Đều nói nữ nhân giỏi thay đổi, kỳ thật nam nhân cũng giống vậy. Hôm qua Ouston còn thề thốt nếu Trần Lạc gặp phải chuyện gì có thể đến phủ thành chủ tìm ông ta. Hôm nay lại bày ra một bộ dạng hưng sư vấn tội, đổi lại người bình thường, có thể thật sự sẽ bị ông ta hù dọa.
Đáng tiếc, loại trận thế này Trần Lạc đã thấy nhiều. Trần Lạc nhìn Ouston một chút, nói "Thành chủ đại nhân hôm nay gọi ta tới, chẳng lẽ chính vì nói những lời này?" Ouston tựa vào ghế sa lon, ánh mắt nhìn về phía hắn hiện ra vẻ khác lạ."Cậu là người trẻ tuổi đầu tiên dám nói với ta như vậy."
Trần Lạc lắc đầu cười một tiếng, nếu như Ouston muốn lấy thân phận thành chủ và Ma Pháp sư cao cấp để dọa hắn, vậy chỉ sợ ông ta đã tính toán sai.
Trần Lạc đã từng gặp không ít Ma Pháp sư cao cấp, ngay cả hội trưởng Angus của hiệp hội Ma Pháp thành Yapool thấy hắn cũng phải gọi một tiếng ngài, khách khí nói chuyện với hắn. Ma Pháp sư cao cấp giống như Ouston ngày bình thường đối với hắn đều gọi một tiếng đại nhân, hắn làm sao có thể bị Ouston hù dọa chứ?
"Chỉ đùa một chút." Trên mặt của Ouston lộ vẻ tươi cười."SaSa là con gái của ta, ta chỉ có một đứa con gái, nó đôi khi sẽ hơi tùy hứng một chút, hy vọng trong trường học, cậu có thể giúp đỡ nó nhiều hơn."
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta đều là học sinh của cô Britney, hẳn nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau." Nhắc đến cô Britney, trên mặt của Ouston lộ ra vẻ bội phục."Cô của cậu là một người rất giỏi." Trần Lạc lộ ra vẻ ngoài ý muốn,"Thành chủ đại nhân biết chuyện của cô Britney sao?"
Ouston mỉm cười, nói: "Nếu nàng không nói cho cậu biết, ta cũng không thể nói." Lời nói của Ouston khơi gợi lên Trần Lạc Trần Lạc nồng đậm hiếu kỳ.
Lúc đầu hắn dự định lại nói bóng nói gió dò hỏi một chút, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã. Rất nhanh, Ma Pháp sư cao cấp tên là Carter hắn vừa mới gặp qua một lần tiến đến, nói với Ouston: "Thành chủ đại nhân, thuế vụ quan tới, ngài chỉ sợ phải đi ra gặp một lần. . ."
Vẻ bất ngờ trên mặt của Ouston lóe lên một cái rồi biến mất, ông ta đứng lên, hơi ra hiệu với Trần Lạc rồi chậm rãi đi ra ngoài. Sau khi Ouston rời đi, Trần Lạc cũng đứng dậy. Lúc ra khỏi phòng, hắn thấy trong viện đã đứng không ít người.
Không biết từ lúc nào, mẹ của Isabella và những quý phụ nhân kia đã từ vườn hoa đi ra, nhìn trong viện nơi nào đó, từng gương mặt lộ ra vẻ lo âu và khủng hoảng.
Trong sân, có mấy người trước ngực đeo huân chương đặc biệt, người dẫn đầu nhìn Ouston, mặt không thay đổi nói: "Thành chủ Ouston, có người báo cáo ngài có hành vi phạm pháp trên thuế vụ, ngài cần tiếp nhận điều tra của chúng ta."
Ouston nhìn người kia, lạnh nhạt hỏi: "Thuế vụ quan đại nhân, thuế vụ của thành Yapool là do tài vụ đại thần quản lý, các ngài chỉ sợ tìm nhầm người rồi?"
Một tên mập mạp ăn mặc hết sức khoa trương từ bên ngoài đi tới, đống mỡ trên mặt xếp thành hàng, cười nói: "Thành chủ Ouston, nhiệm vụ của tài vụ đại thần đúng là thu thuế, nhưng thu bao nhiêu thuế, thu thuế gì thế nhưng là chỉ có thành chủ đại nhân mới quyền quyết định. . ."
"Đáng chết, chuyện liên quan đến thuế vụ, lúc nào Valter chịu nghe thành chủ chứ?" "Hắn ỷ mình là em trai của vương hậu, trong thành Yapool muốn làm gì thì làm, loạn tăng thuế vụ. Bởi vì chuyện này thành chủ trở mặt với hắn không biết bao nhiêu lần, thế mà trái lại hắn nói xấu thành chủ đại nhân!"
"Nghe nói thuế vụ quan lần này là bạn của Valter ở Vương Đô, bọn họ vậy mà dám cấu kết với nhau hãm hại thành chủ đại nhân. . ." . . . Nghe đám người khe khẽ bàn luận, Trần Lạc nhanh chóng rõ ràng đầu đuôi sự tình.
Làm thành chủ của thành Yapool, mặc dù Ouston bị phân quyền, không cách nào dốc hết sức quản lý tài chính và quân đội. Nhưng trên danh nghĩa, ông ta vẫn là cấp trên của tài vụ đại thần và quan trị an, tài vụ đại thần và quan trị an là người thi hành, mà mệnh lệnh liên quan đến thuế vụ và trị an vẫn do thành chủ đại nhân quyết định.
Đơn giản là Ouston trở ngại mặt mũi của vương hậu và quốc vương, không tuyệt đối cấm những hành vi không thích đáng của tài vụ đại thần. Nói đến, cũng coi là do bản thân ông ta thất trách.
Đương nhiên, tài vụ đại thần hiển nhiên bất mãn kết quả này, hắn mượn cơ hội thuế vụ quan tra xét thuế vụ để trả thủ, muốn triệt để lôi Ouston xuống nước. Hiển nhiên, thuế vụ quan là bạn của hắn, bản thân hắn cũng đã sớm chuẩn bị, có thể từ trong chuyện này thoát thân ra. . .
Bọn họ chờ đến buổi tiệc sinh nhật của mẹ Isabella ra tay, không chỉ muốn để Ouston hãm xuống vũng bùn, còn muốn cho ông ta mất hết mặt mũi trước mặt những quý tộc này. Aina Kravis mấp máy bờ môi trắng bệch, nhìn về phía Isabella, nói: "SaSa, con dẫn bạn của con vào sau hậu viện trước đi."
Trên mặt của Isabella tràn đầy lo lắng, mặc dù nàng rất muốn ở lại chỗ này, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, dẫn bọn người Trần Lạc đi vào phía sau. Sắc mặt của Rolla trắng bệch, nàng vừa đi vừa nói: "Những người kia đều là thuế vụ quan đến từ Vương Đô, bác Ouston có thể bị bắt lại hay không?"
"Rolla, đừng nói mò!" Donna nhìn nàng một cái, nói: "Chỉ là điều tra mà thôi, bác Ouston sẽ không có chuyện gì." Rolla nói: "Thế nhưng tớ nghe bọn họ nói thuế vụ quan là bạn của tài vụ đại thần. . ." Donna cả giận nói: "Rolla, im miệng!" Bước chân của Isabella dừng lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hơn.
Đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng được một bàn tay ấm áp khác nắm chặt lấy, Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Các cậu chờ ở chỗ này đi, tớ đi phía trước nghe ngóng." Isabella mấp máy bờ môi, không chờ nàng lên tiếng, Trần Lạc lập tức mỉm cười, an ủi:
"Yên tâm đi, trong những thuế vụ quan kia có một người là bạn của tớ, tớ đi tìm hiểu tình huống. . ." Donna kinh hỉ hỏi: "Học đệ, em còn có bạn làm thuế vụ quan sao?"
Trần Lạc khẽ gật đầu, đáp: "Tớ cũng vừa mới biết, yên tâm đi, quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm, hẳn là có thể giúp thành chủ Ouston nói mấy câu. . ." Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ lên mua bàn tay của Isabella, rồi quay người đi trở về. Isabella nhìn bóng lưng của hắn, trái tim bỗng nhiên không hiểu bình tĩnh lại.
Trần Lạc một lần nữa đi trở về tiền viện, thấy tài vụ đại thần đắc ý ngồi trên ghế, tên thuế vụ quan kia đang hỏi Ouston một vài vấn đề, lực chú ý của tất cả mọi người bao gồm cả mẹ của Isabella đều tập trung ở nơi đó. Không có người chú ý đến Trần Lạc đã quay lại.
Trần Lạc đi đến một ngóc ngách, nhìn một người, mỉm cười nói: "Hội trưởng Calvin." Calvin quay đầu lại, trên mặt hiện ra một tia kinh hỉ."Ngài Blair, tại sao ngài lại ở chỗ này?" Trần Lạc nhìn về hướng khác một chút."Thành chủ đại nhân là cha của một người bạn của ta."
Lúc này Calvin mới nhớ tới, nói: "Suýt nữa quên mất, tiểu thư Isabella là bạn của ngài." Trần Lạc nhìn hắn, hỏi: "Vì sao hội trưởng Calvin cũng ở nơi đây?" Calvin mỉm cười, đáp: "Thuế vụ quan lần này là một vị phó hội trưởng của tổng bộ hiệp hội Toán Học, phân hội ở các nơi phải phối hợp bọn họ hoàn thành chuyện tra xét thuế vụ." Trần Lạc hỏi: "Chuyện này không nên tìm tài vụ đại thần sao?"
Calvin nói: "Ngài không biết, mặc dù tài vụ đại thần quản lý tài chính, nhưng hắn cũng là cấp dưới của thành chủ. Tất cả các mệnh lệnh liên quan đến thuế vụ của thành Yapool đều do thành chủ Ouston ban bố. . ." Trần Lạc giật giật khóe miệng, nhìn thẳng vào mắt của Calvin, hỏi: "Ngài tin câu nói này sao?"
Trên mặt của Calvin lộ ra vẻ xấu hổ, hắn không dám nhìn Trần Lạc, cúi đầu nói: "Ngài Blair, chúng ta chỉ là học giả, không phải thuế vụ quan, chuyện chính vụ của vương quốc chúng ta không có cách nào nhúng tay."
Hắn dừng một chút, tựa hồ đưa quyết định gian nan nào đó, hắn lại lên tiếng: "Chẳng qua ta sẽ cố gắng hết sức, ở chỗ phó hội trưởng đại nhân sẽ nói giúp cho Ouston mấy câu. . ." Calvin vốn dĩ không định nhúng tay vào chuyện chính trị.
Nhưng ngài Blair đã cứu giới toán học Lorrain, cứu hiệp hội Toán Học thành Yapool trong cơn nguy khốn, cống hiến rất lớn cho sự phát triển của nền toán học, thậm chí chức hội trưởng của hắn cũng do Blair mà tấn thăng. Nếu đối với việc này hắn không làm thứ gì, Calvin sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.
"Nói giúp cũng không cần đâu." Trần Lạc lắc đầu, xích lại gần bên tai của Calvin, hạ giọng nói: "Chỉ là tài vụ đại thần để cho ta rất không cao hứng, ta không hy vọng về sau thấy hắn ở thành Yapool." Câu nói này rất phách lối, lại làm cho sau khi Calvin nghe xong bỗng nhiên ngẩng đầu, thân thể không nhịn được run rẩy.
Giọng nói này trầm thấp so với tiếng nói vừa rồi của hắn hoàn toàn khác biệt, nhưng lại để Calvin có một loại cảm giác quen thuộc từ tận sâu trong linh hồn. Đây là giọng của Thần! Hắn nhìn Trần Lạc, giọng của hắn đều run rẩy: "Ngài, ngài là. . ."
Ánh mắt của Trần Lạc bình tĩnh nhìn hắn, lại không nói gì. Calvin hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Thần và Ma Quỷ của giới toán học lại là một người!
Hội trưởng đại nhân đã từng nói, đối với bất kỳ yêu cầu gì của Lạc Thần, hắn không tiếc bất cứ giá nào đều phải thỏa mãn.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn Trần Lạc, nghiêm túc nói: "Đại nhân yên tâm, mặc dù bên cạnh tài vụ đại thần có hai vị Ma Pháp sư cao cấp, nhưng ta sẽ triệu tập tất cả cao thủ trong phân hội. Tối hôm nay sẽ để Valter hoàn toàn biến mất. . ." ". . ." Trần Lạc kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Ta không phải có ý này. . ."
Calvin khẽ gật đầu."Calvin hiểu, việc này hoàn toàn không có quan hệ gì với đại nhân, đây là ý của hiệp hội Toán Học!"