Trần Lạc vốn đã chuẩn bị rời đi thì chợt dừng lại vì thấy ở đằng xa, một dáng người gầy gò đưa lưng về phía hắn, người đó đang quỳ trên mặt đất lau chùi sàn nhà.
"Jasmine?" Trần Lạc không có thời gian suy nghĩ vì sao nàng lại ở Vương Đô, lúc thấy nàng quỳ trên mặt đất, cố gắng lau sạch sàn nhà bằng đá thô ráp, trong lòng hắn không hiểu vì sao trở nên tức giận. Hắn cũng không đến gần, mà lui trở về góc tường vừa rồi.
Arthur nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Ngài còn có chuyện gì à?" Trần Lạc nhìn hắn một cái, hỏi: "Tổng bộ hiệp hội Ma Pháp rất thiếu tạp dịch sao?" Mặc dù Arthur không biết vì sao hắn hỏi câu này, nhưng vẫn lên tiếng giải thích:
"Tổng bộ hiệp hội Ma Pháp đương nhiên không thiếu tạp dịch, Vương Đô có rất nhiều người chen lấn cũng muốn vào đây làm tạp dịch. . ." Trần Lạc hỏi: "Vậy vì sao các ngươi lại để chấp sự sơ cấp của phân hội ở đây lau chùi sàn nhà?"
Arthur khẽ giật mình, thử hỏi: "Không biết ý của ngài là gì." Là người đứng đầu chỉ dưới bốn vị phó hội trưởng trong tổng bộ hiệp hội Ma Pháp, bản thân Arthur cũng là Đại Ma Pháp Sư sẽ rất ít cẩn thận nói chuyện với người khác như vậy.
Xem như đức vua đứng trước mặt ông, ông cũng không quá cẩn thận. Nhưng mà vị Trần Lạc này, không nói đến thân phận Thần Toán Học của hắn, vẻn vẹn hắn là người khai sáng ra thời đại thiên tài, là Ma Đạo Sư cũng không phải ông có thể hời hợt.
Ngoài ra, hắn hợp tác với hiệp hội Ma Pháp cũng làm cho hiệp hội Ma Pháp thu hoạch được lợi nhuận rất lớn. Đủ các loại nguyên nhân khiến cho Arthur đặc biệt coi trọng hắn, nhất là thời điểm tâm tình của hắn không tốt như lúc này.
Trần Lạc nhìn về phía bóng người đang quỳ lau chùi sàn nhà cách đó không xa, nói: "Chấp sự Jasmine là bạn của ta, ta rất hiếu kì chẳng lẽ chấp sự sơ cấp của thành Yapool đến tổng bộ của hiệp hội Ma Pháp chỉ để làm tạp vụ sao?"
Arthur chuyển ánh mắt của mình qua lập tức rõ ràng mọi chuyện, ông bèn giải thích: "Chấp sự của phân hội được điều đến tổng bộ mặc dù bị giảm cấp bậc, nhưng tuyệt đối sẽ không làm tạp vụ. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. . ."
Trần Lạc nhìn Arthur, nói: "Tiểu thư Jasmine là người bạn rất tốt của ta, tài sản của ta ở hiệp hội Ma Pháp hãy chuyển giao cho nàng quản lý. Về sau ở hiệp hội Ma Pháp, ta sẽ chỉ liên hệ với nàng. Nếu như ở đây nàng không được tôn trọng, như vậy ta sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này."
Đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếnpn, Arthur nghe vậy trong lòng căng thẳng, trịnh trọng khẽ gật đầu."Tôi hiểu. . ."
Cuối cùng Trần Lạc vẫn không trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của Jasmine. Lần này cũng không phải là cơ hội thích hợp, vì tránh né Jasmine, hắn cũng không đi bằng cửa trước, mà để Arthur dẫn hắn rời khỏi hiệp hội từ cửa sau.
Cửa sau của hiệp hội Ma Pháp thông với một con hẻm vắng vẻ, trên phố không có người đi dường nào. Trần Lạc mới vừa bước ra cửa, bên người bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
"Khà khà, chưa trả lời câu hỏi của ta còn muốn chạy!" Trần Lạc vừa mới quay người lập tức bị một tấm hỏa võng dày dặc bao phủ. Hỏa võng chưa đến, một luồng hơi nóng đến cùng cực ập vào mặt.
Arthur nhìn lão già đứng ở trong góc, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, vội vàng nói: "Ngài hội trưởng, mau dừng tay!"
Ông theo bản năng triệu hồi ra một màn nước. Mặc dù Hỏa Võng Thuật chỉ là ma pháp hệ Hỏa trung cấp nhưng lại do Ma Đạo sư phóng ra. Cho dù ông kịp thời triệu hồi ra màn nước, nhưng hỏa võng lại không bị ảnh hưởng chút nào. Sau khi nó xuyên qua màn nước, tức thì bao phủ lấy Trần Lạc.
Arthur rơi vào đường cùng, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở: "Ngài Trần Lạc cẩn thận!" Cảnh tượng sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Arthur, nhưng lại cực kỳ quen thuộc. Lúc Hỏa võng bay đến trên đầu Trần Lạc, bỗng nhiên biến mất một cách kỳ quặc giống như Hỏa lĩnh vực lúc nãy.
John thấy vậy, trên tay rất nhanh thay đổi kết ấn. Đồng thời, môi của lão cũng mấp máy với tốc độ khó có thể tin nổi. Ngay sau đó, từng loại ma pháp hệ Hỏa có đẳng cấp khác nhau liên tiếp được ngưng hình trên không trung. Hỏa Mạc Thuật, Hỏa Long Thuật, Hỏa Tiễn Thuật, Hỏa Vũ Thuật, Hỏa lĩnh vực. . .
Từ lúc Hỏa Long Thuật xuất hiện, Arthur đã tránh ra xa chỗ khác. Hội trưởng John nổi điên lên, ông chỉ là một Đại Ma Pháp sư làm cách nào có thể chống đỡ nổi.
Song, bất kể là Hỏa Tiễn Thuật, Hỏa Vũ Thuật hay siêu giai ma pháp Hỏa lĩnh vực chỉ có Ma Đạo sư trở lên mới có thể nắm giữ đều không thể gây cho Trần Lạc một xíu tổn thương nào.
Hắn lẳng lặng đứng yên ở đó, Hỏa nguyên tố đến gần hắn lập tức biến mất, lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ không gian xung quanh như thể trở thành cấm khu của Hỏa nguyên tố.
Ánh mắt của Arthur nhìn chòng chọc vào Trần Lạc, biểu lộ trên mặt từ chấn kinh đến chết lặng. Giờ phút này, từ tận đáy lòng ông đã đẩy ngã suy nghĩ Trần Lạc là Ma Đạo Sư, có thể làm tất cả những chuyện này ít nhất cũng là Đại Ma Đạo Sư!
Chỉ có Đại Ma Đạo Sư mới không để hội trường John, thân là Ma Đạo Sư vào trong mắt. . . Chỉ có Đại Ma Đạo Sư mới có năng lực làm tất cả chuyện này! Quả nhiên, cho dù hắn là Thần Toán Học, nhưng vẫn là thần, là tồn tại siêu việt nhân loại.
John phóng ra liên tiếp mười ma pháp từ sơ cấp đến siêu giai, lấy tinh thần lực Ma Đạo sư của lão, giờ phút này cũng không khỏi tiêu hao, lão cúi người vịn vào vách tường, thở hổn hển. . . Trần Lạc bình tĩnh nhìn lão, hỏi: "Chơi chán chưa?"
"Nếu đã chơi chán thì ta nên. . ." Hắn nhìn John một chút, một quả hỏa cầu màu lam bỗng nhiên xuất hiện từ hư không. Nhoáng một cái, liền bay đến bức tường mà John đang dựa. Ầm! Bên tai của Arthur bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ rất lớn. Sau đó, bức tường kia tức thì đổ sụp khiến khói bụi bay mù mịt.
John bất ngờ không đề phòng, cũng ngã trong phế tích. Arthur kinh ngạc nhìn Trần Lạc, biểu lộ ngốc trệ. Chuyện Arthur đã trải qua suốt cả đời cũng không mang đến cho ông ảnh hưởng to lớn bằng cảnh tượng ngày hôm nay. Ngay ban nãy, ông thấy một người hoàn toàn phớt lờ siêu gia ma pháp, còn thấy một hỏa cầu màu lam.
Đây là Hỏa Cầu Thuật có uy lực lớn nhất mà ông từng thấy. Tồn tại mạnh cỡ nào mới có thể đem ma pháp hệ hỏa cơ bản nhất như Hỏa Cầu Thuật phát huy ra uy lực của ma pháp cao cấp, thậm chí là siêu giai ma pháp? Nếu như mục tiêu của hỏa cầu không phải là vách tường, mà là hội trưởng John. . .
Ngài phó hội trưởng là Ma Đạo Sư, cả đời chuyên nghiên cứu ma pháp hệ Hỏa. Hôm nay lại bị người khác nghiền ép trong lĩnh vực mình am hiểu nhất. Điều này đã vượt ra khỏi nhận biết của Arthur.
"Tiền sửa chữa hãy tính vào trong tài sản của ta gửi ở hiệp hội Ma Pháp." Trần Lạc nhìn Arthur một chút, nói: "Ngoài ra, hy vọng chấp sự Arthur có thể giúp đỡ người bạn của ta. . ."
Sống ở đại lục Thần Ân càng lâu, Trần Lạc càng phát hiện chỉ có chính mình có thực lực siêu cường, mới có thể đạt được sự tôn trọng của người khác. Muốn nhận được học giả tôn trọng, vậy thì trước mặt họ biểu hiện ra học thức uyên bác.
Muốn nhận được Ma Pháp sư tôn trọng, vậy thì trước mặt họ biển hiện ra thực lực nghiền ép.
John từ trong phế tích đứng lên, thật nhanh chạy đến trước mặt của Trần Lạc, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt và kích động, lão nói: "Thưa ngài, hãy để cho ta làm học trò của ngài đi, ta muốn học tập ma pháp của ngài!"
Trần Lạc nhìn lão già trước mặt kích động vạn phần, thầm nghĩ đánh giá của người khác đối với lão chẳng hề khoa trương chút nào. Vị hội trưởng John của nhà Cavendu căn bản chính là một tên cuồng ma pháp. Trong mắt của lão chỉ có ma pháp, hơn nữa một lòng nghiên cứu hệ Hỏa. Trong bốn vị phó hội trưởng của hiệp hội Ma Pháp, lão có lẽ không phải mạnh nhất, nhưng cũng là kẻ mà người khác không muốn trêu chọc nhất.
Kẻ ác sợ thằng điên, thằng điên lại sợ tên liều mạng. John Cavendu chính là người vừa ác vừa điên, lại không sợ mất mạng. Mặc dù có một học sinh cấp bậc Ma Đạo Sư cũng rất tốt, nhưng ma pháp của Trần Lạc chỉ có hắn và Isabella có thể dùng được, người khác căn bản không có biện pháp học tập.
Nhận John Cavendu, sớm muộn hắn cũng sẽ lộ tẩy. Trần Lạc hờ hững nhìn John, phía dưới áo choàng truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Thiên phú của ngươi quá kém, học không được ma pháp của ta, chờ đến lúc người trở thành Đại Ma Đạo Sư rồi nói sau. . ."
Arthur kinh ngạc nhìn cảnh này, phó hội trưởng của hiệp hội Ma Pháp ở vương quốc Lorrain, đại nhân vật cấp bậc Ma Đạo Sư, muốn làm học trò của người khác, thế mà bị từ chối. . . Nếu như không phải ông tận mắt chứng kiến, ông nhất định tưởng rằng thế giới này điên rồi. . .