm gì vậy?"

"Chụp ảnh tốt nghiệp." Tôn Thành nói: "Đến muộn hơn chút nữa thì trong ảnh sẽ không có cậu."

Khóe miệng Lâm Thiên Tây giật giật, mắt nhìn lên phía trước.

Các giáo viên ngồi trên ghế, thầy Chu quay đầu nhìn một lượt, tầm mắt dừng lại nơi hai người bọn họ.

Một lúc sau, Từ Tiến cũng quay xuống nhìn cả hai.

Ngay cả bạn bè trong lớp cũng đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

Thợ chụp ảnh đằng trước bảo: "Mọi người nhìn camera cười đi, sắp đến lúc tạm biệt ba năm cấp ba rồi, tích cực lên chút đi nào!"

Lâm Thiên Tây thầm nghĩ, nhất định là thầy Chu và Từ Tiến đã biết chuyện đâm người, cho nên cả trường cũng đều đã biết chuyện cậu suýt chút nữa hại chết Tôn Thành.

Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, cậu xốc lại tinh thần rồi nhìn sang bên cạnh, Tôn Thành đang nhìn lên trước, bàn tay hắn ở dưới âm thầm bắt lấy tay cậu, năm ngón tay đan xen nắm chặt lấy nhau, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Nhìn camera đi."

Lâm Thiên Tây lại nhìn về phía ống kính, miệng nở nụ cười.

Thợ chụp liên tục nhấn nút chụp một hồi, chụp ảnh xong rồi, hai bàn tay mới lặng lẽ buông ra.

"Lâm Thiên Tây." Mọi người vừa giải tán, Khương Hạo đi tới, trong tay cầm vài tờ đơn điền nguyện vọng: "Cậu thi thế nào vậy, Ngô Xuyên đuổi theo tôi hỏi mấy lần đấy."

Lúc cậu ta đang nói, Vương Tiếu và bọn Tiết Thịnh cũng kéo đến.

"À ừ, anh Tây, anh được bao nhiêu điểm?" Vương Tiếu hỏi.

Lâm Thiên Tây đáp: "Tôi vẫn chưa tra."

"Anh vẫn chưa tra á?" Vương Tiếu khó tin nhìn cậu: "Bình thường anh để ý chuyện điểm chác thế cơ mà, sao lại chưa tra? Sao thế, tại chuyện Tam Pháo à?"

Vừa dứt lời thì nó trông thấy Tôn Thành đứng bên cạnh cau mày, nhìn mình khẽ lắc đầu.

Bấy giờ Vương Tiếu mới kịp phản ứng, bèn ngắt lời ngay: "Ầy chẳng sao, dù gì thì cũng có điểm rồi, hay là em cho anh xem điểm em nhé? Em qua đầu 3 thôi, ông già đang bảo cho em đi học trường tư đây này!"

Lâm Thiên Tây lơ đễnh "Ồ" một tiếng: "Tốt lắm."

Khương Hạo hết nhìn cậu rồi lại nhìn sang Tôn Thành, cậu ta đưa cho cậu một tờ điền nguyện vọng: "Đi thôi, đứng đây làm gì, lễ tốt nghiệp xong rồi, cậu cũng có kịp nghe hướng dẫn báo danh đâu, chẳng thà cậu về nghĩ xem nên đăng ký trường nào còn hơn, sắc mặt cậu tệ lắm đấy."

Lâm Thiên Tây nhận đơn: "Không có vấn đề gì hết, các cậu đi trước đi, tôi đi lấy bảng điểm."

Tôn Thành cũng cầm một tờ đơn từ tay Khương Hạo, nói: "Tôi đi cùng cậu."

Lâm Thiên Tây gật đầu, đi về phía văn phòng Chu Học Minh.

Lên mấy tầng lầu, gần như người xung quanh đã về hết, Tôn Thành ở khúc ngoặt hành lang kéo cậu lại, hắn lấy một tờ giấy từ trong túi mình ra rồi nhét vào túi quần cậu: "Không cần đi, tôi tra điểm cho cậu rồi, khá hơn tôi mong đợi, cậu tự xem đi."

Lâm Thiên Tây thò tay vào túi, sờ thấy tờ giấy, đáng lẽ ra cậu nên ngạc nhiên phấn khích, thế nhưng cậu lại rất bình tĩnh, cũng không vội mở ra xem ngay: "Thật à?"

"Thật."

"Cậu thì sao?"

Tôn Thành đáp: "Phát huy như bình thường, chắc là không có vấn đề gì."

Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười, cuối cùng tâm trạng mới thoáng buông lỏng: "Vâỵ là tốt rồi."

Tôn Thành nhìn sắc mặt cậu, hy vọng rằng cậu thật sự cảm thấy khá hơn, thấy cậu như vậy, chính hắn cũng khó chịu. Hắn siết chặt lấy eo Lâm Thiên Tây kéo cậu ra trước mặt mình, gằn giọng nói: "Lâm Thiên Tây, tỉnh táo lại chút đi, đến lúc điền nguyện vọng rồi, đừng suy nghĩ nữa, chỉ cần cậu có thể rời khỏi nơi này cùng tôi là được."

Khóe mắt Lâm Thiên Tây giật giật: "Vậy sao?"

"Phải." Bàn tay hắn siết eo Lâm Thiên Tây càng thêm chặt, lông mày cau lại: "Mang theo tài liệu đến nhà tôi, tôi giúp cậu điền đơn nguyện vọng."

Yết hầu Lâm Thiên Tây cuồn cuộn, dường như cậu đã bị thuyết phục: "Được."

Tôn Thành thấy cậu gật đầu mới buông cậu ra: "Đi lấy đi, tôi ở nhà chờ cậu."

"Được, tôi về nhà lấy tài liệu." Lâm Thiên Tây lấy lại tinh thần, bước xuống lầu về trước.

Tôn Thành đi theo sau cậu ra khỏi trường mãi đến nửa đường mới thôi, một người về tòa nhà cũ, một người trở về nhà.

Hắn cố tình dừng lại nhìn Lâm Thiên Tây, chắc chắn cậu không có vấn đề gì mới đi.

Lâm Thiên Tây đi trên đường, thói quen liếc nhìn hai bên vẫn y nguyên như cũ, điện thoại chợt reo lên.

Cậu lấy ra, thấy dãy số thì lập tức ấn nghe: "Alo?"

"Là anh." Là Lộ Phong.

Lâm Thiên Tây nghe thấy giọng hắn, cảm tưởng như dây thần kinh bị căng mạnh: "Anh đang ở đâu?"

Lộ Phong nói: "Phố cũ."

Lâm Thiên Tây tức khắc co chân chạy về hướng phố cũ.

Từ rất xa, còn chưa tới nơi cậu đã trông thấy một chiếc xe cảnh sát ngừng lại cuối con phố.

Lâm Thiên Tây vọt thẳng ra đường lớn, rẽ ngoặt vào một quán mạt chược, bỗng nhiên bị Lộ Phong đang đứng ngoài cửa ngăn lại.

"Đừng chạy nữa."

Lâm Thiên Tây thở phì phò, lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía từ trong ra ngoài, trong quán chỉ còn lại mấy bàn mạt chược trống trơn, những kẻ đang đánh bài đều đã bị đuổi ra.

Cậu hỏi: "Người đâu?"

"Không có." Lộ Phong châm thuốc rồi đưa lên miệng hút: "Người ta nhìn lầm, bên cục cảnh sát cũng tới rồi, nhưng không phải Tam Pháo."

Ánh mắt Lâm Thiên Tây tối sầm, cậu thở mạnh vài hơi, sau đó đột ngột quay đầu chạy ra ngoài.

Lộ Phong hiểu rõ cậu muốn làm gì, hắn ra ngoài cửa chờ cậu, vết sẹo trên mặt khẽ run run.

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Thiên Tây quay về, trên đầu túa đầy mồ hôi.

"Thế nào, phải chính bản thân đi tìm thì mới tin?" Lộ Phong nói: "Chắc chắn là nó chạy đến nơi khác rồi."

Sắc mặt Lâm Thiên Tây tái nhợt: "Liệu nó có thể chạy đến Bắc Kinh không?"

"Cái gì?" Lộ Phong cầm điếu thuốc nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây nuốt nước bọt, ánh mắt lạnh xuống, cậu nói tiếp: "Có khi nào lần tới em quay về, nó sẽ thủ sẵn ở đây chờ em không?"

"Lâm Thiên Tây." Lộ Phong nhíu mày: "Cậu đang nói mê sảng hay là nói mớ thế?"

"Cái này có thể xảy ra không, anh Lộ?" Lâm Thiên Tây hỏi xong, lại lẩm bẩm độc thoại: "Không thể, không thể chạy đến Bắc Kinh, nó đâu thể đuổi theo xa như thế, Bắc Kinh lớn đến vậy, nó cũng không thể tìm thấy bọn em..."

"May mà cậu vẫn chưa hồ đồ." Lộ Phong hút thuốc, bước tới vỗ vỗ vai cậu: "Được rồi, không xảy ra chuyện gì thì đừng nghĩ nhiều nữa."

Lâm Thiên Tây xoay người rời đi.

"Đi đâu vậy?" Lộ Phong hỏi.

Cậu không trả lời, cứ thế rời khỏi phố cũ.

Ra đến đường lớn, Lâm Thiên Tây dừng lại lôi ra tờ nguyện vọng được gấp gọn trong túi quần, lại sờ thấy tờ giấy nhỏ kia, bèn mở ra.

Từng con số mà Tôn Thành ghi lên giấy cho cậu, nét bút vẫn sắc bén mạnh mẽ như cũ.

Vậy mà tổng điểm lại trên 500, còn cao hơn so với cậu nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu được điểm cao như vậy.

Tôn Thành còn đang chờ cậu đến điền nguyện vọng.

Trái tim Lâm Thiên Tây giống như bị ai đó bóp nghẹn, cậu đột ngột nắm chặt tờ giấy rồi nhấc chân chạy thẳng về phía trước.

Ở nơi trung tâm thành phố, cửa hàng tiện lợi vẫn mở cửa như thường lệ.

Lâm Thiên Tây dừng lại ngoài cửa, nhìn hai người khách duy nhất trong cửa hàng ra ngoài rồi mới đi vào trong.

Quầy lễ tân không có ai, cậu bước vào, trông thấy mẹ mình đứng ở cửa phòng chứa đồ phía sau kệ hàng.

Lâm Tuệ Lệ đang ngồi trên ghế hút thuốc, ấn đường nhíu chặt lại.

Lâm Thiên Tây bỗng phát hiện gần đây cô giống như già đi mấy tuổi, cậu đi đến trước mặt cô, gọi: "Mẹ."

Lâm Tuệ Lệ ngẩng đầu mới biết là cậu đến, cô giật mình, cảm giác đã rất lâu không nghe thấy Lâm Thiên Tây gọi mình như vậy.

Lâm Thiên Tây siết chặt lòng bàn tay: "Mẹ đến Bắc Kinh cùng với con đi."

Lâm Tuệ Lệ sửng sốt: "Tại sao?"

"Con muốn đăng ký trường học ở Bắc Kinh, điểm thi của con đủ rồi, mẹ đi cùng con đi, sau này sống ở Bắc Kinh, không về đây nữa." Lâm Thiên Tây nói một lèo.

Lâm Tuệ Lệ nhíu mày, lúc này lại không tin là cậu không thi được nữa, mà lại hỏi: "Đến Bắc Kinh sống như thế nào? Ở đó chắc chắn sẽ không có cửa hàng tiện lợi nào chờ tao đến làm, chi phí sống ở thành phố lớn quá cao, công việc tìm được chắc gì đã chèo chống nuôi nổi hai miệng ăn."

Lâm Thiên Tây: "Không sao, con đi làm thuê được, con còn có thể đi thi đấu."

"Mày còn phải đi học, nếu muốn làm thuê thì luyện bi-a kiểu gì, không luyện thì làm sao mà thi đấu?" Lâm Tuệ Lệ bình tĩnh nói.

Lâm Thiên Tây thoáng khựng lại, gượng cười: "Chắc chắn sẽ có cách, cũng không phải là không có thời gian."

Lâm Tuệ Lệ nhìn cậu: "Mày muốn đến Bắc Kinh, hay là muốn ở bên cạnh nó?"

Cả hai bàn tay Lâm Thiên Tây đều đã siết chặt thành nắm đấm: "Phải."

Lâm Tuệ Lệ im lặng một hồi, cô cúi đầu rít vài hơi thuốc: "Xảy ra chuyện như vậy rồi mà vẫn muốn bên cạnh nó à?"

Lâm Thiên Tây cắn răn, thấp giọng nói: "Đúng vậy, coi như con cầu xin mẹ, có được không?"

Lâm Tuệ Lệ kinh ngạc nhìn cậu, bấy giờ mới biết tại sao cậu lại đột ngột đến đây, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ hạ thấp bản thân quá mức, thế mà hiện tại lại vì chuyện này mà cầu xin mình.

Cô lại trầm mặc rít vài hơi thuốc, sau đó dập tàn thuốc đi, ngón tay miết mạnh đến mức trắng bệch: "Bỏ đi, trước đây mẹ không quản được mày, sau này cũng không quản mày, bây giờ nếu như lại quản mày thì không có tư cách. Mày được như ngày hôm nay là nhờ Tôn Thành dìu dắt, mày muốn làm gì thì cứ làm đi, mẹ không thắc mắc."

Trong lòng Lâm Thiên Tây tựa như bị thứ gì đâm mạnh: "Vậy mẹ có đến Bắc Kinh không?"

Lâm Tuệ Lệ không nhìn cậu mà nhìn xuống nền gạch: "Nếu như mày muốn dẫn theo mẹ đến Bắc Kinh vì Tam Pháo thì không cần đâu, lo cho bản thân mình thật tốt đi Lâm Thiên Tây. Cùng lắm thì hôm nay mẹ với mày chấm dứt, về sau đừng ai quản ai nữa."

Cô đứng dậy, đột nhiên cầm ly nước bên cạnh lên rồi quăng xuống đất.

"Choang" một tiếng, dì Lý từ phòng nhân viên và một nữ thu ngân trẻ khác tức khắc chạy ra: "Sao thế?"

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp lên tiếng đã bị Lâm Tuệ Lệ túm cổ áo lôi xềnh xệch ra ngoài cửa, tiếng "chát" giòn vang, cậu bị cô giáng cho một cái tát.

"Cút đi, mày thích đi đâu thì đi, tao đã nhịn mày đủ rồi!" Lâm Tuệ Lệ nhìn chằm chằm cậu, chẳng biết là do tức giận hay do chuyện khác mà hốc mắt cô đỏ ửng.

2

Lâm Thiên Tây gần như ngây ngốc nhìn cô.

Dì Lý chạy đến giữ chặt Lâm Tuệ Lệ, nhỏ giọng khuyên bảo: "Cho dù nó gây ra chuyện đâm chém gì đó thì em cũng đừng đánh nó chứ, nếu muốn cắt đứt quan hệ thì nói chuyện tử tế, em không sợ làm nó kích động à?"

Người ở tiệm bên cạnh hay cả người trên đường đều tò mò nhìn bọn họ.

Hai mắt Lâm Tuệ Lệ càng thêm đỏ: "Coi như tao chưa từng sinh ra đứa con trai như mày, cút đi!"

Lâm Thiên Tây lùi một bước, trong đầu vẫn ngây ngốc, lồng ngực cậu phập phồng, bước chân lui thêm vài bước về phía sau, bấy giờ mới quay đầu, mờ mịt đi trở về.

Dì Lý ở đằng sau vẫn còn đang khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, nó đi rồi, sau này không còn quan hệ gì với nó đâu..."

Lâm Thiên Tây đi thẳng đến khu nhà nhỏ, cậu đứng dưới bóng cây, ôm lấy mặt, chống tay vào thân cây rồi chậm rãi ngồi xuống.

Cậu nhớ, trong kí ức xa xăm, mẹ cũng tát cậu một cái, cũng nói một câu giống như thế: "Cút đi, tao chịu đựng mày đủ rồi."

Xa xăm đến mức dường như đã là chuyện của đời trước.

Lâm Thiên Tây ôm mặt, cả người run lên, hóa ra cái gì cũng chưa từng thay đổi, thay nguyên nhân đổi phương thức, kết quả vẫn là như vậy...

2

Tôn Thành nhìn điện thoại di động, sắp 5 giờ chiều rồi.

Tờ đơn nguyện vọng trên bàn nhỏ hắn đã điền xong, Lâm Thiên Tây vẫn chưa đến.

Hắn vừa định ấn số thì lại có cuộc gọi tới, là thầy Chu gọi.

Tôn Thành nghe máy: "Thầy Chu."

"Tôn Thành, em điền đơn nguyện vọng như nào?" Thầy Chu nói: "Đến cả hiệu trưởng cũng quan tâm nguyện vọng của em lắm đấy, tôi mới đặc biệt đến hỏi em đây."

"Em điền xong rồi." Tôn Thành đáp: "Bất cứ lúc nào cũng có thể nộp."

"Vậy bây giờ em mang đến trường đi, tôi xem cho em xem thế nào, vừa hay giáo viên bọn tôi vẫn còn ở đây."

Tôn Thành nhấc điện thoại ra liếc nhìn thời gian trên màn hình, sau đó cầm đơn nguyện vọng lên: "Vậy bây giờ em đến."

Cố Dương ở trong phòng ló đầu ra: "Anh ơi?"

"Anh đến trường một lát, nhóc ở nhà chú ý an toàn."

"Không có gì đâu, chị Thải sắp đến rồi." Cố Dương nói.

"Ừm." Tôn Thành vừa ra cửa vừa gửi tin nhắn cho Lâm Thiên Tây.

[ Tôi đi nộp đơn nguyện vọng trước, chờ cậu đấy, mau đến đi. ]

Trung học số 8 chưa từng có học sinh đạt điểm cao như Tôn Thành, và tất nhiên cũng chưa từng xảy ra sự việc học sinh đứng nhất bị đâm trọng thương phải nhập viện, cho nên hiện giờ nhà trường cực kỳ quan tâm hắn.

Khi Tôn Thành tiến vào văn phòng, thầy Chu và Từ Tiến vẫn chưa về mà ở lại cố ý chờ hắn.

"Xong chưa? Đưa thầy xem thử chút." Thầy Chu đưa tay ra.

Tôn Thành bước tới, đưa đơn nguyện vọng cho ông.

Lúc thầy Chu xem, Từ Tiến cũng ghé sát lại, vừa xem vừa gật đầu: "Tốt lắm, hạng nhất, siêu hạng nhất luôn."

"Tôi nghĩ chắc là em sẽ ổn." Thầy Chu đặt tờ đơn xuống: "Nghe bảo là em đã có tính toán rồi đúng không?"

"Vâng." Tôn Thành nói: "Không có vấn đề gì thì em về đây."

Thầy Chu gật đầu, rồi bỗng bảo: "Em giúp đỡ Lâm Thiên Tây một chút nhé, kêu em ấy đừng để bụng chuyện kia nữa, cũng sắp lên đại học rồi còn gì."

Thì ra đến cả thầy Chu cũng nhận thấy sự khác lạ của cậu.

"Vâng." Tôn Thành ra khỏi văn phòng.

Không mất quá nhiều thời gian, chưa đầy một tiếng, hắn lại trở về tòa nhà cũ.

Hoàng hôn buông xuống, tia nắng cuối cùng còn sót lại cũng tắt đi.

Tôn Thành nhìn màn hình điện thoại, thấy Lâm Thiên Tây đã trả lời tin nhắn.

[ Tôi đến đây. ]

Hắn dừng lại, chợt liếc qua bồn hoa rồi bước tới tựa như có linh cảm.

Lâm Thiên Tây ngồi cạnh bồn hoa cũ, cậu cúi đầu để lộ ra mái tóc đen sẫm, hai chân thon dàn co lại, ngồi nơi ấy không nhúc nhích.

"Sao giờ mới đến?" Tôn Thành hỏi.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: "Cậu nộp đơn nguyện vọng rồi à?"

"Nộp rồi." Tôn Thành đưa tay ra: "Bây giờ thì tập trung điền đơn của cậu, đi thôi, lên lầu cùng tôi."

Lâm Thiên Tây không động đậy, cũng không cầm lấy tay hắn: "Không cần."

Tôn Thành nhìn cậu: "Làm sao?"

Lâm Thiên Tây nói: "Tôi muốn tới Thượng Hải."

2

Tôn Thành thoáng sững sờ: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi không tới Bắc Kinh nữa." Lâm Thiên Tây lặp lại câu vừa rồi: "Tôi muốn tới Thượng Hải."

Xung quanh yên ắng khoảng vài giây, Tôn Thành đưa tay kéo lấy cánh tay cậu, tức khắc trông thấy má trái cậu sưng lên, hốc mắt cậu đỏ ửng, hắn cau mày: "Cậu làm sao vậy?"

1

Lâm Thiên Tây đè tay hắn lại, cựa quậy muốn rút tay mình ra: "Không sao hết."

"Không sao hết mà cậu lại nuốt lời?" Tôn Thành túm cổ áo cậu kéo cậu lên: "Đến Thượng Hải làm gì, chẳng phải đã nói là sẽ đến Bắc Kinh cùng tôi hay sao?"

Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Tây vô cùng khiên cưỡng: "Đúng vậy, tôi thất hứa, mẹ nó tôi lật lọng, mục tiêu của tôi thay đổi rồi!"

Cái tay đang túm lấy Lâm Thiên Tây của Tôn Thành siết càng chặt: "Lâm Thiên Tây, rốt cuộc là cậu làm sao vậy? Vẫn là vì Tam Pháo ư? Hiện tại nó chỉ có một mình, không phải là cả đồng bọn như ngày đó, dù có xuất hiện thì cũng đâu thể làm gì được chúng ta, cậu không phải cần sợ."

Bấy giờ Lâm Thiên Tây không thể gượng cười được nữa, cổ họng cậu nghẹn lại: "Buông tay đi, Thành gia."

Tôn Thành nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng, hắn gằn từng chữ: "Cậu thử nói lại lần nữa?"

Lâm Thiên Tây gạt tay hắn ra, cậu lui về phía sau vài bước, ngồi sụp xuống bên cạnh bồn hoa, đầu cúi thật thấp: "Đâu chỉ có Tam Pháo, mẹ nó....không có cái gì thay đổi cả, tôi tưởng rằng tôi nỗ lực lâu đến vậy, cuối cùng cũng có thể sửa được vận mệnh, vậy mà kết quả vẫn như thế..."

Vẫn như thế, mẹ vẫn đoạn tuyệt quan hệ với cậu, vẫn có người thay cậu cản dao, nói không chừng, cậu sẽ lại hại chết người gần gũi nhất bên cạnh mình.

2

Cho dù không phải Tam Pháo thì vẫn có thể còn thứ khác.

"Đi đi Thành gia, dẫn theo Cố Dương đi đi, cách xa tôi một chút." Lâm Thiên Tây nghẹn ngào, tiếng nói giống như kẹt lại trong cuống họng: "Mẹ nó tôi không đánh cược nổi, tôi thật sự chẳng còn cơ hội nào nữa đâu."

Tôn Thành nhìn cậu chòng chọc: "Lâm Thiên Tây, cậu đứng dậy đi, sắp lên bờ rồi, chỉ là trong lòng cậu có khúc mắc thôi, cùng tôi đến Bắc Kinh rồi thì mọi chuyển sẽ ổn."

"Đừng!" Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn hắn: "Đừng, cầu xin các cậu, đừng cứu tôi, cả cậu lẫn nhóc Đông, lần này dù là ai cũng đừng cứu, tôi muốn tự mình cứu lấy mình, có được không?"

1

Tôn Thành vẫn đăm đăm nhìn cậu, tay siết chặt thành nắm đấm, khớp xương cũng kêu răng rắc thành tiếng: "Cậu muốn chúng ta tách ra, hay là muốn chia tay với tôi?"

Hai mắt Lâm Thiên Tây đỏ đến mức khó coi: "Khác nhau chỗ nào chứ, không khác nhau."

"Có khác nhau." Tôn Thành nói: "Tách ra là mỗi người một nơi, chia tay..." Hắn đột nhiên khựng lại, yết hầu cuộn một vòng: "Cậu muốn chia tay với tôi sao?"

Lâm Thiên Tây mím chặt môi.

Tôn Thành cắn răng, gằn giọng hỏi: "Cậu nói thật sao, Lâm Thiên Tây, cậu muốn chia tay với tôi?"

Lâm Thiên Tây đỡ trán: "Đệt, không thì thế nào! Nếu tôi tiếp tục như vậy, cậu muốn lúc nào cũng bị tôi liên lụy ư?"

Bả vai cậu khẽ run, làm thế nào cũng không sao kiềm chế nổi, cậu hít sâu một hơi: "Buông tay đi Thành gia, cảm ơn cậu đã dẫn tôi đi đoạn đường này, trừ phi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, đến khi người tôi hoàn toàn sạch sẽ, tốt nhất là cậu vẫn nên buông tay đi..."
Bình Luận (0)
Comment